Bóng đen hư ảo đứng ở bên cạnh Diệp Thần, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay sờ động mạch chủ trên cổ Diệp Thần, tựa hồ đang cảm nhận hô hấp và sinh mệnh của cậu, bỗng kinh ngạc thấp giọng nói: “Cơ năng thân thể đều đã bị hủy, lại vẫn duy trì một tia hơi thở, sức sống thật mạnh… tinh thần đã đột phá cực hạn của thân thể, vì cái gì tình huống này lại xuất hiện trên người dị năng giả nhân loại, chẳng lẽ…”
Làn da ngoài thân thể Diệp Thần đều bị vỡ vụn, máu tươi nhiễm đó, toàn thân từ trên xuống dưới cơ hồ tìm không thấy một nơi nguyên vẹn, ngũ tạng lục phủ lại càng thảm hại hơn, dù sao, công kích trước đó của Mông Lương Đống cũng đủ làm cho dị năng giả bình thường vỡ nát. Nhưng mà, Diệp Thần mặc dù bị trọng thương gần kề cái chết, hơi thở sinh mệt vẫn còn sót lại một chút, từ lúc đầu không thể nghe thấy rõ ràng, dần dần lại mạnh mẽ hơn, ngay cả da thịt vỡ vụn cũng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tuy nói thể chất dị năng giả mạnh hơn bình thường gấp mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn là nhân loại, Diệp Thần trơ mắt nhìn bóng đen hư ảo trước mắt. Dị năng giả cấp bậc càng cao, tốc độ khép lại càng nhanh, nhưng tuyệt đối không giống Diệp Thần. Cho dù là dị năng giả đang ở trong lúc mạnh nhất, hay là dưới tình huống dị năng khô kiệt, tốc độ khép lại cũng sẽ giảm theo sự hao mòn dị năng.
“Tất cả miệng vết thương trên người đã ngừng chảy máu, sinh mệnh yếu ớt cũng dần mạnh hơn…ngay cả ngũ tạng lục phủ bị hao tổn cũng chầm chậm sống lại, dị năng giả bình thường đã sớm tắt thở, dị năng giả tinh thần đến tột cùng là như thế nào?” Bóng đen hư ảo nói thầm, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay lúc hắn đang lầm bầm, sinh mệnh của Diệp Thần đã dần dần khôi phục, đã sắp trở nên vững vàng.
“Diệp Thần…Diệp Thần…” Phía trước truyền đến tiếng gọi của bọn Trác Dư.
Bóng đen hư ảo nghe vậy hơi hoảng một chút, sau đó hoàn toàn biến mất trong không khí, không lưu lại một chút dấu vết.
“Diệp Cẩn, ở bên này, Diệp Cẩn, ở đây.” Phan Khởi nói, ngồi xổm xuống nhìn Diệp Thần toàn thân là máu tươi, đôi mắt màu đỏ tươi lóe sáng, nhanh chóng giữ chặt Trác Dư đang từ hướng khác chạy đến, sau đó liên tục lui về sau hai ba bước.
Hương vị của máu có thể làm cho chủng loại biến dị cùng tang thi điên cuồng.
Nghe mùi huyết tinh ngọt lịm nồng đậm trong không khí, vẻ mặt của Phan Khởi và Trác Dư cũng trở nên điên cuồng, nếu không phải còn tồn tại một tia lý trí, giờ phút này nói không chừng bọn họ đã nhào vào cắn cổ Diệp Thần.
Thân ảnh Diệp Cẩn thoáng hiện, nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thần, cẩn thận chạm vào cậu, cảm nhận hơi thở mỏng manh, tim y lúc này mới thả lỏng ra, khi nhìn thấy Diệp Thần toàn thân là máu dựa vào dưới cột điện, Diệp Cẩn chỉ cảm thấy máu toàn thân đều ngừng chảy.
Sau khi cảm nhận được nhịp tim thong thả của cậu, Diệp Cẩn mới sống lại. Ngay khi Diệp Thần đi theo Hứa Kham, y liền cảm thấy sự tình không thích hợp, nhưng trí thi lại nhiều lắm, không thể dứt ra, thật vất vả giết sạch trí thi vây quanh mà chạy đến đây liền thấy Diệp Thần đầy người toàn là máu…
“Tiểu Thần…” Diệp Cẩn nhẹ giọng goi, giống như lo lắng mà làm bừng tỉnh Diệp Thần. Nhìn thấy miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại, Diệp Cẩn cũng không lo lắng nữa, trong mắt ngược lại hiện lên chút vui mừng, thật may y đã lưu lại thứ kia cho Diệp Thần uống, nếu không…y không thể tưởng tượng được hậu quả sau khi mất đi Diệp Thần!
“Diệp Cẩn, thời gian rất gấp, đừng chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng rút lui khỏi đây, trong làng chài Lý gia có thể còn ẩn nấp những thứ khác.” Phan Khởi sốt ruột nói, vừa cố gắng áp chế bản năng của mình vừa dời khỏi lực chú ý trên Diệp Thần. Đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không phải việc đơn giản, Trác Dư bên cạnh lại chịu không nổi, nhếch miệng, thân thể không tự chủ được mà làm ra động tác công kích.
“Đi ngay.” Diệp Cẩn ôm lấy Diệp Thần, mặc kệ chiến trường, đoàn người nhanh chóng đi thẳng ra ngoài làng chài Lý gia, ở đây còn có ít trí thi chưa giải quyết hết, mùi máu tươi nồng đậm như vậy, tin tưởng qua không lâu nữa, nơi đây sẽ bị tang thi cùng dị thú chiếm đóng, phải mau rời đi.
Thấy Diệp Cẩn ôm Diệp Thần toàn thân là máu xông vào, đám người Tư Tu Ngạn bất giác chấn động, Tống Tiểu Ngọc vốn đứng ở góc tối cũng nhanh chóng chạy ra, “Rống rống…Thần, Thần…” Làn da ở bên ngoài thoáng chốc che kín toàn là vảy, cả người trở nên dữ tợn vô cùng.
“Phát sinh chuyện gì?” Tư Tu Ngạn hỏi, trên người bọn họ ai cũng có không ít máu, nhìn liền biết vết thương cũng không nhỏ, dù sao, năng lực tự lành của dị năng giả cũng tốt hơn người thường nhiều lắm.
“Trúng mai phục, thu thập nhanh, chúng ta phải lập tức rời đi.” Diệp Cẩn nhanh chóng nói, “Sakiko Suziki nhìn kỹ xung quanh, có chuyện gì phải báo ngay cho chúng ta.” Bọn Mạc Phong còn chưa đến, trong những người này y chỉ có thể tin mỗi Sakiko Suziki, tuy rằng y như thế nào cũng không thể tin được cô ta nhưng Diệp Thần cảm thấy cô đáng giá để tin tưởng, như vậy chuyện theo dõi liền giao cho cô.
“Vâng!” Sakiko Suziki lên tiếng, cô kính sợ đối với Diệp Thần nhưng lại sợ hãi đối với Diệp Cẩn nhiều hơn.
“Chu Huy Quân đi thu dọn, tùy thời chuẩn bị rời đi.” Thấy Sakiko Suziki nháy mắt ẩn thân, Tư Tu Ngạn liếc nhìn đám người Lý Lộ, trước mắt hắn không thể bỏ mặc đám người Lý Lộ, tuy rằng hắn rất muốn làm như vậy.
“Đi? Chúng ta thật vất vả mới tới nơi này, vì sao phải đi? Hơn nửa đêm có thể đi đâu chứ?” Lý Lộ bất mãn, lại vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Diệp Thần đang được Diệp Cẩn ôm trong lòng, trào phúng nói: “Chậc chậc…còn tưởng rất mạnh, còn không phải nửa sống nửa chết…”
Lý Lộ cảm thấy thân mình bay lên, sau đó ‘ầm’ một tiếng, cả người Lý Lộ bị Diệp Cẩn đánh bay ra ngoài, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra đã đập mạnh lên vách tường và rơi xuống đất.
Thê thảm quỳ trên mặt đất, khóe miệng chảy ra chất lỏng đỏ tươi, nửa ngày sau Lý Lộ mới cảm nhận được sự đau đớn từ trong xương cốt.
Đau đớn kịch liệt làm cho Lý Lộ choáng váng, đầu tiên là Tư Tu Ngạn tát cô, sau đó là bị Diệp Cẩn đánh bay, cô hoàn toàn không tin được chuyện đã xảy ra. Ở Bắc Bình, ai không tang bốc cô, kính cô, ngẩng đầu muốn chửi to, nhưng sau khí nhìn thấy ánh mắt thâm thúy mang theo lệ khí tàn ngược của Diệp Cẩn, Lý Lộ bất giác rùng mình.
Thật là khủng khiếp!
Cô không chút nghi ngờ rằng nếu mình còn dám lên tiếng, Diệp Cẩn sẽ tuyệt đối giết cô. Lý Lộ bắt đầu hối hận vì mình đã rời khỏi khu an toàn, vì sao lại muốn đi vào khu hoang dã tìm Tư Tu Ngạn cơ chứ? Vì sao phải truy tìm tung tích Tiếu Nam chứ? Sống tốt cuộc sống đại tiểu thư của cô là được rồi, sao lại kiếm chuyện làm khổ thân thế này chứ.
Trong phòng lạnh ngắt như tờ, mọi người im lặng nhìn, bầu không khí áp lực làm cho đám người Chu Huy Quân không dám lên tiếng, sợ hãi nhìn sát khi vô tận tản ra trong mắt Diệp Cẩn, trán ai nấy cũng che kín một tầng mồ hôi.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Lộ trên mặt đất, Diệp Cẩn lạnh lùng nói: “Nói thêm câu nữa, giết!”
“Ân ân.” Lý Lộ nhanh chóng lắc đầu, lúc này làm gì còn bộ dáng kiêu ngạo như vừa rồi.
Nếu không phải thấy trường hợp không đúng, Tư Tu Ngạn hận không thể ngửa đầu cười lớn, lần này đúng là hả dạ mà, ở Bắc Bình, cho dù là hắn cũng không ít lần bị Lý Lộ làm cho khó chịu. Nếu là trước mạt thế, lấy thân phận của Lý Lộ, đừng nói là ngồi ăn cùng bàn với bọn họ, ngay cả tư cách bước vào giới của bọn họ cũng không có. Bận tâm binh lực trong tay Lý tướng quân, ở Bắc Bình có ai không nể mặt mũi của Lý tướng quân, không nghĩ rằng Lý Lộ lại là người được một tất lại muốn tiến một thước.
Không khí áp lực làm cho mọi người trong phòng trở nên cứng ngắc, ai cũng không dám thở mạnh.
Sau đó, Diệp Cẩn ôm Diệp Thần đi vào trong phòng ngủ bên cạnh, những người khác mới dám thở ra, hai mặt nhìn nhau, nhưng không người nào dám đến nâng Lý Lộ dậy, giật mình đừng tại chỗ, ngoại trừ Tống Tiểu Ngọc đang đứng ở gần cửa thì những người khác đều như bị hóa đá.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Chu Huy Quân nuốt nước miếng, do dự không dám tiến lên, xoay người nhìn về phía Tư Tu Ngạn bên cạnh.
Khóe miệng Tư Tu Ngạn co rút, lạnh lùng nói: “Đi thu dọn đồ, sửa sang mọi thứ, lúc nào chúng ta cũng có thể rời khỏi đây.”
“Vâng!” Chu Huy Quân gật đầu, hướng những người khác nháy mắt, tiến lên nâng Lý Lộ đứng dậy rời khỏi gian phòng này, lúc trước khi đi không ai dám nhìn loạn lung tung.
Trong phòng hôn ám, không có một tia ánh sáng, mọi người ngừng thở, ngoại trừ tiếng tim động thình thịch thì không cò âm thanh gì.
“A……….”
Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương truyền đến, lập tức đánh vỡ sự tĩnh mịch trong làng chài Lý gia.
“Là âm thanh của Andy, hắn đã xảy ra chuyện!” Trác Dư dựa vào trên tường, nháy mắt căng thẳng, cùng Phan Khởi giật bắn lên.
Trong phòng có không ít nhân loại, vì tránh cho xung đột, Phan Khởi và Trác Dư lựa chọn đem chủng loại biến dị đứng ở ngoài phòng khách, bây giờ nghe được tiếng kêu thảm thiết mới phục hồi lại tinh thần. Nháy mắt, mọi người trong phòng đều đứng lên, đám người Chu Huy Quân cách vách cũng kích động đi qua, Lý Lộ bị xách trên tay cũng không ai để ý tới cô.
“Phòng bị, không cần loạn.” Tư Tu Ngạn nhanh chóng nói.
Hai người Trác Dư và Phan Khởi là phản ứng nhanh nhất, một trái một phải đi đến trước cửa sổ, đẩy ra bức màn che chắn bên ngoài, Phan Khởi nói: “Liên lạc với Andy thử xem?”
Trác Dư lấy máy liên lạc ra, nói: “Đứt kết nối, không thể liên lạc, những người khác cũng vậy…”
“Đáng chết!” Phan Khởi chửi thầm một tiếng, chủng loại biến dị tham gia lần hành động này đa phần là tâm phúc bọn họ nuôi dưỡng, chết đi một người là lại ít thêm một người, nếu thật sự toàn bộ xảy ra chuyện, đến lúc đó chẳng phải họ sẽ đau lòng tới chết sao.
“Sakiko Suziki đâu?” Trác Dư nhìn về phía Tư Tu Ngạn.
Tư Tu Ngạn lắc đầu, hắn cùng Sakiko Suziki không quá quen thuộc, cô hướng nội lại chất phác, ở cùng một chỗ cũng lâu mà hai người họ thậm chí còn không nói qua một câu. Ngoại trừ Diệp Thần, chắc chắn cũng chỉ có Diệp Cẩn có thể nói chuyện với cô.
“Tình huống bên ngoài…có chút loạn?” Tư Tu Ngạn chần chờ hỏi, Tống Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm cửa phòng, căn bản không để ý đến chuyện đang xảy ra. Tiếng kêu thảm thiết liên tục làm bọn họ phát lạnh, đội ngũ này từ trước đến giờ đều do Diệp Thần lãnh đạo, nay cậu đã bị thương, Diệp Cẩn lại không ở, Tư Tu Ngạn cũng không có chủ ý.
“Người của tôi toàn bộ xong rồi…” Phan Khởi nặng nề nói, tâm tình có chút tốt tăm, những chủng loại biến dị này tất cả đều do hắn tỉ mỉ lựa chọn, nếu bọn họ đều chết tại đây, đối với hắn mà nói là sự tổn thất nặng nề. Nhưng, cũng nâng cao cảnh giác, hắn hiểu biết rõ ràng thực lực cùng thân thủ của bọn họ, nghe tiếng kêu thảm thiết như vậy, bọn họ ngay cả cơ hội phản kích cũng không có…đây cũng không phải tin tốt gì!
“Cái gì?” Tư Tu Ngạn liếm đôi môi khô khốc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc vô cùng. Chủng loại biến dị mà bọn Phan Khởi đưa đến, thực lực đều rất mạnh, đơn đả độc đấu hắn cũng không thắng nổi.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn từ trong phòng ngủ đi ra, cầm một cái khăn lau bọt nước trên tay mình, vừa rồi ở trong phòng y đã thay quần áo cho Diệp Thần, cũng nhân tiện lau người cho cậu, làng chài Lý gia xảy ra chuyện, điện cũng ngừng cung cấp, nhưng trong nhà này có sẵn hệ thống cung cấp nước.
“Không rõ lắm, nhưng người của tôi đều chết.” Phan Khởi nhíu mày nói, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào bóng đêm, trong lòng không hiểu sao lại trở nên trầm trọng. Vừa rồi hoảng sợ qua đi, nhất thời có chút lơ là cảnh giác, nói không chừng lần này phiền phức rồi, nghĩ lại những người mình mang theo, ý thức trách nhiệm chợt lóe qua.
Diệp Cẩn híp mắt, mặc dù y ở trong phòng ngủ giúp Diệp Thần đang ngủ lau người, nhưng động tĩnh bên ngoài cũng không tránh khỏi tai và mắt y, đây là năng lực đã được rèn luyện qua nhiều năm, nói: “Có mùi máu, rất đậm…Sakiko Suziki đi ra.” Diệp Cẩn xoay nhiều nhìn về phía cửa phòng.
“Phù phù!” Sakiko Suziki ôm cánh tay bị thương, từ trên không trung lộ ra thần mình, cả cánh tay huyết nhục mơ hồ, khóe miệng tràn ra tơ máu, bộ dáng vô cùng chật vật.
“Khụ khụ…” Sakiko Suziki quỳ rạp trên mặt đất, ho vài tiếng mới ngừng lại, mặt mang sợ hãi nói: “Quái vật, là quái vật…chạy, chạy mau!”
“Quái vật? Quái vật cái gì?” Diệp Cẩn nhíu chặt mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn thần sắc kích động và sợ hãi của Sakiko Suziki, những người khác đều là mê mang, kinh ngạc nghe lời không đầu không đuôi của cô, nhưng biểu tình cũng không tốt lắm. Sakiko Suziki rất mạnh, điểm này mọi người ở đây đều biết, có thể làm cho cô biểu lộ ra vẻ mặt này, vết thương lại không nhẹ, chỉ sợ lần này kẻ địch không yếu.
“Thực nghiệm có bác sĩ Fujino đã thành công, đó là quái vật, quái vật không nên tồn tại, chạy mau…” Sakiko Suziki mang theo kinh hoảng, cầu xin nhìn Diệp Cẩn, nói: “Trốn, mang theo Diệp Thần chạy mau, nếu không sẽ không kịp.”
Diệp Cẩn cũng không hỏi lại, xoay người chạy vào trong phòng tìm Diệp Thần, gật đầu với Tư Tu Ngạn, nói: “Rời đi trước, bằng cái thông đạo chúng ta đến!” Thấy biểu tình của Sakiko Suziki, quái vật kia nhất định không tầm thường, thừa dịp nó chưa đến thì chạy trước.
Ở làng chài Lý gia, vừa đối mặt thì Hứa Kham đã bỏ đi, chỉ để lại trí thi công kích, điều này không bình thường, nhóm Trác Dư và Phan Khởi đã bị thương, tình huống của mọi người không ổn, cho dù y cường đại cũng chỉ có một người, chuy quy không thể so sánh với quái vật. Hứa Kham cũng những người đó nhất định là đám quái vật của Địa Ngục, điểm này ngay từ lúc y mới biết Hứa Kham đã nghi ngờ rồi.
Sau đó, chậm rãi tiếp xúc thì ý niệm này ngày càng kiêng định, Hứa Kham hẳn là thực nghiệm thể sống sót của nhóm đầu tiên trong thực nghiệm trên ở thể sống của bác sĩ Đường Ngân, trong cơ mật cấp SSS của liên minh cố ghi lại, nhóm thực nghiệm thể đầu tiên của bác sĩ Đường Ngân năm đó đều bị tiêu hủy. Chỉ so một người duy nhất biết về việc thực nghiêm này thôi – Lý Huân, mà người này có 50% là người của Địa Ngục…
Có người từng đoán, cái chết của Đường Ngân năm đó bất quá chỉ là sự bắt đầu, chỉ là để bọn Lý Huân có thể ẩn núp ở liên minh mà thôi…chuyện qua nhiều năm, ai biết Địa Ngục như khối u ác tính ở liên minh, càng ngày càng lớn mạnh chứ?
Lý Huân dựa vào uy vọng của Long Tường Thiên ở liên minh không biết đã làm ra bao nhiêu việc dơ bẩn, nếu Lý Huân thật sự là người của Địa Ngục, liên minh liền trở nên vô cùng nguy hiểm! Diệp Cẩn vừa lên tiếng, mọi người không ai từ chối mà từ đằng sau phá tường chạy ra ngoài.
Bên tai là tiếng kêu thê lương vang lên làm cho người ta phát run. Nhưng giờ phút này ai cũng có chút kiêng dề, không dám quay đầu nhìn lại, Diệp Thần dựa vào trên vai Diệp Cẩn, mở hai mắt, thân mình còn có chút bủn rủn, tinh thần lực lần này tiêu hao sạch sẽ, ngược lại đánh vỡ lá chắn, cái đó gọi là phá rồi lại lập! Kinh mạch trong cơ thể cũng khỏe hơn không ít, đan điền chứa dị năng cũng lớn hơn một vòng.
Hai mắt cậu lóe sáng, nhìn chăm chú vào hình ảnh đang đuổi theo không dứt phía sau.
Vừa nhỏ vừa nhanh.
Tiếng kêu bén nhọn chói tai, so với tiếng kêu của tang thi càng khó nghe hơn.
Thứ đó bất quá chỉ cỡ như nắm tay, lại giống bạch tuộc sống dưới biển sau, xúc tua dài nhỏ chuyển động, cả thân thể nhiễm đầy máu tươi, ở dưới bàu trời đêm hôn ám, mang theo cảm giác tà ác không nói nên lời.