Mở to mắt, một mảnh tuyết trắng, Tề Duyệt trong nháy mắt không rõ lắm mình đang ở nơi nào.
Bên tai giống như còn tràn ngập tiếng khóc la, đau, toàn thân đều đau, đau dữ dội.
Làm sao có thể không đau, nhiều tang thi như vậy a, cậu tự giễu. Thân sinh thì như thế nào, vẫn là không sánh bằng cái nam nhân kia, vì cứu nhi tử của nam nhân kia mà có thể đem chính con trai ruột của mình dâng lên miệng tang thi. Đúng rồi, nếu không phải là thân sinh thì làm sao mà bà ta có thể dẫn theo cậu 20 năm đâu.
Vì người mụ mụ đã cho cậu sinh mệnh này, chỉ có cậu mới biết, cậu phải trả giá bao nhiêu. Nhiều lần chết ở trên đường tìm bà, nhiều lần chết là vì giúp gia đình hiện tại của bà đi tìm vật tư, nhiều lần lại chết là vì bảo hộ bà đi tìm lão công hiện tại. Không nghĩ tới lần này bi thảm nhất cũng lại là bản thân cậu.
Đau khổ. Kết quả của cậu chính là như vậy sao, ngay cả dưỡng cẩu cũng nên có tình cảm a, bản thân cậu ngay cả con chó cũng không bằng sao? Đau lòng, toàn thân cậu đều run rẩy.
Một màn kịch thoáng hiện trước mắt, khoái hoạt bi thương, thống khổ, cười vui, giống như một cuốn phim không ngừng chuyển tiếp rồi từ từ biến mất.
Mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, 10 phút trôi qua, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, “Nên đổi dược” tiểu hộ sĩ thần tình đỏ bừng đứng bên cạnh giường bệnh của Tề Duyệt, thật dễ nhìn a, tuy rằng vì hôn mê hai ngày nên mặt có chút tái nhợt, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan. (hộ sĩ = y tá)
Lần đầu tiên nhìn thấy người lớn lên xinh đẹp như vậy, từ ngữ không cách nào hình dung người này, a không, nên là tiểu nam sinh đi, khuôn mặt cao thấp rõ nét, so với những minh tinh trên TV thì xinh đẹp hơn gấp trăm lần.
Tuỳ ý để tiểu hộ sĩ nhìn mình chằm chằm, Tề Duyệt thầm mắng, kháo, kháo, kháo, kiếp thứ ba mươi tám bắt đầu rồi. Nhân sinh của Tề Duyệt giống như một hồi du hý, không ngừng đi qua con đường tử vong.
Đúng vậy, đây là lần trọng sinh thứ ba mươi tám của Tề Duyệt, ba mươi bảy lần trước đều rất ngắn ngủi. Ngắn nhất là một lần sống 2 ngày, mới vừa ra khỏi cửa đã bị tang thi cắn chết, dài nhất là một lần sống 7 năm, chính là cuối cùng lại chết trong tay mẫu thân mình. Đủ loại nguyên nhân, địa điểm tử vong cơ bản đều đã trải qua. Chết ở phía đông căn cứ S 6 lần, trong đó 5 lần chết trong miệng tang thi, một lần chết do người hại. Chết ở phía tây căn cứ S 2 lần. Chết ở phía nam căn cứ L 7 lần, chết trong miệng tang thi 5 lần, hai lần chết trong miệng động vật biến dị. Phía tây căn cứ M chết 3 lần, toàn bộ đều bỏ mệnh trong miệng tang thi. Ở phía bắc căn cứ C liều chết. Ở các căn cứ nhỏ khác, bị tử lệnh cưỡng chế chết 12 lần khi nghĩ cách cứu viện, mặt khác đều chết trên đường đi căn cứ B.
Lại một lần nữa bắt đầu, cậu thầm hạ quyết tâm, sẽ không để những thứ gọi là tình thân, tình bằng hữu, ái tình mà hy sinh nữa. Nhất định phải cách xa nữ nhân, bản thân cậu đã ăn rất nhiều phụ bạc, một đám thiên chân khả ái, ôn nhu thiện lương, từ ái quan tâm người, trên thực tế tâm rất ngoan độc. Lần này nhập viện là do lúc đi ra cửa giao bản thảo, đi ngang qua ngã tư đường, thấy một lão thái thái té trên đất không ai để ý, cậu hảo tâm đem lão thái thái nâng dậy đưa đến bệnh viện, lại gọi điện về cho gia đình lão thái thái. Nhi tử của nữ nhi của lão thái thái đến đây, không tin cậu là người hảo tâm lại kiếm cách gây xô xát không cho rời đi. Tranh chấp dẫn đến cậu bị nhi tử của nữ nhi của lão thái thái lấy cái chén đánh vào đầu.
Hôn mê hai ngày, nói như vậy cách thời gian mạt thế tiến đến chỉ còn lại có một tuần lễ, không biết lần này cậu có thể hay không thức tỉnh dị năng, sẽ thức tỉnh cái loại dị năng gì đây? Mỗi lần trọng sinh lĩnh ngộ dị năng cũng không đồng dạng, tốc độ, lực lượng, nhanh nhẹn, thị lực, trị liệu, phong, hoả, lôi, điện, thực vật, thổ, không gian, đủ loại dị năng bản thân đều thức tỉnh qua, chẳng là, ai, nhớ tới lại nhức đầu, thức tỉnh dị năng là chuyện tốt, thế nhưng có thời điểm dị năng thức tỉnh cũng quá yếu, giám định châu báu, đoán trước thời tiết, khai khoá vạn năng, xem qua là nhớ, càng kỳ quái hơn chính là có một lần trọng sinh thức tỉnh dị năng là siêu thanh, thật không nghĩ ra có ích lợi gì, trong mạt thế nếu dùng siêu thanh hô to cứu cũng sẽ không ai đến cứu ngươi, chỉ có thể đưa tới càng nhiều tang thi. Hy vọng lần này sẽ thức tỉnh dị năng hữu dụng.
Tề Duyệt hoả tốc hoàn thành thủ tục xuất viện, lại bồi lão thái thái 8000 trị liệu phí. Mặc dù cậu hăng hái làm việc nghĩa bị oan uổng, bất quá cậu cũng không có thời gian cùng bọn họ dây dưa. Bán phòng ở, thay đổi ô tô, mua vật tư, về nhà thí nghiệm dị năng, một đống lớn việc cần phải làm.
Lần trọng sinh trước Tề Duyệt là một cái trạch nam, bình thường ở nhà soạn bản thảo cho một tiểu tạp chí có thời điểm cuối tuần đi giao bản thảo mới đến toà soạn, còn lại phần lớn thời gian đều ngốc ở nhà. Ba ba Tề Duyệt tại thời điểm cậu 5 tuổi xảy ra tai nạn xe qua đời, phụ thân vừa rời khỏi thế gian 2 tháng, mẫu thân liền lấy tốc độ tia chớp gả cho tình nhân của bà, đem Tề Duyệt ném cho gia gia nãi nãi của cậu chăm sóc. Sau đó gia gia nãi nãi lần lượt qua đời, Tề Duyệt vẫn luôn một mình sinh hoạt tuy rằng tịch mịch nhưng theo thời gian trưởng thành đều luyện thành thói quen. Nhiều năm như vậy, mẫu thân cũng có tới xem cậu mấy lần, mỗi lần đều nói thân bất do kỷ, trên đời có người mẹ kế tốt như vậy à, chính mình lúc trước chẳng phải cũng tin sao. Từ bỏ chính nhân sinh hài tử của mình, đi chiếu cố hài tử của thê tử nam nhân khó sinh kia lưu lại, tình thương của mẹ có bao nhiêu vĩ đại! Nhiều lần giáo huấn như vậy chính mình cũng nên giác ngộ.(gia gia nãi nãi= ông nội bà nội)
Lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa. Tề Duyệt trước hết đi đến công ty bất động sản đem bán 3 phòng ở của mình, 2 phòng là ở trung tâm còn một phòng sắp phá bỏ dời đi nơi khác, thấp hơn thị trường 10 vạn, tuy nói chỉ nhận giao dịch tiền mặt nhưng hẳn là thật hảo bán ra. Ngay sau đó lại đi thị trường giao dịch xe ô tô, vay mua một cái xe jeep[1] quân dụng. Chiếc xe hiện tại gầm xe quá thấp, ở mạt thế căn bản không đi xa được. Mua xe xong lại lái đến tiệm sửa chữa, dùng một số tiền lớn yêu cầu công nhân sửa chữa đem xe toàn diện gia cố, thương lượng hảo 3 ngày sau tới lấy xe.
Làm xong việc là lúc Tề Duyệt cảm thấy được có chút hơi mệt, trước về nhà, mua vật tư có thể đợi ngày mai, dù sao cách mạt thế còn một tuần. Về đến nhà thử xem bản thân có hay không dị năng mới là chính yếu, mới là mấu chốt sống còn ở mạt thế.
Về đến nhà, Tề Duyệt thoát quần áo đi tắm rửa. Lau khô mặt gương bị hơi nước che phủ, phản chiếu trên mặt gương là hình dạng kiếp thứ 38 này, làn da trơn nhẵn bạch tạm, trên người phủ vẻ mệt mỏi, dáng người so với người mẫu càng thêm hoàn hảo, mông vểnh vểnh, khuôn mặt cao thấp rõ nét, mắt hoa đào hẹp dài, ngập nước, cho dù là trừng người cũng sẽ khiến người ta cảm thấy câu hồn. Kháo, cùng trước kia đồng dạng, mỗi một lần trọng sinh diện mạo càng đẹp mắt thêm một ít, làn da tốt thêm một ít, thoạt nhìn càng nộn nộn. Một người nam nhân trưởng thành nhìn tốt như vậy có ích lợi gì, đây là phúc lợi khi trọng sinh sao, thà rằng không có.
Minh tưởng thử xem tinh thần lực của bản thân, ân, thực hảo, điều này cho thấy cậu vẫn có khả năng. Chính là cái gì đây, tập trung tinh thần lực phát hiện cái gì cũng không có, trên tay không có gì khác thường, phong, hoả, lôi, điện, thổ, không gian cũng không phải, lực lượng cũng không, tốc độ không thấy thay đổi, nhanh nhẹn lanh lợi cũng không, những thứ có thể nghĩ đến đều thử một lần, cũng không phải, thất vọng. Kháo, sẽ không là dị năng cổ quái đi. (minh tưởng = trầm tư mặc tưởng)