Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 79: Huyện Uy Hưng



Sắc mặt Long Tường Thiên âm trầm, nhìn về phương xa mông lung, khó trách những người đó tựa hồ không vội vã đối phó tang thi mà càng ham thích quyền thế trên tay mình. Bọn họ cho đến bây giờ chưa từng sợ hãi, bởi vì bọn họ không cần làm gì mà chỉ cần ra lệnh!

“Liên hệ lão Tần, nói là tôi đáp ứng yêu cầu của ông ta!” Long Tường Thiên xoay người nói.

Mộc Văn Ngạn nhíu mày, hỏi: “Anh đáp ứng cái gì?”

“Không có gì, hai bên cùng có lợi thôi!” Long Tường Thiên đạm mạc nói, trước kia, y luôn đứng ở góc độ lo lắng cho con người nên không muốn giao tiếp cùng mấy người đó, hiện tại xem ra y đã nhìn vấn đề quá mức đơn giản. Bằng không thì cũng không bị những người đó lợi dụng!

“Quên đi, nếu là lão Tần thì anh đồng ý cũng không có hại.” Mộc Văn Ngạn cúi đầu, nói: “Hơn nữa, lão Tần cũng có thể coi như là người của Mộc gia, anh cùng lão Tần hợp tác thì sẽ không đến mức bị động.”

“Sau lưng lão Tần là Mộc gia?” Long Tường Thiên kinh ngạc, lão Tần ở liên minh xem như là một trường hợp đặc biệt, địa vị vững như thái sơn ở liên minh, còn nắm trong tay một quân đoàn, năng lực này không tính là nhỏ. Phải biết rằng trong liên minh chỉ có tổng cộng năm quân đoàn, mỗi quân đoàn đại biểu cho một thế lực, trong năm quân đoàn này thì quân đoàn thứ nhất có thực lực cường hãn nhất.

Nghe đồn, số người trong quân đoàn một không nhiều lắm những mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, cấp bậc dị năng đều xếp hạng trên năm mươi trong liên minh, vô cùng bưu hãn!

“Vợ của lão Tần là bác ruột của tôi, nhưng chuyện này có rất ít người trong liên minh biết. Chỉ cần không quá phận thì Mộc gia sẽ không nhúng tay vào chuyện của liên minh.” Mộc Văn Ngạn nói, Mộc gia ngoại trừ anh thì những người khác đều lựa chọn ngủ đông, rất ít lộ diện ở liên minh, chỉ vì muốn an ổn mà thôi! Mộc gia không có dã tâm lớn, không tất yếu tranh đống nước bẩn này.

Đột nhiên, Đường Bưu hỏi: “Long tiên sinh, anh có thể liên hệ với Diệp Thần không?”

“Diệp Thần là ai?” Mộc Văn Ngạn nói.

Mắt Long Tường Thiên sáng lên, nếu không phải Đường Bưu hỏi thì y đã sớm quên người tên Diệp Thần này rồi, nói: “Một dị năng giả quen biết ở khu hoang dã, thực lực không tồi…”

“Rất mạnh!” Hạ Lưu lạnh lùng nói, Diệp Thần làm cho người ta có cảm giác thần bí, rõ ràng rất yếu nhưng không có cách nào làm cho người ta thấy giới hạn của người đó. Đó là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, Hạ Lưu có ấn tượng tốt với cậu lắm.

“Diệp Cẩn ở phía sau cậu ấy không đơn giản!” Đường Bưu nhíu mi nói, Diệp Cẩn là nhân vật truyền kỳ ở khu Bố Cát, hắn tuy rằng chưa từng tiếp xúc nhưng cũng biết người tên Diệp Cẩn này không dễ chọc.

“Diệp Cẩn, sẽ không phải là Diệp Cẩn kia đi?” Mộc Văn Ngạn cả kinh nói.

Thấy sắc mặt Mộc Văn Ngạn thay đổi, Long Tường Thiên hỏi: “Anh biết Diệp Cẩn?” Mộc Văn Ngạn chưa từng rời khỏi Bắc Bình, cơ hội nhận thức Diệp Cẩn không lớn, chẳng lẽ… còn có chuyện gì mà y không biết sao?

“Liên minh thành lập năm quân đoàn, thuộc năm thế lực khác nhau, quân đoàn không thuộc về cá nhân, bọn họ cùng tồn tại với năm thế lực. Trong năm quân đoàn, quân đoàn một có thực lực mạnh mẽ nhất, quân đoàn này cũng lệ thuộc lão Tần, do lão Tần cung cấp, quân đoàn trưởng của quân đoàn một chính là Diệp Cẩn, có thực lực thuộc top 5 ở liên minh.” Mộc Văn Ngạn giải thích, hai người Long Tường Thiên và Liễu Như Phong là dị năng giả bình dân tiến vào liên minh, mà ở trong liên minh còn ẩn tàng không ít dị năng giả mạnh mẽ, sự tồn tại của bọn họ rất ít người biết.

“Cái gì?” Long Tường Thiên nháy mắt thay đổi sắc mặt, tin tức này y một chút cũng không biết, khó trách ánh mắt những người đó đều là cao cao tại thượng. Có lẽ ở trong mắt họ, mình và Liễu Như Phong chỉ là thằng hề, lúc cần thì mới dùng đến thế lực của chính mình, lúc đó mới dùng đến con bài chưa lật chân chính.

Mộc Văn Ngạn thở dài, nói: “Kỳ thật, lần hạo kiếp này cũng không phải là tư tâm của một người, người nọ nói là muốn thành lập một thế giới mới, một thế giới mới hoàn mỹ, người chết đi trong trận hạo kiếo này là người bị đào thải. Long Tường Thiên không cần dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, cho dù là tôi.”

Nghe xong lời của Mộc Văn Ngạn, sắc mặt Long Tường Thiên đột nhiên thay đổi, hai người Đường Bưu và Hạ Lưu cũng run lên, bọn họ quả nhiên suy nghĩ quá mức đơn giản và khờ dại!

“Chờ chút…” Hạ Lưu nói: “Phía Nam có chút không thích hợp!”

“Làm sao vậy?” Long Tường Thiên nhanh chóng thu hồi lãnh ý, chăm chú nhìn vào màn hình của Hạ Lưu.

“Nơi này…tang thi gần đó giống như bị người giết hết!” Hạ Lưu không xác định mở miệng, lẽ ra ở huyện Uy Hưng hắn sẽ không có những người khác, các đội ngũ ra ngoài thu thập tình báo đã xác nhận tử vong. Như vậy, chính là ai?

“Có thể là chủng loại biến dị hay không?” Mộc Văn Ngạn nghiêm túc nói. Liên minh chủng loại biến dị vi phạm hiệp ước, giết dị năng giả bốn phía, thậm chí còn có dấu hiệu liên thủ với người Địa Ngục, tin tức này đối với liên minh mà nói thì cũng không phải là tin tốt gì.

Đường Bưu chần chờ nói: “Chủng loại biến dị làm việc lớn mật chứ không cẩn thận như vậy, có thể là tiểu đội lính đánh thuê ra ngoài làm nhiệm vụ, Hạ Lưu, em thử dùng tín hiệu để liên hệ thử xem có thể liên lạc với đối phương không?”

“Em thử xem…” Hạ Lưu gật đầu, hai tay nhanh chóng gõ lên bàn phím, nhanh chóng gửi tin tức ra ngoài, “Tôi đã gửi đi, kế tiếp phải xem đối phương rốt cục là ai?”

Long Tường Thiên xoay người, đối với dị năng giả phía sau nói: “Nâng lên tinh thần, một khi xác định đối phương là chủng loại biến dị thì chính là lúc chúng ta chiến đấu… Đương nhiên là không liều mạng cùng bọn họ.”

Sau khi biết được bộ mặt thật của những người trong liên minh, Long Tường Thiên cùng không tính liều mạng nữa, có thể sống thì ai muốn tìm chết, những người đó vì tư dục của bản thân mà hại đến tính mạng người khác! Căn bản không đáng để bọn họ liều mạng.

Có lẽ, thật sự giống như người nọ nói, thế giới này đã mục nát, phải thành lập một thế giới hoàn toàn mới, bọn họ đều đáng chết không phải sao?

“Vâng.” Đám dị năng giả gật đầu, bọn họ đều là người do Long Tường Thiên cứu về, đối với bọn họ mà nói, chỉ có Long Tường Thiên mới đáng để họ liều mạng, về phần tồn vong của liên minh thì không có liên quan gì cả, không phải bọn họ lạnh lùng vô tình mà là mạt thế chính là như thế. Vì sống sót, tất cả mọi người đều không từ thủ đoạn!

“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn suy nghĩ nói: “Tang thi, trí thi và dị thú ở gần đây… có số lượng rõ ràng nhiều hơn nơi khác, huyện Uy Hưng là rào chắn của Bắc Bình, vì sao không có ai đến tiêu diệt?”

“Chẳng lẽ… thất thủ?” Tư Tu Ngạn thay đổi sắc mặt, ánh mắt sâu thẫm, biểu lộ ngạc nhiên, thời gian hắn tiến vào khu hoang dã bất quá chỉ là một tháng ngắn ngủi, không nghĩ đến căn cứ an toàn lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Huyện Uy Hưng là thông đạo đi đến Bắc Bình và những căn cứ khác, nơi này lúc nào cũng có dị năng giả đóng quân để cảnh giới cùng thủ vệ, nhưng huyện Uy Hưng lúc này giống như một tòa tử thành toàn là tang thi.

“Hẳn là chưa có chuyện gì, mọi người có phát hiện hay không thì càng vào gần trong thực lực tang thi càng mạnh…” Diệp Thần chỉ vào một bên tường vây, huyện Uy Hưng là hàng rào an toàn nên bên ngoài dựng lên ba thành tường cao, vì tránh cho công kính mà mỗi bức tường đều cao hơn hai mươi thước. Giờ phút này đám người Diệp Thần chỉ mới xuyên qua đoạn tường thứ nhất, tiến vào khu vực trung tâm của huyện Uy Hưng.

Nghe lời Diệp Thần vừa nói, những người khác cũng nhanh chóng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện khác thường trong đó.

“Chẳng lẽ dị năng giả đều rút lui vào trong đoạn tường thứ ba?” Tư Tu Ngạn nói thầm, nếu đúng là như vậy thì chuyện quá phiền phức rồi, lấy nội tình của Bắc Bình thì chẳng lẽ ngay cả huyện Uy Hưng cũng không thể bảo vệ sao? Vậy thì những căn cứ khác càng nguy hiểm hơn rồi không phải sao?

“Cũng có thể, bỏ qua hai tường bên ngoài mà toàn lực bảo tồn bức tường cuối cùng, đây cũng là một lựa chọn hợp lý.” Diệp Thần gật đầu, xăng đã tiêu hao không còn bao nhiêu, chiếc xe khi đi đến huyện Uy Hưng cũng đã báo hỏng, một hàng mấy người ẩn núp dưới tường cao, chặt chẽ nhìn chăm chú đám tang thi đang di chuyển xa xa, bất giác có chút sợ hãi.

Đám tang thi này đã vượt qua dự tính của bọn họ, trận chiến này rất khó đánh!

“Ha hả… xem ra, người nọ đã chờ không nổi muốn ra tay rồi!” Diệp Cẩn hờ hững nói, ánh mắt sắc bén, huyện Uy Hưng rơi vào hoàn cảnh như vậy thì những căn cứ khác đương nhiên cũng không tốt hơn là bao.

Người nọ vội vàng động thủ, những người trong liên minh sao lại không muốn nhanh chóng chóng dứt chứ!

Khó trách Mạc Phong lo lắng như vậy, chỉ sợ tình hình hiện tại của lão Tần rất nguy hiểm, vì những người đó nghĩ rằng sau lưng của lão Tần không có ai lại chiếm quân đoàn một chứ. Chỉ với điểm này, những người đó sẽ không để cho lão Tần sống khả giả.

“Diệp Cẩn, anh nói những lời này có ý gì?” Tư Tu Ngạn nghi hoặc nói.

Diệp Cẩn cười lạnh hai tiếng, nói: “Liên minh sẽ rối loạn nhanh, Tư gia tốt nhất nên sáng suốt chút, rời khỏi trận tranh đấu này, bằng không cho dù có vũ khí sinh hóa làm hậu thuẫn cũng sẽ không dễ dàng sống sót.”

Tồn tại của năm đại quân đoàn ở liên minh vẫn là bí mật không thể lộ ra ánh sáng, lão Tần vội vả liên lạc với y xem ra liên minh đã tính để cho bọn họ xuất động. Khẳng định là muốn cắt đứt vọng tưởng của người nọ, Địa Ngục mấy năm nay cùng liên minh chủng loại biến dị ngày càng mở rộng, bọn họ đã sớm rục rịch.

“Diệp Cẩn anh có phải đã biết cái gì không?” Tư Tu Ngạn nhìn Diệp Cẩn, hắn biết Diệp Cẩn sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do, hắn tự hỏi lấy năng lực của Tư gia, ở liên minh tuy không nhiều năm nhưng nhất định không kém, vì sao Diệp Cẩn lại nói như vậy, hắn có chút không rõ.

“Có đôi khi những chuyện anh đang nhìn thấy không phải là sự thật, thật cũng có thể là giả.” Diệp Cẩn chậm rãi nói, “Liên minh có thể xây dựng nhanh chóng như vậy sau khi mạt thế bùng nổ, anh thật sự nghĩ mấy người đó chính là quả hồng mềm sao, tồn tại của Tư gia, tồn tại của Long Tường Thiên và Liễu Như Phong… thậm chí rất nhiều người xuất hiện, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là công cụ mà thôi, không ngăn cản sự phát triển của mấy người… bất quá cũng chỉ vì mấy người không thể uy hiếp đến bọn họ mà thôi.”

“Chậc!” Nghe lời Diệp Cẩn nói, Tống Tiểu Ngọc nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, tứ chi lạnh lẽo.

Tống Tiểu Ngọc ôm lấy bờ vai Tư Tu Ngạn, đôi mắt xanh sẫm hiện lên sát ý lãnh lẽo, chuyện này thì khi anh bị Hứa Kham mang đi đã từng nghĩ đến. Sau Hứa Kham chính là tổ chức Địa Ngục, nếu không ai chống đỡ thì sao hắn có thể làm việc lớn mật như vậy, cho nên khi nghe Diệp Cẩn nói rõ như vậy, không chỉ có Tư Tu Ngạn giật mình.

“Diệp Cẩn anh có thể giúp tôi chút không? Giang Nam rơi vào tay giặc, tôi muốn biết tình hình của cha mẹ…” Tống Tiểu Ngọc nhìn Diệp Cẩn, anh biết người nam nhân này nhất định có biện pháp.

Diệp Cẩn gật đầu, nói: “Có thể.”

“Đây là cái gì?” Diệp Thần nghiêng đầu, ý bảo những người khác im lặng, nghe tiếng động từ xa xa truyền đến, không có lộn xộn mà còn có tiết tấu rõ ràng, đó là loại mật mã nào đó.

Mọi người nghe xong một hồi mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đây là cách đưa tin của liên minh, dùng để xác nhận thân phận. Nếu đã dùng cách đưa tin này thì liên minh hiện tại rất không ổn.” Nói xong Tư Tu Ngạn cầm máy liên lạc ấn vài cái để gửi tin đi.

“Tin Liễu Dịch Kỳ chết hẳn Bắc Bình đã biết, người lần này tiến vào khu hoang dã chỉ còn anh còn sống trở về… Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng để cho Liễu Như Phong phát hiện tung tích của anh.” Diệp Thần nhắc nhở, thời cuộc rối loạn, quy tắc trò chơi đã thay đổi, có một số chuyện phải chuẩn bị sẵn sàng.

Tư Tu Ngạn gật đầu, “Tôi biết nên làm như thế nào.”

“Hừ! Cấp chín… cũng không phải không thể thắng!” Tống Tiểu Ngọc lạnh như băng nói, cẩn thận ôm lấy Tư Tu Ngạn, khóe miệng nhếch lên nụ cười giết chóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.