[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 11: Phục trùng.



Lâm Nhã đội nón lưỡi trai che khuất đi gương mặt lẫn cảm xúc, bàn tay kiên trì nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Tinh Hải như để trấn an y.


Chỉ cần còn sống thì dù bất cứ chuyện gì xảy ra đều sẽ ổn cả!


Lâm Nhã không biết được sau này bản thân cậu chắc chắn sẽ hối hận vì suy nghĩ đó, vì đôi khi... có một số thứ còn khiến người ta đau khổ hơn cả cái chết, sống sót chính là một gánh nặng tuyệt vọng nhất.


''Hừm... thủ lĩnh của các ngươi là người này?'' Mạn Sanh chậm rãi bước tới Tam Diên, mỉm cười nhẹ nhàng tựa như gió xuân ''Xem như ngươi may mắn đấy, hãy chết đi!''


''Aaaaaa!!!!!!!!''


Tam Diên đang đứng trong tư thế phòng bị bất ngờ bị Mạn Sanh tập kích, từ bàn tay của hắn xuất hiện một chùm khói đen quái dị bao vây lấy Tam Diên, một mùi hôi thối bốc ra khắp không gian, da thịt rữa nát, kịch độc biến máu tươi đen lại như axit ăn mòn vào tận bên trong xương trắng. Thứ khói đen kia nuốt chửng Tam Diên chỉ trong chốc lát, chỉ còn âm thanh la hét thảm thiết vì đau đớn, vùng vẫy trước cái chết quằn quại.


Nhiều người đứng bên trong vòng vây bắt đầu kinh hoảng trước cảnh tượng sát tinh ghê rợn, có một số người không nhịn được nôn mửa, ngất xỉu. Họ hoàn toàn không để ý được, thuộc hạ của Mạn Sanh đã quá quen thuộc trước cảnh tượng này, ngoài run rẩy hoảng sợ, những kẻ bị thu phục như bọn họ không dám quá phận trước chủ nhân tính khí thất thường.


Tim Lâm Nhã chợt trùng xuống, cậu không thể đảm bảo có thể thoát khỏi nơi này an toàn nữa rồi.


Mạn Sanh trước mùi hôi thối chẳng một chút nhíu mi, ngược lại mỉm cười càng khoái trá hơn.


Đúng vậy! Hắn chính là dị năng giả, không ai có thể ra lệnh cho hắn nữa, không còn sự chế giễu, thờ ơ, khinh thường, thương hại, bọn họ chỉ được phép hoảng sợ, quỳ lạy trước mặt hắn, giả dối lấy lòng, lo lắng và tuyệt vọng dâng lên linh hồn và sinh mạng cho ác quỷ để tồn tại trong mạt thế. Nếu dám phản kháng, chính bọn chúng sẽ bị ác ma cắn nuốt.


Một con trùng ngoi ra từ bàn tay của Mạn Sanh, lớp da xám xịt nhầy nhụa dính đầy gai buồn nôn, hàm răng nhỏ bé nhưng vô cùng sắc nhọn của một vật kí sinh, nó đang ngoan ngoãn lấy lòng chủ nhân, người đã tạo ra và nuôi dưỡng nó. Mạn Sanh đặt tên cho 'đứa trẻ' của mình là Phục.


''Các ngươi thấy sao? Đây là một món quà nhỏ ta dành cho các thành viên mới của Thanh Thăng, Phục rất ngoan ngoãn và đáng yêu, tuy hơi háu ăn nhưng nó giúp các ngươi lấy được sự tín nhiệm của ta.'' Mạn Sanh mỉm cười tựa tiếu phi tiếu, hất tay chỉ định đám thuộc hạ lôi kéo một tên người mới tiến lại trước mặt mình. Mạn Sanh cực kì tốt bụng giải thích ''Phục sẽ ký sinh vào trái tim của các ngươi, chỉ cần các ngươi có ý định bỏ trốn hay phản kháng mệnh lệnh, gai nhọn trên Phục sẽ bùng phát nổ banh nội tạng, máu thịt của vật chủ.''


Mạn Sanh tàn bạo nắm lấy cằm Đường Ôn Uyển, cưỡng ép cô há miệng, sinh vật ghê tởm kia như cá gặp nước lao vào cổ họng của Đường Ôn Uyển trôi tuột xuống thanh quản.


''A... Ư... Không...'' Đường Ôn Uyển khốn khổ cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, cơn đau toàn thân như kim đâm không ngừng công kích tinh thần của bản thân.


''Thả cô ấy ra!'' Hộ Quang dùng quang dị năng phát sáng khiến cho đám người ngăn chặn mình bị lóa mắt, phẫn nộ lao tới tính giải cứu người mình thầm mến. Lâm Nhã biết nếu không làm gì mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn, tốt nhất nên ra sức đánh lén tiêu diệt kẻ đứng đầu rồi tính tiếp, âm thầm lấy từ trong không gian một khẩu súng cùng tấn công với Hộ Quang.


''Hừ!'' nhìn bóng người từ xa lao tới, sắc mặt Mạn Sanh liền âm trầm, tạm thời buông xuống Đường Ôn Uyển trước mắt đối phó với những kẻ tấn công bất ngờ kia.


Bụp! Hộ Quang bị thụi vào bụng một cú không nhẹ, ngã nhào trên mặt đất, một con Phục trùng bất ngờ cắm vào lồng ngực hắn rồi khoét lỗ tiến vào bên trong ''AAAA!!!''


Lâm Nhã cực kì thất vọng trước sự vô dụng của Hộ Quang, đánh đấm kiểu mèo cào gì thế, còn chưa đụng vào nổi mép áo của tên kia. Lấy kinh nghiệm đại ca trường học mấy năm của Lâm Nhã, cậu lập tức nã súng về phía Mạn Sanh, không cần biết trúng hay không liền lao tới lấy rìu chém xuống một nhát.


Hắn... ngẩn người!


Mọi người xung quanh quan sát bọn họ kinh ngạc không thôi, tên ác ma kia lần đầu tiên để lộ ra sơ hở, dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Lâm Nhã đang tấn công.


Bùm!


Một thứ gì đó tan vỡ trong không khí... tựa như sức mạnh... hay nói đúng hơn là lý trí của một ai đó!


''Ha ha ha ha ha ha...'' một tràng cười điên cuồng dài ngoằng vang lên, hắn ta ôm bụng cười đến điên khùng như một kẻ bị thần kinh, nhưng chẳng ai trong số họ dám chế giễu hắn cả.


Dự cảm bất an...


''LÂM NHÃ, LÂM NHÃ, LÂM NHÃ, mày tự dẫn xác tới đây, mày xuất hiện trước mặt tao! Không ngờ ông trời lại chiếu cố một kẻ dơ bẩn như tao thế này!'' Mạn Sanh ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã tựa như một con mồi béo bở.


''Tại sao mày biết tên tao? Tao chưa bao giờ gặp qua mày.'' Lâm Nhã nhíu mày, sự hoảng hốt vì tấn công thất bại nhanh chóng biến mất, cực kì khó hiểu nhìn Mạn Sanh.


''Chậc, mày làm tao tổn thương đó nha, tao sắp khóc luôn rồi này, Lâm Nhã đại ca!'' giọng nói Mạn Sanh tràn ngập nhạo báng và đùa giỡn, xen lẫn một chút tức giận không thành lời. Trong tâm trí hắn không ngừng gào thét và cuồng bạo. Lâm Nhã không nhớ hắn, cậu ta hoàn toàn không nhớ hắn, đúng là một kẻ nhẫn tâm và vô tình đến tột cùng!


Tiêu cự trong mắt Lâm Nhã như thu nhỏ lại vào gương mặt kia, đó là biệt danh của hắn thời học cấp hai... người thiếu niên này...


''Mạn Sanh?'' Lâm Nhã nghi ngờ hỏi, gương mặt mờ nhạt đó chẳng bao giờ để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc nếu không diễn ra sự kiện kia, bất quá... cậu chưa bao giờ để ý một kẻ bị bắt nạt, một tên sai vặt bị tất cả mọi người chà đạp, coi thường.


Có lẽ... chính sự xốc nổi thời thiếu niên khiến cho Lâm Nhã chìm vào tuyệt vọng vô tận này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.