"Ngày 15 tháng 5 mưa to, trời đổ mưa to liên miên không ngừng, nhiều nơi ở Hoa Hạ gặp thiên tai, đê đập liên tục vỡ, tình hình bệnh dịch ngày một tăng cao."
"Ngày 23 tháng 5 đại hạn, mặt trời chói chang, nhiệt độ bình quân cả nước là 43 độ, cây nông nghiệp bị hủy hoại trên diện tích lớn, vô số gia súc chết."
"Ngày 26 tháng 5 bão tuyết, gió lạnh lẽo, độ ấm bất ngờ hạ thấp, phía bắc nhiệt độ hạ thấp đột ngột, toàn bộ thông tin liên lạc bị tê liệt."
"Ngày 27 tháng 5, tình..."
Trần Phong khép notebook, mặt không biểu tình nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hôm nay đã là 27 ngày, thời tiết không giống mấy ngày trước kia quỷ dị vô thường, hôm nay lại là trời trong nắng ấm, nơi nơi tràn đầy cảnh tượng yên bình sau thiên tai.
Rốt cuộc đã nhiều ngày sau thiên tai trên cả nước, vô luận là nông nghiệp, chăn nuôi, hay sinh hoạt của nhân loại đều đồng loạt bị ảnh hưởng nặng nề.
Không!
Không chỉ có Hoa Hạ, mấy ngày này trong phạm vi toàn thế giới đều không ngừng có thiên tai ập đến, sóng thần, lũ cuốn, núi lửa, lốc xoáy, viên tinh cầu nuôi lớn vài tỷ nhân loại, giống như một đứa bé đang cáu kỉnh, bắt đầu bộc lộ bản chất Ác Ma của nó.
Dù không có thống kê chính xác, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi này đã có mấy trăm vạn người gặp nạn trên toàn thế giới, số người mất tích càng là nhiều vô số, trời giáng tai nạn, đây là chuyện không ai có thể đoán trước, cũng là sự rung chuyển quy mô lớn nhất trong lịch sử.
Cũng may, cuối cùng cũng có một ngày bình tĩnh sau biến cố, bầu trời vạn dặm không mây, những tai họa làm nhân loại bối rối trong vòng một ngày đồng thời biến mất.
Ở trước mặt tự nhiên, nhân loại ngày xưa không ai bì nổi giờ đây như một đám chuột lang tránh ở phòng run bần bật, ngoại trừ cầu xin, căn bản không có bất luận phương pháp gì, mà hôm nay thời tiết nắng ấm, tất cả mọi người đều đi ra khỏi phòng, tận hưởng cảm giác sống sót sau tai nạn.
Người chết đã chết, mà người sống cần phải bước tiếp.
Xuyên qua cửa sổ, Trần Phong nhìn từng gương mặt tươi cười trên đường kia, khóe miệng không khỏi giơ lên một chút ý cười, chỉ là ý cười này có chút cô đơn, có chút âm trầm, có chút bất đắc dĩ, duy nhất không có nhẹ nhàng cùng thích ý.
Chỉ có hắn biết rõ ràng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, những thiên tai đó cũng chỉ là món khai vị mà thôi, nhân loại tự xưng là giống loài thông tuệ nhất tinh cầu, thích đem mọi loài sinh vật đều đạp dưới chân, thậm chí vì ích lợi mà không tiếc làm ra hành động diệt sạch đồng loại, vào ngày hôm nay sẽ được thể nghiệm sự sợ hãi chân chính.
Khoảng cách không đến ba giờ sau, gió lốc xuất hiện, thiết bị điện tê liệt trên diện tích lớn, trong lúc này nhân loại không đơn giản phải đối mặt với cô độc cùng hắc ám, còn có —— tử vong.
Mạt thế buông xuống.
Mở ra một ít khe không gian, vô số quái vật trước đây chưa từng gặp đi vào tinh cầu này.
Trùng tộc dữ tợn, Tang Thi thô bạo, Phi Long tàn bạo, Thực Nhân Ma tham ăn, cùng với một ít sinh vật quái dị xa lạ, trong lúc nhất thời toàn bộ tinh cầu thành một lò sát sinh khổng lồ, mà nhân loại trở thành đối tượng để những kẻ săn mồi đó tùy ý tàn sát.
Không chỉ có như thế.
Những người chết vì tai nạn, cùng với thi thể chôn trong bùn đất thời gian dài đều sẽ sống lại, bọn chúng kéo thân thể không biết mệt mỏi về phía trước, cắn nuốt mọi sinh vật mà chúng nhìn thấy.
Các loại côn trùng nhút nhát mà trước kia nhân loại chỉ cần dậm một chân là có thể tiễn chúng đi gặp ông bà như kiến, gián, châu chấu phát sinh dị biến, thân thể bắt đầu bành trướng, nho nhỏ như muỗi thậm chí có thể phát triển to bằng cánh tay của người trưởng thành, một lần bị chúng hút máu nhân loại sẽ trở thành một khối thây khô.
Những mãnh thú bị khống chế sức mạnh, mất đi tự do, bị coi như sủng vật giam cầm ở vườn bách thú một lần nữa lấy lại tôn nghiêm, voi trưởng thành lông mọc dài ra, răng nanh mọc lên, rắn bị bẻ răng lấy nọc tùy tiện bưng lên bàn ăn, bây giờ lột da trọng sinh biến thành cự mãng dài 10 mét, gấu khổng lồ và mãnh hổ càng là sôi nổi biến dị, trở thành hung thú chỉ dựa vào cơ thể là có thể chống lại đạn pháo.
Trong một đêm, mọi sinh vật lần nữa khởi động lại toàn bộ mất xích, nhân loại không còn là bá chủ tinh cầu, tại tân kỷ nguyên mới trở thành pháo hôi, đồ ăn cho sinh vật khác.
Đối với một số người mà nói, đây là thời đại không xong nhất, thế giới sụp đổ, kinh tế tê liệt, có lẽ ngày xưa là phú hào bây giờ trở thành cặn bã, chỉ có thể trở thành đồ ăn cho "Kẻ vồ mồi".
Minh tinh, danh viện* cao cao tại thượng không ai bì nỗi không có bậc cha chú cùng với chỗ dựa dựa vào, trong tích tắc biến thành nô lệ.
(*: tiểu thư)
Mà đối với một số người khác đây cũng là thời đại tốt đẹp nhất, gien khởi động lại, được lợi không chỉ có côn trùng cùng mãnh thú, một bộ phận người may mắn phát sinh dị biến, ẩn thân, phi hành, điều khiển lửa, điều khiển nước, thậm chí có thể điều khiển mãnh thú làm theo ý mình, trước khi mạt thế bọn họ có khả năng là học sinh thi rớt, công nhân thất nghiệp, thậm chí là người nhặt rác.
Trước khi mạt thế bọn họ là những người thấp kém, bị đồng loại dùng ánh mắt trào phúng, kỳ thị, chán ghét, nhưng mạt thế buông xuống, bọn họ lắc mình trở thành "Tiến hóa giả", so sánh với người thường, bọn họ càng dễ dàng đạt được sức mạnh cùng đồ ăn, thậm chí những kẻ trước kia chỉ dám thông qua máy tính hoặc suy nghĩ yy với các thần tượng, giờ đây tất cả minh tinh thần tượng đều trở thành nô lệ chỉ biết vẩy đuôi lấy lòng họ.
Trong một ngày toàn bộ quy tắc trên thế giới đều đảo điên.
Một số người tồn tại, nhưng sống không bằng chết.
Một ít người đã chết, lại...
"Đây đúng là một trải nghiệm kỳ diệu." Trần Phong đem đôi tay mở ra, nhìn hai cánh tay không có bất luận vết sẹo nào, trong mắt nổi lên một tia gợn sóng.
Trọng sinh?
Tận thế cầu sinh mười mấy năm, mặc dù hắn thuộc về một số người may mắn đạt được một ít năng lực đặc thù, nhưng kỷ nguyên hắc ám này vẫn để lại vết thương chồng chất trên người hắn.
Thế giới sụp đổ, lòng người tan rã.
Thời đại khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhân loại bị sách vỡ, pháp luật trói buộc, khoác lên mình bộ dạng văn minh, vâng theo hiếu đạo, hữu nghị, tình yêu.
Nhưng tận thế buông xuống, áo khoác văn minh bị phá hủy, mất đi trói buộc nhân loại trở nên không hề thân thiện, hòa ái, vì tồn tại cùng sinh tồn, phu thê đối đầu, chỗ nào cũng có cốt nhục tương tàn.
Vì một khối màn thầu mốc meo, ngày xưa phu thê ân ái vô cùng có khả năng hướng lưỡi đao về phía nhau, vì một vũ khí tự vệ cũng có thể dẫn đến tay chân tương tàn, ích kỷ, cạnh tranh là bản năng, kẻ mạnh thì tồn tại đó mới là căn bản để sống sót trên thế giới này.
Nhưng Trần Phong biết quá muộn.
Để một người trở nên tàn nhẫn cũng cần một quá trình, dù là tội phạm giết người gây khiếp sợ trên thế giới, hay kẻ độc tài, thì lúc còn là trẻ con đều là những thiên thần nhỏ.
Tận thế lúc ban đầu, tuy rằng Trần Phong có được năng lực nhưng lương tâm lại chưa mất đi, nhìn thấy người nhỏ yếu hắn sẽ cứu giúp, nhìn thấy dân chạy nạn hắn sẽ ra tay hỗ trợ, nhưng kết quả là người tốt khó làm.
Đây là một thế giới ăn thịt người.
Sau khi trải qua chỉ trích, phản bội, hãm hại, bị thương, cuối cùng Trần Phong cũng hiểu rõ chân lý của thế giới này, nhưng khi đó đã quá muộn.
Mất đi quá nhiều kỳ ngộ, trãi qua quá nhiều lần bị thương gần chết mới hiểu ra, nhưng thực lực đã sớm dừng bước, vận mệnh cuối cùng là phơi thây trong rừng bị côn trùng, dã thú cắn nuốt không còn.
Nhưng thế sự vô thường.
Ai có thể nghĩ đến, hắn lại có thể trọng sinh, về lại trước đêm bùng nổ tận thế.
Trần Phong nhắm hai mắt cảm nhận những ký ức hỗn loạn trong đầu, sống lại một đời, thu hoạch lớn nhất của hắn không phải kỹ xảo chiến đấu hay nhược điểm của các loại sâu và hung thú, cùng với vị trí bảo tàng.
Mà là sự nhìn nhận đối với thế giới này.
So sánh với những người cần thời gian để quen thuộc với kỷ nguyên hoàn toàn mới mà nói, Trần Phong ——
Hắc hóa không cần quá trình..