Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 10: Dạ tập (tập kích ban đêm)



Thanh âm ô tô tại ban đêm yên tĩnh phá lệ chói tai, đèn xe làm bên ngoài sáng trưng. Từ trong phòng nhìn thấy rất là rõ ràng, hai chiếc xe một trước một sau dừng ở trạm đổ xăng, phía trước là chiếc xe có rèm che còn đằng sau là một chiếc xe trung chuyển. Bước xuống xe là bốn năm nam tử tráng niên trong tay cầm đủ loại vũ khí, phân công canh gác rõ ràng cùng hai chiếc xe tiến lên. Đứng ở trước đầu xe nhìn xung quanh là một trung niên nam tử cao to có vẻ là người đứng đầu. Lúc này từ trên xe một người trẻ tuổi đi xuống, tiến đến người trung niên cao to nói nhỏ cái gì đó. Vừa nói vừa hướng chỗ của bọn Tề Duyệt nhìn xung quanh, chỉ thấy người trung niên cao to hướng về phía mấy người kia nhẹ gật đầu, xoay người cùng những người khác lên xe, xe rất nhanh chậm rãi khởi động hướng bên này tiến tới. Xem ra bọn họ cũng tính toán ở nơi này qua đêm.

Ba người ở trong phòng trao đổi ánh mắt, nhất trí để Đường Khả đi ra ngoài cùng đám người kia thương lượng, không có biện pháp, ba người bọn họ chỉ có y thoạt nhìn tương đối ổn trọng, tương đối có năng lực, hơn nữa y trước đây đã từng giao tiếp với quần chúng nên căn bản tương đối hảo.

Đường Khả thật ra rất không kiên nhẫn cùng người khác giao tiếp, lúc trước chuyện của y đều do người đại diện phụ trách xử lý. Đẩy cửa đi ra ngoài, hai chiếc xe kia đã muốn tới bên chiếc xe của bọn họ, vài người bước xuống, trong đám người trung niên nam tử cao to đứng đầu có vẻ là người lãnh đạo của bọn họ. Hỏi thăm đối phương một phen lại thăm dò chi tiết đối phương, thương lượng hảo cùng nhau ở trong siêu thị.

Đoàn người dẫn đầu đi vào siêu thị, lại phân phó một người lên xe kêu những người kia xuống. Người lục tục đều tiến vào, một đám người bọn họ rất đông, đại khái có mười sáu mười bảy người, thực hỗn tạp, nữ có nam có lão cũng có, đại bộ phận vẫn là thanh niên nam tử. Tuổi lớn nhất thoạt nhìn hơn năm mươi, còn có một tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi. Tiều nam hài lớn lên mập mạp, đôi mắt tròn vo, thoạt nhìn thực đáng yêu, là nhi tử của trung niên nam tử cao to.

Trung niên nam tử cao to là lão bản một tiệm sửa chữa, phần lớn những người khác là công nhân của hắn, còn có một vài người sống sót ở trên đường, bọn họ đều là người dân lân cận thành phố. Sau khi mạt thế bùng nổ họ ở tiệm sửa chữa trốn vài ngày, hai ngày trước nghe radio nói thành phố Liêu xây căn cứ an toàn, vì tránh né tang thi trong thành thị bọn họ mới đi đường vòng đến đó, đi hai ngày đường thì đến nơi này. Đội ngũ của bọn họ có sáu người sở hữu dị năng, bản thân hắn cũng là lực lượng dị năng.

Căn cứ Liêu thành là một căn cứ cỡ trung trong tỉnh S. Trước mạt thế là một nhà giam, sau mạt thế lại cải biên gia cố thành căn cứ, bên trong có quân đội canh gác xung quanh. Từ nơi này đến căn cứ Liêu thành nếu không có gì xảy ra thì lộ trình chỉ cần một ngày rưỡi.

Một đám người sau khi đi vào, đem vật tư rải rác bọn Tề Duyệt lưu lại vừa tìm vừa xem, nghe Đường Khả nói bọn họ không có đi thu thập hết vật tư ở nhà ăn đều tỏ vẻ hưng phấn, tỏ vẻ hừng đông liền qua đó thu thập, bọn họ nhiều người nên nhu cầu vật tư khá lớn. Hai bên lại thương lượng trình tự gác đêm, Đường Khả bọn họ chỉ có ba người, liền phụ trách gác đêm trước, thủ đến 12 giờ, còn người của bên kia phụ trách thủ tới hừng đông. Phân chia xong, đoàn người lần lượt đi lên lầu nghỉ ngơi.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, đã đến 12 giờ, bên ngoài tất cả đều bình thường. Cửa phòng nghỉ lầu một siêu thị rộng mở, trong phòng yên tĩnh không ai nói chuyện, Đường Khả tựa vào cửa sổ luôn nhìn ra bên ngoài, Tôn Linh cầm một cái khăn ngồi trên ghế lau cây trường đao của hắn, Tề Duyệt tựa vào ghế sa lông híp mắt quan sát, vị trí của ghế sa lông đối diện cánh cửa đang mở có thể quan sát tình hình khu bán hàng bên ngoài.

Lạch cạch một tiếng, là thanh âm mở khoá, ba người kinh hãi!

Cửa từ bên trong mở ra. Chỉ thấy nhi tử của trung niên nam tử cao to, cái tiểu nam hài kia chạy ra ngoài! Thẳng đến khu nhà ăn ở toà nhà kế bên, loé một cái đã không thấy tăm hơi. Đây là tình huống gì?

Chạy nhanh lên lầu đánh thức trung niên nam tử cao to cùng những người khác. Người nam nhân vô cùng lo lắng, hắn lớn tuổi mới có con, lão bà hai năm trước lại bệnh qua đời, thân nhân chỉ còn lại nhi tử, chỉ có bản thân hắn biết nhi tử đối với hắn mà nói vô cùng trọng yếu! Vội vàng phân phó vài người lưu lại, hắn liền mang theo ba dị năng giả cùng hai người không có dị năng nhưng thân thủ tốt đi tìm nhi tử. Tề Duyệt vốn là không muốn đi hỗ trợ tìm người, nhưng Đường Khả tỏ vẻ hài tử là ở thời điểm bọn họ gác đêm gặp chuyện không may, bọn họ phải có trách nhiệm, liền đề nghị đi theo tìm kiếm. Nếu Đường Khả tỏ vẻ muốn đi thì cái đuôi nhỏ Tề Duyệt nhất định phải đi theo, ở bên người song dị năng giả mới là an toàn a! Tôn Linh cũng không có dị nghị cùng đi theo.

Toà nhà này có hai lầu, lầu một dùng để nghỉ ngơi, có vài phòng nhỏ, phòng bếp, nhà vệ sinh, văn phòng, khố phòng(nhà kho), lầu hai mới là nhà ăn.

Đoàn người đi ở phía trước, bọn Tề duyệt đi sau cùng. Vừa đi vào Tề Duyệt liền rùng mình một cái, nơi này không thích hợp. Khẽ kéo góc áo Đường Khả, Đường Khả xoay người nhìn Tề Duyệt, ánh mắt loé sáng, ngầm hiểu gật gật đầu. Đúng vậy,bọn họ một đám người vừa tiến vào toà nhà đã bị theo dõi.

Có tiếng động từ trên lầu truyền xuống. Trung niên nam tử cao to đã muốn mang người đi lên, Đường Khả bọn họ cũng theo sát. Thanh âm là từ một phòng trong nhà ăn truyền tới, là thanh âm nói chuyện của tiểu nam hài, không biết cậu bé là cùng ai nói chuyện? Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, trong phòng chỉ có tiểu nam hài, không có những người khác! Tiểu nam hài đứng đối diện với cửa, ánh mắt mở lớn, trong miệng không ngừng nhỏ giọng thì thầm, nghe không rõ cậu nói cái gì.

A…a…a..Tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy một người trẻ tuổi trong đội ngũ của trung niên nam tử cao to, đứng trước một cánh cửa, thân thể đã bị tang thi bên trong dũng mãnh tiến ra tóm lấy, khoé miệng hộc máu, cả người co rút, đã muốn phát không ra âm thanh, hắn đang bị tang thi cấu xé, ruột từ trong bụng rớt ra, tiếng kêu vừa rồi chính là do hắn phát ra. Là hắn nghe được ở gian phòng này có tiếng động, không hề nghĩ ngợi liền đẩy cửa.

Kháo, ít nhất có bốn năm chục con tang thi, toàn bộ tang thi ở khu phục vụ đều ở nơi này? Tang thi có chỉ số thông minh? Nếu không phải như thế thì tại sao bọn chúng lại biết tụ lại một chỗ ở trong phòng?

Cầu thang đi lên đều đã bị tang thi chặn, xem ra chỉ có thể mở đường máu đi ra. m thanh phóng thích dị năng, chém giết, tiếng mắng chửi, quát tháo, còn có tiếng tang thi gầm gừ, tất cả đều vô cùng hỗn loạn, vì bị tập kích bất ngờ mà phản ứng của mọi người có chút bối rối. Tề Duyệt được Đường Khả hộ ở sau người, Đường Khả chẳng những có song dị năng mà thân thủ cũng rất tốt. Y từ năm bốn tuổi đã bắt đầu luyện Taekwondo thân thủ đương nhiên là nhất đẳng. Ở xa liền dùng dị năng, nếu tang thi lại gần thì dùng vũ khí giải quyết, Tề Duyệt không có dị năng nên Đường Khả vô cùng cẩn thận, ngăn cản không cho tang thi tiếp cận quá gần.

Một hồi chém giết qua đi, đội ngũ của trung niên nam tử cao to chỉ còn lại ba người, bao gồm bản thân hắn. Đội ngũ của hắn đã chết hai dị năng giả cùng một người bình thường. Trong số những người còn sống có một dị năng giả bị tang thi cắn ở tay. Lúc Đường Khả cho rằng đã an toàn, có thể là do đặc thù của dị năng quái dị, khứu giác của Tề Duyệt phi thường sắc bén, đột nhiên cậu ngửi được một mùi vô cùng hôi thối. “Cẩn thận!” Tề Duyệt lớn tiếng nhắc nhở, thị giác của dị năng giả hơn người thường, tuy rằng đêm đã khuya nhưng có thể thấy rõ ràng một đạo bóng đen phóng về phía bọn họ. Chậm! Bóng đen lao thẳng đến dị năng giả của đội ngũ trung niên nam tử cao to vừa mới lơi lỏng, chưa kịp phản ứng hắn liền bị cắn đứt cổ.

Tang thi thăng cấp! Là tang thi cấp 1! Xuất hiện so với những thế trước kia của Tề Duyệt không sai biệt lắm. Đó là tang thi cấp 1 có được niệm lực (năng lực suy nghĩ), Tề Duyệt có thể khẳng định.Chính là tang thi này đã dùng niệm lực khống chế những tang thi phổ thông ở đây, làm chúng nó trốn ở trong phòng. Nó còn dùng niệm lực khống chế tiểu nam hài dụ bọn họ tiến vào đây. Nhưng mà tang thi dị năng chỉ có thể đối với nhân loại có sức mạnh dị năng mới sử dụng năng lực được, chẳng lẽ tiểu nam hài cũng là dị năng giả? Là bởi vì còn quá nhỏ nên mới không bị bọn họ phát hiện? Có thể khẳng định con tang thi này chính là kẻ từ khi bọn họ bước vào nơi này liền nhìn chằm hằm bọn họ. Trực giác của dị năng giả thực chuẩn!

“Đừng để nó có thời gian sử dụng dị năng!” Tề Duyệt lên tiếng nhắc nhở mọi người.

Tôn Linh là dị năng tốc độ, hắn dùng tốc độ rất nhanh tiến lên chém giết. “Thực vật quấn quanh.” Đường Khả phóng thích thực vật dị năng, một nhánh cây mềm mại giống dây thừng đem hai chân tang thi quấn chặt trên mặt đất khiến nó không di chuyển được, y cũng phóng thích băng dị năng tần công tang thi để hấp dẫn lực chú ý của nó, Tôn Linh tiến gần đến tang thi. Trung niên nam tử cao to từ phía sau vọt tới, một đao chém đứa cánh tay của tang thi, Tôn Linh cũng mượn cơ hội chém rớt cánh tay còn lại, Đường Khả lại tiến lên bổ một đao, chém rớt đầu tang thi. Nguy cơ được giải trừ!

Đội ngũ của trung niên nam tử cao to lúc đến đây là sáu người, thời điểm trở về chỉ còn bản thân hắn. Cái người bị thương kia, hắn đã muốn trở thành tang thi liền bị bọn họ giải quyết.

Thừa dịp mọi người không chú ý đi xuống lầu, Tề Duyệt xoay người lặng lẽ tìm được đầu của tang thi cấp 1 kia, mở đầu ra tìm kiếm, từ trong óc trắng lấy ra một viên tinh hạch màu đen bỏ vào bao nhỏ mang bên người. Xoay người, cậu bước nhanh đuổi theo những người khác.

Tất cả mọi người xuống lầu, chuẩn bị rời đi. Trung niên nam tử cao to ôm con của hắn, ánh mắt của tiểu nam hài vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước, mặt không đổi sắc, miệng không ngừng động giống như đang nói thầm cái gì, nhưng lại không nói ra tiếng, sắc mặt dị thường tái nhợt. Tất cả mọi người đều tưởng cậu bé bị một trận vừa rồi làm cho sợ hãi nên không chú ý.

Mới vừa từ trong nhà ăn bước ra, chợt nghe thấy, một trận khóc tê tâm liệt phế từ trong siêu thị phát ra. Nguy rồi!

Khi mọi người chạy đến cửa đã không còn tiếng khóc la, mở hé cửa, bên trong truyền đến âm thanh của tang thi đang dùng bữa. Đẩy cửa ra, thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, trên nắm cửa còn lưu lại một đạo vết máu thật dài. Chỉ thấy, một con tang thi đang ở giữa phòng, gặm thức ăn, miệng đầy máu tươi, dị thường dữ tợn. Đó cũng là tang thi cấp 1!

Mọi người phát động công kích, may mắn, đây chỉ là lực lượng tang thi, so sánh với những loại khác thì dễ dàng đối phó hơn. Nếu đổi thành tang thi có dị năng khác, hậu quả thật khó tưởng nổi, dù sao mới vừa trải qua một hồi vật lộn, mọi người đều mệt mỏi. Giống như đối phó với niệm lực tang thi kia, Đường Khả trước phóng thực vật quấn quanh, hai người khác tiếp cận công kích nó, ngay sau đó là một cái băng truỳ thuật giải quyết tang thi kia. Đường Khả đặt mông ngồi xuống ghế sa lông hồng hộc thở mạnh, dị năng của y cạn kiệt.

“A!”

Là thanh âm của Tôn Linh, hắn lùi lại, vừa cầm tay vừa nhìn về phía tiểu nam hài, vừa rồi hắn cách tiểu nam hài gần nhất, căn bản không có chú ý, bị tiểu nam hài cắn một ngụm ở tay.

Xảy ra chuyện gì? Trung niên nam tử cao to cúi đầu muốn ôm con trai của mình, mới vừa ngồi xổm xuống, tiểu nam hài liền tiến đến bên cạnh hắn, một ngụm cắn rớt cổ của cha mình. Thời điểm tiểu nam hài chuyển động, lộ ra dưới ánh trăng, sau cổ của cậu bé là một dấu răng!

Bi ai, chết nhiều người như vậy vì cứu hắn! Tiểu nam hài bị lây nhiễm! Trung niên nam tử cao to tới chết cũng không rõ chân tướng trừng lớn hai mắt nhìn con trai mình. Tề Duyệt cầm đao tiến lên, giải quyết biến dị tiểu nam hài.

Tôn Linh cũng bị lây nhiễm!

Từ xa nhìn chân trời ẩn ẩn trở nên trắng. Đoàn người của trung niên nam tử cao to thời điểm tới đây tuyệt không tưởng tượng được, toàn bộ đội ngũ đều mệnh tang ở nơi này. Mạt thế, có đôi khi ở ngay đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.