Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 78: Biến cố



Tìm được. Thương Viêm nhìn điểm đỏ trên bản đồ lộ ra ý cười, toàn thân nháy mắt thoải mái rất nhiều, quả nhiên không thể thiếu Công lược.

Thương Viêm xác định được mục tiêu cũng không lại đứng tại chỗ lâu lắm, cẩn thận mà tránh đi đám người, cũng may mắn hơn phân nửa dị năng giả đều xuất động đến Ly Thiên, toàn bộ Lâm Thiên đang trong tình trạng thiếu nhân viên, nếu không cậu cũng không dám khẳng định trước khi mục đích đạt được sẽ không bị vây công.

Thương Viêm đi vào một phòng, cố ý bước nhanh hơn, tâm tình vui vẻ nheo mắt lại, không biết người bên trong có khẩn trương hay không. Điểm đỏ ngay tại sau cánh cửa này, hẳn là nghe thấy có người “cướp ngục” nên nấp vào chờ đánh lén.

Thương Viêm nắm chặt nắm tay, cậu thật là chờ mong, lúc Lâm Nhất dẫn quân công kích Ly Thiên trở về phát hiện đại bản doanh của mình đột nhiên giảm mạnh sẽ có biểu tình gì. Thương Viêm giống tuyển thủ quyền anh thổi thổi nắm tay, híp hai mắt mang theo nét tinh nghịch, sau đó cậu có chút chờ mong mà nện một quyền lên cửa gỗ vốn đã không quá rắn chắc.

Tiềm lực con người là vô hạn, nhưng vì bảo vệ mình nên sẽ luôn không dám dùng hết sức lực, tuy nhiên hiện tại ThươngViêm đã dung nhập với Sơ Hàn, cậu không hề băn khoăn lập tức đem cửa gỗ đánh nát.

Hai dị năng giả hệ lực lượng trong phòng vốn là dồn toàn bộ lực chú ý vào người bên ngoài cánh cửa, khi Thương Viêm đánh vỡ cánh cửa, hai người đang nghi hoặc sao lại có người có thể tiến vào Lâm Thiên và đồng thời cũng phát động công kích.

Thương Viêm yên lặng nghênh đón công kích của hai người, cậu lập tức bị đánh ngã ra đất, mà nắm tay của hai dị năng giả cũng theo đó dừng trên người Thương Viêm, không hề thu lực lại.

“Rầm ầm ầm~” Mặt đất xuất hiện lỗ thủng lớn làm Thương Viêm thực tự nhiên mà rớt xuống phía dưới tầng trệt, nhưng quỷ dị chính là, đám dị năng giả nhìn thấy trên người Thương Viêm hoàn toàn không có thương tổn, ngay cả vết máu cũng không có, đơn giản mà nói chính là lông tóc vô thương.

Thương Viêm chậm rãi đứng lên, dùng vách tường trợ lực nhảy về phía phòng giam giữ Bạch Sương, vẻ mặt trêu tức mà cười, vỗ nhẹ nhẹ phủi bụi trên người, một bàn tay đặt ở bên trong túi áo, hoàn toàn là đem công kích lúc trước xem như trò đùa.

Tuy rằng bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng ánh mắt Thương Viêm lại lướt qua hai dị năng giả kia, nhìn về phía Bạch Sương, không chỉ bị xiềng xích giam giữ còn bị hôn mê, hé miệng tỏ vẻ bản thân rất bất mãn, dị năng giả bọn họ chưa khi nào bị đối xử như vậy.

Hai dị năng giả kia bị hành động của Thương Viêm làm ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau, lặng lẽ quan sát nắm tay mình một chút, bắt đầu sinh ra hoài nghi với công kích của bản thân, bước chân hơi hơi chập choạng.

“Mấy người … thật yếu.” Thương Viêm thu hồi ánh mắt nhìn Bạch Sương, đem vẻ mặt cẩn thận bất an của hai người xem vào mắt, cười nhạo một tiếng, hơi hơi nghiêng đầu vừa ác ý vừa thú vị mà đả kích hai tên dị năng giả. Nói xong còn lấy tay hóa thành đao, để lại vết đao thật sâu trên bức tường phía sau, làm hai kẻ đang lung lay sắp đổ chỉ có thể hét lên rồi ngã gục.



“Lăng, Sở Thiên, sắc mặt mấy người trắng bệch, không sao chứ?” Tay buông thõng hai bên, Diễm Quân Ly ra khỏi góc âm u, yên lặng đứng ở nơi trống trải, khóe mắt thoáng nheo như là không chút nào để ý hoàn cảnh xung quanh.

Nghe thấy Diễm Quân Ly nói, trong lòng Lâm Nhất lo lắng, phân ra một chút lực chú ý để quan sát hai người kia. Lúc này mới phát hiện, Lưu Sở Thiên đã tựa sát lên người người bên cạnh, trên trán mồ hôi lạnh không sợ lãng phí mà chảy ròng ròng.

Tình trạng của Lâm Lăng còn tốt hơn một chút, tuy nhiên sắc mặt có chút khó coi, nhíu chặt hai mày, sau khi lắc lắc đầu lộ ra một nụ cười với Lâm Nhất, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Nhưng ánh mắt hai người cũng là nhất trí giống nhau, thẳng tắp nhìn chằm chằm Diễm Quân Ly, như là đang chống lại cái gì đó.

Lâm Nhất vừa nhìn thấy tình huống hai người thì trong lòng thoáng động, cũng không phải lo lắng vấn đề ký ức giả, hắn chỉ cho rằng hai người này nhìn thấy kẻ thù nên tâm tình kích động, bởi vì hắn căn bản không biết dị năng Tiêu Tận là gì.

Lâm Nhất nghĩ vậy, nhanh chóng tạo ra một luồng lốc xoáy đánh về phía Diễm Quân Ly, hắn tưởng muốn bắt sống Diễm Quân Ly, như vậy có thể thuận lợi chiếm được ân tình của 2 dị năng giả cấp 5.

Lốc xoáy nháy mắt biến lớn, phong nhận sắc bén che dấu thanh âm, cũng làm mờ ảo tầm mắt, tuy nhiên lúc Lâm Nhất hưng phấn đang muốn công kích Diễm Quân Ly thì lại bị những dị năng giả đứng phía sau công kích, Lâm Nhất một thoáng vô ý, không chỉ làm biến mất lốc xoáy thật vất vả mới tạo ra được, sau lưng cũng nhiều thêm mấy vết thương. Dị biến quá mức đột nhiên cũng quá sức tưởng tượng, chung quanh bắt đầu yên tĩnh trở lại. Mà điều đầu tiên Lâm Nhất đang phẫn nộ làm, là xoay người một cái, phong nhận lần thứ hai hoạt động, những dị năng giả vô tội kia nháy mắt mất đi tánh mạng, Lâm Nhất vẫn còn đang nổi giận, liếc mắt nhìn những dị năng giả kia một cái, khiến bọn họ hoảng sợ không thôi.

Ở đây chỉ có Diễm Quân Ly đang nhếch khóe miệng là hiểu được chuyện gì xảy ra, y không kiêng nể mà biểu đạt sự châm chọc trên khuôn mặt của mình.

Mà những kẻ biết được sự tình ngoài Diễm Quân Ly ra, đều đã trở thành người chết không thể nào nói được.

“Bên Ly Thiên thế nào rồi?” Kẻ quan tâm đến vấn đề của Ly Thiên còn hơn cả Lâm Nhất chính là Tiêu Tận.

Tiêu Tận nằm trên giường, hai lần liên tục tạo ra ký ức hư ảo làm cho cô không quá thoải mái, nhưng cho dù sắc mặt tái nhợt vẫn là vô cùng để ý sự việc của Ly Thiên, đây chính là kế hoạch cô tỉ mỉ bày ra.

“Vốn là cơ bản đều đầu hàng, nhưng lúc sau tên Diễm Quân Ly kia lại đột nhiên xuất hiện.” Cô nhóc đang pha trà lài ở một bên nhỏ nhẹ nói, Tiêu Tận không thoải mái cô không dám lớn tiếng chọc đến.

“Cái gì!”Thanh âm Tiêu Tận đột nhiên trở nên bén nhọn, lập tức từ trên giường bật dậy, hành động kịch liệt làm cho cô nhóc bên cạnh hoảng sợ, mà ngay cả Tiêu Tận cũng bị động tác của chính mình làm cho đầu váng mắt hoa. Dị năng của cô thuộc phương diện tinh thần lực, sử dụng quá độ, đầu của cô sẽ trở nên đau đớn không thôi.

“Tiêu Tận tiểu thư?” Cô nhóc đúng là có chút bị dọa đến, chân lùi về phía sau một bước dài, thanh âm nhỏ hết mức có thể, nhưng sau lại thấy được bộ dáng thống khổ của Tiêu Tận làm cho nó không nhịn được muốn tiến về phía trước.

“Không có việc gì.” Tiêu Tận vô lực khoát tay, chậm rãi hít một hơi đến giảm bớt đau đớn trong đầu. Giữa đôi mày cô nhíu chặt, phất phất tay tỏ vẻ chính mình muốn ở một mình .

Thấy được Tiêu Tận không có việc gì, cô nhóc cũng là thở một hơi, nếu bị Lâm Nhất biết nó không chăm sóc tốt cho cô nó chắn chắn sẽ không có kết quả tốt, bây giờ có thể lui ra là tốt nhất. Về phần tin tức Lâm Nhất bị người của mình phản bội cùng công kích nó đã sớm bị Tiêu Tận dọa sợ đến không dám nói, hơn nữa sự tồn tại của Tiêu Tận trong ý thức của nó vốn cũng chỉ là tình nhân được sủng ái, có biết hay không đều không có gì.

Tiếng cửa phòng đóng thật sự rất nhỏ, nhưng vẫn là bị lỗ tai đang dựng thẳng lên của Tiêu Tận nghe thấy được, lúc này cô mới thực sự thả lỏng. Nhưng sau đó lại nghĩ đến chuyện Diễm Quân Ly còn sống, còn gặp được Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên, suy nghĩ lại lần thứ hai hỗn loạn.

Rõ ràng đã muốn xuất động 3 dị năng giả cấp 5 cùng 13 dị năng giả cấp 4, còn cố ý sai Ám Kỳ đem một mình Diễm Quân Ly dẫn tới nơi đã an bài tốt, chính là vì không cho Diễm Quân Ly trở về, nhưng hiện tại… Cái tên Diễm Quân Ly kia thật sự mạnh như vậy sao? Tiêu Tận đỡ trán, không biết tình huống hiện tại của Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên thế nào? Ký ức hư ảo của cô mặc dù là bao trùm ký ức nguyên bản, nhưng nói cho cùng vẫn là giả, trong sinh hoạt bình thường sẽ có rất nhiều chỗ không thể giải thích, tỷ như rõ ràng đã chiếm được sự tin tưởng của Diễm Quân Ly, vì cái gì không đi ám sát mà là đầu phục Lâm Thiên.

Cũng bởi vậy một khi che đi ký ức, cô phải định kỳ thêm vào ký ức mới để hoàn thiện, nếu không ký ức giả liền sẽ mất đi hiệu lực. Mà hiện tại những ký ức đó vẫn chưa hoàn toàn được tiếp thu, lại để cho Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên gặp phải Diễm Quân Ly, như vậy hai cỗ ký ức sẽ sinh ra xung đột .

Tiêu Tận lấy tay che ở trước mặt, nhắm mắt lại, xem ra cô vẫn cần phải đi một chuyến, cũng không thể thất bại trong gang tấc. Tiêu Tận nghĩ vậy muốn đứng dậy, lại bị một tiếng vang làm giật mình mở mắt.

“Loảng xoảng--” Đây là tiếng thủy tinh bị đập vỡ, Tiêu Tận nhìn về phía trước, tiếng động kia xem ra xuất phát từ tầng trệt, sau đó Tiêu Tận liền nghe thấy tiếng thân thể đập mạnh xuống đất, cô đã có thể đoán được là có người ngã xuống lầu.

Tiêu Tận tâm thần không yên, đan chéo tay ngồi trên giường, tròng mắt qua lại trái phải, cô đang chờ đợi tin tức thông báo.

Chính là, tiếp theo cô lại nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, điều này làm cho Tiêu Tận bị dọa đến, đồng thời truyền vào trong tai không chỉ là tiếng vũ khí va vào nhau, còn có tiếng la đau đớn.

Trong lòng khó tránh khỏi bắt đầu khủng hoảng, cấp bậc dị năng của cô đúng là cao, này không phải là giả, nhưng dị năng của cô là thôi miên, muốn sử dụng phải để đối phương nhìn vào hai mắt của mình, trong chiến đấu hoàn toàn không hữu dụng.

Tiêu Tận bị thanh âm làm cho đầu đau đến muốn nứt ra, nhưng là chỉ có thể cứng rắn chống cự mà tránh trong tủ quần áo. Tiêu Tận vừa mới trốn xong, thanh âm bên ngoài cũng đã yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức làm cho Tiêu Tận tâm hoảng ý loạn.

“Tiêu Tận tiểu thư, Lâm Thiên có kẻ xâm lấn, mời mở cửa, tôi phụ trách đưa cô đến nơi an toàn.” Giọng nói của người này thật xa lạ, nhưng căn bản không che dấu nổi mệt mỏi cùng sốt ruột trong đó, hắn mạnh mẽ gõ cửa phòng, căn bản là không đúng mực.

Tiêu Tận không dám lên tiếng, cô hoang mang rối loạn mà tránh trong tủ quần áo. Người tới gõ cửa phòng, khi không nhận được phản ứng gì cũng không còn kiên nhẫn, trực tiếp xông vào phòng, một bên còn gọi hô Tiêu Tận.

Tiêu Tận nhắm mắt lại, không biết là nên cầu nguyện người này không tìm được mình hay là rời xa mình, nhưng vô luận Tiêu Tận có do dự thế nào đi chăng nữa cũng không ích gì, bởi người tới đã mở ra tủ quần áo, tìm thấy cô.

“Tiêu Tận tiểu thư, mau đi với tôi, kẻ xâm nhập không ít, người bảo hộ ngoài cửa đã chết, tôi cũng chỉ có thể đánh lui bọn họ mà thôi, chỉ sợ không lâu sau sẽ có người tới.” Người nói chuyện là một thanh niên mi thanh mục tú, đôi mày vốn đang cau lại dần biến mất trong lúc nói chuyện vì vui vẻ khi tìm được cô, thay thế chính là một loại kích động.

Tiêu Tận giương mắt nhìn về phía người vừa tới, trên người người nọ tràn đầy vết máu, bộ dáng rất chật vật nhưng cũng không che dấu được cảm giác an toàn, làm cho Tiêu Tận cảm thấy an ổn rất nhiều, hơn nữa người nọ trong lúc cuống quýt cũng không quên vươn tay làm tư thế mời vừa khiến cho cô nhận ra được được thiện ý của hắn đối với mình, vừa làm cho cô yên tâm.

Tiêu Tận nuốt nước miếng, sau khi cảm thấy trong lòng an tâm liền nắm lấy tay người nọ, nhìn thấy người nọ vui sướng mỉm cười trong lòng Tiêu Tận càng thêm ổn định. “Đi thôi.” Tiêu Tận chỉnh lý quần áo một chút, sắc mặt đã khôi phục bình thường, liếc nhìn bộ dáng của người nọ, sau khi quyết định để cho người này ở bên cạnh mình làm việc.

Không phải cô chưa bao giờ cho rằng người này là kẻ xâm lấn, nhưng đối mặt với một người phụ nữ vô dụng như cô ai sẽ lưu lại tánh mang chứ, còn có kiên nhẫn như vậy để đổi lấy tín nhiệm của cô. Người biết năng lực của cô căn bản không tồn tại, cho dù biết Lâm Nhất yêu cô cũng chỉ có vài ba người, người này cũng không có khả năng biết. Tiêu Tận rất nhanh đi đến cửa phòng, ngoài cửa hương vị máu tanh vẫn còn chưa tiêu tan cũng không làm cho sắc mặt Tiêu Tận thay đổi dù chỉ một chút, cảnh tượng như vậy ở mạt thế còn thiếu sao?

Người tới đứng bên cạnh Tiêu Tận, vừa cảnh giác tiền phương cũng chú ý mặt sau, ở gốc chết mà Tiêu Tận không thấy, người nọ khẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. Lui lại sao? Người nào đó đang trốn tránh ở một bên hành lang nhìn thấy thủ thế, dùng tay xoa xoa vết máu, lạnh như băng liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, khi xác định không có người còn sống mới xoay người biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.