Mạt Thế Triệu Hồi Sư Thâm Uyên

Chương 17: 17: Chương 16




Khuôn mẫu anh hùng.
Những người này từ một khắc thức tỉnh, đã được Đấng Sáng Tạo ưu ái.

Không gian trưởng thành của bọn họ rất lớn, dựa vào sở trường đặc biệt bọn họ càng ngày càng mạnh, thậm chí đạt đến cấp bậc thần thoại.
Trần Phong không thể nào thích ở cạnh những người này, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng ở cạnh bọn người kia lâu thậm chí sẽ xuất hiện cảm giác tự ti mình chỉ là vai phụ.

Đặc biệt...
Năng lực trêu chọc phiền toái của bọn họ cùng cấp với thực lực.
Vận rủi sáng chói.

Dù bọn họ đi đến nơi nào đều sẽ xuất hiện một ít phiền toái, bắt đầu từ người nhà, sau đó là bạn bè, lại sau đó là thế lực họ tham gia, chưa từng có người may mắn khi ở cạnh người có sinh mệnh siêu cường, rất ít người có thể ở cạnh họ đi đến cuối cùng.
(Nghe đồn ngoại trừ được chiếu cố, loại người này cũng chịu trời xanh nguyền rủa)
...............
Đứng gần.
Trần Phong thấy rõ gương mặt cô, tuổi không lớn, thậm chí chưa vượt qua hai mươi, tay trái nắm chặt, tay phải cầm một thanh trường đao, mũi đao sắc bén, ngũ quan anh khí, môi anh đào mím chặt, bước chân nhanh nhẹn chạy về phía trước.

Thiếu nữ.
Cô thành công xông vào viện dưỡng lão, Trần Phong cũng mất đi cơ hội tốt nhất để giết cô.

Sách lược của Trần Phong cần thay đổi, mục tiêu từ thiếu nữ, biến thành Địa Hành Long phía sau.
Địa Hành Long có được lực phòng ngự mạnh mẽ, dựa vào trạng thái bạo ngược hiện giờ của nó đâm sụp viện dưỡng lão căn bản không tạo thành bao nhiêu thương tổn cho nó.
Mà Trần Phong không được, trước không nói một khi gian kiến trúc này sập hắn có bình an chạy trốn hay không, dù chạy đi cũng sẽ phải đối mặt trực tiếp với Địa Hành Long.
Triệu hồi sư đấu với Địa Hành Long?
Trần Phong còn xa mới đạt tới loại thực lực này.
Một khi đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể đem chiến trường đẩy ra bên ngoài giải quyết.
"Bắn vào đôi mắt nó!"
Thanh âm Trần Phong vang lên bên tai Tinh Linh Hắc Ám, làm Tinh Linh Hắc Ám rùng mình một cái, làm tôi tớ cô rõ ràng cảm nhận được sát ý cùng lửa giận của chủ nhân.
Tinh Linh Hắc Ám run run, đôi mắt mê ly, hàm răng cắn môi, thậm chí cô cảm nhận rõ th@n dưới có nước tiết ra.

Cảm giác chinh phục.
Trần Phong mệnh lệnh cùng răn dạy, k1ch thích máu M trong cơ thể cô, Tinh Linh Hắc Ám cảm thấy một tia kh0ái cảm.
Trần Phong quay đầu, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn giơ tay phải đánh một cái lên mông Tinh Linh Hắc Ám: "Lần này nếu lại thất bại, ta sẽ đem ngươi ném cho Liệt Ma!"
Đau đớn.
Tinh Linh Hắc Ám mở miệng phát ra tiếng th ở dốc, hai chân cô thẳng tắp, trong mắt tràn ngập u oán, sầu bi, cùng với nhàn nhạt chờ mong.
Đến Liệt Ma cũng có cảm giác?
Nếu không phải hiện tại là khoảnh khắc dùng người, Trần Phong thật sự sẽ suy xét muốn hay không đổi một triệu hồi thú khác...
Rốt cuộc, vị này khẩu vị quá nặng một ít đi?
..................
"Chỉ thiếu một chút..."
Từ Hồng Trang cắn răng chạy vội về phía trước, những tiếng rít gào trước đây làm cô bị thương nặng, ngực rất đau, mỗi một bước chân đều tựa đao cắt.
Địa Hành Long đuổi theo không bỏ, dưới tình huống sắp bị bắt kịp Từ Hồng Trang thậm chí cảm nhận được hơi nóng từ chóp mũi Địa Hành Long.
Ngay lập tức cô sẽ chạy vào tòa lầu kia nhưng kia lại như thế nào? Xi măng cùng gạch căn bản không thể cản bước chân của Địa Hành Long, chính mình sớm hay muộn đều sẽ chết...
Biết rõ sẽ chết, vì sao còn muốn chạy?

Cả người Từ Hồng Trang cứng đờ, khuôn mặt càng hiện sự tái nhợt, dù đao thuật của cô cao nhưng nói đến cùng vẫn là một cô gái trẻ, cô cũng cảm thấy sợ hãi, dưới loại tra tấn này hận không thể tự kết thúc sinh mệnh chính mình, nhưng cô đã thề trước thi thể người thân sẽ dùng cả đời giết sạch quái vật.

"Không thể từ bỏ...!Không đến một bước cuối cùng không thể từ bỏ, dù chỉ còn 1%, không! Cho dù tỷ lệ là một phần ngàn, một phần vạn, chỉ cần còn có thể hô hấp thì không thể đầu hàng..."
Từ Hồng Trang miễn cưỡng kéo khóe miệng, giờ khắc này trên mặt cô hiện lên sự kiên nghị, dù cô đã rất mệt nhưng tín niệm trong lòng lại làm cô vĩnh viễn không bỏ.
Địa Hành Long có động tác, hiển nhiên nó đã phát hiện Từ Hồng Trang là nỏ mạnh hết đà, nó thở hổn hển, trên mặt lộ ra một tia thô bạo, Long, sinh vật kiêu ngạo lại tự đại, tuy rằng chỉ kế thừa huyết mạch ít ỏi, nhưng nó như cũ có nguyên tắc của mình.
Chính mình thế nhưng bị sinh vật nhỏ yếu đánh cho bị thương, chỗ đau ở ngực làm Địa Hành Long cảm thấy cực kỳ tức giận, dù như thế nào nó đều phải gi ết chết đối phương, không! Nó muốn cắn đứt từng mảnh xương cốt của đối phương khiến kẻ đó cảm nhận cái chết một cách từ từ!
Tốc độ Địa Hành Long càng nhanh...
Nó duỗi dài cổ, mắt thấy chuẩn bị cắn xuyên thân thể Từ Hồng Trang, nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên...
"Hưu!"
Trong bóng đêm yên tĩnh một cơn gió lạnh thổi đến, nhanh như tia chớp, mang theo khí thế không thể đỡ, buông xuống tại đây!
"......"
Từ Hồng Trang mở to hai mắt, loại cảm giác này không có sai, đúng là mũi tên trước đây tập kích cô, rốt cuộc là ai lại muốn giết mình như vậy?
Vừa rồi ngăn cản mũi tên làm bây giờ cánh tay cô còn có chút chết lặng, cô căn bản không thể ngăn cản một kích này...
Nhưng mà Từ Hồng Trang lập tức nói không nên lời, bởi vì cô chỉ nghe được một tiếng "Phập" giòn vang, sau đó phía sau lưng lập tức nóng lên.
Máu tươi.
Từ Hồng Trang không tự chủ được nhìn lại phía sau, đồng tử tức khắc phóng đại.
Đôi mắt Địa Hành Long bị bắn thủng!
Một mũi tên ngăm đen cắ m vào mắt trái nó!
Quá nhanh!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh!
Nhanh đến thậm chí Địa Hành Long đều không kịp phản ứng lại, tròng mắt đã bị bắn thủng, vừa rồi máu tươi phía sau lưng chính là từ hốc mắt nó phun ra.
Mũi tên?!
Một giây, Từ Hồng Trang thậm chí đều quên chỗ đau trên người, cô vốn cho rằng ở trong thành thị hiện đại này chơi đao đã đủ khác loại, mà hiện tại...!Có người chỉ dựa vào cung tiễn đã đục thủng đôi mắt Địa Hành Long!
Quái vật phía sau cũng không phải là chó mèo tầm thường, mà mình dựa vào đánh lén mới khó khăn lắm cắt được da thịt đối phương!
Là mình hoa mắt?
Vì sao mũi tên có thể nhanh như vậy, chuẩn như vậy, khoảng cách xa như vậy lại có thế bắn trúng mắt Địa Hành Long.
Cho hả giận!
Từ Hồng Trang vốn tránh nạn ở một gian nhà xưởng, Địa Hành Long công phá nhà máy, hơn ba mươi người bị tàn sát, cô một đường dây dưa với nó thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa đã bị đối phương đánh chết.
Mà hiện tại...
Quái vật không ai bì nổi này thế nhưng rơi vào kết cục thê thảm như vậy, đúng là sảng khoái!
Ngay sau đó, một nghi ngờ mới xuất hiện trong lòng Từ Hồng Trang.
Cao thủ thư vậy...
Rốt cuộc là ai?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.