Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 23: Xuất môn



Tằng Kỳ vừa tới đây đã gặp được bốn nam nhân ưu tú này. Lưu Sở Thiên trương dương cuồng vọng, Lâm Lăng tao nhã, Thương Viêm tinh xảo tuấn mỹ, cuối cùng là Diễm Quân Ly mang theo ý cười có chút tà mị nhưng lại tản ra khí thế quân lâm thiên hạ.

Có vẻ ngoài ưu tú thật dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác, Tằng Kỳ thật tự nhiên mà sinh ra hảo cảm với mấy người kia, bất quá cô muốn chọn ai đó? Cô chính là sẽ không có lòng tham, chỉ biết một người cũng không chiếm được, ân, vậy cái người thoạt nhìn có khí thế nhất rất tốt.

Mạt thế chỉ mới nổ ra hơn một ngày, còn cô ta đã được chiều chuộng từ bé đến giờ, cho nên tính tình có chút tự mãn, bất quá cô ta coi như có đầu óc, không biểu hiện ra chút kiêu căng nào. Mà còn biết lợi dụng lòng tự trọng của nam nhân, có một nữ hài nhu nhược xinh đẹp trước mặt, nam nhân nào mà không dâng lên cảm giác tự hào?

“Em tên Tằng Kỳ, không biết có thể đưa em về nhà không, nhà của em ngay trên kia.” Tằng Kỳ cúi đầu như là không biết phải làm sao, hốc mắt có hơi ướt át, không biết là thật hay giả mà lông mi nhẹ run, phô diễn nhu nhược cùng chút ít kiên cường, hòng gia tăng sức quyến rũ của bản thân.

Bất quá, những người ngồi đây ai mà chưa từng thấy qua người đẹp. Cho dù là Thương Viêm, mỗi ngày nhìn gương cũng mài ra không ít sức chống cự. (Mỗ Sắc: tự kỷ, khinh bỉ chú)

Vốn là Thương Viêm đối với nữ hài tử đáng yêu sẽ theo thói quen của nam giới mà sinh ra thiện cảm, nhưng khi thấy rõ tâm tư Tằng Kỳ, một chút đồng tình vừa le lói lên đã bị dập mất.

Về điểm này, rất dễ dàng, có thể thông qua ánh mắt Tằng Kỳ mà biết. Thương Viêm nhìn cô ta, nếu có cơ hội cậu nhất định sẽ hung hăng đả kích, khiến cô ta đem những ý tưởng ngu ngốc toàn bộ vứt bỏ. Bất quá thật hiển nhiên, dư quang Thương Viêm đảo qua Diễm Quân Ly, cảm thấy cơ hội này thực nhỏ bé, bởi vì không bao lâu sau cô ta sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

“Ah~!” Tiếng cười nhạo của Lưu Sở Thiên làm Tằng Kỳ cảm thấy hết sức khó xử, khi cô tức giận nhìn về phía gã mới phát hiện khinh thường trong mắt gã rõ ràng thế nào. Sau đó mới hậu tri hậu giác mà phát hiện, ánh mắt của những người này đối với cô, cho dù là Lâm Lăng thoạt nhìn ôn nhu nhất cũng hé ra châm chọc không hề che giấu.

Tằng Kỳ có chút luống cuống, vì sao những người này không giống với các nam nhân khác, sẽ an ủi cô. Giống như những bạn học trước, chỉ cần cô lộ ra bộ dáng nhu nhược thì liền bảo vệ cô về nhà.

“Còn chưa nhận rõ vị trí của mình sao? Xem ra cô không thông minh như vẻ ngoài nhỉ?” Lời nói Lưu Sở Thiên mang theo châm chọc, làm cô gái không tính là ngốc kia lập tức hiểu được tình cảnh của mình.

Nhìn cô gái như cừu lọt giữa bầy sói, Thương Viêm có chút đồng tình, nhưng như vậy còn chưa đủ để cậu mở miệng, hơn nữa còn đang ở thời điểm chưa biết gì. Vì thế cậu bảo trì trầm mặc.

“Cô chắc tới từ nội thành hả? Nói một chút tình huống nội thành xem?” Lâm Lăng cười thật ôn hòa, thanh âm cũng rất dịu dàng, chính là khinh thường trong mắt vẫn rõ ràng như vậy, tương phản như thế làm Lâm Lăng hé ra một loại khí tức quỷ dị.

“Em… em không biết.” Ánh mắt Tằng Kỳ lóe lóe, chẳng lí nào cô phải nói cho những người khinh bỉ cô, Tằng Kỳ tính cách chẳng chịu thua kém ai, bất quá dùng sai thời gian. Trong ánh mắt khinh rẻ của Lưu Sở Thiên, phản chiếu ánh mắt hoảng sợ của Tằng Kỳ, tay cô đã bị chặt đứt.

Những vặn vẹo trên mặt cô khiến Thương Viêm đem đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, ý đồ xem nhẹ cảm xúc trong lòng.

“Sợ hãi sao?” Diễm Quân Ly nhẹ giọng hỏi ý kiến Thương Viêm, tuy rằng vẫn là tươi cười, nhưng ở đây ngoại trừ Tằng Kỳ đang bận tâm đến tay mình, ai cũng có thể nhìn ra biến hóa của Diễm Quân Ly.

Tươi cười của Diễm Quân Ly đối với Thương Viêm mang theo hương vị đau tiếc, hoàn toàn không giống với hồi nãy. Cảnh tượng này làm Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng nháy mắt hiểu được, Ly thiếu nhà bọn họ đã biến thành đệ khống trong truyền thuyết.

“Không sợ.” Thương Viêm trả lời Diễm Quân Ly, măc dù có chút không đành lòng, nhưng cậu thật sự không sợ cảnh tượng này, cậu chỉ là nghĩ mà sợ, bản thân mình lúc trước nếu không cùng BOSS xoát hảo cảm thì có phải cũng sẽ biến thành như vậy hay không.

‹Thương Viêm, không cần nghĩ tới chuyện này, đã xảy ra chính là đã xảy ra, ngươi là em trai mà điện hạ Diễm Quân Ly thương yêu› Hệ thống khó được mà khuyên Thương Viêm, nói như vậy tuy rất buồn nôn, nhưng thật sự làm Thương Viêm có chút giải thoát.

Nhìn đệ đệ nháy mắt sáng sủa, Diễm Quân Ly cũng không hỏi nữa, tuy biết rằng Tiểu Viêm có chút chuyện không nghĩ ra, nhưng xem ra hiện tại đã không có việc gì.

Diễm Quân Ly thuận thế mà sờ sờ đầu Thương Viêm, cảm nhận được xúc cảm mềm mại như lụa. Thương Viêm đối với động tác này của y không cứng người nữa, bất quá ánh mắt u oán vẫn còn, về phần bộ dạng kinh ngạc của hai người kia, tin tưởng rồi bọn họ cũng sẽ quen thôi.

Diễm Quân Ly tao nhã xen lẫn cảm giác áp bách tràn ngập mà đứng lên.

“Nếu hỏi không ra gì, thì không cần lãng phí thời gian.”

Nói xong Diễm Quân Ly xoay người đi ra cửa, Thương Viêm cùng Lâm Lăng đương nhiên là đi theo, để lại Lưu Sở Thiên và Tằng Kỳ hai người, cô nam quả nữ.

Ra khỏi cửa không lâu Thương Viêm chợt nghe thấy tiếng thét thảm thiết chói tai từ trong nhà vọng ra, giọng nữ cao vút biểu hiện rõ nỗi thống khổ vô vàn của cô ta. Sắc mặt Thương Viêm bình tĩnh, tuy nhiên bàn tay nắm chặt thuyết minh cậu không đành lòng.

“Ca, vì sao lại giết cô ấy?” Thương Viêm nghĩ nghĩ hay là hỏi ra miệng, cậu muốn biết trong《Đế Vương Mạt Thế》, BOSS xem mạng người như cỏ là xuất phát từ nguyên nhân nào.

“Chắn đường”. BOSS trả lời ngắn gọn dễ hiểu, kỳ thật cũng nói ra một điều, đó là cô ta làm BOSS khó chịu. Vậy có thể cho rằng chỉ cần không chọc BOSS, BOSS không khó chịu, là có thể miễn BOSS “ban tội chết”?

Thương Viêm đang nghiền ngẫm suy xét, ai ngờ trông thấy tang thi huynh nhào tới, Thương Viêm không dám ngẩn người nữa. Thuần thục lấy ra hai thanh miêu đao trong không gian, một cái cầm trong tay mình, một cái đưa cho Diễm Quân Ly.

Tiếp lại lấy ra hai cây FN57 và đạn, đưa cho Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên đang đuổi theo phía sau. Loại súng này lực xuyên thấu mạnh, sức giật lại nhỏ, cũng tương đối dễ dàng khống chế, độ chính xác cũng tương đối cao.

Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng chụp được súng thì hốt hoảng, ánh mắt nhìn về phía Thương Viêm có chút hiểu rõ, đồng thời biến hóa thành một tiếng cảm thán: có không gian thật là tốt. Đương nhiên, đây chỉ là lợi ích nhỏ, sau này bọn họ mới chính thức hiểu biết ưu thế của không gian.

Thương Viêm trải qua một tháng huấn luyện, ngược lại có thể đuổi kịp những người hàng năm chiến đấu trong hắc đạo, nện bước đi theo Diễm Quân Ly. Tuy rằng vẫn có thể nhìn ra có chút khẩn trương và cẩn thận quá mức, nhưng không ảnh hưởng tới hình tượng Thương Viêm trong lòng hai người kia.

Diễm Quân Ly cũng không triển khai uy áp mà mình tự học được, hôm nay y đã biết cách đem khí thế của bản thân thu liễm, mục đích là để ba người Thương Viêm luyện tập. Vì thế, tang thi hành động thong thả không có tư tưởng hừng hực “xếp hàng” đi đến trước mặt bọn họ nhận lấy cái chết.

Bọn họ không dám ngồi thang máy nữa, như vậy lựa chọn duy nhất là thang lầu. Tuy rằng trước đã giết không ít tang thi, nhưng dù sao cũng đã trôi qua một ngày, hơn nữa Tằng Kỳ còn mời tới không ít tang thi, bởi vậy tang thi tụ tập tại thang lầu, có thể nói là đầu người chi chít.

Trong bầy tang thi, Thương Viêm bước chân nhanh nhẹn, đi tới một đao, lùi về một đao, cứ tiến thối liên hoàn, hăng hái cũng tăng cao, đồng thời bộ dạng nghiêm chỉnh hẳn, ngực ưỡn lưng thẳng, hóp bụng liễm mông, đao luôn nắm chặt, vung ra thu vào gọn gàng, uốn lượn đẹp mắt. [chém]

Có thể nhìn ra rõ ràng, Thương Viêm sử dụng đao rất nhuần nhuyễn, tuy rằng không bằng những người hàng năm luyên tập, nhưng cỡ này cũng đủ để đối phó với đám tang thi. Mà Thương Viêm, vì để bản thân có thể thêm dung nhập vào đoàn đội này, càng dốc hết toàn lực đi đối phó, khiến cho Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng nhìn cậu với một cặp mắt khác xưa.

Mà Diễm Quân Ly nhìn thấy Thương Viêm thân pháp nhẹ nhàng nhanh nhẹn, xác định với loại trình độ này tang thi vô pháp làm hại tới Tiểu Viêm, cái nhìn cũng có chút biến hóa.

Trước không phải không nhìn thấy bộ dáng Tiểu Viêm giết tang thi, chính là lúc đó tang thi cũng không nhiều như hiện tại (vì chưa khống chế được uy áp), hoàn cảnh cũng rộng lớn hơn so với nơi này, dễ dàng dùng lực, nhưng hiện tại vừa nhìn là có thể biết ngày hôm qua tiểu Viêm căn bản không xuất hết thực lực.

Có lẽ thực lực tiểu Viêm rất mạnh. Diễm Quân Ly nhìn về phía Thương Viêm, như có điều suy nghĩ.

Trong lúc bị quan sát, Thương viêm cũng đang quan sát Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng, về phần BOSS? Diễm Quân Ly đã nhấc tay đem tang thi ném hết cho bọn họ xử lý. Y bình tĩnh đứng ở giữa đàn tang thi vặn vẹo, tại cảnh tượng máu thịt mơ hồ có chút quái dị.

Bởi vì trong phim điện ảnh của nước M có nói, cho nên người người đều biết, muốn giết chết tang thi thì tấn công vào đầu nó, nhóm hai người Lâm Lăng đều cầm súng ngắm ngay đầu tang thi, một viên đạn rời súng giải quyết một tang thi, không một lần thất bại.

Thân thủ của bọn họ thì không cần hoài nghi, nhưng so với Lâm Lăng, thân pháp Lưu Sở Thiên ổn trọng lưu loát hơn, bởi vì kỹ năng của Lâm Lăng cao ở độ xảo diệu, đem khí lực cùng vị trí di động khống chế đến mức tối thiểu. Lúc Sở Thiên xông lên thì anh có tác dụng phối hợp che chở.

Kỳ thật từ thân hình cùng tính cách mà nhìn liền biết Lưu Sở Thiên là dụng võ, Lâm Lăng là dụng trí. Đây đúng là hai trợ lực lớn BOSS cần, mặc dù BOSS đều có thể đảm nhiệm hết, nhưng một người mà làm việc của hai người thì rất mất sức.

Hơn nữa sau này, dị năng của hai người kia cũng tăng cường đến hết sức xuất sắc và đặc biệt. Giờ Thương Viêm tận mắt thấy thực lực của bọn họ, trong lòng thầm nhủ, nhất định phải làm cho hai người kia hoàn toàn trung tâm với BOSS, ngăn chặn tâm tư phản bội của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.