Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 9: Tốt xấu gì cũng là thịt



Trên tay tiểu tử kia cầm một cái gì đó hình bầu dục, xung quanh được bao bọc bởi một lớp bùn, Cố Thần liền chạy tới, cướp lấy.

"Thơm quá!"

"Đương nhiên rồi, còn phải xem là ai làm a!"

Cậu ta cười đắc ý, kết quả người phía trước cũng lười phản ứng lại, chỉ nhìn chăm chú vào khối bùn, hắn nhanh tay bóc lớp bùn bên ngoài ra, tiếp theo đó là gỡ lớp lá xung quanh, cuối cùng lộ ra một màu vàng óng cùng một mùi hương thơm nồng truyền đến .

Cố Thần say mê hít lấy hít để, cảm giác như nước miếng của mình sắp trào ra, ngay sau đó không chút khách khí cầm lên cắn một ngụm lớn.

"Ngao ―― chừa cho ta một chút a! Đây là nguyên một con gà đấy!"

Cố Thần tùy ý bẻ cái cổ gà đưa cho cậu ta.

Thằng nhóc dùng vẻ mặt ủy khuất lên án: " Nguyên một con gà là do ta nướng, ngươi chỉ phân cho ta một cái cổ bé tí vậy à"?!?

Cố Thần nhướng mày: "Không cần sao? Một con còn chưa đủ cho ta ăn đâu."

Vừa nói vừa làm động tác muốn thu tay lại, lúc này tiểu từ kia nóng nảy nhảy cẩn lên đoạt lấy.

"Tốt xấu gì thì cũng là thịt!"

Hai người im lặng ngồi xuống gặm phần của mình, chẳng bao lâu sau một con gà nướng đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Cố Thần liếm liếm nước sốt còn dính lại trên ngón tay, giống như vô tình hỏi:

"Người bắt gà ở đâu? Trong căn cứ như thế nào còn nuôi dưỡng gia súc gia cầm?"

Phải biết rằng từ khi mạt thế tiến đến, đại bộ phận nhân loại trên Thế Giới đều không tránh thoát được, cửa nát nhà tan, có thể giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi. Càng đừng nói đến việc gia súc gia cầm là vật sống, mang theo chúng chạy trốn đó là điều không thể, cho nên chúng đều bị nhân loại vứt bỏ, đa số không thể sống sót.

Số còn lại thì lại bị cảm nhiễm virus, không thể ăn nên đành mang đi tiêu hủy.

Đã rất rất lâu rồi hắn chưa nếm được vị thịt, lần này còn được ăn luôn con gà nướng, đúng là mĩ vị nhân gian!

Trong lòng Cố Thần hiện tại đang có một tính toán, nếu hắn biết được nơi nào dưỡng vật nuôi, chắn chắn sau này hắn sẽ thường xuyên "ghé thăm".

Cậu nhóc mặt đầy thương cảm mà liếm liếm vị sốt cuối cùng dính trên đầu ngón, nghe được Cố Thần hỏi chuyện, lập tức liền hưng phấn lên.

"Ngươi không biết đâu, ta có thể tìm được ra rất nhiều gà, hơn nữa còn có thể mang đi, muốn bao nhiêu cũng có!"

Đối với tên nhóc càng nói càng khoa trương này, hắn khịt mũi coi thường, Cố Thần cười nhạo nói: " Cũng chỉ có một con gà thôi sao, ngươi dùng tinh thạch đè chết họ, không phải là đổi được hay sao?!"

Tinh thạch, là nhân loại sau khi chiến đấu với tang thi đập vỡ sọ chúng ra, phát hiện bên trong chứa một vật thể cứng rắn nửa trong suốt nửa đục bẩn.

Chỉ cần đập vỡ sọ khiến đồ vật naỳ không còn ở trong óc tang thi, chúng mới được coi là đã bị tiêu diệt. Bởi vậy nhân loại mới lấy loại tinh thể này biến chúng trở thành một loại tiền tệ mới, dùng để mua bán trao đổi vật phẩm.

Tên nhóc bĩu môi nói: "Vật nuôi có dùng tinh thạch đổi cũng chưa chắc có được. Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nhất định hứa phải giữ bí mật dùm ta!"

Cố Thần vẻ mặt nghi hoặc: "Bí mật gì?"

"Trách không được mấy ngày trước ở trong căn cứ Lý giáo sư phát hỏa nói ai đó đã trộm mất con gà thực nghiệm của hắn đi, nguyên lai là ngươi."

Hai người ngồi xổm trên mặt đất đang khe khẽ nói nhỏ với nhau, thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, thân thể cả hai cứng lại, cảm thán chính mình thật sơ sót, thế nào lại không phái hiện có người đứng sau lưng mình.

Ngay sau đó Cố Thần liền phản ứng lại và ý thức mình đang ăn cái gì, da gà nổi lên từng đợt trực tiếp chạy đến góc phòng, móc cổ họng nôn khan liên tục.

Lãnh túc nhìn thấy phản ứng của Cố Thần, lập tức nhăn mày lại, ánh mắt sắt bèn đảo qua kẻ nào đó còn đang hóa đá trên mặt đất.

Tiểu tử kia dùng vẻ mặt như lâm vào đại địch, hận không thể dán cả người ở trên tường, vẻ mặt đưa đám nói: "Không liên quan đến ta, ta cũng ăn a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.