[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 44: Niềm tin từ người xa lạ.



Lâm Nhã chìm vào giấc ngủ như vô tận, để không còn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mắt.


Cậu không biết thời gian trôi qua bao lâu, có rất nhiều nhóm dị năng giả tìm cách tiêu diệt cậu. Và rồi... bọn họ thất bại.


Thật sự rất mệt... Toàn thân không ngừng ngứa ngáy, âm thanh chi chít bên tai của phục trùng khiến đầu óc của cậu muốn phát điên.


Hôm nay lại có một nhóm dị năng giả khác tấn công Lâm Nhã, theo những gì mà cậu cảm nhận được nhờ sự liên kết với ký sinh trùng.


Bọn họ vẻ rất mạnh, liệu rằng họ thể kết thúc cuộc sống giày này của cậu chăng?


A...


Hắn đang nói vậy?


"Lâm Nhã..."


Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, Lâm Nhã nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là Phù Hinh.


Gai nhọn đâm xuyên lồng ngực của hắn ta, dù Phù Hinh đã hợp lực với các dị năng giả khác tiêu diệt toàn bộ phục trùng và gai nhọn để chúng không tái sinh, nhưng thật kém may mắn, mẫu trùng đã bộc phát gai nhọn cuối cùng để bảo vệ vật chủ.


Mọi người đều đã chết sao?


Ba mẹ, anh hai, Tố Nhung, Hộ Quang, cả Phù Hinh...


"Xin lỗi."


?


Hắn... vừa xin lỗi cậu? Sau tất cả mọi chuyện?


Thật nghĩa.


Lời xin lỗi chẳng thể thay đổi được điều .


Trái tim của Lâm Nhã thật trống rỗng, chẳng hả , vui sướng hay oán hận.


như vậy sao?


Vòng lặp giam cầm đã kết thúc bằng cái chết?


"Lâm Nhã, xin hãy dừng lại đi!"


Lâm Nhã mơ màng nhìn lên, thì ra vẫn còn một người sống sót.


Vũ Nam- kẻ yếu nhất lại là kẻ sống sót duy nhất.


"Anh tới đây để giết tôi đúng không?" Lâm Nhã khàn khàn lên tiếng "Đừng lo, phục trùng cần một khoảng thời gian để tái sinh, đây là cơ hội duy nhất để anh giết tôi. Anh hãy giết tôi đi."


"Tôi chưa từng nghĩ sẽ giết cậu, Lâm Nhã." Vũ Nam toàn thân run rẩy "Chẳng còn ai nữa, tôi sẽ chết! Toàn bộ công sức mà tôi làm bấy lâu sẽ đổ sông đổ bể mất! Hãy giúp tôi đi!"


"Anh nói nhảm gì vậy?" đôi mắt Lâm Nhã tràn ngập khó hiểu nhìn thiếu niên xa lạ trước mắt.


"Thật ra... bí mật này tôi đã che dấu từ rất lâu, người duy nhất biết được là bạn trai tôi, nhưng anh ấy đã chết mất rồi..." Vũ Nam nén đi nghẹn ngào nói tiếp "Dị năng của tôi là quay ngược thời gian, nhưng tôi không thể tự sử dụng nó mà phải nhờ người khác, lúc đó, tôi cũng không biết chuyện gì đã từng xảy ra. Vì vậy, tôi chẳng dám tin tưởng một ai để quay về quá khứ cứu bạn trai mình."


"Anh nói chuyện đó cho tôi làm gì?" Lâm Nhã cũng không cảm thấy kinh ngạc, dị năng phụ thuộc vào đặc tính của mỗi người, nên những dị năng kỳ diệu như vậy đều có thể xuất hiện.


"Cậu không muốn trở về quá khứ để thay đổi cuộc sống của mình sao? Cậu chấp nhận kết thúc như vậy?" Vũ Nam vẻ mặt khó tin hỏi.


"Đừng phó thác niềm tin vào tôi, tôi chẳng còn mục đích để sống..." Lâm Nhã khép mắt xuôi tay, hoàn toàn không bị lời đề nghị cám dỗ.


"Không, cậu có." Vũ Nam đỏ mắt nói "Cậu đã nợ ân tình của rất nhiều người, Tố Nhung, Hộ Quang, Cố Tinh Hải, bọn họ đều vì cậu mà chết. Và bây giờ cậu sẽ nợ ân tình tôi, hãy trở về thời điểm Mạt thế xảy ra và giúp đỡ chúng tôi sống sót. Tôi có thể tin tưởng cậu được không?"


"..." Lâm Nhã trầm mặc không đáp, cậu cần một vài giây để đưa ra quyết định của mình.


Trở về quá khứ, đem theo gánh nặng trên vai. Nó giống như trọng sinh, thay đổi bánh xe vận mệnh của cậu và bọn họ.


"Được."


Mục đích Lâm Nhã trọng sinh chỉ có một.


Đó là trả món nợ của kiếp này.


Cậu cũng chẳng mặn mà gì với việc trả thù, suy cho cùng, cậu đã quá ngây thơ và tùy hứng, để rồi bị lừa hết lần này tới lần khác.


"Cảm ơn." gò má Vũ Nam chảy xuống dòng nước mắt, tựa hồ rất tin tưởng vào một kẻ xa lạ như Lâm Nhã.


"Hãy lắng nghe lời của tôi thật kỹ, bí mật về dịch bệnh mạt thế tới từ một cuộc thí nghiệm hợp tác giữa hai tổ chức Case và Tretium bên Mỹ, bạn trai tôi đã vô tình tìm được thông tin rò rỉ trên Deep Web. Tôi mong thông tin đó sẽ giúp đỡ cho cậu."


"Tôi không biết bản thân đã tích trữ dị năng được bao nhiêu, rất có thể cậu sẽ trọng sinh ở độ tuổi rất nhỏ."


"Hãy tìm chúng tôi vào lúc trước mạt thế 1 tháng, lúc đó chúng tôi đã hẹn hò và biết rất nhiều thứ hữu ích."


"Tôi sẽ chờ cậu trong tương lai, Lâm Nhã."


Lâm Nhã mỉm cười nhàn nhạt, mơ hồ thấy được tia cảm kích "Cứ như vậy đi."


Và rồi, một lần nữa bóng tối lại bao trùm đôi mắt của Lâm Nhã.




"Con... con đang làm gì với em trai của mình vậy?" Triêu Kiều Oanh khiếp đảm nhìn cảnh tượng trước mắt, bàn tay run run chỉ về phía Lâm Hàm.


Chát!


"Nghịch tử!!!" Lâm Túc Sơn phẫn nộ lao tới tát vào mặt Lâm Hàm.


"Đó là em trai con! Sao con có thể làm như vậy!" Triêu Kiều Oanh không nỡ thương tổn con mình, nhưng những chuyện vừa xảy ra vượt ngoài tầm kiểm soát và sức chịu đựng của bà.


"Xin lỗi..." Lâm Hàm khép hờ đôi mắt, hoàn toàn không chút phản kháng mà tùy ý để ba nặng tay đánh xuống. Hắn biết tội lỗi của mình gây ra, nhưng hắn không thể ngừng lại được "Con yêu Lâm Nhã, giống như tình yêu của ba với mẹ vậy."


"Mày... Mày..." Lâm Túc Sơn nghẹn họng chỉ tay vào mặt Lâm Hàm, đôi mắt đỏ lên như sắp bị tức giận thiêu đốt.


"Đừng bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa, ngươi phải tránh mặt Lâm Nhã thật xa cho ta." Lâm Tôn Sơn dùng sự bình tĩnh cuối cùng của mình cảnh cáo Lâm Hàm.


Đầu óc của Lâm Nhã cực kỳ nặng nề, tựa như vừa bị ai đó chuốc thuốc ngủ xong. Đoạn đối thoại kinh hãi đó đã khiến cậu thanh tỉnh không ít.


Thì ra là vậy, ba mẹ đã phát hiện chuyện đó từ trước, mà Lâm Hàm... ngay từ đầu đã có tình yêu cấm đoán này.


Lâm Nhã mở nửa con mắt nhìn ly sữa đã uống cạn đặt trên bàn, trong lòng tự giễu không thôi.


Sữa bò và thuốc ngủ sao? Đúng tổ hợp hoàn hảo nhỉ, anh hai?


Lâm Nhã kiềm chế cơn buồn ngủ, cậu ngồi dậy và hất ly sứ xuống đất "Kinh tởm."


Xoảng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.