Mạt Thế Không Tưởng: Nữ Phụ Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 13



(Sorry mọi người nhé, thời gian qua mình bận học quá không có thời gian viết, giờ rảnh mình sẽ cố gắng post nhé)

Vài ngày trước có một bài viết đăng lên các diễn đàn và rất nhiều tờ rơi trên đường rằng cái gì mà mưa to, cái gì mà dịch bệnh, rồi xác chết, tận thế, mọi người cảm thấy kẻ viết ra những thứ này bị tâm thần hoặc muốn câu view trên diễn đàn. Nhưng họ không ngờ những điều đó lại được chứng thực bằng những gì đang xảy ra.

Hiện giờ ở các thành phố đã không còn an toàn nữa, nguồn nước bị ô nhiễm, mất điện, thiếu lương thực, mạng lưới thông tin quốc gia bị tê liệt, xác sống lảng vảng và còn vô vàn những điều tồi tệ diễn ra trong vài ngày.

Những bá chủ kinh tế của cả thành phố đã liên kết với nhau để di dời gia tộc đến nơi an toàn, từ lúc được Lăng Thái Bác báo thông cáo có thể diễn ra tận thế thì các gia tộc đã phòng ngừa vạn nhất xảy ra trong một đêm nên thiệt hại của các đại gia tộc gần như bằng không. Không những thế lương thực và quân trang đã chuẩn bị sẵn sàng có thể sử dụng trong vòng một năm. Tất nhiên là không thiếu những gia tộc bé muốn gia nhập để nhận được sự bảo hộ của khối liên minh này rồi.

Trong lúc này tại gia đình của Lăng Khả Hân đang diễn ra sự tranh cãi.

Lăng Thúc Vân cảm thấy cho dù Lăng Khả Hân có biết dị năng đi chăng nữa thì vẫn nguy hiểm đến tính mạng, ông muốn cả gia đình đến xác nhập vào liên minh các đại gia tộc để an toàn. Tất nhiên tất cả mọi người trong gia đình cũng nhất trí với quan điểm của ông. Nhưng Lăng Khả Vân muốn một mình đi tới X thị, rồi nói mọi người cứ đi trước thì làm sao ông ngồi yên được.

" Cha yên tâm, con có thể tự bảo vệ mình, có việc con cần phải đến X thị một chuyến, con sẽ rất nhanh tìm được mọi người". Không ai biết khi mạt thế diễn ra một tháng thì X quảng trường trung tâm X thị xuất hiện một viên đá thạch anh màu đỏ, nếu nó là viên đá bình thường thì Lăng Khả Hân không muốn quan tâm, nhưng viên đá này có khả năng phục hồi và chữa thương cho các dị năng giả, ban đầu không ai chú ý tới nó, một người trong lúc chạy nạn tình cờ thấy rồi lượm theo. Mãi cho đến khi nó được bán để làm đồ trang sức và được Vũ Như Tâm phát hiện công dụng thì mọi người biết đến nó như một thánh vât, đương nhiên chủ nhân của nó cũng đồng thời được củng cố địa vị.

Lăng Khả Hân cảm thấy viên đá đó giờ đối với cô không có công dụng gì, nhưng những người trong gia đình cô cần và ngăn cản khả năng nó đến tay Vũ Như Tâm một lần nữa.

" Cha không đồng ý, cho dù có cần thiết đến đâu con cũng không được một mình tới đó "

" Cha con nói rất đúng, cả mẹ cũng không đồng ý, làm sao con có thể một mình chạy đến nơi không an toàn như vậy được". Ngô Mẫn cũng phản đối cái ý nghĩ hoang đường của Lăng Khả Hân. Đang yên lành chạy tới đó làm gì, chưa kể đến giờ giao thông bị trì trệ, rồi zombie rất nhiều thứ nguy hiểm.

Lúc này không ai nhường ai, không khí rất căng thẳng, tất nhiên các bảo bảo chỉ e thiên hạ không loạn cũng tới góp vui rồi.

" Huhu... chúng con là những đứa trẻ không ai cần......mẹ muốn vứt bỏ chúng con....."

" Em gái, chúng ta sắp giống những đứa trẻ bị bỏ rơi, em yên tâm, dù có phải ăn xin thì anh cũng cố gắng cho em được ăn đầy đủ..... huhu...."

"HuHu.."

"....."

"....."

Lúc này Lăng Khả Hân chỉ biết cảm thán nhất định chúng không phải do cô sinh ra, mà không đúng chúng không phải con cô thì là con của ai, nhất định là do gen từ cha chúng bị dật dẹo. Lăng Khả Hân đã tự mặc định với mình, xong cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. ( Hix... các anh nam chủ không làm gì cũng bị trúng đạn.....pằng...pằng...pằng......)

Hai vợ chồng lăng Thúc Vân vừa nghe các bảo bảo khóc thì đã đau hết ruột gan rồi, không còn hơi đâu mà quan tâm đến người mẹ đang tự kỉ một mình của chúng nữa. Trong lúc hai người đang cố gắng an ủi các đồng chí nhỏ đang bị tổn thương nặng nề thì Lăng Hình Chiến đã đón hai anh em họ Lưu tới biệt thự. Lưu Thi Thi vừa thấy thì cũng gia nhập vào hàng ngũ làm loạn gia đình này.

Sau một buổi thảo luận, cả gia đình đã nhất trí cùng nhau tới X thị trước, Lăng Khả Hân cũng đã đảm bảo rằng hiện giờ mạt thế mới bắt đầu cô vẫn dư sức bảo vệ mọi người. Lăng Khả Hân nghĩ có gia đình ở bên cạnh cô sẽ bớt lo lắng hơn. kiếp trước, trước khi các căn cứ được thành lập thì gia đình cô đã bị giết, cô không chắc chắn sau đó có chuyện gì xảy ra. Ở mạt thế nên cẩn thận vẫn hơn.

........................................................Ta là giải phân cách.....................................................................

................................................................................................................................................................

Sáng sớm ngày hôm sau cả gia đình đã bắt đầu lên đường đến X thị, bên phía nhà họ Lăng có cử người tới để đón họ nhưng lúc đến căn nhà đã bỏ trống. Sau đó Lăng Thái Bác biết tin thì có điều suy nghĩ. Do được Lăng Thúc Vân dự báo trước về mạt thế nên ông cũng có lòng biết ơn nhưng đó chỉ chiếm phần nhỏ mà thôi, ông nghĩ có thể Lăng Thúc Vân biết thêm được điều gì đó nữa mà ông có thể lợi dụng, nhưng không ngờ gia đình họ biến mất không chút tung tích, điều này quả nhiên là đáng ngờ.

" Cha mọi thứ đã chuẩn bị xong " Dương Thiên Hàn bước vào thư phòng của cha hắn Dương Thiên Hữu. Vì hai cha con đã được gia chủ nhà họ Lăng đánh tiếng trước nên có sự chuẩn bị rất kĩ càng, không những thế trong đêm đó hắn và cha hắn đã đón các nhà khoa học giỏi nhất về biệt thự, đề phòng nếu diễn ra mạt thế thì vẫn giải quyết được.

" Con đã liên lạc với các gia tộc khác chưa "

" Các gia tộc khác đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường rồi, con nghĩ chúng ta cũng nên xuất phát thôi", như có điều suy nghĩ hắn bổ sung.

" Con không biết cha ưng ý nhà họ Doãn ở điểm nào nhưng họ đưa ra yêu cầu khiến con cảm thấy rất quá đáng rồi ". Sau buổi lễ kỉ niệm thành lập công ty, cha hắn đã tuyên bố chuyện đính ước của hắn với con gái thị trưởng ra ngoài, đối với hắn lấy Doãn Tuyết Y cũng chỉ đến thế mà thôi, cuộc sống không có gì ảnh hưởng, bất quá hắn không chịu được tính cách của vị hôn thê hờ này. Bây giờ gia đình họ còn ngang nhiên yêu cầu hắn phải cung cấp vật tư cho họ, còn phải bảo hộ bọn họ nữa chứ. Thị trưởng ư, lúc trước hắn đã không coi ra gì, bây giờ mạt thế bọn nghĩ rằng có quyền yêu cầu hắn làm gì ư. Đúng là quá hoang tưởng rồi.

Thực ra kiếp trước không có chuyện Dương Thiên Hàn đính ước trước như thế, chỉ là do kiếp này Vũ Như Tâm không chiếm được tình cảm của hắn nên hắn nghe theo sự sắp đặt của gia đình.

" Con muốn làm gì thì làm, chúng ta không cần thiết phải nhìn sắc mặt của ai, không thì hủy hôn đi, giờ bọn họ không có không đồng ý ở đây ". Dương Thiên Hữu đã đứng trên thương trường bao nhiêu năm nay, làm sao chấp nhận được sự uy hiếp chứ, mà chẳng qua chỉ là con kiến hôi.

" vâng con đi chuẩn bị trước " Nói xong Dương Thiên Hàn bước ra khỏi thư phòng. Đi được một đoạn thì mẹ hắn đang không vui đi đến.

" Con cho phép cái thứ nhà quê kia đi theo chúng ta sao? " Lời Dương phu nhân nồng đậm sự khinh bỉ và khó chịu. Cái thứ không lên được mặt bàn ấy lúc nào cũng lượn lờ trước mặt bà, bây giờ còn đến báo danh để đồng hành nữa chứ, cô ta đang nghĩ gì không biết. Người theo con trai bà rất nhiều nhưng chưa thấy ai mặt dày như thế. Và cái thứ không lên được mặt bàn ấy là người con dâu bà ta ưng ý nhất kiếp trước Vũ Như Tâm.

" Mẹ! chuyện này để con giải quyết, mẹ cứ chuẩn bị để xuất phát đi " Nói xong hắn đã lạnh nhạt bước đi.

" Con..... " Dương phu nhân hôm nay rất bực bội, cả đình sắp di dời đương nhiên Dương lão gia và Dương lão phu cùng đồng hành rồi, bà là một người cao ngạo, mà mẹ chồng bà là Dương lão phu nhân cũng cao ngạo không kém, nên hai mẹ chồng nàng dâu không lúc nào sống hòa thuận được, mãi đến khi hai người về ngoại ô để dưỡng già thì bà có thể thư thái làm chủ gia đình, bây giờ mẹ chồng bà trách bà đã đính ước cho con trai với Doãn tuyết Y làm bà thật khó chịu. Thiên Hàn đã 30 rồi còn chưa có đứa con nào thì bà sao không sốt ruột, trong số những ứng viên thì bà thấy Doãn Tuyết Y là thuận mắt nhất, cho chúng nó lấy nhau thì có gì là sai, chẳng qua mới chỉ đính ước thôi, thật là khó chịu mà

...........................................................................................................................................................

Còn ngoài vườn nhà họ Dương, Vũ Như Tâm đang đi qua đi lại để chờ Dương Thiên Hàn. Mấy ngày nay không mấy tốt đẹp với cô ta, ngày dịch zombie bùng phát cô ta bị mắc kẹt lại công ty một đêm, ngày hôm sau trở về nhà thì không thấy ai cả, cô ta vô cùng lo lắng, không điện, không nước, không thông tin liên lạc làm cô ta không dám ra khỏi nhà. Hôm nay cô ta quyết tâm tới tìm Dương Thiên Hàn nhưng không ngờ biết được các gia tộc đang chuẩn bị sơ tán, không đi theo với họ chắc cô ta không sống nổi.

Nhưng chờ đợi cô ta là trợ lý của Dương Thiên Hàn Lý Nam, cậu ta tới báo cho cô rằng nếu muốn đi cùng cũng được nhưng Dương gia không chứa người vô dụng, vì cô ta từng học y một năm nên bảo cô ta tới chỗ Y tá nhà họ Dương báo danh. Tuy kết quả này khiến cho cô ta thật thất vọng nhưng có còn hơn không, chỉ cần tiếp tục đi theo Dương Thiên Hàn thì cô ta vẫn có cơ hội trở thành bà Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.