Nàng gần nhất hẳn là không có đắc tội lớn nào với nam chủ đi??
Thời điểm nam chủ đối đãi với những người đắc tội qua người của hắn, mới có thể lộ ra thuộc tính lòng dạ hiểm độc này.
Dựa theo phương thức tư duy bình thường, thời điểm nàng vừa rồi hỏi rõ có thể hay không lại đếm tìm hắn, hắn hẳn là sẽ tuỳ tiện tìm cái ly do có lệ cho nàng mới đúng, bằng không cũng có thể trực tiếp cự tuyệt.
Chính là vì cái gì muốn nàng ngày mai tới sớm một chút, còn muốn mang nàng đi giết tang??
Chuyện này cùng nàng nghĩ hoàn toàn không giống nhau!!
Nếu là nàng cùng quan hệ thực tốt còn chưa tính, còn có thể có một cái lý do khác, nhưng lấy bọn họ hiện tại là loại huynh muội plastic* tới nhìn xem, như thế nào đều không có loại cảm giác ý tốt.
Huynh muội plastic*: ý nói ngoài mặt là anh em thân thiết nhưng bên trong không có tình cảm gì cả.
Tưởng tượng đến ngày mai sẽ có trường hợp huyết tinh, Nguyễn*tiểu đáng thương*Ninh liền nhịn không được bắt đầu run bần bật, hiện tại nam chủ còn cười đến khiếp người như vậy, làm nàng không dám cự tuyệt.
Cố Diệc Thừa ôm kiện áo khoác bên cạnh, tự mình đưa Nguyễn Ninh đi xuống lầu, từ nơi Lâm Dương đang đứng tiếp nhận đưa Nguyễn Ninh trở về.
Nếu đổi thành không có nói câu mang nàng đi giết tang thi lúc trước, có thể cùng nam chủ cùng nhau đơn độc ở một chỗ cơ hội lấy được hảo cảm, Nguyễn Ninh khẳng định sẽ rất cao hứng.
Nhưng mà hiện tại, chỉ cần tưởng tượng đến ngày mai khả năng sẽ phát sinh sự tình, nàng liền cảm giác da đầu tê dại, cả người đều không tốt, chỉ nghĩ muốn chạy nhanh rời xe cái người bên cạnh này.
Sau khi mạt thế bùng nổ, thời tiết thành phố S liền bắt đầu trở nên thay đổi thất thường, trời tối càng ngày càng sớm.
Hiện tại là bốn giờ rưỡi chiều, bên trong an toàn khu vẫn là ban ngày, chính là không tới nửa giờ, hiện tại mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, liền sẽ hoàn toàn rơi xuống, hơn nữa một chút dấu hiệu cũng không có.
" Anh trai, ngày mai chúng ta nhất định phải đi sao?" Nguyễn Ninh nhỏ giọng mở miệng nói, nghe thấy khí thế thật yếu, nếu âm thanh lại nhỏ hơn chút, nói không chừng ngay cả chính nàng cũng không nghe rõ.
"Như thế nào? Ninh Ninh không muốn đi cùng anh trai??" Cố Diệc Thừa nhìn nàng, đôi mắt thâm thuý hơi trầm, nghữ khí không rõ. Nguyễn Ninh tâm tư nhạy bén, lập tức liền nghe ra trong giọng hắn có nguy hiểm, vốn dĩ còn có ý tưởng lung lay sắp đổ hiện tại liền càng không dám nói ra khỏi miệng.
Hiện tại, nàng nơi nào dám cự tuyệt vị lão đại này, chỉ có thể vội vàng lắc đầu, nói.
" Không có, không có, em không phải không muốn đi cùng anh trai, em chính là, chính là có chút sợ những tang thi đó......."
Tốt lắm, tốt lắm, nàng thừa nhận nàng kém còn không được sao?! Có thể hay không buông tha cho nàng! Tang thi lớn lên thật là đáng sợ.....
...... Nàng chẳng lẽ thật sự muốn lưu lạc tới nông nỗi cầm gậy sắt đi đánh đầu tang thi sao? Chính là nàng có thân thể sức lực nhỏ, đánh không tới đầu tang thi a.
Nguyễn Ninh biết, chỉ cần thân thể còn ở trong mạt thế, một ngày nào đó nàng liền cũng phải gặp đến tang thi, nhưng hơn nửa tháng nay nàng được bảo hộ quá tốt, hiện giờ đột nhiên phải cùng tang thi chiến đấu, đối với nàng thật sự là một cuộc chiến lớn.
Nguyễn Ninh vô pháp đảm bảo chính mình ngày mai khi nhìn đến những tang thi đó óc bị vỡ toang, sau khi nhìn thấy đoạn tay chân lưu lại khắp nơi có thể hay không chân mềm đi....... Nếu là biểu hiện đến quá sợ hãi, đại khái sẽ bị người ta ghét bỏ đi??
" Không cần sợ, ngày mai anh sẽ dạy em." Cố Diệc Thừa mỉm cười nói.
Nguyễn Ninh:".........."
Chính là bởi vì có ngươi ở đó mới càng làm người ta sợ hãi! Được không!
Nguyễn Ninh không dừng lại được mà nghĩ, nam chủ không phải là thực sự đối với nàng tiểu con chồng trước cảm giác thực phiền chán, tính toán ở ngoài an toàn khu tuỳ tiện tìm một chỗ, ngay tại chỗ giải quyết xong nàng? Đúng không? Không thể nào?!
Biểu hiện gần nhất của nàng thật sự ngoan ngoãn nha........
Nguyễn Ninh càng nghĩ càng cảm giác nguy cơ mạng nhỏ của mình tràn ngập.
Thiếu nữ trên mặt sở hữu sợ hãi cùng kháng cự, hiện tại cả người héo mi rũ xuống, nhìn qua không có tinh thần chút nào.
" Thật sự sợ hãi như vậy?" Cố Diệc Thừa híp mắt, nói:" Nếu như vậy, ngày mai em vẫn là ở trong an toàn khu, không cần đi theo. Nếu Ninh Ninh đã chịu kinh hách, xảy ra chuyện anh trai sẽ thực đau lòng."
Đau lòng cái đầu quỷ của ngươi!
Ngươi cái người phúc hắc này!!
Tuy rằng những lời này nghe hình như là vì nàng mà suy nghĩ, nhưng nếu là thật sự nàng tin hắn nói, hơn nữa liền đáp ứng, về sau cuộc sống khẳng định so với đi theo ngày mai đi theo hắn sẽ càng khó khăn hơn. Điểm này Nguyễn Ninh một chút cũng không nghi ngờ.
Quả nhiên, nàng vẫn là quá tuổi trẻ, quá ngây thơ rồi.
Trong tiểu thuyết miêu tả về toàn bộ nam chủ đều là hắc, tuyệt đối tất cả đều là sự thật.
Chỉ là Nguyễn Ninh không biết chính mình đến tột cùng là có phương diện nào làm nam chủ bắt nàng một hai đi lăn lộn mới cao hứng đây.
( Khụ khụ, là ta đen tối hay câu từ đen tối đây.)
........ Lão đại ngươi nói cho ta biết, ta sửa còn không được sao!
Bất luận trong lòng Nguyễn Ninh có bao nhiêu không muốn đi, nàng cũng chỉ có thể cắn nát hàm răng nuốt xuống trong bụng:" Anh trai đi đâu, ta liền đi theo đó."
Trên mặt Nguyễn Ninh biểu tình muốn có bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành.
Cố Diệc Thừa nhìn thoáng qua thiếu nữ trước mắt chỉ cao tới bả vai hắn, khoé miệng hơi cong lên, lạnh lẽo trong đáy mắt ít một chút.
Một bên là Nguyễn Ninh tâm tình rất là trầm trọng, dọc theo đường đi đều nghĩ ngày mai phải ứng phó như thế nào, ngay cả thiếu chút nữa dẫm hụt cũng không cảm giác được.
" Chú ý một chút." Cũng may Cố Diệc Thừa tay nhanh mắt lẹ, duỗi tay kéo lại Nguyễn Ninh, mới tráng cho nàng từ đài cao ngã xuống.
Nguyễn Ninh sợ bóng sợ gió một hồi, cũng lập tức phục hồi lại tinh thần. Nếu sự tình đã không thể thay đổi, như vậy cũng chỉ có thể đón khó mà lên.
" Anh trai, em đến nơi rồi." Nàng nhìn cảnh vật chung quanh quen thuộc nói.
" Sáng mai anh sẽ lại đây đón em." Cố Diệc Thừa vừa định thuận tay sờ tóc thiếu nữ nhu thuận một chút, nhíu mày, lại dường như không có việc gì mà thu hồi trở về. Thói quen này cũng không phải là cái gì tốt.
Nguyễn Ninh không có nhìn thấy động tác của hắn, thần sắc có chút ngượng ngùng, sau đó vẻ mặt rối rắm mà đi vào biệt thự.
Nguyễn Ninh có thể nói là đem chính mình kín mít bọc từ đầu đến chân, mới từ phòng đi ra, đồng thời còn mang theo súng lần trước nam chủ cho nàng.
Từ phòng đến cửa biệt thự một đoạn đường ngắn, biểu tình trên mặt của nàng cảm giác như nàng muốn đi chết một cách quang vinh.
Ngay cả ở lầu một biệt thự Lý Báo nhìn thấy nàng, đều khó tránh khỏi hỏi nhiều một câu:" Nguyễn tiểu thư, người có phải hay không gặp chuyện gì khó khăn?" Bằng không sắc mặt nhìn như thế nào khó coi như vậy.
Nguyễn Ninh một lời khó nói hết, hỏi:" Lý đại ca, ta có thể hay không muốn hỏi ngươi một vấn đề...... Tang thi, giết nó rất khó sao?"
Lý Báo còn tưởng nàng hỏi cái gì, nghe được vấn đề của nàng, kinh ngạc liếc nhìn Nguyễn Ninh một cái, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này.
Thiếu nữa tuổi không lớn này tuy rằng nhìn nhu nhu nhược nhược, một bộ dáng yếu đuối mong manh, nhưng hắn nhìn ra, đã so với rất nhiều thiếu nữ cùng tuổi với nàng đã là bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất ở thời điểm nàng gặp nguy hiểm chưa từng có nháo khóc lớn, ngay cả oán giận cũng chưa từng có qua, vẫn luôn an tĩnh mà ngồi tại chỗ, cũng chưa bao giờ đưa thêm phiền toái gì cho bọn hắn.
Cho nên nhiệm vụ bọn họ vẫn luôn yêu cầu bảo vệ nàng, Lý Báo trước nay không cảm thấy có cái gì bất mãn cùng phiền chán.
" Kỳ thật chỉ cần ngươi dùng đúng phương pháp, giết tang thi cũng phải một chuyện rất khó......." Lý Báo cùng nàng nói, còn kiên nhẫn mà nói cho nàng đánh ở bộ phần nào của tang thi hiệu quả càng tốt.
Chờ Nguyễn Ninh chậm rì rì mà đi đến cửa biệt thự, quả nhiên ở cách đó không xa thấy được thân ảnh quen thuộc một người cao lớn. Nàng lúc này mới đẩy nhanh tốc độ, chạy chậm đi qua:" Anh trai, thật ngại quá, làm anh đợi lâu."
" Anh cũng vừa mới tới." Cố Diệc Thừa trầm giọng nói.
Thời điểm hôm nay Nguyễn Ninh ra cửa không có đội mũ, tóc đều được nàng búi cao trên đỉnh đầu, ngay cả khẩu trang cũng không che được cặp mắt xinh đẹp kia của nàng, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.
Cố Diệc Thừa cũng phát hiện ra một việc, ở thời điểm những nơi có nhiều người, ngày trước mặt này đều sẽ theo bản năng mà mang lên khẩu trang ngăn trở dung mạo chính mình.
Bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận, bộ dạng thiếu nữ xác thật dễ nhìn, cũng xác thật đưa đến một ít phiền toái không cần thiết. Nhưng nhìn đến bộ dáng hiện tại của nàng, Cố Diệc Thừa có một loại xúc động muốn lấy mũ trong không gian đội lên đầu cho nàng.
Cửa an toàn khu.
Lâm Dương cùng Giang Cảnh Siêu đã sớm đợi ở nơi đó, hai người đều chú ý tới Nguyễn Ninh bên cạnh Cố Diệc Thừa.
Giang Cảnh Siêu trầm mặc ít nói nên cũng không nói gì, còn lại Lâm Dương là nghĩ cái gì thì trực tiếp nói ra:" Cố ca, chúng ta thật sự mang theo Nguyễn Ninh muội muội cùng đi giết tang thi sao?" Tiểu mỹ nhân yếu đuối mỏng nhanh như vậy, vạn nhất bị dạo phải làm sao bây giờ?
Thời điểm Lâm Dương ngày hôm qua nghe Cố ca nói còn tưởng rằng hắn nói giỡn, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng thật sự đem người đón qua đây.
Cố Diệc Thừa mở ra cửa xe ở ghế sau, ngữ khí nhàn nhạt:" Bằng không ngươi cảm thấy sao? Ta như là cái loại người sẽ nói giỡn sao?"
............ Ta kỳ thật đúng là tình nguyện lần này ngươi nói giỡn, Nguyễn Ninh yên lặng phỉ nhổ, sau đó ở lúc ánh mắt nam chủ bảo ngồi, từ bên kia cửa xe ngồi xuống cùng hắn.
Nơi bọn họ đi lần này tang thi cũng không ít, Lâm Dương há miệng thở dốc, nhưng nhìn đến Cố ca thần sắc lúc này, cũng không biết nên nói cái gì. Cũng không phải hắn nguyện ý nghĩ nhiều, chỉ là nhớ tới thái độ Cố ca trước kia đối đãi với tiểu mỹ nhân, khó tránh khỏi nghĩ thành lần này Cố ca mang theo, không phải có ý đồ gì tốt.
Sau khi từ mạt thế bùng nổ, Lâm Dương liền ẩn ẩn cảm giác được, hiện tại hành vi xử sự của Cố ca cùng quá khứ có biến hoá rất lớn, ngay cả hắn cùng Siêu Tử đều có điểm nhìn không rõ.
Nhưng Lâm Dương trước sau vẫn tin tưởng vô luận Cố ca như thế nào biến hoá, hắn đều sẽ không thương tổn mình cùng Siêu Tử, Cố ca vĩnh viễn là Cố ca của bọn họ.
Bất quá Lâm Dương là thiệt tình cảm thấy Nguyễn Ninh muội muội là người khá tốt, cũng không nghĩ làm Cố ca đem mâu thuẫn cùng Cố tổng, giận chó đánh mèo đến trên người của tiểu mỹ nhân.
*
Xe đi được đại khái một giờ, cuối cùng dừng lại ở một nhà xưởng.
Nhà xưởng không phải rất lớn, quy mô trung bình, nhưng loại địa phương này nơi nào cũng sẽ không thiếu công nhân. Sau khi mạt thế bùng nổ, nơi này liền hoàn toàn hoang phế, phóng mắt nhìn lại, tạm thời nhìn không thấy tung tích vật gì còn sống, chỉ có tốp năm tốp ba tang thi ở nơi này đi lại.
Cố Diệc Thừa trước hết xuống xe, Nguyễn Ninh do dự một chút, cũng đi xuống theo nam chủ.
Có lẽ là ngửi thấy được mùi của người sống, tang thi chung quanh đều hướng bên này đi tới. Nguyễn Ninh sợ chính mình bị tang thi chạy đến bắt lấy, thân thể chạy nhanh hướng nam chủ bên kia tới, còn thuận thế khẽ níu lại góc áo của người bên cạnh.
Đang quan sát tình huống quanh thân Cố Diệc Thừa dột nhiên cảm giác được một cỗ sức kéo, dư quang bên khoé mắt hướng nàng nhìn thoáng qua, khoé môi gợi lên, tốc độ dưới chân thả chậm không ít.
Từ nhà xưởng tang thi từ các nơi lạy đây ngày càng nhiều, Nguyễn Ninh đại khái đếm được, có tầm hơn hai mươi con. Nàng nuốt nước miếng, trái nhìn xem, phải nhìn xem, súng cầm trong tay thật chặt.
Mà Cố Diệc Thừa người vẫn luôn chú ý đến Nguyễn Ninh, thấy nàng một bộ dáng căng thẳng quá mức, không khỏi buồn cười một tiếng.
" Ninh Ninh, em sẽ nổ súng sao?" Hắn hỏi
" Anh trai, em, em, em sẽ không......." Nàng trong lòng run sợ mà nói.
Nghiêm khác mà nói, nàng là sẽ. Nhưng nguyên chủ sẽ không.
Bất quá nam chủ cùng nguyên chủ lúc trước quanh năm suốt tháng đều không thấy một lần gặp mặt, càng không thể đi tìm hiểu nàng. Nguyễn Ninh ở trước mặt người khác cũng chưa từng sử dụng qua súng, ai cũng không biết chuyện này của nàng.
Nguyễn Ninh sở dĩ nói nàng sẽ không nổ súng, trừ bỏ nguyên chủ không có cái kỹ năng này, càng có rất nhiều loại ôm tâm tư " Nếu là cái lời nói dạng này, nam chủ hẳn là sẽ không bắt nàng đi giết tang thi đi".
Nhưng mà không đợi nàng nghĩ nhiều, giây tiếp theo, một hương vị xa lạ, mát lạnh đột nhiên vây quanh nàng.
Có người từ phía sau ôm lấy nàng, đôi tay nắm chặt lấy tay nàng, mở ra chốt bảo hiểm, nhắm chuẩn một tang thi gần nhất, động tác liền mạch lưu loát. Khoảng cách hai người thân cận cũng quá mức thân cận, còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, Nguyễn Ninh sững sờ tại chỗ.
"........ Tập trung lực chú ý, đừng làm việc riêng, chú ý xem anh làm như thế nào, tìm xem cảm giác." Nam nhân ở bên cạnh vành tai nàng phun ra hơi thở ấm áp, mang theo một tia cảm giác kì quái dinh dính.
Kỳ thật lỗ tai của nàng cũng luôn là điểm mẫn cảm của Nguyễn Ninh, trước kia liền có bạn bè hướng lỗ tai nàng nói giỡn thổi một hơi, sau đó lúc ấy, khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng.
Không nghĩ tới thân thể này cũng vậy.
Động tác người phía sau còn chưa có dừng, bất quá may mắn cũng không có nói gì bên tai nàng nữa, hơi thở hỗn độn của Nguyễn Ninh lúc này mới thoáng bình phục một chút.
Theo ngón tay hai người vừa động, nhanh chóng bóp xuống cò súng, vài viên đạn từ súng xuất ra, phân biệt bắn trúng hai đùi tang thi, còn có các nơi xương sống cùng thần kinh liên quan của thân thể, làm năng lực hành động tang thi trở nên chậm lại, như vậy một phen thao tác thuần thục, cuối cùng một viên đạn trực tiếp bắn vào đỉnh đầu tang thi, xỏ xuyên qua đầu nó, một phát bắn vỡ đầu.