Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 96: Trở về



“Ưm…” Thương Viêm mơ mơ hồ hồ nâng tay lên xoa trán, cục sưng nhỏ trên ấy chứng minh bây giờ là hiện thực. Thương Viêm chớp mắt mấy cái, bưng lấy chỗ đau kia mà ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là căn phòng đã vài năm không gặp của cậu.

   Ký ức nháy mắt chui rút vào đầu, bi thương trong tim đau đớn đến không ngôn ngữ nào có thể nói thành lời. Thương Viêm vội vàng kéo áo của mình lên, biết rõ là rất ngu xuẩn nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, cậu muốn xác nhận một thứ.

   Nhìn thấy làn da hoàn hảo không chút tổn hao, cậu thất vọng mà sờ sờ vào vị trí trái tim, cảm xúc thô ráp như thế này mới chính là thân thể Thương Viêm.

   Thương Viêm không cam lòng mà kêu Hệ thống và Công lược, nhưng không có bất luận phản ứng nào. Hé ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, tinh thần càng lúc càng suy sụp, Thương Viêm vô lực ngã ra ghế dựa đằng sau, gác tay lên che lấy hai mắt mình, để nó trở nên mơ hồ, nước mắt không biết từ lúc nào mà trượt chảy xuống.

   Phải xem hết thảy mọi thứ là giấc mộng sao? Ah, nói không chừng từ đầu đây đã là một giấc mộng vô cùng chân thật. Thương Viêm nhịn không được mà tự giễu để an ủi mình, nhưng có thật hay không thì chính cậu rõ ràng hơn ai hết.

   …

   “Nè, đêm nay đi Mỹ Dạ, được chứ?” Một đồng sự tương đối thân thiết dùng khuỷa tay huých huých Thương Viêm - người gần đây biến đổi rất nhiều, không biết do hắn ảo giác hay sao, mà gần đây nhìn Thương Viêm trắng trẻo lên không ít.

   Mỹ Dạ là một quán bar nhỏ, bên trong khá sạch sẽ, hơn nữa giá cả cũng rất tiện nghi, thật thích hợp với đám công nhân viên chức đồng lương còm cõi như bọn họ.

   Thương Viêm chỉ hơi cười cười từ chối, đêm nay quyển sách《 Đế Vương Mạt Thế 》 mà cậu đặt hàng sẽ được chuyển tới. Thương Viêm như là nhớ đến gì đó, trong mắt thoáng xẹt qua suy sụp, toàn thân mơ hồ bao phủ bởi một lớp ngọt ngào xen lẫn một lớp bi thương.

   “Được rồi, cậu không đi cũng tốt, miễn cho cậu chiếm hết nổi bật.” Triệu Đại tỏ vẻ không hề gì mà nhún nhún vai, sau đó thần bí kề sát vào Thương Viêm, “Bất quá tôi nói, gần đây hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn đó, có bí quyết thì không thể giấu một mình à”

   Đối với cử chỉ thân mật khoát tay lên vai mình của Triệu Đại, Thương Viêm không dấu vết mà né khỏi, “Xinh đẹp không phải từ để miêu tả đàn ông, hơn nữa mỹ phẩm XX quả thật rất không tồi” Thương Viêm híp mắt tán thưởng.

   “WTF, không phải chứ, cậu thật sự dùng mỹ phẩm.” Triệu Đại hình như bị hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thương Viêm, trong suy nghĩ của hắn chỉ có đàn bà mới xài đến những thứ này.

   “Sao lại không thể dùng? Hiện tại 10 người đàn ông đã có 7 người dùng.” Thương Viêm kỳ quái mà liếc nhìn Triệu Đại một cái, ngay lúc đó đồng hồ gõ 6h, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc, toàn bộ tâm trí của cậu đều dồn hết lên trên quyển sách mà tối nay được chuyển phát tới.

   “Tôi đi trước.” Thương Viêm hướng Triệu Đại còn đang ngơ ngác chào một câu, hiển nhiên bộ dạng kia là do quá kinh ngạc trước tin đàn ông cũng xài mỹ phẩm, Thương Viêm thấy thế thì buồn cười lắc đầu sau đó đi mất.

   Về tới nhà mình, tuy rằng chu vi rất nhỏ, nhưng không gian trống rỗng kia cũng đủ để mắt Thương Viêm đo đỏ, cái bao trên tay bị Thương Viêm ôm siết thêm không ít.

   Trở lại thế giới này đã vài tháng, 《 Đế Vương Mạt Thế 》 cũng kết thúc, khi Thương Viêm mặt không đổi sắc đọc đến đoạn Chung Hư Lữ đại chiến với BOSS sau đó giành thắng lợi thì ma xui quỷ khiến làm sao mà click vào mua quyển sách kia, rõ ràng lúc mới trở về cậu đã kiên quyết không muốn nhìn tới.

   Thương Viêm thở dài đặt bao bưu phẩm xuống, kế tiếp mở gói giấy bên ngoài ra, trong đó lẳng lặng nằm một quyển《 Đế Vương Mạt Thế 》, trên bìa còn có hình chụp hai nhân vật trọng yếu nhất truyện kia. Thương Viêm bĩu môi, tay không tự giác mà vuốt ve người đại diện cho Diễm Quân Ly trên bìa sách, trong lòng cảm thấy này chẳng giống BOSS chút nào.

   Ngồi ở trên giường, Thương Viêm tìm đọc những đoạn kể về Diễm Quân Ly, có khi cũng đọc về những người trong căn cứ B, chỉ cần nhìn thấy những cái tên quen thuộc kia thì Thương Viêm sẽ tự động nảy sinh một cảm giác thõa mãn.

   Khi màn đem dần dần buông xuống, Thương Viêm cũng không có đóng sách lại, mãi đến khi bụng kêu lên ọt ọt ọt ọt cậu mới nhớ tới mình đã bỏ qua mất bữa cơm chiều.

   Thương Viêm tiện tay nấu một gói mì ăn liền để an ủi cái bao tử nhỏ bé của mình, sau đó cầm bát đũa đi rửa sạch. Nếu như Diễm Quân Ly có ở đây, nhất định sẽ quở trách cậu đã ăn thực phẩm không có chất dinh dưỡng này, và chỉ có y mới ở trong mạt thế mà còn phê bình mì ăn liền.

   Thương Viêm mỉm cười suy nghĩ, rất nhanh bát đũa cũng rửa xong xuôi. Thương Viêm cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, trong đó còn có không ít mỹ phẩm dưỡng da, khi Thương Viêm tắm rửa xong xuôi thì thuần thục sử dụng chúng nó.

   Thương Viêm lau khô chiếc gương bị bao phủ bởi hơi nước, lộ ra khuôn mặt của mình, trải qua mấy tháng bảo dưỡng, da dẻ của cậu quả thật mịn màng hơn không ít.

   Nhìn ngắm một hồi, Thương Viêm chỉ có thể cô đơn mà cười cười bất đắc dĩ, kỳ thật cậu đối với mỹ phẩm cũng có suy nghĩ giống như Triệu Đại, nhưng chỉ là trước kia.

   Việc dùng mỹ phẩm dưới đáy lòng cậu cũng rất khó chấp nhận, nhưng gần đây cậu mơ thấy BOSS, y nói da tay cậu không còn mịn màng, xúc cảm không tốt gì đó, ngay ngày hôm sau cậu liền hừng hực đi mua một đống mỹ phẩm, xa xỉ đến mấy trăm khối.

   Thương Viêm thở dài ngồi lên trên giường, lại cầm lấy quyển《 Đế Vương Mạt Thế 》 đọc thêm một lần, dường như muốn gửi những tưởng niệm của mình thông qua trang giấy truyền tải đến người nào đó.

   Khi đọc đến đoạn miêu tả sự ái muội giữa Diễm Quân Ly và Liên Hoa, khóe miệng Thương Viêm không khỏi nhếch lên cười nhạo, đặc biệt nhớ tới tình cảnh BOSS đâm một đao không chút lưu tình lên người cô ta, chẳng hiểu sao mà cậu lại cảm thấy rất sảng khoái.

   Tuy rằng Diễm Quân Ly là nhân vật phản diện trọng yếu, nhưng nói chung cũng là phối hợp diễn, vì thế không được lên sân khấu nhiều cho lắm, rất nhanh Thương Viêm đã xem xong quyển sách.

   Thương Viêm gấp sách lại đặt lên đầu giường, sau đó kéo ngăn kéo nhỏ bên cạnh, trong đó chỉ có một trang giấy. Nhưng nhìn sơ cũng biết, Thương Viêm rất coi trọng trang giấy này, bởi vì nó được bao bọc lại rất kỹ.

   Trên đó vẽ một người, một người mà Thương Viêm vô cùng quen thuộc, một người không hề thuộc về thế giới này và chỉ có mình Thương Viêm từng gặp qua, đó là nguyên nhân cậu cố ý đi học vẽ tranh, cậu hy vọng trước khi cậu quên đi bộ dáng của Diễm Quân Ly thì nhanh tay ghi dấu lại.

   Thương Viêm hôn lên môi Diễm Quân Ly trên giấy, tuy rằng vẽ không quá giống, nhưng chỉ cần Thương Viêm vừa nhìn là có thể nhớ tới khuôn mặt Diễm Quân Ly ngay.

   Ngọn đèn bị Thương Viêm chỉnh tối mờ, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn trang giấy, tay đang đặt trên ngực bỗng di chuyển xuống, bắt lấy đồ vật mềm nhũn không sức sống kia, vật nhỏ rất nể tình cậu mà cong cong lên.

   Khi Thương Viêm quay đầu cắn răng bắn ra, trang giấy đã được đặt sang một bên. Thương Viêm sắc mặt ửng hồng ngây ngốc nhìn trần nhà, cảm giác trống rỗng trong lòng lại nhiều thêm một ít.

   Dùng khăn tay lay đi bạch dịch, đôi mắt khô khóc chớp chớp vài cái. Vốn định quên BOSS đi, nhưng trái tim lại không chịu nghe lời cậu.

   Hy vọng đêm nay có thể mơ thấy BOSS, Thương Viêm nhắm lại con ngươi chứa đầy tưởng niệm.

   Sáng ngày thứ hai, Thương Viêm vừa tỉnh dậy thì cảm thấy có chút không thoải mái, vì thế mà buồn bực do không nằm mơ thấy BOSS nháy mắt bị dời đi lực chú ý. Thương Viêm cau mày sờ sờ bụng, hình như có chút đau, đây là kết quả của việc ăn mì ăn liền suốt thời gian dài sao?

   Đối với hiện tượng này Thương Viêm còn chưa kịp để ý tới, thì đồng hồ báo thức đã reng inh ỏi báo hiệu sắp tới giờ vào làm. Thương Viêm vụt phóng xuống giường, dùng 10 phút kỳ tích mà đánh răng rửa mặt chạy ra khỏi nhà, còn thuận tay cầm lên cái bánh mì đóng gói.

   Thương Viêm thở hồng hộc trước cửa công ty, thật là tốt quá, còn kém mấy phút đồng hồ nữa lận.

   “Có phải tối hôm qua cậu gạt tôi lén đi chơi một mình không, sao lại trễ đến như vậy?” Triệu Đại nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng thủ trưởng, bèn cầm tách cà phê bước sang bàn làm việc của Thương Viêm nói chuyện phiếm.

   “Đồng hồ chạy trễ.” Thương Viêm tức giận lườm Triệu Đại một cái sau đó há mồm thở dốc, cậu không có đi trễ cơ mà.

   “Thật sự?” Triệu Đại vốn định trêu chọc vài câu, nhưng liếc mắt thấy thủ trưởng đang chuẩn bị đi tới, “Lát nói tiếp” Bèn nhanh nhẩu chạy trở về bàn của mình bắt đầu làm việc.

   Sau khi Thương Viêm nghe xong thì chỉ gật gật đầu mà không nói gì, đột nhiên dạ dày cậu nhói lên một cái, tuy rằng không phải không nhịn xuống được, nhưng Thương Viêm nghĩ tan tầm nên đi bệnh viện xem sao.

   Bất quá Thương Viêm không ngờ tới, còn chưa kịp đợi hết giờ làm, dạ dày của cậu lại liên tục đau nhức thêm mấy lần, mặt xanh đến Triệu Đại cũng chịu không nổi, đồng nghiệp nhau nhau bảo Thương Viêm nên đi khám bác sĩ.

   Thương Viêm há há mồm đang định cự tuyệt, tuy nhiên dạ dày của cậu lại không cho cậu như ý, đau đớn so với bị đâm thủng bụng còn kịch liệt hơn gấp bội, Thương Viêm trắng cả mặt sau đó bịch một cái ngã xuống.

   Khi Thương Viêm mở mắt ra lần nữa, cậu đã nằm trong bệnh viện, hai bên trái phải cậu đều có y tá. Cậu giật giật thân thể, phát hiện bụng lại co rút đau đớn, nhưng cậu có thể cảm nhận được đây là miệng vết thương đau, cùng với lúc té xĩu không giống.

   Thương Viêm còn chưa kịp suy nghĩ xong, y tá đang đứng bên cạnh trông thấy Thương Viêm tỉnh thì dặn dò cậu nằm yên nghỉ ngơi cho tốt, cô gọi bác sĩ tới, bất quá khi bước khỏi phòng cô y tá lại dùng ánh mắt đầy quái dị liếc nhìn Thương Viêm một cái, khiến Thương Viêm không khỏi khó hiểu trong lòng.

   Bác sĩ mặc áo blue trắng đi theo cô y tá kia vào, Thương Viêm lễ phép gật gật đầu, hiện tại xem ra cậu không thích hợp nói chuyện.

   “Chúng tôi đã giúp cậu làm giải phẫu.” Bác sĩ vừa vào đã nói một câu như vậy, Thương Viêm ngơ ngác sau đó đành gật gật đầu báo là mình đã biết.

   “Chúng tôi tìm được trong dạ dày của cậu một cái chìa khóa” Vẻ mặt bác sĩ đầy kỳ quái mà nhìn Thương Viêm, sao lại có người bất cẩn đến nuốt cả chìa khóa vào bụng.

   Vì lời bác sĩ nói mà Thương Viêm cứng cả người, trong lòng dâng lên một nỗi chờ mong cùng thấp thỏm, “… Có thể cho tôi xem cái chìa khóa kia không?” Cậu nhịn xuống đau đớn mà nhỏ giọng nói, cậu chợt nhớ tới khi cậu chết có nghe được một câu.

   Bác sĩ nhíu mày, hiển nhiên là không vui với hành vi nhịn đau nói chuyện của Thương Viêm, nhưng hắn vẫn gật đầu, lấy chìa khóa trên tay y tá đưa cho Thương Viêm.

   Nhìn thấy vật quen thuộc kia, Thương Viêm nháy mắt cười đến sung sướng, thò tay run rẩy bắt lấy nó, thậm chí thiếu chút nữa là cậu đã cảm động đến rơi nước mắt.

   Mấy ngày kế tiếp Thương Viêm phải nằm im trong bệnh viện, khi Triệu Đại đến thăm thì rất lấy làm kỳ quái, bị bệnh mà sao Thương Viêm lại hí hửng như vậy?

   ‘Công lược, ngươi nói thật chứ!’ Thương Viêm hưng phấn hỏi, trước đó cậu có thử dùng Chìa Khóa Thiên Hộ rồi, nhưng khiến cậu thất vọng là ở thế giới này nó chỉ là một cái chìa khóa thông thường, bất quá bởi vì nó tượng trưng cho việc cậu đã từng sống ở cái thế giới kia nên cậu rất vui vẻ. Mà ngay sau đó Công lược lại xuất hiện, nói cho cậu biết một tin tức tốt.

   ‘Chìa Khóa Thiên Hộ là đồ vật của thế giới kia, đương nhiên chỉ có thể đi thông qua nơi đó’ Thanh âm bình tĩnh của công lược làm Thương Viêm thực hoài niệm.

   ‘Nhưng sao trước ta dùng không được?’ Thương Viêm nghi hoặc, cậu đã thử dùng trên cánh cửa phòng bệnh nhưng nó không có hiệu quả.

   ‘… Dù sao ngươi nhanh khỏe lại sẽ đi được thôi.’ Công lược trầm mặc một hồi, tuy rằng Thương Viêm muốn hỏi, nhưng công lược không muốn nói, cậu cũng không có biện pháp.

   ‘Hệ thống đâu?’ Thương Viêm dừng một chút rồi chuyển đề tài, tính về sau lại hỏi công lược vậy.

   ‘Ở chỗ của Thần’ Công lược ba phải mà nói, làm Thương Viêm phải tự mình suy tưởng, xem ra chỉ có công lược đến đây đón cậu về.

   Kế tiếp những ngày dưỡng bệnh tuy buồn tẻ, nhưng có công lược tâm sự làm cậu thực thích ý, rất nhanh Thương Viêm cũng khỏe mạnh trở lại. Rốt cục đến ngày xuất viện, khi Thương Viêm cầm Chìa Khóa Thiên Hộ đứng trước cửa phòng mình, tâm tình không thể nén được kích động.

   Sắp sửa gặp được BOSS rồi! Thương Viêm hồi hộp đến tay chân run rẩy, sau đó nhíu hai mắt lại, nếu y dám có người khác cậu nhất định sẽ đánh y một trận tơi bời!

   Chìa Khóa Thiên Hộ cắm vào ổ khóa vặn một vòng, lập tức khi mở cửa phòng ra thì tình cảnh xuất hiện trước mắt chính là nơi mà Thương Viêm mơ ước bấy lâu…






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.