Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 64: Diệp Thần nổi điên



“Tên điên này muốn làm cái gì?” Trác Dư thầm nói, phòng bị nhìn chăm chú vào Hứa Kham ngồi giữa đường cách đó không xa, từ đầu đã không thể nhìn thấu người đàn ông này.

“Trò chơi cờ vây?” Diệp Cẩn nhếch miệng cười nói, thân ảnh như quỷ mị lẻn đến bên cạnh Diệp Thần, nhìn lướt qua đám trí thi đang vây quanh bọn họ, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ, nhưng ở trong bóng đêm mông lung, ánh mắt âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

Dưới bầu trời đêm, làng chài Lý gia bị bao phủ mởi hình ảnh khủng bố không thể nào hình dung, hơi thở mang theo mùi máu lan tràn trong bóng đêm, không ít thân thể dị năng giả đang ẩn núp trong bóng đêm run lên, người kia có lực lượng vô cùng đáng sợ.

Diệp Thần mím môi, ánh mắt đen như mực ở dưới bầu trời đêm, nhìn vào cánh tay của Hứa Kham, người từ nãy giờ vẫn không nhúc nhích, toàn thân hoàn mỹ không sứt mẻ, trên mặt đeo mắt kính, cho dù đã qua mắt kính vẫn có thể cảm nhận được sát khí từ hắn.

“Di chuyển theo ô vuông!” Diệp Cẩn thản nhiên nói. Tóc ngắn ở trước trán hạ xuống, ánh mắt thay đổi giữa đen và đỏ, “Tiểu Thần, đợi chút có cơ hội, trốn…”

“Có chuyện?” Diệp Thần chấn động, nhìn chằm chằm vẻ mặt cẩn thận cùng lạnh lùng của Diệp Cẩn, bất giác nhíu mày, chẳng lẽ trong làng chài Lý gia còn có cái gì khác ẩn nấp?

“Hương vị trong không khí thay đổi!” Diệp Cẩn ông nói gà bà nói vịt, một lốc xoáy nhỏ nổi lên trong lòng bàn tay, lộ ra màu xám nhạt.

Phan Khởi từ phía sau Trác Dư đi ra, nói: “Thủ trưởng nhanh nhất cũng sáng sớm mai mới đến, chúng tôi…nhân thủ không đủ, bên mấy người thế nào?” Lấy số lượng của bọn họ, đối phó với trăm trí thi quả thật cái chút khó!

“Cũng vậy.” Diệp Cẩn liếm môi, trên mặt có chút không cam lòng, nhóm Mạc Phong còn ở Diêm Hồ, cho dù muốn tới cũng cần thời gian, lần này bọn họ đã bắt được cá lớn rồi!

“Tận lực kéo dài…” Phan Khởi thở dài, thản nhiên nói.

Bọn họ nhìn nhau, nói: “Động thủ!” Tiếng nói vừa dứt, mấy người bọn họ nhanh chóng đánh về những hướng khác nhau. Toàn bộ đều không có ý nương tay, ở trong trường hợp này mà còn do dự, không thể nghi ngờ chính là tìm đường chết.

“Tiểu Thần, đi nhanh, chạy thoát theo hướng phía sau làng chài Lý gia!” Diệp Cẩn đè thấp âm thanh, thanh âm khàn khàn truyền đến bên tai Diệp Thần. Đêm nay có thể là cửu tử nhất sinh, y quyết không thể để cho Diệp Thần lưu lại.

“Thực phiền phức, nơi này có cái gì?” Diệp Thần nhíu mày, ngữ khí của Diệp Cẩn nghiêm trọng như thế, làm cho trong lòng cậu vô cùng bất an, dựa theo sự phát triển của nguyên tác, hẳn không nên xuất hiện số lượng trí thi nhiều như vậy, cậu rốt cục là đã đẩy mạnh phát triển truyện hay là hoàn toàn thay đổi nội dung vốn có?

Giờ phút này, ngay cả Diệp Thần cũng không rõ ràng!

“Trong lúc nhất thời không giải thích được, em nhớ cứ đi thẳng đến phía sau làng chài Lý gia để trốn là được, một khi có cơ hội nhất định phải đi, đừng quay đầu lại.” Diệp Cẩn nói: “Anh có biện pháp để thoát thân, không cần lo lắng cho anh!”

“Em hiểu rồi!” Diệp Thần cũng không hỏi nhiều, thận trọng gật đầu. Nhanh chóng lướt qua vị trí của Hứa Kham, nhưng vẫn còn hơi chậm, trí thi rậm rạp bốn phía nháy mắt bao phủ bọn họ.

Sakiko Suziki đi theo sát bên cạnh Diệp Thần, nhưng không bao lâu đã bị trí thi tách ra, những người khác cũng không biết đã chạy đi đâu. Trong lúc nhất thời, cả làng chài Lý gia chỉ còn lại tiếng gầm gừ điên cuồng của đám trí thi, còn có âm thanh chiến đấu đinh tai nhức óc.

“Khó giải quyết!” Phan Khởi lạnh nhạt nói: “Trác Dư, nghĩ biện pháp thoát thân trước đi.”

“Hiểu rõ.” Trác Dư gật đầu, bọn họ không phải kẻ ngốc, nhiều trí thi như vậy, chỉ với nhiêu đó người như bọn họ, căn bản không thể đánh thắng. Chủng loại biến dị từ trước đến nay luôn nhạy cảm với nguy hiểm, từ sau khi bước vào làng chài Lý gia tới nay, bọn Phan Khởi liền nhận ra chuyện không thích hợp, nhưng bây giờ lui lại cũng vô cùng khó khăn! Bọn họ chỉ có thể kiên trì thôi.

Diệp Thần huơ thanh thép, đây là thứ cậu nhặt được ở ngoài làng chài Lý gia, bên người không tìm được vũ khí lạnh tiện tay, đành phải dùng đỡ, trường hợp này dùng súng sinh hóa nhất định không có nhiều tác dụng, cậu vung tay một vòng. Chủng loại biến dị lúc này không lựa chọn thú hóa thì cũng chọn sử dụng dị năng, ngay cả Sakiko Suziki và Diệp Cẩn lúc này cũng đang khởi động dị năng, mỗi một kích đều nhắm vào ngực của trí thi. Công kích phạm vi lớn thì súng sinh hóa vẫn yếu hơn, trừ phi là dùng súng sinh hóa hạng nặng, bằng không súng bình thường có công kích quá yếu.

Ánh mắt Diệp Thần đuổi theo Hứa Kham, Diệp Cẩn có điều gạt cậu, hơn nữa có liên quan đến Hứa Kham. Đừng hỏi vì sao cậu lại biết, đây chính là trực giác.

Dị năng ảnh hưởng lên thanh thép, lưu loát giải quyết trí thí bên cạnh, Diệp Thần không nói hai lời mà chạy thẳng vào trong làng chài Lý gia, truy đuổi theo hướng Hứa Kham bỏ đi, kiên trì không bỏ, Diệp Cẩn thần sắc đại biến nhưng lại bị trí thi bốn phía dây dưa không thể thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Diệp Thần biến mất trong tầm mắt của mình.

“Dị năng giả?” Mông Lương Đống từ trong chỗ tối đi ra chặn Diệp Thần, ánh mắt Mông Lương Đống sắc bén nhìn chằm chằm cậu, ngoại trừ đôi mắt thì Diệp Thần hoàn toàn không khác gì với lúc còn ở chốn đào nguyên, nên chuyện bị hắn nhận ra Diệp Thần cũng không cảm thấy kỳ lạ.

“Tránh ra.” Diệp Thần lạnh lùng nói.

Thân ảnh Hứa Kham hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, cậu biết nếu lúc này Hứa Kham trốn được thì lần sau gặp mặt muốn hạ thủ sẽ rất khó…

“Lá gan đủ lớn, nhưng tôi rất tò mò làm sao cậu có thể thoát khỏi khứu giác của chúng tôi?” Mông Lương Đống bình tĩnh nhìn Diệp Thần, khứu giác của chủng loại biến dị vô cùng lợi hại, người bình thường căn bản không có khả năng trốn khỏi họ. Hương vị huyết nhục của con người làm chủng loại biến dị trở nên điên cuồng, huống hồ dị năng giả sau khi tiến hóa càng làm cho chủng loại biến dị si mê.

“Điều đó cùng anh không có liên quan!” Diệp Thần mạnh mẽ từ chối, lựa chọn trực tiếp động thủ. Đối mặt với cường giả như Mông Lương Đống, chiếm trước tiên cơ mới có khả năng thắng.

“Hừ…Không biết sống chết!” Không nghĩ đến Diệp Thần lại trực tiếp động thủ, Mông Lương Đống bị Diệp Thần đánh trở tay không kịp, trên mặt bị thương làm máu chảy ra.

Thấy thế, Mông Lương Đống nhất thời nổi giận, cũng đánh trả lại Diệp Thần.

Diệp Thần sau khi thức tỉnh dị năng không gian, dị năng tinh thần từ hợp chất đơn giản biết thành hợp chất phức tạp ra năng lực mới, ảo ảnh, nhưng cái này tiêu hao không ít dị năng tinh thần. Mông Lương Đống thực lực cao hơn Diệp Thần, cậu biết đánh thẳng rất khó khắn, Diệp Cẩn đã bị giữ chân, căn bản không ai giúp cậu.

“Tiểu Ba, tiểu Ba, con làm sao vậy?” Mông Lương Đống bỗng nhiên biến sắc, cả người phát ra sát khi khinh khủng, biểu tình tàn ngược thị huyết, la lớn: “Tiểu Ba, con rốt cuộc làm sao vậy, đứng lên nói chuyện với ba ba đi…”

“A…” Mông Lương Đống điên cuồng phóng công kinh đến phía trước.

Diệp Thần khiếp sợ, dị năng ảo ảnh này là cậu thi triển lần đầu, nguyên bản còn lo lắng không có tác dụng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng này của Mông Lương Đống, hơn phân nửa là đã lâm vào bên trong ảo ảnh rồi.

“Mày đã làm gì với tao? Mông Ba ở đâu?” Nhưng thực lực của Mông Lương Đống mạnh hơn Diệp Thần, không bao lâu đã thanh tỉnh lại, sau đó lại công kích sắc bén hơn về phía Diệp Thần.

Tuy có dị năng tinh thần chống đỡ, nhưng chênh lệch cấp bậc là cho Diệp Thần không thể không miễn cưỡng tránh né.

Diệp Thần, hai đời sống bên cạnh sinh tử vô số lần, có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không thể tính được. Trước mắt, không thể nghi ngờ là lần nguy hiểm nhất cũng là gần với tử vong nhất, trí thí ẩn nấp trong làng chài Lý gia vượt qua dự đoán của bọn họ, thực lực mạnh hơn hẳn những trí thi trước đó bọn họ đã gặp.

Nhìn chăm chú vào Mông Lương Đống đối diện, Diệp Thần chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn, xương cốt nhiều nơi đã bị gãy, trong đầu chỉ còn lại ý niệm không muốn chết, giãy dụa đứng lên, tầm mắt bị máu tươi làm cho mơ hồ, lắc đầu để nhìn rõ hơn Mông Lương Đống ở trước mặt, không hổ là người đứng thứ hai ở chốn đào nguyên…thực lực quả nhiên cường hãn, động ngón tay vài cái. Trong mông lúc, cậu cảm giác được một cỗ hơi thở đáng sợ tới gần, trong khoảnh khắc cổ của cậu bị một bàn tay cứng như sắt thép lại lạnh như băng nắm lấy, toàn thân bị nhấc lên giữa không trung.

“Có phải rất muốn chết hay không? Rất thống khổ?” Mông Lương Đống thấy Diệp Thần cận kề cái chết, âm trầm hỏi: “Nói, Mông Ba ở đâu? Đừng ra vẻ, tao có thể chống lại virus T thành công tiến hóa thành chủng loại biến dị, sự thừa nhận đó so với một tên như mày mạnh hơn nhiều lắm, tao khuyên mày tốt nhất nên ngoan ngoãn mở miệng…nếu không, tao cho mày sống không bằng chết…”

Diệp Thần trầm mặc.

Hầu kết trượt trượt, vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng, Diệp Thần không hề bận tâm Mông Lương Đống đang nổi điên, giãy dụa trừng lớn mắt, muốn tìm kiếm hình bóng mấy người Diệp Cẩn.

Đáng tiếc là không có kết quả…

Hứa Kham trong lúc bọn họ giao thủ liền bỏ chạy, điều này làm cho Diệp Thần cảm thấy kỳ quái, càng kỳ lạ hơn chính là Diệp Cẩn tựa hồ đã sớm biết trước kết quả này?

Diệp Cẩn, anh rốt cuộc đang giấu con bài chưa lật gì?

“Không nói? Vậy đi chết đi!” Lúc này, Mông Lương Đống cơ hồ là dùng hết toàn lực, điên cuồng đánh Diệp Thần, trong tiếng cười lớn điên loạn mà ném Diệp Thần lên vách tường xi – măng bên cạnh, ầm một tiếng nổ tung, thân thể Diệp Thần va chạm mạnh vào tường, vách tường dày hơn 10cm này dưới sự va chạm của cậu mà nổ ra một cái lổ lớn, thân thể Diệp Thần liên tục bay ra hơn hai mươi mấy thước, liên tiếp phá mấy vách tường mới rớt xuống.

Ngay khoảnh khắc va chạm vào vách tường thì tinh thần và ý thức của Diệp Thần cơ hồ tán loạn. Sau đó bay ra thêm hai mươi mấy thước và ca chạm thêm cái gì nữa cậu căn bản không có cảm giác. Ngay lúc này cả thế giới thoáng chốc im lặng, giống như chỉ còn lại thanh âm trái tim mình đang nhảy lên.

Thịch!

Thình thịch!



Một tiếng…hai tiếng…thực chậm, rất chậm, nhưng còn sống!

Thật vất vả mới có được sinh mệnh lần thứ hai, cậu sao cam tâm buông tha, không muốn chết, cũng không thể chết được…

Thân thể Diệp Thần ngồi nghiêng dựa vào dưới cột điện, vô thanh vô tức, dưới thân là một vũng máu lớn. Hai mắt cố chấp mở ra, đồng tử lại không nhúc nhích, lâm vào tĩnh mịch.

Mông Lương Đống vẻ mặt cuồng loạn, thân ảnh như quỷ mị xuất hiện trước mắt Diệp Thần, làng chài Lý gia đã bị hủy hai phần ba, hai bên ngọn núi cũng không còn nguyên vẹn, đê đập cũng bị tàn phá, nước biển dâng lên bao phủ phần lớn làng chài Lý gia, nước biển cuối cùng cũng lộ ra một mặt dữ tợn của nó, tang thi ngư mở ra cái miệng thật lớn, gặm cắn thức ăn…Mông Lương Đống còn đang lẩm bẩm tên Mông Ba, con mắt cuồng loạn, hiển nhiên đã không còn để ý đến thứ khác.

Nhìn chằm chằm Diệp Thần nửa sống nửa chết, nghĩ đến Mông Ba sinh tử không rõ, sau khi phát tiết hận ý là một trận vui vẻ, lúc trước vì làm cho Mông Ba thành công tiến hóa thành chủng loại biến dị, hắn trả giá không ít đại giới, gian khổ trong đó không thể nói hết, người được hắn coi như trân bảo sẽ vĩnh viễn rời xa hắn, làm sao hắn thừa nhận được?

Đáy lòng hắn vẫn có một ý niệm dơ bẩn, tất cả vì thỏa mãn tư dục, hắn không tiếc mạng nhiễm virus T theo Mông Ba, chính là để giữ Mông Ba ở bên mình, phàm là nam nhân chạm vào Mông Ba, không một ai không bị hắn hung hăng hành hạ. Mông Ba thuộc về hắn, là người của hắn. Nhứng ý niệm này hắn không muốn để Mông Ba biết, hắn lo lắng sau khi Mông Ba biết được sẽ rời xa hắn, nên chỉ có thể đè ép trong lòng.

“Mạng thật cứng, nếu là dị năng giả liên minh khác đã sớm chết mấy trăm lần, thần thể cũng vỡ thấy mấy mảnh. Mày thế nhưng hoàn hảo vô khuyết, hừ…dị năng giả lại có cường độ thân thể không kém chủng loại biến dị bọn tao, mày thật sự là dị năng giả sao? Mày là quái vật mới đúng… Như vậy mà cũng không chết được, xem ra tao còn quá nhẹ tay!” Mông Lương Đống nhìn thấy Diệp Thần vẫn còn sống liền tức giận.

“Khụ khụ…” Diệp Thần di chuyển vị trí, ho ra một búng máu, toàn thân không chỗ nào không đau nhức, mở miệng lạnh lùng nói: “Ngươi không phải muốn biết Mông Ba ở đâu sao? Tôi nói, hắn đã chết, chết ở trước mặt tôi, bị Hứa Kham đánh chết…biết không? Hắn vẫn la cứu mạng, nhưng mà lúc đó người làm ba này đang ở đâu?”

Diệp Thần tựa hồ sợ không đủ kích thích, dùng Mông Ba để kích thích Mông Lương Đống, Mông Ba là tử huyệt của hắn, vừa rồi cậu chỉ dùng chút kích thích mà Mông Lương Đống như phát điên công kích cậu. Lần này cậu nói thẳng Mông Ba đã chết, có thể tưởng tượng chuyện này đả kích lớn với Mông Lương Đống bao nhiêu.

Nói như vậy, Diệp Thần bất quá cũng chỉ đang đánh cược.

Trận đánh này, không có thắng hay thua, chỉ có sống hay chết! Nếu đánh sai thì chết, không trách được ai!

“Đã chết…không có khả năng, tiểu Ba như thế nào lại chết?” Mông Lương Đống hét lớn.

Diệp Thần cúi đầu, cố gắng tập trung tất cả dị năng tinh thần, thân thể không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể đánh cược trên dị năng tinh thần, dị năng không gian tạm thời chưa khai phá ra năng lực công kích, cậu đem tất cả dị năng tinh thần tập trung ở hai mắt…

Đây là chuyện trước mắt cậu có thể làm được, tầm mắt không nhìn rõ, thế giới trước mắt chỉ là một mảnh tái nhợt, dần dần trở nên rõ ràng hơn, bên trên không ngừng truyền đến tiếng la hét điên cuồng của Mông Lương Đống, bỗng nhiên trước mặt loáng thoáng xuất hiện một bóng dáng màu đen, mờ nhạt như ảo ảnh, nó chậm rãi nâng tay lên, lòng bàn tay tập trung đánh vào gáy Mông Lương Đống.

Thân thể Diệp Thần suy yếu, thong thả ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong suốt kia chậm rãi hóa thành màu bạc, giống như hai ánh trăng tròn sáng tỏ, bóng đen sau lưng Mông Lương Đống cũng đồng thời bắt được Mông Lương Đống, hai bên không hẹn mà cùng công kích hắn.

Thời cơ…

Hai loại năng lượng dị năng khác nhau đồng thời công kích, thân thể và tinh thần của hắn đều bị nghiền nát, Mông Lương Đống lâm vào điên cuồng hiển nhiên không đoán trước được, Diệp Thần gần chết lại có thể phản kích.

“A…”

Mông Lương Đống kêu thảm một tiếng, nháy mắt vang vọng cả làng chài Lý gia, công kích đến từ tinh thần, tứ chi toàn thân lại giống như có hàng ngàn con dao đâm vào, âm thanh vô cùng thống khổ vang lên, kêu đến tê tâm phế liệt, hắn đưa tay ôm đầu, đáng tiếc không thể làm gì, chỉ quay cuồng vài vòng trên mặt đất, cuối cùng máu tươi từ toàn thân phun ra như suốt, thân thể vỡ nát.

“Oành…” một tiếng, huyết nhục bay đầy trời, trong không khí còn lưu lại tiếng kêu thảm thiết của Mông Lương Đống, thật lâu không thể tiêu tán, cả làng chài Lý gia sau đó trở nên tịch mịch không còn âm thanh gì nữa.

Hư ảnh quỷ dị xuất hiện sau lưng Mông Lương Đống đi đến bên cạnh Diệp Thần, im lặng nhìn chăm chú một hồi, mới phát ra âm thanh run rẩy: “Tìm được rồi, không hỗ là dị năng giả hệ tinh thần nổi danh thần bí nhất liên minh, còn chưa bước vào vực đã có thể mạnh mẽ như vậy, nếu có thêm thời gian…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.