Cá chạch lấy nội tạng rửa sạch ướp một chút muối, cho vào chảo chiên thơm bỏ ra dĩa tiếp tục bỏ tỏi ớt vào xào trên lửa lớn múc ra cho lên cá, bay lên mùi hương vừa cay vừa rất thơm ngon miệng.
Hứa Kình cắn một miếng, ngạc nhiên trước tay nghề nấu ăn của Lương Nhị Muội.
Ngoại trừ Tiểu Bảo thì những người còn lại của nhà Lương không nỡ ăn, hiện tại một con cá chạch có thể ăn hết một bát cơm.
Hứa Kình duỗi đôi đũa ra gắp làm Lương Đại Thạch liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.
Hắn cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, cầm bát giả vờ bị cay quá bưng bát chạy nhanh vào bếp để uống nước.
Những người khác cũng thỉnh thoảng chạy vào bếp uống nước lạnh, nên ai bận ăn cơm không có thời gian mà để ý đến hắn.
Hứa Kình vừa vào bếp liền nhìn quanh xác nhận thấy không có ai theo vào, liền vội vàng nhét bát đũa vào trong tay Tề Vân Chi, ánh mắt hơi cong lên, "Anh Tề, mau ăn đi!"
Trong bát có nửa con cá chạch cùng một ít ớt và một ít rau xanh.
Bữa ăn hôm nay có mùi vị hoàn toàn khác với bữa ăn lúc nửa đêm.
Tề Vân Chi đã sớm đói bụng, nhìn Hứa Kình không muốn ăn nữa liền cầm lấy bát ăn nhanh, Hứa Kình ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ trong phòng bếp nhìn hắn.
Hắn phát hiện khi Tề Vân Chi nhận lấy đồ vật, thì sẽ lập tức biến trở thành nữa trong suốt người cũng khác không thể phát hiện.
Hai người ở trong phòng bếp một lúc lâu chờ Tề Vân Chi ăn xong, Hứa Kình rửa sạch bát giả vờ như đã ăn xong.
Người nhà họ Lương cũng không để ý đến hành động của hắn, thì Lý Ngân Tú cất tiếng bảo hắn nhặt đậu trong sọt lúc trước đem về.
Đậu phộng bên trong chứa rất nhiều lá cành và nhiều thứ linh tinh khác, trước khi đem đi ép lấy dầu thì phải lựa sạch sẽ mang đi rửa sau đó phơi khô, nếu không thì chất lượng dầu khi ép ra thu được sẽ bị ảnh hưởng.
Việc này không khó mấy đứa nhỏ vài tuổi cũng có thể làm được.
Hứa Kình đây là lần đầu tiên làm những việc này từ sau khi tỉnh lại.
Sau khi ăn xong, nhà họ Lương tiếp tục đi nhổ đậu để lại Lý Ngân Tú, Tiểu Bảo cùng Hứa Kình ở nhà lựa đậu.
Trước khi đem đậu về nhà thì đã được rửa sơ qua nước sông một lần, để tẩy bớt chất bẩn và làm ướt đậu.
Tay Hứa Kình di chuyển nhanh chóng cầm đậu đã lựa sạch sẽ cho vào cái rổ khác, còn lá cành cùng những thức linh tinh khác được ném xuống đất, một lúc sau lại dọn dẹp.
Những lá cành cùng các thứ linh tinh khác cũng được coi như một loại phân bón, quét dọn xong chất thành đống cùng nhau.
Vào buổi chiều, Quách Anh Trinh cùng những người khác ra đồng sẽ đem theo để chôn vào đất.
Hứa Kình bận rộn cả một buổi sáng rốt cuộc cũng xong, nhặt cả buổi làm hắn không khỏi đau lưng chóng mặt.
Tiểu Bảo lựa một lát thì không kiên nhẫn liền chạy ra ngoài chơi, Lý Ngân Tú đang làm việc ở bên cạnh nên Hứa Kình cũng không thể lười biếng.
Khi Lý Ngân Tú đi toilet vài lần hắn lặng lẽ đưa cho Tề Vân Chi vài nắm đậu, ra hiệu cho Tề Vân Chi giống hắn ngày hôm qua đem đậu phộng bỏ vào trong áo bọc kỹ lại.
Thử nhiều lần thì Tề Vân Chi rốt cuộc cũng hiểu được Hứa Kình muốn nói gì, áo ngủ dài trên đầu gối được nhất lên tạm thời được dùng để bọc đậu phộng.
Từng hạt đậu đầy đặn trong tay hắn biến thành trong suốt, cả buổi sáng thu hoạch được một bọc tràn đầy.
Đậu sau khi Hứa Kình lựa xong thì được Lý Ngân Tú đổ ngay trên sân phơi lúa phơi khô.
Nắng vừa tốt, một lúc sau đậu đã được phơi đến bạc màu.
Mặt trời vừa lên đến ngọn cây, nhà họ Lương lại mang theo sọt trở về mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt vì phơi nắng mà đỏ bừng.
Hứa Kình nhìn cái ấm bên trong nước đã được uống hết.
Lý Ngân Tú đi vào bếp nấu cơm, những người khác thì ngồi xuống mái hiên nghỉ ngơi.
Bữa trưa hôm nay có ba món là canh lá khoai lang, bí đao xào cùng cá chạch kho.
Hứa Kình nghỉ lặp lại thủ đoạn cũ để cho Tề Vân Chi ăn một chút.
Lý Ngân Tú nhìn hắn kẹp một con chạch, vươn tay đem thức ăn trên bàn đều đổi vị trí cho nhau, đặt cá chạch ở góc bàn cách xa hắn nhất nên không còn cách nào khác đành phải rời đi.
Sau khi ăn trưa xong không cần làm việc nên Hứa Kình có thể đi nghỉ ngơi một lát.
Hắn mang theo Tề Vân Chi trở về phòng, đóng cửa lại mở ra hệ thống cảnh báo sau đó ra hiệu Tề Vân Chi đến ăn đậu phộng.
(Mình đổi tên người canh gác thành hệ thống nhé)
Tề Vân Chi lấy một nắm đậu từ trong bọc ra đưa cho Hứa Kình, sau khi đậu đến tay hắn thì chúng chuyển từ trong suốt sang trạng thái bình thường.
Hứa Kình cầm lấy một hạt rồi nhẹ nhàng bóp mở ra bên trong là nhân đậu phộng mập mạp.
Hắn ăn một hạt còn lại nhét vào trong tay Tề Vân Chi, đậu phộng vừa nhổ nên rất mềm mang theo vị ngọt thanh.
Tề Vân Chi khóe mắt cong lên, "Ăn ngon."
"Vậy anh ăn nhiều chút, hiện tại còn đói hay không?"
"Đói."
"Ăn no thì bao lâu lại đói?"
Suy nghĩ một lúc, Tề Vân Chi nói: "Mặt trời vừa lên, ta liền đói bụng."
"Tối hôm qua chúng ta ăn no rồi, mặt trời vừa lên anh liền đói sao?"
Tề Vân Chi gật đầu.
Hứa Kình thở phào nhẹ nhõm hiệu quả tiêu hóa này cũng giống như con người.
"Anh Tề, nếu anh không ăn thì sao?"
Lần này Tề Vân Chi trả lời rất nhanh, "Ta không có sức lực nên không muốn động đậy."
"Trước khi gặp em, anh thường bao lâu thì ăn một bữa?"
Tề Vân Chi nhớ lại, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng một lúc sau mới nói: "Thật lâu, thật lâu."
Xem ra cho dù không ăn trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không sao, Hứa Kình lại lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tối hôm qua thời gian ngủ rất ngắn hôm nay lại dậy rất sớm, hiện tại rất buồn ngủ sau khi buông lỏng tình thần liền lăn ra giường, vỗ vỗ về phía bên cạnh ra hiệu Tề Vân Chi nằm xuống đi ngủ.
Tề Vân Chi nằm xuống học Hứa Kình nhẹ nhàng nhắm mắt.
Buổi chiều Lý Ngân Tú gõ cửa gọi Hứa Kình dậy, bảo hắn tiếp tục nhặt đậu phộng.
Trời bắt đầu nhá nhem người nhà họ Lương cũng trở lại, không chỉ riêng đậu phộng mà còn có một bọc mầm đậu.
Một số hạt đậu héo thật khô bị vùi lấp trong đất dính phải nước mưa, sau một thời gian phơi nắng chúng đều sẽ mọc mầm, vô cùng mềm còn muốn ngon hơn cả giá đỗ ăn vào còn có vị ngọt thanh.
Quách Anh Trinh tự tay rửa sạch đậu mầm, chần qua nước sôi trộn với một ít giấm muối dầu cùng hành lá, gừng và tỏi băm nhỏ, một đĩa lớn đồ ăn có vị chua chua cay cay ăn rất ngon miệng.
Đồ ăn trong hai ngày qua đã tốt hơn trước rất nhiều, theo tập quán của người nông dân khi làm việc đồng áng nặng nhọc cần ăn uống đầy đủ hơn, để trách cho thân thể không sức khỏe để làm việc.
Bị người nhà họ Lương nhìn kỹ nên Hứa Kình không có biện pháp cấp đồ ăn cho Tề Vân Chi, cho nên chỉ có thể lặng lẽ cùng hắn ra ngoài vào buổi tối để đi tìm đồ ăn.
Trong ánh lửa, Hứa Kình đem trứng chim đã nấu chín đưa cho Tề Vân Chi, "Anh Tề, anh ăn đi, em không đói."
"Ăn" Tề Vân Chi giọng nói trầm xuống, bàn tay đưa đến trước mặt Hứa Kình trong mắt tràn đầy cố chấp.
Hứa Kình đành phải lấy một quả trứng.
Hai người ngồi bên cạnh đống lửa Hứa Kình nói chuyện còn Tề Vân Chi lắng nghe, làm cho hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa khi có Tề Vân Chi ở chung với mình.
Sau một thời gian quan sát, Hứa Kình dự định để Tề Vân Chi ở với mình không cho hắn trở về sông nữa.
Hai ngày liên tiếp nhặt đậu làm móng tay của Hứa Kình không giống như lúc trước, nay bị nham nhở còn nhét nhiều bùn đất.
Lương gia không có nhiều đất cho nên đậu trồng cũng không nhiều, hai ngày là nhổ xong đám đậu phộng.
Sau khi nhổ đậu xong liền lập tức xới đất, bón phân để chuẩn bị cho việc trồng bắp.
Điều kiện nhiệt độ và lượng nước ở khu vực sinh sống Nhân Nguyên rất tốt, hiện tại gieo trồng thì sau 70 ngày có thể thu hoạch, nếu mà đợi đến tháng mười mới gieo, thì lúc đó cây sẽ bị chết do không tránh được gió bắc thổi xuống kèm theo giá lạnh.
Nhằm tăng cao sản lượng mà một nhà họ Lương đi sớm về muộn, họ dùng một ít tro cùng các loại phân bón khác để bón vào khu đất loại giống cây, đem giống hạt bắp gieo xuống nhằm thúc đẩy hạt bắp nhanh chóng nảy mầm.
Sau khi thúc hạt nảy mầm, thì ruộng đậu cần phải được xử lý xong, trên đất được chia thành những đường thẳng dài để có thể sẵn sàng cấy bắp đã nảy mầm.
Ngày 26 tháng 8, Lý Ngân Tú liền dậy sớm để nấu cơm, hơn bảy giờ sáng chưa thấy vợ chồng Lương Quốc Đào hai đứa cháu lớn trở về.
Lý Ngân Tú thúc dục Tiểu Bảo cùng Hứa Kình nhanh ăn cơm.
"Bà ơi, cháu muốn đi chợ." Hôm nay là ngày họp chợ Tiểu Bảo sớm đã muốn đi.
"Được rồi, nhanh ăn cơm, xong rồi chúng ta đi." Lý Ngân Tú cầm lấy một cái bát lớn gắp mỗi món một ít thức ăn còn lại cất vào trong tủ bát, ba người cùng nhau ăn cơm trộn.
"Hôm nay đi họp chợ cháu tự đi, bà nội không khỏe nên không thể bế cháu đâu".
"Đừng lo lắng, cháu không cần bà bế." Lương Tiểu Bảo vỗ ngực bảo đảm bưng bát cơm lên ăn nhanh giục Lý Ngân Tú, "Bà nội ăn nhanh lên, chúng ta đi sớm một chút."
"Sớm muộn gì cũng đến, chợ còn ở nơi đó không chạy đi đâu được" Lý Ngân Tú nói rồi không lay chuyển được cháu trai, tốc độ ăn cơm tăng nhanh hơn một chút.
Sau khi ăn xong, Lý Ngân Tú đem tiền giấu ở trong dây lưng quần, xách theo một cái giỏ lớn kêu Hứa Kình xách một cái giỏ nhỏ, mang theo Tiểu Bảo hướng chợ mà đi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Kình đi trên con đường chính trong khu an toàn, bên dưới được lót bằng những khối đá màu trắng xám, những khối đá này được đúc bằng bùn an toàn.
So với xi măng thì khả năng chống tia W của những khối đá an toàn này vượt trội hơn nhiều, không giống như xi măng hấp thụ tia W mà là giải phóng tia W ra bên ngoài.
Trên đường đi có rất nhiều người tụ họp với nhau tạo thành tốp năm tốp ba, trên tay ai cũng xách một cái giỏ theo hướng chợ mà đi, trên đường có một ít người cưỡi xe đạp.
Hứa Kình để ý thấy hầu hết người đi chợ đều là phụ nữ lớn tuổi.
Mọi người chào hỏi nhau, có một người phụ nữ lớn tuổi trông tốt bụng thấy Lý Ngân Tú hỏi: "Chị Ngân Tú, hôm nay chị không bận việc mà đi họp chợ sao?"
"Liên Điền, em đi về nhà mẹ đẻ sao?" Lý Ngân Tú đưa tay sờ đầu Tiểu Bảo "Đây là bà nội Liên Điền, nhanh gọi đi." Quay người trả lời Quách Liên Điền: "Nhà đang muốn trồng bắp nên đi mua một ít thuốc trừ sâu."
"Ta mới trở về hai ngày nay, do cháu trai muốn cưới vợ nên trở lại đây ở vài ngày".
Quách Liên Điền khi còn trẻ đã kết hôn với một ngươi sống ở khu vực khác.
Khu vực sinh tồn đó được coi là một thành phố lớn cuộc sống sinh hoạt ở đó khá tốt.
Lý Ngân Tú đưa tay vỗ vai nàng, cười nói: "Trở lại ở thêm vài ngày, đã nhiều năm không gặp nơi này cũng thay đổi khá nhiều người thấy không?"
"Ta thấy rồi, cơ sở sản xuất của chúng ta lớn hơn rất nhiều."
"Lớn thì lớn nhưng thuế cũng cao, nên thu nhập của chúng ta cũng không có bao nhiêu." Lý Ngân Tú lắc đầu, không muốn nhắc tới chuyện này.
Quách Liên Điền biết điều đổi sang chủ đề khác, "Ta nghĩ xưởng ép dầu cũng bắt đầu mở rồi, chắc mấy ngày này sẽ có người sẽ đi ép dầu.
Ta trước đi xem thử có thể mua dầu đậu phộng nguyên chất hay không.
Chị Ngân Tú, đậu phộng nhà chị đã nhổ xong hay chưa?"
"Nhổ xong rồi hai ngày là nhổ xong, con trai ta đang san đất để chuẩn bị trồng bắp."
"Ồ, đậu phộng đều đã nhổ xong nhanh như vậy?" Quách Liên Điền trên mặt khen ngợi nói, "Con trai con dâu của ngươi thật nhanh nhẹn, làm cái gì cũng nhanh hơn người khác nhiều."
"Nếu không nhanh làm, thì mấy đứa nhỏ trong nhà không thể nuôi sống nổi, nếu không ở ngoài đồng bỏ thêm chút sức lực làm nhanh hơn, có lẽ cả nhà phải nhịn đói đi."
Quách Liên Điền sắc mặt thay đổi giống như đã hiểu, liền thở dài, "Những năm nay đã tốt hơn nhiều, chỉ cần chăm chỉ làm việc thì sẽ không bao giờ chết đói."
"Ngươi nói cũng đúng?" Lý Ngân Tú cũng thở dài.
Quách Liên Điền đưa tay sờ đầu Tiểu Bảo, "Hai đứa trẻ này là cháu trai của chị đi, lớn lên nhìn thật lạnh lợi, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy thông minh rồi."
Lý Ngân Tú vỗ vai Tiểu Bảo cười nói: "Đây là cháu trai ta, anh trai cùng chị gái của hắn đang ở nhà." Đưa tay chỉ Hứa Kình, "Đây là họ hàng xa của con dâu ta, người ta đưa nó lại đây gửi nuôi trong một khoảng thời gian."