Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 72: Chiến



“Cậu đi tìm một chỗ trốn đi” Thương Viêm thấy được cảnh tượng ở Trung tâm bách hóa Diễm thị thì liền cau mày, rất nhanh đã chuyển xe tới một con phố khác, sau đó lại kêu Tiểu Tam Nhi chăm sóc cho Lý Thiên.

Vừa rồi khi sắp đến Trung tâm bách hóa Diễm thị, ở chung quanh trung tâm bách hóa có một đống tang thi tụ lại ngay cửa, nhận ra Thương Viêm tới thì tang thi cấp 2 đều quay đầu nhìn về phía xe.

Lý Thiên nhìn đàn tang thi rậm rạp kia thì trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nhưng còn chưa kịp nói nỗi sợ của bản thân ra thì đã bị Thương Viêm giao cho Tiểu Tam Nhi rồi, có Tiểu Tam Nhi ở đây thì tính mạng của cậu ta xem như không lo nữa.

Lý Thiên ngồi trên ghế lái nhìn bóng lưng Thương Viêm rời đi, phút chốc cảm thấy mình thật sự là quá yếu “Tiểu Tam Nhi mi nói xem sau này ta có thể trở nên mạnh hơn hay không?” Lý Thiên quay đầu lại nhìn Tiểu Tam Nhi không biết đã ngồi ở sau lưng mình từ lúc nào, mà đáp lại Lý Thiên chính là ánh mắt vô hồn nhìn vào của Tiểu Tam Nhi.

Sau đó cổ tay đột nhiên đau xót, thì ra là tay của cậu ta bị Tiểu Tam Nhi nắm lấy, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu ta Tiểu Tam Nhi đem cậu ta lôi ra ngoài ném khỏi xe.

Lý Thiên bị quăng đến mức cả người đều đau, chỉ là khi cậu ta nhìn về phía xe thì lòng căm thù đối với Tiểu Tam Nhi cũng biến mất sạch, Tiểu Tam Nhi đang đánh với một con chó biến dị ngay chỗ ban đầu cậu ta ngồi.

Thương Viêm chạy về Trung tâm bách hóa Diễm thị, lúc này đã có thể nhìn thấy được bóng dáng của tang thi, vẻ mặt cậu cẩn thận lấy Mạn Địch ra, bàn tay vàng này đối với BOSS mà nói là quan trọng trong quan trọng đấy, bởi vì nó được cho là thứ khắc với đó BOSS nha. Thương Viêm không khỏi nắm chặt lấy Mạn Địch sau đó dường như hạ quyết tâm rồi đặt vào bên miệng.

<Né qua trái> giọng của Công lược vừa vang lên, một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt khiến cho Thương Viêm phải nheo mắt lại, phản xạ còn nhanh hơn so với suy nghĩ trong đầu, chỗ ban đầu Thương Viêm đứng đã cháy đen một mảnh, lỗ hổng do sấm sét tạo thành khiến mặt Thương Viêm lập tức trở nên trắng bệch, nghĩ lại cậu thấy có chút sợ hãi cùng với việc sinh ra một chút khẩn trương không nói được đối với kẻ tấn công.

Thương Viêm vừa ngẩng đầu lên liền thấy được Chung Hư Lữ đang đứng ngay chỗ phản quang, hắn ta đang đứng ở trên sân thượng trung tâm bách hóa mà nhìn xuống Thương Viêm, cho dù ở góc độ này thì Thương Viêm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt coi thường khiến cậu thấy bất an của Chung Hư Lữ kia.

<Thu Mạn Địch lại> Hệ thống cũng biết tính nghiêm trọng của việc lúc này, nó cũng đã nhớ ra chủ nhân của tia sét này là ai, cư nhiên nhanh vậy đã để Thương Viêm gặp phải rồi.

Thương Viêm nghe thấy lời Hệ thống nói cũng phản ứng lại, chỉ là cái bóng toát ra từ phía sau khiến cho Thương Viêm bị giật mình, trên tay truyền tới sự cảm nhận sâu sắc khi bị cắn xé làm cho tay cầm Mạn Địch cũng chợt buông lỏng ra, nhưng Mạn Địch còn chưa có kịp rơi xuống mặt đất thì xoạch một cái đã bị cướp mất.

Thương Viêm nhìn về phía cánh tay, không ngờ là một con cọp biến dị đang hung ác cắn lấy tay cậu, trong lòng Thương Viêm không những không có sợ hãi mà còn giận bừng lên, trong lòng nảy lên một suy nghĩ độc ác, lật tay nắm lấy đầu của con cọp, cho dù có bị con cọp cắn bị thương cổ tay đi nữa cũng không thèm quan tâm, tay kia thì lấy súng lục ra bắn mạnh mấy phát.

Chung Hư Lữ nhảy từ trên mái nhà cao xuống, tóc và áo quần phất phơ theo gió, gương mặt khá được kết hợp với vẻ mặt bình tĩnh lại kiêu ngạo nhìn giống như thần linh hạ phàm vậy. Nhưng trong mắt Thương Viêm lúc này chỉ có một cách nói là ‘nhìn đã thấy ghét’ mà thôi.

Chung Hư Lữ đứng vững ở trên mặt đất, uy áp của dị năng cấp 4 tỏa ra khiến tang thi đều nhường đường, thậm chí không còn tang thi cấp 2 nào sau khi Chung Hư Lữ xuất hiện rời khỏi trung tâm bách hóa nữa.

Cái con kim điêu dùng móng vuốt cầm lấy Mạn Địch kia sau khi chuẩn xác đem Mạn Địch ném vào trong lòng Chung Hư Lữ thì liền nhu thuận đáp xuống trên vai Chung Hư Lữ.

Thương Viêm hung ác mà nhìn vào Chung Hư Lữ, không hổ là người được vầng sáng của nhân vật chính lưu luyến, tuy động vật biến dị chỉ có thể nâng cao được tốc độ, nhưng trước hết không nói việc gặp được động vật biến dị có bao nhiêu khó khăn mà chỉ cần xem sau khi có được động vật biến dị, chỉ số tâm tính của động vật biến dị tăng soàn soạt như thế thì đã nhìn ra ánh sáng của Chung Hư Lữ mạnh bao nhiêu rồi.

Thương Viêm nhìn lướt qua kim điêu có bộ lông màu nâu đen, kim điêu nổi tiếng bởi bề ngoài nổi trội cùng năng lực bay lượn nhanh nhẹn mạnh mẽ, được xem là loài chim hung ác nhất, ngay cả với con cọp trên đất Thương Viêm cũng chỉ có thể trào phúng một cái mà thôi, đây là đang cố tình để cậu kiến thức tới vầng sáng của nhân vật chính hay sao hả?

Chung Hư Lữ cũng đang nhìn Thương Viêm, khi lướt mắt qua con cọp đã chết trên mặt đất thì không khỏi có chút ác độc. Không ngờ rằng chỉ với thân thể của một người bình thường lại làm được đến mức này, xem như là hắn tính sai vậy, bất quá có được Mạn Địch thì chút hy sinh nho nhỏ ấy cũng xem như là đáng giá.

Chung Hư Lữ duỗi tay xoa xoa đầu của kim điêu bảo nó tự mình rời đi, trong trường hợp bây giờ thì Thương Viêm đã là chim trong lồng rồi nên Chung Hư Lữ cũng không có lời nào muốn nói với Thương Viêm cả, hắn chỉ muốn để Thương Viêm nhận ra được sự thật sau đó ngoan ngoãn đem mấy bàn tay vàng trước đó nhất là <Không gian hư vô> giao ra mà thôi.

Tốc độ của dị năng giả cấp 4 Chung Hư Lữ không phải là thường, hơn nữa dị năng của hắn ta lại là sấm sét nữa, Thương Viêm căn bản là không thể dùng mắt thường để thấy được bóng dáng của Chung Hư Lữ thì đã bị hung hăng đánh bay ra ngoài rồi.

Thương Viêm lập tức đâm vào bên trong cái tiệm nhỏ bên cạnh, cơn đau ngay ngực rất là rõ ràng, thứ ở bên trong dạ dày cũng cuồn cuộn lên, Thương Viêm liền nhịn không được “ọe” một cái đem tất cả mọi thứ ở bên trong dạ dày phun ra hết.

Chung Hư Lữ đi nhanh đến gần Thương Viêm, nhìn bộ dạng thảm hại của Thương Viêm trong lòng hắn vô cùng khoan khoái, sự bất bình và buồn bực do bị cướp mất bàn tay vàng trước đó lập tức biến mất hết. Chung Hư Lữ nhẹ nhàng vuốt ve Mạn Địch, quả nhiên dị năng tiên đoán của Phạm Thanh rất hữu dụng đấy.

Ngày hôm qua Phạm Thanh thấy được có một gã thiếu niên đầu bạc đi vào nhà họ Lý, hắn vừa nghĩ liền biết đó là Lý Thiên, công lao bóp méo kịch tình trừ hắn ra cũng chỉ có một người mà thôi, cho nên hắn đã sớm tìm người giám thị ở bên cạnh nhà họ Lý rồi. Quả thực Lý Thiên đã bị hắn bắt gặp phải, hắn còn đi theo Thương Viêm một đường vào đây nữa, không cần đoán nhiều cũng biết Diễm Quân Ly đang gặp nguy cơ, Chung Hư Lữ nhìn lướt qua Trung tâm bách hóa Diễm thị.

“<Không gian hư vô> ở chỗ của Diễm Quân Ly sao? Nếu mi giúp ta cầm lại thì ta tạm tha mi khỏi chết, sao hả?” Lúc nãy khi Chung Hư Lữ nhìn thấy Thương Viêm cư nhiên gặp nguy hiểm cũng không đi vào trong không gian thì đoán rằng Thương Viêm đã đem nó tặng cho Diễm Quân Ly rồi.

Tuy Thương Viêm đang nôn rất cực khổ, nhưng nghe thấy mấy lời Chung Hư Lữ nói thì Thương Viêm cũng rất nể mặt mà tặng một ánh nhìn khinh bỉ cho Chung Hư Lữ. Chung Hư Lữ hừ lạnh một tiếng, rất có khí phách đó chứ? Vậy thì cứ tiếp tục khí phách đi nhé.

Chung Hư Lữ nhìn chằm chằm Thương Viêm từ trên cao, đột nhiên mỉm cười đem Mạn Địch đặt ở bên miệng. Trước kia hắn vốn là một fan cuồng, nên sau khi gặp được thứ xem như là vũ khí tối thượng của BOSS này thì chợt nổi hứng mà đi học một khúc nhạc, đúng lúc bây giờ thử xem sao đã.

Mạn Địch thực ra chỉ là một cây sáo gỗ, bên ngoài ngoại trừ hơi mộc mạc ra thì chả khác gì với mấy cây sáo khác cả. Còn Thương Viêm khi nhìn thấy động tác của Chung Hư Lữ dùng Mạn Địch thì sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn.

Cậu biết lúc này tiến vào không gian mới là an toàn nhất nhưng lúc này BOSS khẳng định còn chưa có tiêu diệt được Liên Hoa, cậu không biết sau khi vào không gian rồi Chung Hư Lữ có thể sẽ đi tấn công BOSS hay không nữa. Cậu không thể cho phép tình huống bởi vì mình mà khiến BOSS rơi vào nguy hiểm phát sinh được, cậu lúc này cho rằng bản thân chỉ có thể làm chính là kéo dài thời gian để BOSS mau chóng tiêu diệt Liên Hoa.

Một khúc nhạc đơn giản chậm chạp vang lên truyền vào trong tai Thương Viêm, dù trong lòng cậu thấy bất an nhưng vẫn không có cách nào phản kháng lại, nước mắt bởi do nôn mửa mà chảy ra khiến Thương Viêm cảm thấy chỉ với thân thể bình thường như mình có phải chỉ biết cản trở thôi hay không, một luồng cảm giác tự ti đang chiếm tràn trong lòng.

Sau đó rễ cây ở bên dưới mặt đất liền đâm ra khỏi nền xi măng, cứ như không có giới hạn gì mà bắt đầu sinh trưởng lên.

<Thương Viêm!> giọng nói của Hệ thống không ngừng nâng cao độ, nếu như nó mà vang ở bên tai thì Thương Viêm có thể tưởng tượng ra cái lổ tai lúc này có lẽ đã bị hỏng mất.

Giọng nói của hệ thống rất đúng lúc đánh gảy việc tự ti của bản thân Thương Viêm, thấy được rễ cây kéo tới Thương Viêm cũng không kịp nghĩ nhiều mà lập tức lấy Sơ Hàn ra nghênh chiến. Chương trình trị liệu đã làm việc xong, động tác của Thương Viêm đã không còn bị ảnh hưởng gì nữa.

Tuy Chung Hư Lữ khá kinh ngạc vì Thương Viêm hình như có ngoại quải*(kiểu chương trình gian lận)giúp đỡ, nhưng Chung Hư Lữ cũng không có quan tâm lắm, ở thế giới này có ai có ngoại quải tốt hơn hắn được chứ, đương nhiên đó là ở dưới tình huống không có bị cướp mất.

Chung Hư Lữ điều khiển Mạn Địch khiến vô số rễ cây tấn công về phía Thương Viêm, lần này Thương Viêm đã hoàn toàn phát huy hết tiềm năng, rễ cây dày đặc chẳng những không có quơ trúng Thương Viêm mà ngược lại còn bị Sơ Hàn Thương Viêm cầm trên tay chặt đứt không ít nữa.

Sự biểu hiện của Thương Viêm khiến trong lòng Chung Hư Lữ phát lạnh, tay dừng lại một chút liền trực tiếp lướt đến phần cao trào. Thực ra năng lực khống chế thực vật của Mạn Địch rất là mất sức, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Chung Hư Lữ, cái trán của hắn lúc này đã bắt đầu rơi đầy mồ hôi lạnh nhưng mà vẫn có giá trị thực nghiệm đó chứ.

Rễ cây bắt đầu đuổi theo mắt cá chân của Thương Viêm, ngay khi bắt được Thương Viêm thì rễ cây liền kéo cậu hung hăng quật vào trên đất một cái. Lúc này Thương Viêm lập tức cuộn mình lại bảo vệ đầu, cái loại đau đớn này còn kịch liệt hơn so với lần trước đánh tang thi cấp 3 nữa, thật sự là cơn sau còn đau hơn cơn trước á.

Rễ cây quấn lấy cổ Thương Viêm, cảm giác ngạt thở khiến Thương Viêm nhịn không được giãy dụa lên, nhưng cậu vẫn không có buông Sơ Hàn ra dù cho tay đã bị rễ cây trói chặt.

Thương Viêm bị nâng lên khá cao so với mặt đất, giọng của chương trình trị liệu vẫn không ngừng vang lên bên tai, Thương Viêm không cam lòng nhưng cũng không quên nhìn vào Chung Hư Lữ đang từ từ lại gần, cái ánh mắt thương hại đó giống như là đang nhìn thấy Chung Hư Lữ bị Diễm Quân Ly dẫm ở trên mặt đất vậy.

Hai mắt Chung Hư Lữ tràn đầy giận dữ, rễ cây cứ như cảm nhận được tâm tình của Chung Hư Lữ mà càng ngày càng trói chặt hơn khiến ý thức của Thương Viêm bắt đầu biến mất, Sơ Hàn trên tay cũng bắt đầu từ từ có dấu hiệu bị trượt xuống.

Thì ra chương trình trị liệu cũng có nhược điểm nha, Thương Viêm tự giễu một cái đối với việc quá ỷ lại vào chương trình trị liệu, đang suy nghĩ định tiến vào không gian.

<Kiên trì thêm chút nữa> đây là Hệ thống nói.

<Cầm chắc Sơ Hàn> đây là Công lược nói.

Hai giọng nói không giống như là đang nói đùa, cũng sẽ không nói đùa ở ngay thời điểm này đâu.

Tuy Thương Viêm rất đau đớn nhưng những việc trước đó đều khiến cho Thương Viêm có một sự tin tưởng nhất định đối với chúng nó. Thương Viêm cố gắng muốn nắm chặt lấy Sơ Hàn, tuy là hiệu quả cũng không lớn cho lắm.

<Chương trình khẩn cấp mở ra. Chương trình xem xét độ nguy hiểm của ký chủ là cấp A, bắt đầu cưỡng chế tiến hành dung hợp. Bàn tay xám Huyễn ngân hỏa và chương trình trị liệu dung hợp xong, bàn tay xám Sơ Hàn và ký chủ dung hợp>. Giọng của Hệ thống qua đi Thương Viêm liền cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào bên trong cơ thể, thân thể bắt đầu trở nên có sức sống lại.

Chung Hư Lữ bị cảnh tượng đột ngột xảy ra làm hoảng sợ, bước chân không khỏi lùi về phía sau, tiếng địch suýt chút nữa là ngừng lại. Trên người Thương Viêm lúc này đặc biệt là ở ngay cổ cư nhiên tràn ra những con bướm màu bạc, sau đó thanh đao Thương Viêm nắm ở trong tay cũng biến mất không thấy.

Chung Hư Lữ cảm thấy một sự bất an, đang định ngừng diễn tấu trực tiếp giết chết Thương Viêm thì tiếng thủy tinh vỡ tan ở phía sau khiến suy nghĩ của hắn chợt khựng lại một cái. Mùi máu tươi nồng nặc lướt qua bên người, Chung Hư Lữ phản xạ ngừng cây sáo lại quay đầu nhìn, thì thấy cư nhiên là một tang thi nữ đang hộc máu chỉ còn có nửa người trên.

Trong mắt Liên Hoa tràn ngập sợ hãi, cô cư nhiên ngốc đến mức đi chọc cái loại quái vật này, không biết là Diễm Quân Ly có phải rất có thành kiến với cô ta hay không, y đầu tiên chém chân của cô sau đó là đùi, cuối cùng là nửa người dưới. Tang thi cấp 4 đã bắt đầu có cảm giác đau rồi, nhưng ngoại trừ cơn đau trên thân thể ra thì sự sợ hãi trong lòng lại càng tra tấn người ta hơn nữa.

Cô phát hiện vết thương của mình lần này cư nhiên không hồi phục lại được, dị năng của cô với thêm thuộc tính của tang thi vậy mà không thể khiến miệng vết thương có chút thay đổi nào cả. Trước đó không biết vết đao chém của Diễm Quân Ly sao lại như thế, cái loại vết thương này với dị năng của cô ta vốn chỉ mấy mươi giây là có thể phục hồi lại như cũ mà giờ lại kéo dài đến tận mấy phút.

Tay của Liên Hoa bắt đầu run lên, cô thân là tang thi nên vốn không cần hô hấp nhưng cô lại cảm thấy được bản thân thở rất khó khăn. Ngực giống như có cái gì lấp vào, đè nặng, siết chặt lấy vậy, ngay cả động cũng không động nổi, nỗi sợ hãi hiện ra trên gương mặt đã không biết nên hình dung như thế nào kia đặc biệt bắt mắt.

Sau đó là một trận tiếng vang, Chung Hư Lữ quay đầu lại thì trong lòng chợt lạnh, hai mắt trợn to, có loại sợ hãi đến mức câm lặng bởi vì Diễm Quân Ly đang toàn thân đầy máu đứng ở phía sau cách hắn không xa.

Trên vẻ mặt vô cảm của Diễm Quân Ly tràn đầy âm u, hai tròng mắt giống đêm tối kia vô tình như lưỡi đao sắc, đôi môi mỏng bặm chặt với hàm ý lạnh lẽo, máu tươi không biết của ai từ trên người y nhỏ xuống trên mặt đất khiến vết máu nở rộ như đóa hoa, lại càng tăng thêm vài phần quỷ dị hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.