Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 21: Chương 21




“Cô chờ tôi ngoài cửa, tôi còn chút việc phải làm.” Đồng tử của Lâm Siêu sâu hút, giọng anh không hề có chút cảm tình nào, anh nói: “Một khi để tôi phát hiện ra mùi của cô rời khỏi phạm vi khứu giác tôi có thể ngửi thấy, tôi sẽ lập tức xuống tay đánh chết cô!”
Phạm Hương Ngữ thoáng cười gượng gạo, gã thanh niên loài người này thực sự quá khôn khéo, hoàn toàn khác những người cô ta từng gặp trước đây, chẳng những có sức mạnh khôn lường mà còn có trí tuệ làm người ta phải cảm thấy bất lực, điều làm cô ta kiêng dè nhất chính là hiểu biết của Lâm Siêu về xác thối dường như vượt qua cả một người điều khiển xác thối như cô ta!
“Tôi biết rồi.” Cô ta không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Lâm Siêu đi ra khỏi phòng chứa đồ trước, ánh sáng uốn khúc một chút, bóng Lâm Siêu đã biến mất khỏi tầm mắt của Phạm Hương Ngữ.
...
Lâm Siêu di chuyển rất nhanh, anh đi thẳng một mạch tới trước một căn phòng xa hoa dành cho khách ở tầng hai của khách sạn.

Chỗ này không có người canh gác, anh dễ dàng mở được khóa chip cảm ứng của căn phòng.

Vừa mở cửa ra, đột nhiên anh cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới, lập tức cơ thể phản xạ tránh sang chỗ khác.
Vụt!
Một con dao nhỏ sắc bén sáng lòe đâm sượt qua vai anh.
Lâm Siêu chộp tay tránh được con dao, nhìn kỹ lại thì gặp ngay một đôi mắt đen láy quen thuộc, đôi bên đều sững sờ.
Lâm Siêu xoay xoay cây dao găm rồi tiện tay nhét vào trong túi, nhẹ nhàng cười nói: “Em cứ thắc mắc không hiểu sao lại mất một con dao găm, hóa ra là bị chị lấy trộm.”

Người ở đằng sau cửa chính là Lâm Thi Vũ, chị vừa nghe thấy tiếng cửa mở khóa lập tức trốn ngay ra sau cửa để đánh lén, không ngờ người mở cửa lại là Lâm Siêu, trong lòng thầm nhủ thật nguy hiểm, chị nhào ngay vào lòng Lâm Siêu, mấy giây sau lại bật người tách ra như điện giật, kinh ngạc nhìn Lâm Siêu, nói: “Tiểu Siêu, sao, sao em lại ở đây, em cũng bị…”
Lâm Siêu xoa xoa chiếc mũi nhỏ của chị, đáp: “Em tới đón chị về.

Sao nào? Chị không muốn về nhà à?”
“Không phải em bị bắt tới đây à?” Lâm Thi Vũ hiểu ra ngay, chợt cảm thấy lo lắng, chị bảo: “Em mau đi đi, bọn chúng đông người lắm, còn có súng nữa, một mình em hoàn toàn không đánh lại nổi bọn chúng đâu.

Để chị câu giờ với bọn chúng, em lấy được vũ khí súng ống các kiểu rồi tới cứu chị sau.”
Lâm Siêu sờ dấu tay hồng nhạt trên mặt chị, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, có em ở đây, không ai có thể làm chị bị thương.” Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng nghe đầy chắc chắn.
Lâm Thi Vũ tránh mặt đi, mặt hơi đỏ, chị nói: “Em đừng đụng linh tinh, đừng nói chuyện này nữa, em thực sự có biện pháp thoát khỏi đây à? Em chắc chắn chứ?”
Chị ngửa mặt nhìn Lâm Siêu đầy chân thành.
Lâm Siêu nhìn thẳng vào mắt chị sau đó gật đầu.
Lâm Thi Vũ hít một hơi thật sâu, nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi, chị tin em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch!”
Lâm Siêu nắm bàn tay trắng trẻo nhỏ bé của chị đi giữa hành lang trải thảm đỏ tiến thẳng lên tầng ba.

Họ nhanh chóng lên tới tầng ba có kết cấu giống y hệt, dừng lại trước cửa căn phòng ở chính giữa phía bên tay phải.

Lâm Thi Vũ có phần khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu nhưng không mở miệng hỏi để tránh người ở các phòng xung quanh nghe tiếng, sau đó chị được chứng kiến một màn rất thần kỳ.

Cậu em trai chị chăm sóc từ bé tới lớn hí hoáy một chút ở chỗ khóa cửa, khóa chip cảm ứng trên cửa lập tức chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá cây.
Cạch một tiếng, cửa phòng lặng lẽ mở ra.
Cuối cùng chị cũng biết làm thế nào Lâm Siêu mở được cửa phòng chị.
Em trai chị học được mánh lới trộm cắp này từ lúc nào vậy? Chị bỗng nhận ra bản thân không thực sự hiểu rõ người em trai thân thiết nhất của mình.
Lâm Siêu dắt chị vào trong phòng, đóng cửa lại.
Lúc ở ngoài cửa, thông qua phạm vi khứu giác, anh đã ngửi thấy mùi của con người trong căn phòng này.

Ở góc trong cùng của gian phòng, xung quanh mùi con người có mùi mồ hôi hơi thoảng qua trên chăn đệm, rõ ràng người trong phòng đang nằm nghỉ trên giường.

Cho nên anh có thể thoải mái mở cửa, không cần lo bị người trong phòng tình cờ phát hiện hô hoán làm lộ hành tung của bản thân.
Cho dù bị lộ hành tung thì chuyện này cũng không có gì đáng ngại với anh, chẳng qua anh không muốn phải giết chóc không cần thiết.
Bước qua cánh cửa, đi qua chỗ để giày vào trong phòng, trên chiếc giường rộng êm ái có một người đàn ông vạm vỡ đang nằm sấp trong chăn, người run run như thể rất lạnh.


Lâm Siêu lập tức ngửi thấy thứ mùi anh ghét, anh nói nhỏ với Lâm Thi Vũ: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn.”
Lâm Thi Vũ thấy trong chăn có người thì đã sợ điếng người rồi, chị không hiểu Lâm Siêu muốn làm gì, nghe Lâm Siêu dặn vậy, tuy bất giác muốn hỏi nhưng sợ nói chuyện sẽ đánh rắn động cỏ nên đành quyết định nghe theo nhắm mắt lại.
Lâm Siêu bỏ tay chị ra, cầm cây côn sắt tới gần ổ chăn, xốc chiếc chăn rối lên thấy có một gã đàn ông vạm vỡ trần như nhộng đang bận làm trò đồi bại trong chăn, một tay hắn cầm cậu nhỏ, tay còn lại có cuốn tạp chí khiêu dâm để bên cạnh.
Sau khi chăn bị xốc lên, gã đàn ông trung niên vạm vỡ rõ ràng hơi giật mình, hắn lập tức nhìn thấy một thanh niên lạ mặt cầm cây côn sắt dính máu đứng cạnh giường.

Hắn hoảng quá nhảy dựng lên, bất giác kéo chăn che người lại, thẹn quá gắt ầm lên: “Mày là ai? Thằng khốn, ai cho phép mày vào đây… Ơ, mày, mày làm sao vào được đây?”
Lâm Siêu lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, anh vốn định tra tấn hắn một lúc nhưng thấy hắn thô tục như vậy, anh mất sạch hứng thú, giơ côn sắt lên nện.
“Không, đừng, đừng mà...” Gã đàn ông vạm vỡ sợ hãi la hét, hắn để súng ở tủ đầu giường, hoàn toàn không kịp lại lấy, chỉ còn cách ra sức van xin.
Thịch!
Côn sắt lạnh lùng nện xuống, máu tươi bắn tung tóe ra đệm chăn.
Lâm Siêu chùi sạch côn sắt lên chăn, quay lại dắt bàn tay nhỏ của Lâm Thi Vũ, dặn: “Đừng quay đầu, chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Thi Vũ tò mò ngẩng đầu nhìn một bên mặt của Lâm Siêu, nét mặt lạnh lùng ấy khiến chị thấy yên tâm lạ lùng, chị hỏi: “Em vừa giết gã đó à?”
“Ừm.”
“Vì sao?”
“Hắn chính là người khiêng chị tới đây, vết thương trên mặt chị chính là hắn đánh phải không?”
“Sao em biết hắn là người khiêng chị tới đây?”

“Em xem màn hình giám sát.”
Lâm Thi Vũ không hỏi tiếp, chỉ nắm chặt bàn tay Lâm Siêu như thể sẽ không bao giờ buông ra lần nữa.
...
Hai người ra tới ngoài cửa, dọc đường đi gặp phải vài người nhưng những người này đi ngang qua như thể không nhìn thấy họ, điều này khiến Lâm Thi Vũ cảm thấy rất lạ lùng, chị suýt thì tưởng nhầm Lâm Siêu đã trở thành thủ lĩnh của đám người này.
Trên chiếc xe ô tô rách nát đậu cách khách sạn một quãng xa, Phạm Hương Ngữ mặc một bộ váy đen gọn gàng sạch sẽ ngồi trên phần mui xe bẹp dí lắc lư cặp chân dài trắng trẻo, phong thái như thể một thiên thần ngây thơ, một thiếu nữ dễ thương ngồi đong đưa trên đu dây.

Bên cạnh cô ta, ba con xác thối mặt mày gớm ghiếc đứng ngoan ngoãn trước mặt như những tín đồ trung thành.

Chúng nhẹ nhàng lắc lư cơ thể như bầy quỷ dưới địa ngục đang lắng nghe lời thần dạy bảo theo tiếng ngâm nga một điệu dân ca không rõ tên của cô ta.
Lâm Thi Vũ nhìn thấy cảnh tượng yên bình này từ xa, sự khó tin hiện rõ trên nét mặt, chị che miệng lại, sợ mình sẽ hét lên.
Chị chưa từng thấy xác thối nào ngoan ngoãn hiền lành như vậy!
Lâm Siêu nắm bàn tay nhỏ của chị, dắt chị tới trước mặt Phạm Hương Ngữ nói: “Đi thôi.”
Phạm Hương Ngữ ngừng ngâm nga, ba con xác thối ngừng lắc lư, đứng không nhúc nhích, hai tròng mắt trắng dã đờ đẫn nhìn về phía Lâm Siêu và Lâm Thi Vũ.
“Đây là ai vậy?” Phạm Hương Ngữ tò mò nhìn Lâm Thi Vũ.
“Chị gái tôi, chủ của cô.” Lâm Siêu trả lời rất ngắn gọn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.