Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 7



Tiểu binh nhỏ gầy yên lặng trở lại, cái tình huống không thể tưởng tượng được này không chỉ có một mình cậu thấy đâu nha!

"Đây là phòng của ta, về sau ngươi cũng ở nơi này." Lãnh Túc mở cửa phòng y ra, ý bảo Cố Thần đi vào trước.

Cố Thần đi vào phòng, đánh giá một chút, hồi lâu mới mở miệng hỏi y: "Ngươi ở nơi này đã bao lâu?"

"Từ khi ta đến căn cứ cho tới bây giờ." Lãnh túc trầm ngâm một chút rồi lại nói tiếp: "Không sai biệt lắm cũng đã hai năm."

"...... Ngươi ở chỗ này tới hai năm? Trong căn phòng như thế này?!" Cố Thần vẻ mặt không dám tin, trợn tròn mắt tiếp tục nhìn quanh căn phòng trống không này.

Lãnh Túc bình tĩnh gật đầu, khẳng định nghi vấn của Cố Thần.

"Ngọa tào." Cố Thần tiếp tục trợn mắt.

Từ trước tới nay hắn đều tưởng, một tiểu đội trưởng dị năng giả mạnh như Lãnh Túc ở trong cái căn cứ lớn như vậy, chắn chắn điều kiện sống sẽ không tồi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy thực tế, hắn mới kinh ngạc đến như vậy! Đây cũng quá sơ xài đi ?! Trời biết, căn phòng này đem so với căn phòng lúc trước của Cố Thần chả tốt hơn bao nhiêu. Phòng của Cố Thần chỉ có một cái giường do chính mình tùy ý tìm mấy tấm ván gỗ ghép thành, mà giường của Lãnh Túc là giường thật, phía trên còn có một tấm đệm cao su. Tuy vậy, cả căn phòng này đến nữa cái gia cụ trang trí cũng không có!

"Về sau ngươi liền ở đây, muốn bố trí đồ vật gì thì có thể tự bố trí." Biểu tình của Lãnh Túc vốn dĩ rất đạm mạc, nhưng khi ánh mắt mắt y chuyển lên trên người Cố Thần, ánh mắt liền trở nên dịu dàng.

"Ai, thoạt nhìn cũng chỉ có thể như vậy." Hắn lầm bầm.

Tuy rằng ngoài miệng nói ghét bỏ,nhưng mà lời còn chưa dứt thì hắn đã nhào tới chiếc đệm duy nhất trong căn phòng.

Ưmmm!!! Mỗi ngày đều phải ngủ trên chiếc giường gỗ cứng ngắt kia, cột sống cùng thắt lưng của hắn đều muốn rã ra hết, thật vất vả lắm mới xuất hiện một tấm nệm mềm mại như vậy , trước hết phải lăn một vòng cái đã.

Nhìn thấy trên mặt Cố Thần đầy ý cười, Lãnh Túc giống như bị lây từ hắn qua, bất giác trên khéo môi nở nụ cười thật nhạt: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một chút."

Đem mặt chôn vào gối mềm cọ cọ, Cố Thần tùy ý mà xua xua tay: "Đi đi."

Lãnh Túc híp mắt nhìn hắn thật sâu, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.

Ghé vào mềm thiếp đi một lát, sau đó hắn liền tỉnh dậy không ngủ nữa, muốn chờ Lãnh Túc trở về. Kỳ thực thân thể Cố Thần đã không còn vết thương nào nữa, chỉ có điều là linh khí trong cơ thể vẫn chưa đầy trở lại. Nhắm mắt lại cảm thụ kinh mạch đang ngủ đông ở tận sâu bên trong, dò xét một hồi thì thấy dị năng tái sinh chữa khỏi hệ thống vẫn dư thừa linh khí, trong lòng hắn liền tràn đầy cảm giác an toàn.

Đây là một trong các con át chủ bài của Cố Thần, chỉ có thời thời khắc khắc cảm nhận được nó còn tồn tại, hắn mới có thể an tâm.

Không biết qua bao lâu, chờ hoài mà Lãnh Túc vẫn chưa trở về, Cố Thần tiếp tục ôm chăn ngủ vù vù.

Tiếng mở cửa vang lên rất nhỏ, Cố Thần phản ứng nhanh chóng mở mắt ngồi dậy, mơ hồ cảm giác người mở cửa là Lãnh Túc, liền ngã người xuống, tiếp tục ngủ.

Lãnh Túc bất đắc dĩ nhìn một loạt động tác không gấp khúc này của Cố Thần, cũng không có ý định đi đánh thức hắn, bước chân nhẹ nhàng di chuyển tới mép giường, ánh mắt ôn nhu nhìn người nào đó đang ngủ say. Vươn bàn tay nam tính xoa xoa đỉnh đầu đen nháy của hắn, y cứ như vậy ngồi thủ một bên nhìn hắn ngủ. Nguyên bản đang ngủ say, khóe môi của người nào đó bất giác hiện lên một ý cười.

Chờ đến khi Cố Thần tỉnh dậy đánh một cái ngáp thật to, hắn phái hiện bên cạnh thế nhưng lại có thêm một bộ quần áo. Cầm lên nhìn nhìn, so với thân hình hắn thì không sai biệt lắm. Cố Thần nhanh nhẹn mặc quần áo vào, rất vừa người nha!

Nguyên lai Lãnh Túc ra ngoài đi tìm quần áo cho hắn, mi mắt Cố Thần cong cong lên, tâm tình rất tốt.

Lãnh Túc hiện tại đã không còn ở trong phòng, không biết y đang đi làm cái gì?!?

Ở trong phòng đợi một chặp vẫn không thấy Lãnh Túc trở về, hắn sắp chán chết rồi đây! Cuối cùng Cố Thần quyết định ra ngoài đi dạo một phen, lúc sáng đến hắn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh như thế nào, bây giờ tiện thể ra xem một lúc.

Mở cửa, hít sâu một hơi.

Cố Thần hậu tri bất giác phát hiện, hắn đã ngủ nguyên một ngày. Nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời thật lộng lẫy, Cố Thần xoa xoa bụng...... Thật đói bụng a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.