[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 54: Lễ hội trường học.



Trong học viện Âm nhạc Arren, không ai không biết tới Lâm Nhã, người rất có tài năng và niềm đam mê với violong, đồng thời cũng dính tới không ít tai tiếng và lời đồn thổi trong trường. Nhưng mọi chuyện gần đây bắt đầu êm xuống, mọi người không còn tìm rắc rối với Lâm Nhã, đồng thời bên cạnh cậu ta cũng xuất hiện một cái đuôi nhỏ là Dương Điển Ức.


Bảy năm trôi qua, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, Lâm Nhã rất hưởng thụ cuộc sống bình yên này trước khi Mạt thế diễn ra. Cậu vẫn liên lạc với Cố Tinh Hải, đôi khi đi chơi với Dương Điển Ức, mỗi dịp lễ lại trở về thăm gia đình một lần. Và trong quãng thời gian qua, Lâm Nhã chỉ không đơn thuần làm một học sinh ngoan ngoãn, cậu đã làm rất nhiều thứ để chuẩn bị cho Mạt thế.


Lâm Nhã không tự xưng mình là một hacker tài ba, nhưng cậu đã che dấu và tự kiếm ra một khoảng tiền riêng để mua một biệt thự riêng chất đầy vật tư mà ba mẹ không hề hay biết. Ngay khi có dị năng, cậu sẽ thu thập toàn bộ vật tư cần thiết và giúp đỡ những người mà mình mắc nợ.


Mọi thứ đang rất thuận lợi...


Lâm Nhã mở tin nhắn mà Cố Tinh Hải gửi tới, trong lòng có chút bất đắc dĩ và chua xót. Xem ra ngay từ đầu Cố Tinh Hải trai thẳng nhỉ?


"Chậc! Cậu lại nhắn tin cho thằng nhóc đó? Rốt cuộc có gì thú vị chứ?" Dương Điển Ức đột ngột xuất hiện sau lưng Lâm Nhã, hắn ta lén lút đọc tin nhắn và bật thốt lên "Trời! Thằng nhóc này đã có bạn gái? Không phải nó chỉ mới học lớp 6 thôi sao? Con nít dạo này yêu sớm thật!"


Dương Điển Ức quan sát vẻ mặt của Lâm Nhã, sau đó lại ôm lấy cổ của cậu "Nè nè, hay chúng ta cũng hẹn hò đi? Cậu và tớ đều có bí mật của riêng mình, đều có mặt nạ giả dối, không phải chúng ta rất hợp nhau sao? Tớ sẽ cho cậu làm Công!"


Lâm Nhã mém chút ngã ngửa trên đất trước lời tỏ tình vô sỉ của Dương Điển Ức, trong lòng cũng có chút buồn cười.


Làm Công sao? Một đề nghị không tồi!


"Thế cậu tính làm Thụ hả? Nghe nói làm Thụ chắc chắn sẽ rất đau đó!" Lâm Nhã hơn ai hết là người biết rõ điều đó.


"Hì hì, miễn là cậu đồng ý thì chuyện gì tớ cũng chịu hết! Bao nhiêu thứ cỏn con đó thì bõ bèn gì?" Dương Điển Ức rút đi thái độ đùa cợt "Nếu không... thật sự tớ khó có thể tìm được người thứ hai có thể thấu hiểu tớ như cậu... Lâm Nhã."


Thấu hiểu sao?


Ý cậu... tình yêu sự thấu hiểu... chứ không phải sự độc chiếm...


Quả nhiên, Dương Điển Ức... cậu không giống bọn họ... điều đó thật tốt.


"Vậy... cậu hứa với tớ một điều được không?"


"Hửm? Điều gì?" Dương Điển Ức chớp chớp mắt hỏi.


"Nếu một ngày nào đó... tớ muốn chia tay, cậu... sẽ... đừng giam cầm tớ." Lâm Nhã gian nan đáp lại, vẻ mặt nhuốm màu u sầu và buồn bã.


Dương Điển Ức thật sự không tưởng tượng được Lâm Nhã lại nói như vậy. Nhưng hắn không dám dò hỏi, nhìn vẻ mặt của Lâm Nhã lúc này giống như cậu ấy muốn tự tử đến nơi. Hắn rất sợ hãi điều đó.


"Đương nhiên rồi. Bù lại..." Dương Điển Ức siết chặt lấy cánh tay của Lâm Nhã "Tiết mục lớp mình biểu diễn năm nay, cậu hãy ra đánh violong nha? Cái bản nhạc mà cậu đang sáng tác, tớ rất muốn nghe!"


Vẻ mặt của Lâm Nhã khá kinh ngạc, bất quá cũng bật cười thỏa hiệp "Được thôi!"


Lễ hội trường học được tổ chức mỗi năm tại học viện Âm nhạc Arren. Các lớp sẽ mở gian hàng ẩm thực hoặc trò chơi, đồng thời phải tham gia biểu diễn một tiết mục tại hội trường. Phụ huynh và người ngoài đều có thể vào trường để tham quan và thưởng thức lễ hội này. Ngay cả truyền hình cũng đến quay phim về lễ hội này, nên mọi thứ được chuẩn bị vô cùng công phu.


Món ăn tinh thần của học viện không gì khác chính là âm nhạc, bộc lộ tài năng cũng những học sinh ưu tú trong Arren.


Mọi người trong lớp đều đồng ý việc Lâm Nhã biểu diễn tiết mục lần này, cơ bản là muốn thử xem cậu ta giỏi tới mức độ nào. So với những người khác thích phô trương tài năng thiêm bẩm của bản thân, mà Lâm Nhã lại học hành thầm lặng hơn nhiều, điểm số trong lớp cũng không cao không thấp.


"Lâm Nhã, cậu muốn trình diễn violong đúng không? Là bản nhạc nào?" lớp trưởng đi tới cầm bảng danh sách, gương mặt có chút tò mò trước sự lựa chọn của Lâm Nhã.


"Là bài tôi tự sáng tác, tên là 'The End'." Lâm Nhã điềm đạm trả lời.


"Tự sáng tác?" lớp trưởng nhíu mày "Tiết mục lần này không phải là trò đùa, cậu nên suy nghĩ cẩn thận."


Sáng tác một bài hát hay cho ca sĩ đã khó, sáng tác những bản nhạc không lời còn khó hơn, rất hiếm khi những học sinh trong trường chọn quyết định mạo hiểm này vì nguy cơ làm mất mặt nhà trường rất lớn. Nếu học sinh đó làm không tốt chắc chắn sẽ bị đuổi học.


"Tôi đã nghĩ kỹ, cậu cứ ghi vào đi." Lâm Nhã không chút lay chuyển đáp lại, tựa hồ rất tin tưởng vào bản nhạc mà mình sáng tác.


"Được rồi, tuần sau lễ hội sẽ bắt đầu, cậu muốn mời gia đình tới thì hãy đặt vé ở phòng tài vụ." lớp trưởng cũng không quá để ý, người ta đã muốn tìm đường chết thì cô phải ngăn cản làm gì?


"Không cần." Lâm Nhã trả lời không chút do dự, bọn họ tới chỉ khiến cậu phân tâm mà thôi.


Bản nhạc này... quá mức bi thương và tuyệt vọng, cậu cũng không muốn Cố Tinh Hải nghe thấy nó.


Một năm nữa, một năm nữa thôi, Mạt thế sẽ bắt đầu. Cuộc sống học đường yên bình này sẽ kết thúc, Lâm Nhã thật sự có chút luyến tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.