Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 37



Phó Diễn bất đắc dĩ vò đầu cậu, lấy một bình nước ấm dúi vào tay cậu, "Cầm lấy."

Nói xong Phó Diễn phất tay đuổi người: "Đi đi."

"Bái bai Phó Diễn!" Giang Tinh Hoài ôm bình, nhanh chân chạy xuống lầu.

"Đừng chạy ——" Phó Diễn còn chưa nói hết câu, người đã biến mất không còn tăm hơi, ngậm ngùi bổ sung hoàn chỉnh: "... Coi chừng ngã."

Hắn vừa dứt lời, Giang Tinh Hoài vốn mất hút ở cầu thang lại đột ngột xuất hiện, giang rộng cánh tay lao về phòng. Phó Diễn tưởng cậu nhóc quên thứ gì, chưa kịp mở miệng hỏi, Giang Tinh Hoài đã mạnh mẽ nhào vào lòng hắn.

Phó Diễn ngẩn người, chợt bật cười, giơ tay lên ôm chặt cậu: "Cố lên nhé."

"Ừm." Giang Tinh Hoài chôn mặt trong ngực hắn, âm thanh rầu rĩ, "Em muốn đứng trước mặt chú, bảo vệ chú."

"Em sẽ." Phó Diễn vỗ lưng cậu, hỏi, "Nhưng em không vội sao?"

"......"

Giang Tinh Hoài nhanh chóng buông tay, hớt hải chạy đến leo lên thành cầu thang, không quay đầu nói: "Đi đây! Buổi tối em đón chú tan tầm!"

Kí túc xá của bọn họ ở lầu hai, không quá cao. Hai tay Giang Tinh Hoài bám vào tay thang, chân đạp tường, cả người theo đà rơi xuống, khom người chuẩn bị tiếp đất.

Một tay Giang Tinh Hoài chống đất, từ trên trời lao xuống.

Một loạt động tác trong nháy mắt hoàn thành, tư thế tiếp đất vô cùng tiêu chuẩn.

Giang Tinh Hoài đứng lên phủi phủi đầu gối, nghiêng đầu ngó Khang Thành đứng ở hành lang tầng một cách đấy không xa.

"Gọi anh đi." Cậu đắc ý mỉm cười.

Khang Thành thừa nhận mình rất ngạc nhiên, kĩ năng của đứa nhỏ này nằm ngoài dự đoán của hắn. 

Tốt hơn rất nhiều so với dự đoán.

"Không biết lớn nhỏ." Khang Thành cười ha ha vò loạn đầu cậu, "Miễn cưỡng hợp lệ, đi thôi."

"Chỉ miễn cưỡng thôi á?" Giang Tinh Hoài vừa đi vừa khó chịu chỉnh tóc tai, "Tôi là át chủ bài của câu lạc bộ đó."

"Vậy thì trình độ của câu lạc bộ cậu cũng không cao lắm." Khang Thành nhún vai.

"Anh —— "

"Tích ——" Một âm thanh nhỏ phát ra từ máy liên lạc.

Khang Thành điềm tĩnh, gỡ bộ đàm trên vai nhấn nút bên trái.

"Báo cáo đội trưởng, đội tìm kiếm cứu nạn số 16 đã tìm kiếm và giải cứu 62 người còn sống sót từ tòa nhà thư viện, mười phút nữa sẽ đến căn cứ, xin hãy sắp xếp tiếp ứng." Một giọng nữ trong trẻo truyền đến bộ đàm.

Khang Thành ấn một nút lệnh khác, nhanh chóng đáp lại: "Đã hiểu, duy trì cảnh giác, bình an trở về."

Ngay khi bộ đàm hoạt động, ánh mắt Giang Tinh Hoài phát sáng như sao, thích thú nhìn Khang Thành tò mò về bộ đàm, đôi mắt rực rỡ như đèn pha nhỏ. Sau khi dịch bệnh bùng phát, tháp thông tin gần như bị phá hủy, không có tín hiệu nên điện thoại di động chỉ còn là một đống sắt vụn. Cho đến tận bây giờ trong căn cứ vẫn không có tín hiệu, điện thoại cũng không thể dùng được.

Cậu biết Phó Diễn lo lắng cho cậu nên mới không cho tham gia đội tự vệ, tuy hắn đã đồng ý nhưng cậu có thể nhìn ra Phó Diễn rất không yên tâm để cậu đi một mình.

Cho nên nếu có bộ đàm này, có thể khiến Phó Diễn bớt lo lắng một chút không.

"Nhìn cái gì đấy?" Khang Thành chú ý tới tầm mắt của cậu.

"Có thể cho tôi hai cái bộ đàm không?" Giang Tinh Hoài hỏi xong, bổ sung một câu, "Được không, anh."

"Bây giờ mới biết gọi anh?" Khang Thành dở khóc dở cười, thằng quỷ này gian trá một cách thẳng thắn.

"Đây là quân tư trang, số lượng có hạn, theo quy định cậu không có quyền hạn sở hữu, nhưng mà ——" thấy ánh mắt Giang Tinh Hoài ngày càng tối, Khang Thành đổi ý, "Nếu cậu thông qua khảo nghiệm, tôi có thể cân nhắc thưởng cho một cái."

"Thử thách gì?" Giang Tinh Hoài liền vội vàng hỏi.

"Đến sân huấn luyện đã rồi nói." Khang Thành tăng tốc.

Sân huấn luyện trước kia là sân lớn của quân khu cải tạo thành, tất cả đơn vị của quân khu đều cùng đóng quân trên mặt sân rộng và bằng phẳng này.

Ngoài ra còn có tiếng gió thổi khi trực thăng vận chuyển lương thực trở về. Thậm chí có không ít xe tăng nhuốm đầy máu và tro bụi.

Nơi này cách xa khu sinh hoạt của quần chúng, nhưng lại gần cổng căn cứ.

—— Để có thể ứng phó với nhiệm vụ khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Khang Thành dẫn theo Giang Tinh Hoài dừng ở nơi huấn luyện chó nghiệp vụ của quân đội, rất nhiều quân nhân đang huấn luyện quân khuyển động tác cắn.

Tiếng gầm và vẻ ngoài của chó nghiệp vụ quân đội rất có lực uy hiếp.

"Con chó kia thật là đẹp trai." Giang Tinh Hoài cảm thán.

"Gọi là quân khuyển." Khang Thành liếc nhìn cậu, trong mắt mang theo ý tứ, lập tức cao giọng la lên: "Đại long! Dắt Ma vương lại đây!"

Binh sĩ đứng đằng xa nhận mệnh lệnh, nhanh chóng dắt một con cảnh khuyển chạy đến.

"Cậu có biết trong công tác cứu nạn cứu hộ trực tiếp, đội nào có tỉ lệ hi sinh thấp nhất không?" Khang Thành thừa dịp đột ngột hỏi.

"Hả?" Giang Tinh Hoài nhìn khắp sân tập, chỉ về chiếc xe tăng vững chắc không khuyết điểm kia.

"Chưa bàn đến việc các phương tiện quân sự cỡ lớn như xe tăng có thể chạy vào khu vực đô thị hay không, ngay cả khi bọn họ có thể lái vào thì cũng vô cùng khó khăn trong việc di chuyển, tìm kiếm. Thậm chí một khi đã bị chặn, con quái vật khổng lồ này sẽ bị vây chết trong hàng ngàn, hàng vạn người nhiễm bệnh." Khang Thành lắc đầu phủ định, tay chỉ về phía quân khuyển đang chạy đến, "Là đội chó nghiệp vụ của quân đội. Trong kì dịch bệnh hoành hành, bọn chúng vẫn luôn chiến đấu ở tuyến đầu, khứu giác của chúng có thể nhanh chóng truy vết người may mắn sống sót, thể lực của chúng có thể dẫn dụ lượng lớn người bệnh, hơn nữa có thể một lúc khiêu chiến năm sáu người biến dị. Đội chó nghiệp vụ đến nay đã tham gia 500 cuộc giải cứu, thành công hoàn thành hơn 400 nhiệm vụ.

"Biết tại sao không?" Khang Thành lại hỏi.

"Chó nghiệp vụ của quân đội không bị virus cảm hoá?" Giang Tinh Hoài nghĩ thông suốt.

Dưới tình huống người nhiễm bệnh có thể lây mầm bệnh qua móng tay, quân nhân chỉ có một cái mạng, còn chó nghiệp vụ chỉ cần không gặp phải vết thương chí mạng, thì chúng nó có vô số cái mạng.

"Rất thông minh. Chó nghiệp vụ của quân đội trước mắt không có dấu hiệu cảm hóa khi bị cắn." Khang Thành nhìn chú chó trước mặt, "Nào, chào hỏi với Ma Vương đi."

Giang Tinh Hoài nhìn chú chó to lớn và nghiêm túc, cảm thấy nó có hơi giống Phó Diễn...

Ma Vương là chó chăn cừu Đức chính thống, hình thể vạm vỡ, lỗ tai dựng thẳng, uy mãnh cường tráng.

Giang Tinh Hoài ngồi xổm xuống sờ sờ nhúm lông đen trên lưng nó, Ma Vương liếc mắt nhìn cậu, không để ý tiếp tục ưỡn ngực.

"Đây là đối tượng thi đấu lần này của cậu." Khang Thành bỗng nhiên nói.

"Cái gì?" Giang Tinh Hoài sửng sốt.

"Hữu nghị trước, thi đấu sau. " Khang Thành khom lưng xoa đầu Ma Vương, cười nói: "Ma Vương nhớ nhường bạn nhỏ một chút nhé."

"Anh để tôi so tài với chó?" Giang Tinh Hoài phản ứng muộn màng.

"Cái này gọi là quân khuyển!" Khang Thành đột nhiên hét to.

Giang Tinh Hoài giật bắn.

Khang Thành bật cười, vỗ vai cậu: "Đi thôi."

Giang Tinh Hoài "......"

Bệnh thần kinh, hỉ nộ vô thường.

Hạng mục kiểm tra gồm có leo trèo, giữ thăng bằng và chạy nước rút, tổng cộng có 12 cấp độ, Giang Tinh Hoài làm quen qua một lần, hoa tay múa chân hừng hực khí thế. Thề nhất định phải dũng cảm giành hạng nhất.

"Chuẩn bị!" Khang Thành giơ tay.

Giang Tinh Hoài thận trọng chờ đợi, cúi nửa người xuống, cơ bắp căng cứng, vào tư thế chuẩn bị.

Cậu khiêu khích nhìn đối thủ của mình, muốn buông chút lời hung ác, còn đối thủ của cậu lại lắc lắc đuôi.

Giang Tinh Hoài: "......"

"Tuýt ——" Tiếng còi bắt đầu vang lên.

Một người một khuyển trong nháy mắt lao ra, mang theo một trận cuồng phong.

Mười hai cấp độ, thanh cân bằng nhỏ hẹp, tường gỗ cao chót vót và tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật trong quãng đường ngắn ngủi 100m, rất có thể người bình thường dù đi bộ cũng không đến được điểm cuối.

"Tuýt ——" Tiếng còi lại vang lên.

"29 giây!" Khang Thành nhấn đồng hồ đếm giờ, "Cùng lúc."

Giang Tinh Hoài chết lặng.

"Ma Vương không có dùng hết sức đâu, tốc độ của cậu đến cái mông nó cậu cũng theo không kịp. Nó thích cậu nên mới cùng cậu chạy." Khang Thành nói.

Giang Tinh Hoài tức nổ phổi, hơi thở gấp rút lại càng thêm nhanh.

Lúc này cách đó không xa, một người đàn ông mặc quân phục, thân hình to lớn, khuôn mặt lạnh như băng bước đến.

Khang Thành nhanh chóng đứng nghiêm chào: "Chào thủ trưởng."

Người đàn ông mặt lạnh gật đầu, nhìn về phía Khang Thành đứng cạnh Giang Tinh Hoài.

Giang Tinh Hoài thở hổn hển, đôi mắt dán chặt vào chai nước khoáng trên tay người nọ.

Cung Chấn Hoa thiện ý đưa chai nước cho cậu.

"Cảm ơn chú." Giang Tinh Hoài vội vã nhận lấy, vặn nắp ngửa đầu uống hơn nửa chai.

"Gọi thủ trưởng Cung." Khang Thành nhắc nhở cậu.

Cung Chấn Hoa hiện là người lãnh đạo có cấp bậc cao nhất trong căn cứ, mới có 45 tuổi nhưng đã nắm giữ vị trí quan trọng.

Người này không trèo lên nhờ bối cảnh, mà dựa vào bản lĩnh sắc bén của ông, hầu như binh lính đều vì thanh danh lừng lẫy mà kính sợ ông.

"Đứa nhỏ này từ nơi nào tới." Cung Chấn Hoa nhướn mày đánh giá Giang Tinh Hoài, "Thành niên hay chưa?"

"Báo cáo thủ trưởng, thành niên, là tự nguyện báo danh tham gia đội tự vệ." Khang Thành lập tức thêm một câu, "Năng lực vô cùng tốt."

"Lực bộc phát miễn cưỡng vẫn được, nhưng sức bền quá kém." Cung Chấn Hoa nhàn nhạt mở miệng.

"Còn nhỏ, người lớn nhà cậu đâu?" Cung Chấn Hoa lại hỏi.

"Người giám hộ hiện tại của cậu ấy là anh Phó." Khang Thành tiếp lời.

"Phó Diễn?" Cung Chấn Hoa nhận được đáp án, quay đầu nhìn về phía Giang Tinh Hoài, khuôn mặt lạnh lùng của ông bỗng có biểu cảm khác thường, "Ba cậu sao?"

"Có thể... Nói như thế." Giang Tinh Hoài chần chờ gật đầu.

"Ba mẹ của Phó Diễn đều là những bác sĩ xuất sắc. Vaccine virus Dikla mà bọn họ nghiên cứu đã cứu sống vô số người. Tôi rất kính trọng bọn họ, đồng thời cũng xem trọng Phó Diễn, vì các nhà nghiên cứu chính là anh hùng của thời đại này." Vẻ mạnh lạnh băng của Cung Chấn Hoa hơi hòa hoãn, "Cậu với cậu ấy có quan hệ gì, em trai?"

Giang Tinh Hoài suy nghĩ kĩ càng: "Chú ấy là  —— "

"Tích — tích — tích —— "

Bộ đàm trên bả vai Khang Thành điên cuồng vang lên.

Cung Chấn Hoa và Khang Thành đồng thời biến sắc.

Khang Thành nhanh chóng ấn nút ——

"Đội trưởng! Đội trưởng!" Giọng nữ khàn khàn cơ hồ phá tan bộ đàm.

Trong lòng Khang Thành thắt lại.

"Đội 16 bị tấn công bởi hơn 100 người bệnh thể biến dị, tất cả 62 người sống sót trong thư viện đều đã bị cảm hóa! Đoàn xe cách căn cứ chưa đầy 1km! Yêu cầu hỗ trợ! Yêu cầu hỗ trợ!"

Khang Thành chỉ đạo: "Loại bỏ người biến dị! Rẽ trái đến đập nước! Năm phút sau đội hỗ trợ sẽ tới!"

Ngay khi Khang Thành truyền đạt mệnh lệnh, Cung Chấn Hoa phất tay tập hợp một đội quân: "Tôi trực tiếp dẫn người đi, cậu ở lại bảo vệ cổng căn cứ! Bắt đầu từ bây giờ không được phép để lọt bất kì sinh vật sống nào!

"Rõ!" Khang Thành giơ tay chào.

Giang Tinh Hoài đã sớm ngây dại lúc nghe được ba chữ thể biến dị.

Cậu và Phó Diễn đã từng đụng phải thể biến dị, loại quái vật giống như bộ lâu khô ngày đó, sức lực vô cùng lớn, tay không có thể leo hơn 30 tầng lầu.

Thứ quái vật đó xuất hiện hơn 100 con ư? Chỉ cách căn cứ 1km?

Còi báo động trong căn cứ khẩn trương reo ầm ĩ.

Đây là lần đầu kể từ khi đặt chân vào căn cứ, Giang Tinh Hoài nghe thấy tiếng còi báo động. Cậu nhớ trước đó những binh sĩ đã nói với cậu, một khi nghe được tiếng còi.

—— Nhanh chóng né tránh.

"Cậu! Lên xe!" Khang Thành cơ hồ nhấc Giang Tinh Hoài nhét vào một chiếc xe đi ngược chiều, "Dẫn cậu ấy về khu thí nghiệm!" 

Hắn vừa dứt lời ——

"Oành!!" Tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, không khí rung động, ánh lửa ngút trời.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía đám mây hình nấm rực lửa đang bốc đằng xa.

Giang Tinh Hoài đứng phắt dậy, đỉnh đậu va vào trần xe rất mạnh, nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn, gắt gao nhìn chằm chằm hướng vụ nổ xảy ra.

Đó là cổng chính của căn cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.