Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 85: Tới căn cứ W



“Đến, Đoạn Ái Đoạn Nãi.” Thương Viêm nhìn xuống căn cứ W, từ trên không có thể thấy bức tường vây cao cao, khác với căn cứ B, dọc đường đi lãng đãng rất nhiều tang thi. Nhưng càng tới gần thì số lượng tang thi cũng càng ít, cách căn cứ W một km chỉ còn khoảng một hai con, có vẻ rất trơ trọi.

   

“Viêm ca à, anh phải cẩn thận đó.” Đoạn Ái lo lắng mà dặn dò Thương Viêm, tuy rằng trong lời đồn Thương Viêm rất là mạnh, còn có song hệ dị năng - chữa khỏi và không gian, nhưng đối với cô nhóc thì dị năng như Thương Viêm tốt nhất nên đứng đằng sau được người ta bảo vệ.

   

“Được rồi, nếu Viêm ca mà xuống tay thì ngay cả chúng ta cũng không thể địch lại.” Đoạn Nãi kéo Đoạn Ái lại không cho cô nhóc lải nhải, “Nói nhiều một lát sẽ biến thành bà cụ non đó.” Đoạn Ái bĩu môi thì thầm, cô đây là đang lo lắng mà.

   

“Bất quá, Viêm ca. Chúng ta thật sự có thể quậy lớn chuyện?” Đoạn Nãi nghiêng đầu quan sát kiến trúc của căn cứ W, nhóc có thể nhìn ra được Thương Viêm rất đề phòng nơi này.

   

“Đúng, càng lớn chuyện thì càng tiêu trừ được nghi ngờ, nếu Thương Viêm bị bắt đi, người căn cứ B sao có thể không nóng vội.” Thương Viêm thưởng cho nhóc cái gật đầu, sau đó quay sang tìm địa điểm để đáp xuống.

   

“Vậy, không có vấn đề gì.” Đoạn Ái nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười đáng yêu. Thương Viêm cảm thán một chút rồi gật đầu, cô nhóc có khuôn mặt ngây thơ khả ái này khi chiến đấu thì mạnh mẽ không chút nương tay, quả nhiên BOSS giáo dục rất thành công.

   

“Bái bai~” Nói xong thì Đoạn Nãi Đoạn Ái biến mắt khỏi tầm mắt của Thương Viêm, từ độ cao tí xíu này đáp xuống mặt đất, đối với bọn họ chẳng có vấn đề gì.

   

Sau khi Thương Viêm xoay vài vòng trên không trung, cuối cùng cũng tìm được cái sân của một trường tiểu học để đáp xuống, Thương Viêm vừa mới vững vàng trực thăng, thì bóng người sau cửa cổ nhượng thân hình Thương Viêm cứng ngắc, thật sự là nhìn với cặp mắt khác xưa?

   

Chung Hư Lữ cùng vài tên dị năng giả xa lạ đứng phía trước trực thăng, đối mặt với gió to mà bọn họ chẳng nhíu mày một cái. Còn các dị năng giả khác thì đã tự động chia đều ra, vây quanh lấy trực thăng. Thương Viêm có thể nhìn ra được, chỉ cần cậu có cái gì khác thường thì họ sẽ lập tức công kích.

   

Chung Hư Lữ đứng ở phía trước, chiếc áo bó sát người vừa không gây trở ngại động tác vừa phô ra thân hình rắn chắc, dưới thân thì mặc cái quần vận động cùng đôi giầy thể thao, đó là hàng thiết kế theo style quân đội mà trên TV quảng cáo, khuôn mặt trầm tĩnh không còn chút kiêu ngạo ngông cuồng ngày xưa.

   

Thương Viêm nhíu mày, không có cậu và BOSS thì người này sống quả thật rất tốt, ánh sáng Nhân vật chính ah~!

   

Hai năm nay, một trong những nguyên nhân cậu ngăn cản BOSS đi tìm Chung Hư Lữ, là cậu hiểu được trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》,Chung Hư Lữ càng bị nhiều thương tổn thì càng có được nhiều Bàn tay vàng. Cho nên nếu muốn giết chết Chung Hư Lữ, cũng chỉ có thể chờ đến khi 《 Mạt Thế Đế Vương 》 đi vào hồi cuối mới có khả năng.

   

Mà một nguyên nhân khác, chính là nếu người này không chọc đến cậu, cậu cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt Chung Hư Lữ làm gì, nhưng hiện tại xem ra việc này hiển nhiên là không có khả năng .

   

Trên trực thăng Thương Viêm đã sớm tạo cho mình một thân chật vật, tuy rằng cậu không thể tự làm ra vết thương, thế nhưng cậu lại có thể bôi lên quần áo không ít máu, nhượng cậu thoạt nhìn cứ như vừa hốt hoảng chạy trốn tới đây.

   

Thương Viêm lôi Chu Minh không có chút ý thức xuống trực thăng, bởi vì không biết thái độ của Chu Minh đối với Chung Hư Lữ ra sao, cho nên Thương Viêm vừa bước vừa 'lảo đảo', thậm chí lúc lúc lắc lắc cố dùng hết sức lực, sau đó “bịch” một cái ngã ra đất, dù sao cũng đang giả bộ mệt mỏi hoảng hốt mà.

   

Chung Hư Lữ bị hành động của Thương Viêm làm cho sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, gã cũng không bước qua mà vứt cho người bên cạnh một ánh mắt. Khi liếc sang thấy “Thương Viêm” đang bị trói kia, tâm tình phức tạp, nhưng lạnh lẽo trong mắt cũng theo đó tăng lên.

   

Thương Viêm cảm thấy có người ngồi xổm xuống cạnh mình, cậu biết đó là Chung Hư Lữ, cho dù khẩn trương Thương Viêm cũng cố gắng bảo trì nhịp tim và hô hấp một cách bình thường nhất.

   

Tiếp theo, một cái khăn tay ướt nhẹp chùi lên mặt cậu, nước lau đi vết máu trên đó, lộ ra khuôn mặt mà Chung Hư Lữ không hề ưa nổi, cho dù chỉ giống có 5 phần gã cũng rất chán ghét.

   

Nhưng nếu không lau sạch vết máu để nhìn cho rõ thì Chung Hư Lữ không yên tâm được, Thương Viêm nghe tiếng nước, chắc là nước khoáng, Thương Viêm nghĩ thầm như thế.

   

Tiếp theo đó, mặt Thương Viêm được “mát xa” toàn diện, chùi đến Thương Viêm muốn nhảy dựng lên cùng Chung Hư Lữ liều mạng luôn, nhưng may mắn đạo đức nghề nghiệp của Thương Viêm rất cao, cố gắng nuốt cục tức này xuống bụng.

   

“Giết hắn.” Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua Thương Viêm nghe thấy tiếng nói của Chung Hư Lữ, nội dung bên trong khiến Thương Viêm không khỏi khẩn trương, nhưng ở mặt ngoài cậu lại không có bất kì biểu lộ nào, bởi vì cậu cảm giác được ánh mắt Chung Hư Lữ đang chằm chằm quấn quanh người cậu. Tia kích động kia, cho dù bị Thương Viêm khống chế được, nhưng lạnh ý lại từ từ lan tỏa khắp thân mình.

   

“Phập ——” một tiếng, trên người Thương Viêm bị những giọt máu ấm áp văng trúng, từ trực thăng truyền sang mùi tanh rỉ sắt nồng đậm, lập tức ánh mắt Chung Hư Lữ cũng dời khỏi người cậu, Thương Viêm phỏng chừng là gã nhìn sang Chu Minh.

   

Nghĩ đến đây, nháy mắt Thương Viêm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng mừng thầm, chắc là qua ải rồi. Cậu biết đồ hóa trang nhãn hiệu XX không thấm nước mà, thật sự là phòng bị nhiều một chút chẳng có sai.

   

Thế nhưng, mặt của cậu đau quá đi.

   

Chung Hư Lữ, ông đây không bỏ qua cho mày đâu.

   

Bất quá, phong cách làm việc của Chung Hư Lữ so với trước kia thay đổi rất nhiều. Nghĩ đến khi đó bị trúng một đao trí mạng, làm một kẻ bại trận mà thất tha thất thểu chạy trốn, có phải lúc ấy bị BOSS dạy dỗ quá thảm, cho nên hiện tại mới quyết đoán như vậy ?

   

Thương Viêm vô trách nhiệm mà phỏng đoán, lại không ngờ mình nghĩ đúng rồi, lần bị thương kia khiến trái tim của Chung Hư Lữ phải trị liệu suốt vài tháng, tuy rằng thu được một em gái mềm mại ngon cơm, cộng thêm trong họa có phúc tăng lên một cấp bậc, thậm chí còn chiếm được vô số thuốc tốt, nhưng trong lòng vẫn canh cánh không thể bỏ qua.

   

Thương Viêm bị người khiêng lên, bụng gác lên bả vai người nọ, nghiêng ngả lảo đảo bị tha tới một căn phòng, thiếu chút nữa là Thương Viêm nôn ra luôn.

   

<Hệ thống, chung quanh có ai không?> Thương Viêm âm thầm hít sâu một hơi, bình phục khó chịu trong bụng.

   

<Không, chắc là tạm thời qua ải. Bất quá, xem ra Chu Minh kia cũng không phải là nhân vật trung thành gì, giờ phải làm như thế nào? Chu Minh!> Hệ thống bình thản thậm chí là trêu tức hỏi, đã hoàn toàn không còn cái loại nghiến răng nghiến lợi với Chung Hư Lữ như lúc ban đầu.

   

<Làm như thế nào? Đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mất trí nhớ.> Thương Viêm đúng lý hợp tình, hoàn toàn không biết chiêu này có cái gì không đúng, nhượng Hệ thống té xỉu không gượng dậy nổi.

   

Mà ý tưởng này tuy rằng máu chó nhưng đúng là dùng đâu được đó.

   

“Chu Minh, thật sự rất xin lỗi đã chiếm vị trí của cậu.” Hiện tại Thương Viêm đang ở phòng khách của Khu dị năng, chế độ của nơi này so với trước kia không có gì khác biệt, chỉ có cái là thay đổi người lãnh đạo mà thôi.

   

Người kia cũng là dị năng giả hệ không gian, gọi Triệu Đại. Bình thường hay bị Chu Minh chèn ép, không gian của Chu Minh lớn hơn so với hắn, còn có dị năng chữa khỏi, cho nên hắn đương nhiên là lúc nhúc ở vị trí thứ hai mà không ngoi lên được.

   

“Không có việc gì, dù sao hiện tại tôi cũng mất trí nhớ.” Thương Viêm cười tủm tỉm, hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí trong lòng còn thầm may mắn, muốn cậu xử lý công vụ? Thà giết cậu đi!

   

“Triệu ca, đừng để ý đến hắn, người này chỉ là thứ thất bại thôi. Cho rằng mang về một người và chiếc trực thăng là có thể được công lớn? Nằm mơ đi!” Kẻ vuốt mông ngựa không chỗ nào không có, Thương Viêm rũ mắt xuống, dưới hàng lông mi xẹt qua vài tia đen tối.

   

“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.” Thanh âm của Thương Viêm nháy mắt trở nên đạm mạc, chật vật gật đầu một cái sau đó rời đi, mà ở trong mắt mọi người biểu hiện này của Thương Viêm chính là chột dạ, ngay cả bóng lưng thẳng thớm của Thương Viêm ở trong mắt bọn họ cũng là xám xịt .

   

<Ngươi không dạy dỗ bọn họ một chút sao?> Thanh âm trêu chọc của Hệ thống hòa tan sự xa lạ của Thương Viêm đối với căn cứ W này, đột nhiên Thương Viêm cảm thấy rất nhớ BOSS.

   

<Ta không phải đứa ngu, người khó chơi như thế, nếu dạy dỗ bọn họ một chút thì ăn nhập vào đâu.> Thương Viêm giả bộ tùy ý ngắm trái ngắm phải, mắt sắc của cậu cộng thêm siêu mắt của Hệ thống, thực dễ dàng phát hiện phía sau có cái đuôi.

   

<Hôm nay cái đuôi kia cũng rất cố gắng, Công lược-kun.> Chỉ nghe tiếng nói cũng biết, tâm tình Thương Viêm kỳ thật không tồi, tuy Chung Hư Lữ lo sợ cậu thế nhưng lại không thể không tin hiện thực mà thừa nhận cậu là Chu Minh, cảm giác thực thích thú.

   

Công lược ngầm thở dài, Công lược thông minh cũng đã phát hiện, mỗi lần Thương Viêm có việc cần hắn thì ở sau tên gọi của hắn sẽ thêm vào chữ “kun”, mà ngặt nỗi là hắn không thể nào phản đối được, ai kêu hắn là Công lược.

   

<Hôm nay ăn mô mô, không thêm hành.> Thương Viêm nhíu mày, tên Chu Minh này sống rất có quy luật, thực đơn mỗi tuần đều giống như nhau.

   

Kỳ thật Thương Viêm không hề biết thói quen của Chu Minh, cho dù bị mất trí nhớ thì cũng không thể nào thay đổi luôn cả khẩu vị. Hơn nữa nếu đã được Chung Hư Lữ phái đến chỗ BOSS thì nhất định sẽ không bị Mệnh lệnh tuyệt đối khống chế, cho nên không còn lý do gì để viện cớ cả.

   

Vì thế trong lúc bị giám thị, cậu hoàn toàn nhờ vào Công lược mà che giấu xuống, rồi từ từ mới tiêu trừ đi hàm nghi.

   

Cũng như Thương Viêm nghĩ, đích thật Chung Hư Lữ đối với “Chu Minh” vừa trở về kia có chút không tin tưởng, nhưng xem báo cáo tình hình dần dần gã mới xóa bỏ được ngờ vực kia.

   

Chung Hư Lữ mạnh ngã người dựa vào ghế, vươn một tay lên xoa trán, gã biết biện pháp tốt nhất chính là giết, tuy nhiên gã lại luyến tiếc dị năng cấp 7 kia.

   

Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, một mặt thì thả lỏng khi giết được “Thương Viêm”, mặt còn lại thì cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng.

   

Từ khi đoán được Thương Viêm lấy đi Bàn Tay Vàng, giết chết Thương Viêm hẳn có thể ngăn chặn việc này tiếp tục xảy ra. Nhưng lại cảm thấy dễ dàng xử lý một người khó đối phó như vậy, tâm cứ thấy trống rỗng hư không, bất tri bất giác liền nghi ngờ tên Chu Minh đi về cùng Thương Viêm, hơn nữa Chu Minh còn mất trí nhớ !

   

Gã biết Chu Minh sẽ không bị Diễm Quân Ly hạ mệnh lệnh được, cho nên nếu khi đó chờ cho Thương Viêm tỉnh lại có phải yên tâm hơn hay không ?

   

Chung Hư Lữ thở dài, vươn tay mở ra ngăn kéo, bên trong có một cây sáo nhỏ làm bằng gỗ đang lẳng lặng nằm yên, nhẹ nhàng sờ vào nó, đây chính là vũ khí bí mật để gã đối phó dị năng của Diễm Quân Ly.

   

Tuy rằng lúc trước Mạn Địch bị hủy, nhưng dù sao gã cũng là nhân vật chính của truyện này. Sau hôm đó, cây sáo nhỏ này cũng nhảy vào trong tay gã, tuy rằng đã không thể khống chế được thực vật, nhưng tiêu trừ đi Mệnh lệnh tuyệt đối thì vẫn được.

   

“Lão Đại, có con tang thi cấp 8 lẻn vào căn cứ, hiện tại trong nội ô đã bị tổn thất rất lớn.” Có người hùng hục chạy vào nói, trên mặt còn rõ ràng vẻ kích động.

   

Chung Hư Lữ vụt đứng lên, sáo nhỏ trên tay cũng mau chóng cho vào túi quần, vì nó rất nhỏ nên vừa vặn nằm trong túi quần Chung Hư Lữ.

   

Tuy rằng ở mặt ngoài Chung Hư Lữ cũng có giật mình, nhưng trong lòng thì lại nhẹ nhàng thở ra, hoài nghi đối với Chu Minh cũng giảm bớt vài phần.

   

Khi Chung Hư Lữ dẫn một đám người tới nơi có tang thi cấp 8, xung quanh đã đầy thi thể, đương nhiên cũng có rất nhiều người bị thương.

   

Đoạn Nãi liếc nhìn cái tên Chung Hư Lữ mà Thương Viêm rất dè chừng kia, rồi cất tiếng cười to, vứt mắt ra dấu với một góc chết bên hông, sau đó nhận được Đoạn Ái đáp lại bằng ngón tay cái.

   

Đoạn Nãi nhẹ thở phào, toàn tâm toàn ý cùng Chung Hư Lữ đối chiến, phát hiện Chung Hư Lữ quả thật có chút bản lĩnh, nhưng nhóc cũng chẳng thèm để ý, mục đích của nhóc là tiêu trừ lòng nghi ngờ của Chung Hư Lữ và cuối cùng bị người này giết chết, rồi nhờ Đoạn Ái cứu nhóc sống lại là xong.

   

Mà dưới cái nhìn của dị năng giả cấp 8 như Chung Hư Lữ, gã và đám thủ hạ đông đảo lại còn thêm Bàn Tay Vàng mới có thể áp chế được con tang thi kia, đối với gã việc này rất là không thoải mái.

   

Khi Chung Hư Lữ tập trung tinh lực đấu với tang thi cấp 8, thì thủ hạ của gã một tên nối một tên không dấu vết mà biến mất. Hiện tại gã chỉ hao hết dị năng, không bị thương nặng cũng không có ra đòn sát thủ nhưng có thể giải quyết được con tang thi này thì đã là cám ơn trời đất .

   

Chung Hư Lữ cắm một đao lên xác con tang thi bị sấm sét đốt đen thui đang nằm dưới đất, lắc lắc rạch rạch để tìm viên tinh hạch, lúc chuẩn bị đứng lên thì vấp một cái lảo đảo, hạch tinh lăn xuống đất, Chung Hư Lữ đành chậm rãi cuối người xuống nhặt rồi bỏ thẳng nó vào không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.