Hứa Cao Cách nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Kình, nội tâm thập phần khiếp sợ.
Hứa Kình từ nhỏ đến lớn đã không ở bên cạnh hắn, không biết đã dạy dỗ cái gì, mà không xem ai ra gì lại nói những lời như thế.
Mọi người trên bàn đang ở đây đều nhìn hắn, nên Hứa cao Cách không thể nhân nhượng được liền tức giận nói: "Trong nhà lúc ngươi còn nhỏ hoàn cảnh nghèo khó, nên không có cách nào mới phải đưa đi nông thôn! Những năm này không gửi tiền hay không gửi lương thực cho ngươi? Ngươi cứ như vậy mà nói chuyện với chúng ta như thế này?"
"Ngay cả khi ta còn nhỏ điều kiện trong nhà không tốt, nhưng bây giờ thì thế nào?" Vẻ mặt Hứa Kình rất lạnh lùng "Hiện tại cũng không có cách nào sao?"
Hứa Cao Cách bị ánh mắt của hắn làm cơn tức tăng lên liền đập bàn nhìn Hứa Kình: "Ngươi đồ khốn này đang nói chuyện với ai vậy? Ta nuôi ngươi chẳng lẽ còn thiếu sao? Nuôi ngươi lớn như vậy mà còn ở đây chất vấn ta sao?"
"Ngươi nuôi sao? Chỉ ra một ít tiền, đem ta ném xuống nông thôn cho người khác nuôi dưỡng mà không biết xấu hổ còn đi nói sao?" Hứa Kình trong lòng bốc lửa nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, vẫn không động đậy "Ngươi hãy nhìn cháu trai cùng đứa con trai nhỏ của ngươi đi, ta so với họ hơn hai ba tuổi mà thân thể cũng không cao, không cường tráng bằng bọn họ! Trong nhà dì đều có con trai cùng con gái, như thế nào có thể nuôi dạy ta ngươi nghĩ thử xem?"
"Tên khốn này ngươi nói bậy bạ cái gì?" Hứa Cao Cách tức giận đứng lên, xắn tay áo định đánh Hứa Kình.
"Mẹ kiếp, trong mắt ngươi còn có xem ta là cha hay không?"
Hứa Kình lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi đánh thử xem, chỉ cần ngươi dám đánh, ta sẽ đi báo cảnh sát ngươi bạo hành gia đình, xem ngươi có thể giữ được việc làm hay không!"
Hứa Cao Cách càng tức giận, Lâm Mậu Hoa và anh trai Hứa Cao Thành vội vàng kéo hắn.
Hứa Cao Cách dùng hết sức thoát khỏi hai người họ, thở hổn hển nói: "Các ngươi thả ta ra, để ta giết cái tên vô ơn này! Nếu ta không gửi tiền cho hắn, thì đồ vô ơn này đã bị ném vào nơi hoang dã chôn vùi rồi, mà còn ở nơi này lớn tiếng nói những lời như thế?"
Hứa Kình cười lạnh nói: "Khi đó ta đau bệnh thần trí không giống người bình thường, ngươi liền đem ta cho nhà người khác nuôi dưỡng, dám nói ngươi không mong chờ nhà họ đem ta nuôi chết, sẽ không cần phải bận tâm lo lắng cái gì nữa?"
Suy nghĩ trong nội tâm của Hứa Cao Cách bị hắn nói ra, vừa giật mình vừa tức giận làm khuôn mặt đỏ bừng lên.
Lâm Mậu Hoa sắc mặt cũng rất khó coi, nói: "Hứa Thịnh Hòa, ngươi làm sao có thể nói chuyện với người lớn như thế?"
"Không phải sao?" Hứa Kình nhìn thẳng vào mắt Lâm Mậu Hoa, "Nếu trong lòng các người thật sự có ta, khi nghe tin ta có chuyển biến tốt sẽ không thờ ơ, nhưng các ngươi cũng không thèm nhìn đến nhìn ta một lần nào?"
Lâm Mậu Hoa không có nói nên lời, một hồi sau mới thất vọng nói: "Cha ngươi nói đúng, chúng ta đây là nuôi dưỡng ra một tên vô ơn, không biết cảm ơn mà còn ở đây trách chúng ta."
"Ha?" Hứa Kình cười chế nhạo "Từ lúc ta năm sáu tuổi đã ném đến nông thôn không thèm quan tâm, các người đối với ta như vậy là có ơn sao? Thời gian và sức lực mà các người dành cho ta cũng không bằng người khác nuôi một con chó!"
Hứa Cao Cách nói, "Nếu ta biết rằng ngươi là người như thế này, lúc trước sinh ra ngươi liền ném vào nhà cầu để ngươi chết đuối! Thà ta nuôi một con chó còn tốt hơn nuôi ngươi!"
"Ai hiếm lạ ngươi nuôi?" Hứa Kình đi ra khỏi bàn ăn, cầm lấy giấy bút trên bàn trà bên cạnh tức giận nói: "Nhanh đi, hôm nay chúng ta liền viết giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con, còn liên quan đến nhau thì là tên vô lại!"
Hứa Cao Cách vươn tay cầm lấy giấy bút, ném đi nắp bút ngay lập tức bắt đầu viết.
Hứa Kỳ Minh giữ lấy tay Hứa Cao Cách, nhìn chằm chằm Hứa Kình bằng đôi mắt có chút u ám, uy nghiêm nói: "Được rồi, hiện tại đang ăn cơm tối mà ở trên bàn ăn lộn xộn cái gì? Cao Cách, ngươi bớt tranh cãi đi, dì Lâm nhanh đưa Thịnh Hòa lên lầu ăn cơm đi."
Hứa Kình tránh đi không cho dì Lâm nắm tay, cười lạnh nói: "Ta không đi, nhanh viết giấy đoạn tuyệt quan hệ đi, ta nhận được giấy sẽ rời đi ngay lập tức, cũng sẽ không đụng đến một đồng tiền nào của nhà các người nữa."
"Ngươi là một đứa trẻ, làm sao lại có tính khí lại lớn như vậy?" Hứa Kỳ Minh giọng nói không tốt "Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không thể nói ngươi vài câu sao?"
"Không có gì để nói cả." Hứa Kình lạnh nhạt nói, "Nghe nói Thịnh Tường đi học tiểu học là dùng danh ngạch của ta? Dù sao ta cũng không dùng nữa, dứt khoát viết thư gửi đến trường để hủy bỏ đi."
Hứa Kỳ Minh nghe được trong lời nói của hắn có ẩn ý, nhíu mày "Tết sắp đến rồi, người một nhà không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng sao? Thịnh Hòa, người trong nhà này thực là có lỗi với ngươi, ngươi muốn cái gì thì hãy nói đi đừng vòng vo nữa."
"Ta cái gì đều không muốn, ta chỉ muốn tự do." Hứa Kình nhìn ông "Nhiều năm như vậy, ta muốn ra ở riêng không còn liên quan gì đến người nhà các ngươi nữa."
Hứa Kỳ Minh nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt nghiêm túc, một lúc lâu mới nói: "Ngươi còn chưa đến mười hai tuổi, nói đến chuyện này còn quá sớm, đợi mấy năm nữa ông nội sẽ cho ngươi tự lập hộ sau."
"Làm ngay bây giờ đi, ai biết qua mấy năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì?" Hứa Kình bất động thanh sắc, "Cho dù hiện tại ta không tự lập hộ được, thì có thể viết bổ sung thêm một phần thỏa thuận, chờ ta đến mười bốn tuổi thì sẽ tự mình đi chuyển hộ khẩu."
"Ngươi trong tay không có nhà hay tài sản, có thể chuyển đến nơi nào?"
"Chuyện này không cần các người quan tâm." Hứa Kình nói tiếp: "Ký xong thỏa thuận, chúng ta đường ai nấy đi không cần phải làm phiền lẫn nhau là được."
"Ngươi nói lời ngớ ngẩn gì vậy, một mình ngươi có thể sống sót sao?"
"Sao không thể sống?" Hứa Kình hỏi ngược lại, "Ta nhiều năm qua sống so với sống một mình cũng giống nhau thôi?"
Hứa Kỳ Minh cùng mọi người trên bàn ăn muốn kéo nhỏ lại khoảng cách, nhưng Hứa Kình không có ý định thỏa hiệp, thái độ rất kiên quyết ký thỏa thuận về sau sẽ không liên lạc với nhau nữa.
Hứa Kỳ Minh không có lựa chọn nào khác ngoài việc ký một tờ giấy thỏa thuận với Hứa Kỳ, trên đó ghi rõ rằng sau khi Hứa Kình đủ mười bốn tuổi sẽ tự lập hộ một mình.
Ngoài ra, bọn họ sẽ không liên quan đến tất cả những hành động của Hứa Kình chỉ trừ những hành động trái với pháp luật.
Hứa Kình rất hài lòng cất tờ giấy thỏa thuận đi, hắn cũng biết tờ giấy này thật ra không có hiệu lực về mặt pháp lý, nhưng có tờ giấy này về sau hắn muốn làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Sau khi thỏa thuận được ký xong, thái độ của cả hai bên đều dịu đi một chút, Hứa Cao Cách hỏi: "Sau tết, ngươi sẽ trở lại khu vực sinh sống Nhân Nguyên chứ?"
"Trở về, ta còn phải đi học, tại sao lại không trở về?"
Hứa Cái Cách cười lạnh, "Với giọng điệu lớn như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi không cần dựa vào quan hệ của chúng ta, không muốn ở nhà dì của ngươi."
"Đương nhiên là không ở." Hứa Kình trên mặt không có biểu tình nhìn hắn, "Ta ở nhà dì làm gì, mỗi ngày đều bị sai đi làm việc sao?"
Mọi người trên bàn rời đi trong không vui.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kình mặc lại đồ cũ khi đến đây, liền chuẩn bị quay trở về.
Nhà họ Hứa sửng sốt, không ngờ hắn tính khí lại lớn như vậy.
Khuôn mặt của Hứa Cao Cách cùng Lâm Mậu Hoa đều cứng đờ lại, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Hứa Kỳ Minh nghĩ muốn khuyên nhưng lại không biết nói như thế nào để khuyên hắn, cho dù muốn khuyên nhưng lại thấy mất mặt.
Hắn dứt khoát để Hứa Kình đi, cứ như vậy mà ngồi ở trên ghế, nghiêm mặt không nói gì.
Dì Lâm ánh mắt lo lắng, chỉ trong vài phút đã nhìn qua bên người Hứa Kình bảy tám lần, tuy nhiên trong phòng có người nhà họ Hứa nên nàng cũng không dám nói lời nào.
Hứa Kình hờ hững liếc nhìn bọn họ một cái, nói: "Người một nhà đã như vậy rồi, chúng ta cũng là có duyên không phận về sau ít tiếp xúc với nhau thì hơn."
Hứa Kình nói xong liền mang theo Tề Vân đi ra ngoài.
Hứa Kình trên người chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, bên trong để những giấy tờ liên quan đến mình, còn trên lưng Tề Vân Chi là chiếc giỏ chứa đầy những thứ bọn họ đã mua mấy ngày nay.
Sau khi ra khỏi cửa nhà họ Hứa, Hứa Kình cũng không dừng lại mà trực tiếp gọi một chiếc xe ba bánh, chạy thẳng đến ga xe lửa.
Một lúc sau, nhà họ Hứa đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, thì nghe được Hứa Kình đã lên xe ba bánh rời đi, cả nhà nhìn nhau trong mắt đều hiện lên vẻ không thể tin được.
Tên vô ơn này, liền dễ dàng như vậy đã đi rồi?.