Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 83: Nhân vật trùng lặp?



<Sao không nói sớm!> Thương Viêm đang đi trước nhóm tang thi bỗng nhiên dừng bước lại, biểu tình có chút bất mãn, "Cậu, dẫn bọn họ đến chỗ BOSS." Thương Viêm tùy tiện níu lấy một người trên đường nói, sau đó vội vội vàng vàng chạy về Sở đăng ký.

Nhóm tang thi và dị năng giả vô tội kia đành phải mở mắt trừng trừng mà nhìn bóng dáng Thương Viêm đi xa. "Ách, chúng ta đi bên này." Dị năng giả nhìn thấy bóng dáng Thương Viêm đã mất hút, sờ sờ tóc, ho nhẹ một tiếng để lực chú ý của nhóm tang thi tập trung về phía mình.

Nhóm tang thi hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể vừa nghi hoặc vừa đáng tiếc mà theo dị năng giả kia rời đi.

<Đó là người như thế nào?>. Thương Viêm dừng trước cửa Sở đăng ký, cau mày, nếu có thể lọt vào sự chú ý của Công lược thì người đó chẳng phải là một vật hy sinh bình thường.

<Không biết, chỉ cảm thấy bên trong có uy hiếp đến sự tồn tại của cậu> Công lược chần chờ một chút, kỳ thật anh cũng không rõ đây là tình huống gì, chẳng qua cảm thấy Thương Viêm sẽ có chút nguy hiểm.

<Quên đi> Thương Viêm thở dài trong lòng, sải bước nhanh tiến trở lại đại sảnh ban nãy, đưa mắt dò xét từng người trong nhóm dị năng giả vừa rồi bị Thương Viêm hoàn toàn bỏ quên.

"Anh Viêm, có chuyện gì không?" Tiếng nói của quản đốc có chút nịnh nọt, lấy lòng, bước nhanh đi đến trước mặt Thương Viêm. Nhóm dị năng giả thì nhìn thấy người nổi tiếng Thương Viêm ai ai cũng sôi nổi ngẩng đầu, trong đó còn có vài cô gái nhỏ ngượng ngùng mà liếc trộm.

"Không có gì, chỉ là nhìn qua một chút, anh theo tôi lại đây." Thương Viêm không hề lộ sự sốt ruột ở trong lòng ra ngoài, cậu và quản đốc đi đến một góc chết, ánh mắt thản nhiên đảo qua nhóm dị năng giả đông đúc.

"Người kia là ai?" Thương Viêm hất hất đầu, ý bảo quản đốc nhìn về phía phía dị năng giả đội mũ kia, tuy không thấy rõ bộ dáng, nhưng nhìn thân hình thì đoán được là con trai, hơn nữa bóng lưng của hắn ta khiến cậu cảm thấy hắn ta có chút gì đó quái quái.

"A... Đó là Chu Minh. Đúng rồi nhắc đến hắn, hắn hình như là dị năng giả không gian." Quản đốc nhớ ra cái gì đó, kinh hỉ nói, "Không gian của hắn so với anh Lý Thiên còn rộng hơn nữa đó."

Thương Viêm nghe tin này trong lòng ngầm phòng bị, cảm giác quỷ dị cũng sâu thêm một phần, "Anh dẫn hắn lại đây." Thương Viêm nhẹ giọng nói với quản đốc, cậu muốn thấy bộ dạng của người này.

"Được thôi." Quản đốc ngơ ngác một hồi lâu mới kịp phản ứng, mặc dù không gian có lớn, nhưng không đến mức khiến Thương Viêm chú ý như vậy chứ. Bất quá nghĩ lại, Thương Viêm cũng là dị năng giả không gian, muốn nhìn cũng là chuyện đương nhiên .

Thương Viêm nhìn Chu Minh đang cùng quản đốc đi tới, tuy rằng Chu Minh cũng không có làm ra chuyện gì để khiến cậu chán ghét, nhưng cậu đối với người này cảm thấy chẳng thích, không tại sao cả.

"Thương Viêm." Chu Minh đứng ở trước mặt Thương Viêm, cậu lúc này mới phát hiện mình và Chu Minh không phân được cao thấp. Trên mặt Thương Viêm không có bất luận cái không vui, vẫn thản nhiên lộ ra ý cười, thái độ đối với Chu Minh trước mắt cũng không tồi.

"Chu Minh." Chu Minh vẫn không lấy mũ trùm trên áo bành tô xuống, thậm chí còn hơi hơi cúi đầu không cho Thương Viêm thấy rõ mặt của hắn, hành động này của Chu Minh khiến Thương Viêm biết có gì đó không thích hợp, nhưng không đợi cậu tự hỏi, cậu liền phát hiện tiếng nói của người này và tiếng nói của cậu cực kì giống nhau.

Không chỉ thanh tuyến, mà còn có loại cảm giác gì đó rất giống nhau, ngay cả quản đốc đứng bên cạnh cũng có chút mơ hồ nghi hoặc, tò mò muốn xem mặt Chu Minh.

"Cởi mũ ra đi, nơi này rất an toàn." Tại mạt thế, để bảo đảm không bị thương, có rất nhiều người dùng quần áo đem mình bao lại chặt chẽ kỹ càng, điều này cũng khiến lúc ban nãy Thương Viêm không có chú ý tới hắn ta, nhưng ở Thành phố B rất an toàn, không cần phải làm thế, mọi thứ chắc chắn là do Chu Minh không muốn để người khác nhìn thấy mặt mình.

Nghe Thương Viêm nói, đầu Chu Minh lại thấp thêm mấy cm, giọng điệu bình thản thật sự rất giống Thương Viêm, "Không cần, tôi muốn mang mũ." Đúng là khi nghe tiếng Chu Minh nói, trong lòng Thương Viêm rất không thoải mái.

"Tôi nghĩ nên lấy xuống thì hơn, cậu như vậy hình như có chút... khác thường." Thương Viêm nheo lại hai mắt, nắm chặt nắm tay ngăn không để cho mình nhất thời xúc động mà ra tay giật cái mũ xuống, tuy nhiên hôm nay cậu nhất định phải nhìn thấy bộ dạng của người này .

"Đội mũ như thế này khiến tôi cảm thấy tương đối an toàn." Thanh âm Chu Minh không có bất luận sốt ruột gì, mà Thương Viêm lại trầm mặc, cậu lại phát hiện một thứ, tư thế đứng của Chu Minh và cậu cũng có vài phần giống nhau, người này đến tột cùng là mang theo bí ẩn gì ...

"Tiểu Viêm." Người kêu Thương Viêm như vậy trừ bỏ Diễm Quân Ly còn có ai khác nữa, đây là cách gọi riêng biệt mà Diễm Quân Ly dành cho Thương Viêm.

Quả nhiên, Thương Viêm vừa nghiêng đầu thì thấy Diễm Quân Ly đi nhanh tới phía cậu, bởi vì đó là Thương Viêm, cho nên giữa mày Diễm Quân Ly treo lên một phần dịu dàng, ánh mắt sâu lắng cho dù chỉ lơ đãng nhìn lướt qua cũng mang theo tia ấm áp.

"Sao anh lại tới đây?." Thương Viêm kinh ngạc hỏi, lướt qua Chu Minh mà đi đến bên cạnh Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly nhân cơ hội đem Thương Viêm ôm vào trong ngực, không coi ai ra gì, hôn hôn đỉnh đầu Thương Viêm.

"Tìm em." Diễm Quân Ly mới vừa nói xong, lập tức uy áp cấp 9 tràn lan trong đại sảnh, lạnh lẽo cũng theo đó quét về đám người đang ngồi. Thương Viêm kháng nghị một chút, thấy không có hiệu quả thì hung tợn liếc Diễm Quân Ly một cái, Diễm Quân Ly nói tìm mình cũng làm cho Thương Viêm ngộ ra, chuyện vừa rồi nhất định BOSS đã biết .

"Thu hồi uy áp đi." Thương Viêm trộm véo bên hông Diễm Quân Ly một cái, chẳng phải BOSS muốn cậu mang danh được sủng mà kiêu đó chứ. "Em chỉ cần ăn nói ngang ngược là đủ rồi." Diễm Quân Ly dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy mà thì thầm, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nghe lời lão bà nói, thu hồi uy áp, mang theo ý cười mà hạ xuống một cái hôn trên mặt Thương Viêm, hôm nay cậu thực ngoan, buổi tối nhất định phải thưởng cho cậu, Diễm Quân Ly liếm liếm đôi môi có chút khô.

Thương Viêm ho nhẹ một tiếng, phiếm hồng trên hai má  nhanh chóng rút lui, Diễm Quân Ly nhìn thấy, trong lòng cảm thấy thực đáng tiếc, hiện tại trừ bỏ ở trên giường, muốn thấy Tiểu Viêm đỏ mặt thật sự là không dễ dàng .

"Xin chào." Thanh âm đường đột làm cho Thương Viêm và Diễm Quân Ly đều không vui, nhưng lúc quay đầu nhìn về phía người nói, hai người đều không hẹn mà có chút ngơ ngẩn, Thương Viêm giật mình vì tướng mạo người này, Diễm Quân Ly giật mình vì nghĩ đến tột cùng là do ai làm ra phần đại lễ này.

Chu Minh không biết lúc nào đã gỡ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt có 5 phần giống hệt Thương Viêm, mà khuôn mặt này cùng Diễm Quân Ly lại có 6 phần tương tự. Nhìn lại, Thương Viêm và Diễm Quân Ly chỉ có 3 phần tương tự cơ bản không giống anh em, Thương Viêm nhìn chằm chằm vào Chu Minh, nổi khùng.

Mẹ nó, dám cùng bố mày đoạt nam nhân, vừa nãy bảo bỏ mũ xuống thì không bỏ, hiện tại BOSS đến mới vội lộ mặt ra, đừng tưởng rằng bố mày nghe không ra trong thanh âm kia còn kèm theo hưng phấn.

Bất quá, trong lòng Thương Viêm nghĩ vậy, nhưng cái gì cũng không biểu lộ ra ngoài, ít nhất vẫn có thể duy trì gương mặt lạnh nhạt, coi như là thành quả Thương Viêm hai năm nay học được.

Diễm Quân Ly sắc mặt thâm trầm, ánh mắt nhìn xuống như là nhìn một con kiến, tay ôm Thương Viêm cũng siết mạnh hơn, nhịn không được cười nhạo trong lòng.

Khuôn mặt kia, tản ra một chút biểu tình nhàn nhạt, ngay cả cách nói chuyện cũng giống Tiểu Viêm y đúc, nhưng đó cũng chỉ là mặt ngoài thôi. Y và Tiểu Viêm biết nhau lâu như vậy, y làm sao có thể không nắm rõ tính tình Tiểu Viêm trong ngoài khác biệt, rốt cuộc là ai đã làm ra cái thứ khiến người ta buồn nôn thế này.

Thương Viêm liếc mắt về phía BOSS, phát hiện BOSS cư nhiên nhìn chằm chằm Chu Minh, tâm trạng nháy mắt trầm xuống, bất quá đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện, cho nên cậu không rãnh mà YY cái gì đâu. Cậu cẩn thận quan sát Diễm Quân Ly, hai năm quen nhau khiến Thương Viêm biết Diễm Quân Ly đang không vui, thậm chí còn bắt đầu nổi giận.

Biết được tâm tư Diễm Quân Ly, Thương Viêm mặt mày hớn hở, "Cậu là dị năng giả không gian?" Thương Viêm thoát khỏi tay Diễm Quân Ly, tuy BOSS chán ghét Chu Minh, nhưng thấy cái tình huống BOSS nhìn chằm chằm vào Chu Minh cậu cũng không thể cao hứng, bất quá cậu tuyệt đối không thừa nhận mình đang đánh đổ bình dấm chua.

Hành động nhỏ của Thương Viêm làm sao qua được mắt Diễm Quân Ly, Thương Viêm giận dỗi khiến Diễm Quân Ly cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại ngòn ngọt, hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Viêm ăn dấm? Chắc là Tiểu Viêm cảm thấy người này uy hiếp đến cậu? Nếu như là vậy, người này xuất hiện cũng không phải hoàn toàn không đúng.

"Tôi là song hệ dị năng giả - không gian và chữa trị." Tiếng Chu Minh vừa dứt, trên tay hắn liền nổi lên ánh sáng bạc. Khác với Thương Viêm, tuy rằng không phải là những chú bướm màu bạc nhưng trong đó mang theo một chút sắc vàng, càng làm cho người ta cảm thấy thần kì.

Thân hình Thương Viêm cứng lại một chút, cậu rốt cục nhìn thẳng vào người này, nếu muốn lấy một người giống hệt cậu ra để trêu đùa, cậu cũng không cho là có cái gì, thế giới to lớn tìm thấy người có dị năng giống mình không khó. Nhưng không giống như người này, lại có thể có song hệ dị năng như vậy, hệ không gian cực hiếm và hệ chữa trị quý giá, lại còn là chữa trị ánh sáng bạc, tất cả đều quá trùng hợp.

Giờ phút này, Thương Viêm cảm nhận được thế giới này ‘yêu thương nhung nhớ’ mình đến cỡ nào.

"Sau này cậu trực tiếp đi theo tôi là được. Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai ở trước cửa biệt thự chờ tôi." Thương Viêm chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, bởi vì so với thả đi, chi bằng đặt ở trước mắt, hơn nữa cậu muốn biết người nọ là từ đâu tới.

"Không có vấn đề gì chứ?" Thương Viêm nghiêm mặt nhìn Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly đương nhiên không phản đối mà cười cười, ngay cả một ánh mắt đều không buồn liếc Chu Minh, cố ý ôm Thương Viêm rời đi.

Chu Minh nhìn bóng lưng Thương Viêm rời đi nóng nảy chịu không được mà khẽ mím môi, chân bước tới một bước, nhưng lại ngượng ngạo mà rút về, chẳng qua ánh mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt của Diễm Quân Ly, rồi lại bị ánh mắt đầy âm trầm của Diễm Quân Ly trừng trở về, không cam lòng cũng theo đó dâng lên.

--- ---

Ngày hôm sau, Thương Viêm mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, với tay tắt đồng hồ báo thức, sau đó chậm rãi nhìn nó chỉ hướng 9 giờ, nhìn quầng mắt thâm đen là có thể chứng minh tối hôm qua cậu ‘vận động’ bao nhiêu lâu.

"Ngủ tiếp một chút đi." Diễm Quân Ly đã sớm tỉnh, tay ôm Thương Viêm dùng sức một chút, thành công đem Thương Viêm kéo trở về ngực của y thêm lần nữa, y muốn cùng Thương Viêm nằm trên giường ngốc một chút, nghĩ đến bữa thịt tối hôm qua, nét mặt Diễm Quân Ly lộ ra biểu tình không đủ no, nhịn không được dùng chân cọ cọ bắp đùi Thương Viêm.

"Cái người tên Chu Minh kia đang chờ." Tối hôm qua Thương Viêm ngủ không được,  trong đó có một nguyên nhân là bởi vì Chu Minh kia.

Thương Viêm bị Diễm Quân Ly ôm vào trong ngực, mặt đối diện với khuôn ngực cứng rắn của Diễm Quân Ly.

Tâm tình Thương Viêm đang khó chịu không chút nghĩ ngợi mà cắn xuống khối cơ bắp trước mắt, dựa vào cái gì tâm tình của cậu kém, còn tâm tình người này lại có thể tốt như vậy, không công bằng.

"Vậy cứ để hắn chờ." Diễm Quân Ly bất mãn mà nhăn mày, đối với người tên Chu Minh kia, y mười vạn lần chán ghét. Tuy nhiên hiện tại y bị Thương Viêm làm cho hô hấp ngắt quãng, nheo hai mắt nhìn Thương Viêm nói: "Tiểu Viêm em nên biết, buổi sáng tuyệt đối không nên khiêu khích nam nhân."

Diễm Quân Ly vừa dứt lời, Thương Viêm liền nhận ra bắp đùi của mình bị tách ra, Tiểu Quân Ly cách một chiếc quần cũng theo đó nhiệt tình mà dán dán vào Tiểu Thương Viêm, những nụ hôn nóng bỏng dày đặc dừng ở trước ngực Thương Viêm, chỗ cửa vào bị Diễm Quân Ly vói mấy ngón tay cọ cọ, nhẹ nhàng đùa giỡn làm cho Thương Viêm khong nhịn được rên rỉ một tiếng.

Tuy rằng trong lòng Thương Viêm nhớ kỹ Chu Minh, nhưng vẫn hơi di chuyển một chút. Tay tự giác ôm bả vai của Diễm Quân Ly, buổi sáng làm một chút vận động cũng không có sao chứ?

"Cộc cộc cộc" Tiếng đập cửa đánh gãy ý xấu của hai người đang sắp làm chuyện mà người ta đỏ mặt bên trong, Thương Viêm và Diễm Quân Ly đều không vui mà nhăn lại mày, biệt thự này có thể ra vào cũng chỉ có vài người, là ai to gan như vậy tới quấy rầy Diễm Quân Ly.

"Anh Viêm, anh tỉnh chưa?" Người nói chuyện chính là Dương Thụ, là một dị năng giả mà Diễm Quân Ly gặp lúc ở thành phố W, hiện tại đang đi theo Lâm Lăng làm việc.

"Vừa mới tỉnh thôi." Thương Viêm và Diễm Quân Ly liếc nhau, lý trí Thương Viêm nháy mắt quay lại, tỏ ý bảo Diễm Quân Ly sắp nổi giận không cần lên tiếng. Tuy Lâm Lăng quản người không nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối có kỷ luật, đặc biệt tại thành phố B, người người đều biết Thương Viêm ở cùng với Diễm Quân Ly có thể tàn bạo bất cứ lúc nào, do đó sớm như vậy mà dám đến gõ cửa, phải thực sự rất can đảm.

"Cái kia... Chu Minh đã đợi hơn 3 giờ, anh Viêm có… hay không..." Hơn 3 giờ, không lẽ đợi từ 6 giờ hay sao? Muốn chơi cái trò gì đây ? Thương Viêm nhăn lại mày.

"Biết rồi, tôi đánh răng xong liền xuống dưới." Nghe thấy tiếng chân Dương Thụ rời đi, Thương Viêm đẩy Diễm Quân Ly đang bất mãn ra, bước đến cửa sổ hé chút rèm.

Quả nhiên Chu Minh đang chờ phía dưới, hơn nữa thái độ người chung quanh đều tỏ vẻ hữu hảo đối với Chu Minh, thậm chí có những người nổi tiếng là độc mồm độc miệng cũng đối với hắn ta khá tốt.

Tuy rằng cậu cũng không nói rõ thời gian, nhưng cái loại làm vẻ ta đây kia, thật sự khiến Thương Viêm cảm thấy giả tạo. Bất quá, thái độ mọi người cũng là đối hắn ta khá tốt, thu hoạch lòng người à?

Thương Viêm nhíu mày, cậu suy nghĩ về Chu Minh rất nhiều rồi, người này và cậu rất giống, sự trùng hợp đến không thể nào trùng hợp hơn làm cho Thương Viêm hiểu được. Đây là muốn dùng người này thay thế cậu? Xem ra thế giới rất bất mãn với cậu, muốn làm như vậy thì chỉ có một người.

Nghĩ như vậy, Thương Viêm cũng có thể đoán người này đến đây chỉ sợ là muốn cướp lấy vị trí của cậu rồi sau đó trợ giúp Chung Hư Lữ, dị năng không việc gì, bộ dáng không việc gì, nhưng quan trọng hơn chính là ánh sáng Tiểu Tam trên đầu hắn ta đang lòe lòe kìa.

(Mừng cô Tam được em Viêm nhớ tới=]]]])

"Không thích thì giết." Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm từ phía sau, ánh mắt khinh rẻ yên lặng dừng trên người Chu Minh, y mặc kệ cái nhìn của người bên ngoài, cũng mặc kệ thái độ của bọn họ, chỉ cần Tiểu Viêm không thích y sẽ càng thêm chán ghét.

Chu Minh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, tay bất giác mà tát mình một bạt tai, Chu Minh ngơ ngác, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Thấy vậy Thương Viêm "Hì hì" cười một tiếng, "Biết rồi." Thương Viêm nở nụ cười cực âm hiểm, dám xem cậu là kẻ ngốc, đúng là không biết sống chết!

Lời tác giả : Mỗ sắc tỏ vẻ, các bạn đọc giả đừng lo lắng sẽ lật thuyền trong mương, tốt nhất nên cầu nguyện cho hai nhân vật phản diện nhà chúng ta không hành hạ Chu Minh quá ... thảm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.