Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 55



“Đây là dị thú gì?” Trác Dư nói: “Thật là lừa tình mà, thật đáng sợ!” Trác Dư vuốt cằm, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm dị thú bị Quyết Năng chém thành hai nửa, tim đập nhanh hơn.

“Tang thi tiến hóa thành dị thú, không thuộc vào loại dị thú, thực lực bình thường, có thể là do tiến hóa không hoàn toàn. Dùng biểu hiện xinh đẹp vô hại mê hoặc những thứ sinh vật lớn khác đến gần, sau đó dùng lưỡi nuốt đồ ăn vào bụng.” Quyết Năng khó có dịp mở miệng, vung tay lên, lưu loát chém đứt mồm nó, đem Mông Ba kéo ra, ném về phía Mông Lương Đống, nói: “Dị thú triều lần này, không thể coi thường, nếu các người không chú ý, có thể ngay cả tôi cũng không thể cứu được tính mạng của mấy người, đừng mang tâm trạng đi chơi.”

Mông Lương Đống xanh mặt, thoa thuốc cho Mông Ba, thân thể của chủng loại biến dị vô cùng mạnh mẽ, vết thương bình thường căn bản không cần đến thuốc. Nhưng, lần này Mông Ba bị thương trên diện rộng, có không ít da thịt bị ăn mòn, đương nhiên việc chữa trị cũng có chút phiền phức.

“Ben.” Mông Lương Đống nói.

Xoay người, ánh mắt dừng lại ở giữa đội ngũ, nơi đó có một nam tử tao nhã đang đứng, mặc một thân nhàn phục trắng noãn, không nhiễm một hạt bụi, trên bàn tay trắng nõn đang xoay con dao phẫu thuật. Nghiêng đầu, biểu tình không màng danh lợi, khóe miệng luôn mang nụ cười, giống như trào phúng, lại giống như hưởng thụ.

“Ben…” Mông Lương Đống đề cao âm lượng, ánh mắt trở nên ngoan lệ, làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

“Ân?” Ben bình thản quay đầu, ánh mắt lộ ra mê mang, giống như không nghe ra thanh âm Mông Lương Đống đang chờ đợi vội vàng, nhẹ nhàng nâng tay phủi lá cây trên vai mình.

“Thuốc, hoặc là tự mình anh ra tay.” Mông Lương Đống nói. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn trầm ổn lại mang theo điên cuồng và tuyệt vọng, mở to đôi mắt thị huyết, không khí bốn phía dần đọng lại, giống như ngay cả hô hấp đều bị chặn lại!

“Không chết được không phải sao?” Ben thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh liền nóng lên! Diệp Thần hé miệng, im lặng nhìn hướng sự việc đang diễn ra, liên minh chủng loại biến dị cũng không hòa bình như bề ngoài, có dân địa phương cũng có người từ nơi khác đến.

“Ben, đừng có ý đồ khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, anh nên biết, kiên nhẫn của tôi từ trước đến nay không có nhiều.” Mông Lương Đống nói, hắn ép thanh âm rất thấp, khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, chủng loại biến dị xung quanh đều nuốt nước miếng, sợ hãi lui về sau.

“Thì sao? Thân là một chủng loại biến dị lại không biết bảo vệ bản thân, loại phế vật này sống cũng chỉ phí ‘lương thực’.” Ben không chút che dấu nói ra lời trào phúng, Ben nhìn như ôn hòa nhưng bản chất lại là kiệt ngạo bất tuân. Ở chốn đào nguyên Mông Ba cũng đã quấy rầy hắn không ít lần, mỗi lần đều bị đánh thảm thương nhưng lại không nhớ lâu.

“Ben, anh muốn chọc giậc tôi sao?” Mông Lương Đống bình tĩnh nói.

Một loại hơi thở làm cho người ta áp lực tràn ra, dưới khuôn mặt bình tĩnh là che giấu phong ba bão táp.

Hết sức căng thẳng.

“Ben, thay Mông Ba thoa thuốc.” Quyết Năng nói.

Ben nói: “Hừ!”

Ben không nhanh không chậm đi đến, từ trong túi lấy ra bộ bao tay, ngồi xổm xuống đưa tay dừng ở trên người Mông Ba, dao động năng lượng chậm rãi truyền đến, ngắn ngủi trong nháy mắt, thân thể đầy thương tích của Mông Ba nháy mắt liền khôi phục lại, miệng vết thương máu chảy đầm đìa dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được nó đang khép miệng.

Diệp Thần kinh ngạc, Ben lại lại dị năng giả hệ chữa trị hiếm thấy, dị năng giả hệ chữa trị này ở liên minh cũng hiếm gặp. Không nghĩ đến, trong liên minh chủng loại biến dị lại ẩn dấu dị năng giả hệ chữa trị, việc này làm cho cậu chấn động.

Trải qua những chuyện vừa rồi, những chủng loại biến dị khác cũng không dám tùy tiện mở miệng, khẩn trương nhìn cây cối xung quanh, biểu tình đều là thấp thỏm lo âu. Giống như giây tiếp theo sẽ có tang thi và dị thú từ trong cây lao ra.

“Suỵt! Có cái gì đến đây!” Diệp Thần đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bên cạnh, ý bảo mọi người xốc lại tinh thần.

“Làm sao vậy?” Quyết Năng hỏi.

Diệp Thần nói: “Phía Đông Nam, bốn con tang thi hoặc là dị thú…”

“Chuẩn bị tác chiến!” Quyết Năng nói.

Căn bản không hề lên tiếng hỏi làm sao Diệp Thần lại biết, Mông Lương Đống nâng Mông Ba dậy, liếc mắt nhìn Diệp Thần, trong mắt bất giác dâng lên chút dị sắc. Thấy mọi người lấy Diệp Thần làm trung tâm, nhanh chóng chạy về hướng Đông Nam, Mông Ba rất phẫn uất, tức giận kéo lại quần áo bị ăn mòn, tùy ý mặc bộ đồ mới mà Mông Lương Đống đưa cho.

Mông Ba sửa sang lại quần áo, sắc mặt còn đen hơn là mực, lúc này hắn tự nhiên lại nghĩ đến, chuyện này căn bản là do Diệp Thần cố ý muốn làm cho hắn xấu mặt. Biết rõ đó là dị thú nguy hiểm cũng không mở miệng nhắc nhở, còn làm ra bản mặt lạnh lùng, nhìn bóng dáng Ben và Diệp Thần, Mông Ba hận đến nghiến răng, trong mắt hiện lên tia sát khí.

Lần này, Quyết Năng không hề động thủ, nhìn về những chủng loại biến dị phía sau mà bĩu môi, ý bảo bọn họ ra tay.

Trác Dư, Phan Khởi, Mông Ba dẫn đầu phóng ra, một người nghênh chiến một con dị thú, hơn cả bọn Đường Bưu, thiên phú và thực lực của Trác Dư còn mạnh hơn, tác chiến trong rừng cũng không giảm bớt hành động của bọn họ, thân thủ sắc bén mạnh mẽ, làm cho người ta sang mắt.

“Chết tiệt!” Mông Ba lạnh nhạt nói.

Chờ sau khi hắn giải quyết dị thú của bản thân xong, giật mình phát hiện Diệp Thần đã sớm dừng ở một bên lau vũ khí, vũ khí của cậu là một cây thép nhỏ dài, dài tầm một thước, kiếm của cậu đã bị rơi mất ở huyện An Bình. Cho nên cậu chỉ có thể tìm vũ khí khác, vũ khí nóng ở chốn đào nguyên này không ít nhưng vũ khí lạnh lại ít đến đáng thương, có thể tìm được một thanh thép thuận này cũng tốn không ít thời gian.

“Không tồi.” Quyết Năng nói.

Phan Khởi gật đầu, nói: “Cậu ấy so với trong tưởng tượng của tôi còn mạnh hơn, thủ trưởng thật sự có việc?”

Quyết Năng quay đầu đi, nhìn thấy khuôn mặt than vô cùng nhiều chuyện của Phan Khởi. Khóe miệng của Quyết Năng nhất thời không kiềm chết được mà run rẩy, Phan Khởi nhỏ hơn y 10 tuổi, là do y mang đến chốn đào nguyên, đối với chút tính cách của hắn, y đương nhiên biết. Chỉ là vẫn có chút câm nín, không rõ vì sao Phan Khởi có khuôn mặt than đó lại có sở thích nhiều chuyện như vậy.

“Cậu hỏi nhiều quá, Phan Khởi.” Quyết Năng nói.

“Còn một người nữa, đang ở đâu?” Phan Khởi hỏi, biết là từ miệng Quyết Năng không thể hỏi được gì, Phan Khởi nhín vai, đổi để tài. Quyết Năng nếu đã không muốn nói thì cho dù có là thủ trưởng hỏi y cũng không trả lời, hắn không nhất thiết phải tự tìm phiền não.

“Chốn đào nguyên.” Quyết Năng nói.

“Dị thú triều đến!” Đột nhiên, không biết ai nói một câu, nhất thời tất cả chủng loại biến dị đều im lặng.

Không khí hạ xuống, nghe tiếng xao động từ xa truyền đến, bước chân cực kỳ nặng, không có khả năng là tang thi hình thể nhỏ, là dị thú loại lớn…tinh thần Diệp Thần run lên, thật sự đoán trúng, bọn họ tám phần mười là đã đoán đúng, nghe động tĩnh này, khẳng định là có không dưới hai mươi con dị thú đang đến gần.

Trải qua cuộc chiến vừa rồi, chủng loại biến dị đều cảnh giác hẳn lên, ý thức được dị thú triều lần này hơn hẳn trước đây, mỗi một chủng loại biến dị đều nghiêm túc hẳn lên, ngay cả Mông Ba kiêu ngạo cũng bị Mông Lương Đống đưa ra phía sau, khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước.

Tay Diệp Thần căng thẳng, nói: “Dị thú triều đến, ít nhất hai mươi con, dị thú loại lớn, không loại bỏ khả năng có dị thú phi hành…”

Quyết Năng tán thưởng liếc mắt nhìn Diệp Thần, chuyện vừa rồi y đều xem ở trong mắt, cho dù tâm trạng đang căng thẳng cũng không thể phủ nhận được Diệp Thần thật sự mạnh. Thực lực không hiện ra nhưng lại làm người ta nhìn không thấu, ít nhất là trong việc giải quyết rắc rối, cho dù là Phan Khởi ưu tú nhất trong thế hệ thanh niên ở chốn đào nguyên cũng kém Diệp Thần một chút. Nhạy cảm với nguy hiểm, ngay cả Mông Lương Đống cũng chưa phát hiện được nguy cơ thì Diệp Thần đã có thể đồng thời nhận thấy được giống y.

“Là dị thú tiến hóa chạy trốn từ Diêm Hồ đến, nguy hiểm hơn so với tang thi tiến hóa thành dị thú, lực công kích mạnh hơn, đáng sợ hơn, mọi người cẩn thận!” Quyết Năng thản nhiên nói. Quyết Năng là chủng loại biến dị dị năng, hệ phong, cuồng bao, lực lượng tượng trưng cho chinh phục. Tùy ý nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất, vung về phía trước, một cơn gió mạnh mẽ nháy mắt thổi bay nhưng lùm cây chắn tầm mắt của họ, trước mặt bọn họ xuất hiện nhanh chóng xuất hiện bãi đất trống tầm hai mươi thước.

Lực công kích càng mạnh, càng đáng sợ!

Thấy vậy, chủng loại biến dị đột nhiên thay đổi sắc mặt, thực lực của Quyết Năng, mọi người trong chốn đào nguyên đều biết, ngay cả y cũng đã nói như vậy thì dị thú triều lần này vô cùng nguy hiểm!

Mông Lương Đống liếc nhìn Diệp Thần, ám mắt thâm trầm như là hàn đàm, sau không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra thâm ý trong đó, nói: “Chuẩn bị, xuất kích!”

Sau đó hơi nghiêng người, nói nhỏ vào bên tai Mông Ba: “…Tìm được cơ hội…ra tay…nguy hiểm, đừng lưu thủ…”

Một đạo nội kình thổi qua khuôn mặt, Mông Lương Đống giống như mãnh thú phá khỏi lồng sắt, tập kích vào người nào đó mà không đánh vào đám dị thú, thân hình cường tráng như một tòa tháp sắt, lạnh lẽo u ám, tràn ngập không khí tiêu điều.

“Mông Lương Đống…” Diệp Thần nói, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn bóng dáng biến mất của Mông Lương Đống, nâng tay lau đi vết máu trên khuôn mặt, mùi máu tươi thản nhiên tiến vào trong mũi, khuôn mặt bình tĩnh không có một chút biểu cảm dư thừa.

Là cảnh cảo?

Là uy hiếp?

Hay là thị uy?

Quyết Năng có thâm ý khác nhìn Diệp Thần liếc mắt một cái, khi đi ngang qua, hơi dừng lại nói: “Cẩn thận Mông Lương Đống, hắn rất mang thù.”

Mông Lương Đống có khuôn mặt chữ quốc thật thà nhưng hắn lại làm việc vô cùng tàn nhẫn, vô cùng mang thù. Diệp Thần làm mất mặt hắn vài lần, việc này không dễ giải quyết như vậy, hi vọng dị thú triều lần này có thể thuận buồm xuôi gió…

Trác Dư tiến đến, vừa định đưa tay chạm vào vai Diệp Thần thì nhớ đến sự cảnh cáo không lâu trước đó của Phan Khởi, liền thu tay trở về, nói: “Nói gì đó?”

“Cái gì?” Diệp Thần hỏi lại.

Trác Dư nói: “Y, nói gì vậy?”

Hướng về phía Quyết Năng bĩu môi, trong mắt mang theo tò mò. Vừa rồi Mông Lương Đống ra tay cực nhanh, hắn không thấy được, Quyết Năng dừng lại làm hắn chú ý. Vì thế lại lên cơn nhiều chuyện.

“Không có gì.” Diệp Thần lắc đầu, ánh mắt yên lặng liếc nhìn Mông Lương Đống, sau đó dừng ở trên người Mông Ba, lời Mông Lương Đống nói với Mông Ba, cậu tuy rằng không có nghe hết, nhưng lại nghe được sáu, bảy phần, ánh mắt vắng lặng nhìn về hướng Mông Ba.

Phan Khởi nhìn chăm chú vào Diệp Thần, sau đó hạ mắt, nhìn về nơi ánh mắt Diệp Thần lia đến, môi hơi nhếch lên.

“Giết!” Thản nhiên quát lạnh một tiếng, sát khí lạnh lẽo nháy mắt tràn ngập toàn thân Diệp Thần, chỉ thấy thân ảnh chợt lóe, cả người như quỷ mị lao về phía trước.

Dáng người nhẹ nhàng, thoăn thoắt khiến người giật mình, nguyên bản nghĩ vừa rồi đã là cực hạn của Diệp Thần, bỗnh nhiên phát hiện, Diệp Thần lại tạo ra một lần cực hạn mới. Ánh mắt của Mông Ba phía sau chợt tối, sắc mặt không tốt lắm.

Khác với Mông Ba, Trác Dư Phan Khởi lại càng hung trí hơn, theo sát cậu đi lên, dị thú triều đến, ngoại trừ nguy hiểm, còn có dị hạch, cùng huyết nhục. loại sự tình này bọn họ đương nhiên không muốn bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.