Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng xe ôtô, hẳn là mọi người đã trở về.
Viêm Bân nhìn Tề Duyệt nằm trên giường,sau đó ra khỏi phòng.
Tề Duyệt vô lực nằm trên giường, trong lòng không ngừng rủa thầm.
Cậu thật là ngu xuẩn a! Thật bực mình! Đúng là thứ thuốc giả hại chết người mà!
Viêm Bân vừa mới đến cầu thang liền gặp Hàn Phi cùng Lâm Vũ Trạch đang đi tới, gã ngăn lại hai người muốn đến phòng Tề Duyệt.
“Đến bên này đi, Tề Duyệt đang ngủ.” Gã thuận tiện chỉ vào phòng bên cạnh.
Vừa nghe như thế, vốn Lâm Vũ Trạch có vẻ hơi biếng nhác lại liếc mắt nhìn Viêm Bân một cái, một tia khác thường lướt qua trong mắt anh.
Hàn Phi thế nhưng lại không phát hiện chỉ gật gật đầu, hắn chỉ nghĩ đại khái do một đêm không ngủ nên Tề Duyệt mệt mỏi. Căn bản hắn không hề nghĩ tới, đối phương đúng là mệt mỏi, nhưng không phải do mất ngủ…
Trong phòng, ba người nói chuyện với nhau, kỳ thật nói chuyện chỉ có hai người, Lâm Vũ Trạch theo thường lệ bảo trì trầm mặc.
Tình hình bên trong của căn cứ kia không rõ ràng lắm, bên ngoài có ít nhất một ngàn con tang thi, phần lớn du đãng bên ngoài sân huấn luyện.
Bất quá, thời điểm bọn họ tiến đến đã đem đại bộ phận tang thi dẫn tới một thôn trang xa xôi, đám còn lại cũng bị họ dùng thuốc nổ giải quyết hơn phân nửa.
Không có dấu hiệu của tang thi cao cấp bên trong căn cứ, tang thi có đẳng cấp cao nhất hẳn chỉ đến cấp 3. Cấp bậc ngang với tang thi thật dễ đối phó, nhưng nếu chênh lệch cấp bậc thì sẽ rất khó khăn.
Đã muốn biết được đại khái tình hình bên trong căn cứ, Viêm Bân nhu nhu cái trán, hỏi: “Đã ăn gì chưa?”
“Trên đường đã ăn qua.” Hàn Phi đáp lời.
Đem tàn thuốc vứt trên mặt đất, dùng chân dập lửa, Viêm Bân nói với hai người trong phòng: “Được rồi, trước tiên ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”
Tạm dừng một chút, gã nói với Lâm Vũ Trạch: “Tối nay cậu trụ phòng này đi, hôm nay đã vất vả rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
“n.” Lâm Vũ Trạch hơi giương mắt nhìn Viêm Bân.
Hàn Phi cũng cùng Lâm Vũ Trạch nói vài câu, sau đó mới ra ngoài, thân thủ của tiểu tử này thật không tồi, tuy rằng trước đó hai người từng đánh một trận, nhưng tình hữu nghị của nam nhân có thể dùng cách rất vi diệu để bồi đắp.
Viêm Bân cùng Hàn Phi người trước người sau ra ngoài, Hàn Phi hỏi: “Tề Duyệt như thế nào lại ngủ?”
“n, cậu ấy mệt.” Viêm bân cũng không muốn giấu diếm.
Nghe vậy Hàn Phi như có điều suy nghĩ, nâng cước bộ chạy về phía phòng của Tề Duyệt, Viêm Bân cũng theo phía sau.
Đẩy cửa phòng ra, một cỗ nồng đậm khí tức *** đánh úp lại, quả nhiên, Hàn Phi giận tái mặt nhìn người trên giường, chậm rãi đi tới.
Trên thân thể trắng ngần phủ đầy vết hồng tím, có thể nhìn ra vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
Phẫn hận, hắn chỉ mới ra ngoài có một lát thế nhưng cậu lại dám câu dẫn người khác, lúc trước là cùng Lâm Vũ Trạch liếc mắt đưa tình, thế nhưng lần này lại dám trèo tường với Viêm Bân, như thế nào lại khát tình như vậy. Nếu đã thế hắn cũng không thèm nhượng bộ nữa.
Tề Duyệt vô lực nằm trên giường, cậu mệt mỏi nhắm hai mắt lại muốn ngủ. bỗng nhiên cậu cảm giác có người bên cạnh, ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Phi đang đứng bên giường, loại tình huống hiện tại bị người bắt gặp khiến cậu cảm thấy thật xấu hổ. Nhưng cậu không dám kích động, biểu tình của đối phương rất tối tăm, khiến người đối diện có cảm giác không rét mà run.
Chí thấy hai mắt Hàn Phi gắt gao bao lấy cậu, hai tay từ từ thoát hạ quần áo, Tề Duyệt lắp bắp nói: “Anh…Anh…Muốn làm gì?”
Hàn Phi chớp cũng không chớp mắt mở miệng: “Làm cậu.” Động tác trên tay cũng không đình chỉ.
Bán ngồi dậy, Tề Duyệt tựa vào bên giường, thanh âm có chút run rẩy: “Đừng…Đừng nói giỡn.”
Hàn Phi đã muốn cởi hết nửa thân trên, lộ ra nửa người cường tràng, tay vừa cởi thắt lưng vừa cười lạnh hỏi lại: “A…Cậu nhìn xem tôi có giống đang nói giỡn hay không?”
Tề Duyệt lập tức cầu cứu nhìn Viêm Bân, hy vọng đối phương tiến lên ngăn Hàn Phi lại, Hàn Phi hiện giờ rất nguy hiểm, cùng trước kia hoàn toàn bất đồng. Không nghĩ tới đối phương lại chậm rãi đóng cửa lại, rời đi.
Hàn Phi phát hiện phản ứng của Tề Duyệt thì càng thêm tức giận, này là có bao nhiêu khát tình chứ, mới không quản một chút liền đi tìm nam nhân. Vứt quần xuống đất, Hàn Phi trực tiếp xoay người lên giường.
Tề Duyệt không thể tin nhìn đối phương, toàn thân hắn trần trụi, dục vọng cao cao nhếch lên, thoạt nhìn vừa thô to lại dữ tợn. Lúc bắt đầu cậu còn tưởng hắn nói đùa, hiện tại cậu biết đối phương hoàn toàn không hề nói giỡn, cậu vội vàng nghĩ muốn trốn vào không gian.
Hàn Phi như nhìn thấu tâm tư của cậu, một phen bắt trụ cánh tay Tề Duyệt, một tay đè lại nửa người trên của đối phương, tay kia đỡ lấy cự vật của bản thân, ngay cả chuẩn bị cũng không thèm làm liền trực tiếp tiến vào.
…
Cả một đêm chỉ có thể dùng từ chết đi sống lại để hình dung, mãi cho đến khi tờ mờ sáng Hàn Phi mới buông Tề Duyệt ra, xoay người, mỹ mãn ôm lấy cậu, giọng điệu cảnh cáo nói: “Không cho cậu lại trêu chọc nam nhân khác, nữ nhân cũng không được, nếu không tôi cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua.”
Tề Duyệt đã sớm mệt đến mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ lúc cậu mở mắt tỉnh dậy thì trời đã sáng, nhìn lên đồng hồ, đã muốn hơn 12 giờ trưa.
Đứng dậy, thắt lưng cậu như muốn gãy đôi, địa phương khó nói kia cũng đau rát, Tề Duyệt một bên chậm chạp mặc quần áo, một bên thấp giọng mắng chửi.
Cậu đứng bên cửa sổ mờ mịt nhìn ra ngoài, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm chiếc xe trong sân hơn nửa ngày mới ra khỏi phòng, không được tự nhiên bước xuống lầu, trong phòng khách lầu một chỉ có hai người ngồi, không thấy tung tích những người khác.
Bọn họ thấy Tề Duyệt xuống lầu, vô cùng cung kính nói: “Phi ca hạ lệnh cho chúng tôi bảo vệ cậu, buổi chiều họ sẽ trở về.”
Tề Duyệt nhếch nhếch miệng, lên tiếng: “n.”
Cậu xoay người vào một phòng trống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, hạ quyết tâm, cứ vậy đi.
Tề Duyệt như không có việc gì mà đi vào phòng bếp, nói với một người trong phòng khách: “Anh lại đây giúp tôi một chút.”
Đối phương đi tới, Tề Duyệt chỉ vào góc bếp nói: “Cái kia, anh giúp tôi chuẩn bị cho tốt.”
Ngươi tới có chút nghi hoặc nhìn trong góc, căn bản cái gì cũng đều không có a? Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu khiến hắn nghi hoặc cúi đầu mốn nhìn cho rõ ràng.
Tề Duyệt rất nhanh từ trong không gian lấy ra một cái chảo xào rau đập vào đầu đối phương, tên kia trở tay không kịp trực tiếp nằm trên mặt đất, cậu cũng dùng phương pháp đó dễ dàng giải quyết tên còn lại.
Bước nhanh tới chỗ chiếc ôtô đậu trong sân, mở cửa xe, thực may xe không khóa, chià khóa còn để sẵn vào ổ. Cậu nhanh chóng lên xe rời khỏi.
Bình xăng đầy, thật tốt quá! Nghĩ nghĩ, cậu lại dừng xe, đem cửa sân khép lại, dùng chày cán bột chặn cửa.
Làm xong mọi việc, lúc này cậu mới yên tâm rời đi.
Xe vội vã đi về hướng hoàn toàn tương phản với phương hướng dự định đến căn cứ L lúc đầu của cậu, từ kính xe nhìn điểm đen dần dần biến mất, cậu thở dài một hơi. Xem ra cậu muốn chiếu cố Lâm Vũ Trạch là dư thừa, tuy đối phương tuổi nhỏ nhưng có đủ năng lực để chiếu cố bản thân, ngược lại bản thân cậu thì, Tề Duyệt nở nụ cười tự giễu.
Liền đi đến nơi kia đi, nơi mà cậu vẫn luôn hướng tới, hy vọng mệnh cậu đủ dài.
Vùng ngoại ô cách căn cứ 50 km, một đội ngũ đang ở bên ngoài dựng lều chuẩn bị nghỉ ngơi. Dọc theo đường đi bởi vì người trong đội ngũ tương đối nhiều, sợ đến gần những khu dân cư sẽ không an toàn nên họ vẫn luôn dựng lều bên ngoài.
“Cô rốt cuộc có mục đích gì? Những người khác không biết cũng đừng nên nghĩ mình có thể lừa dối mọi người, cô cho là tôi không biết chính cô hại chết học tỷ sao.” Đỗ Mộng Dao nói với Liễu Nguyệt vừa xuống xe.
Liễu Nguyệt mang vẻ mặt nghi hoặc nhẹ giọng hỏi lại: “Đỗ tỷ tỷ, đang nói gì nha? Tôi nghe không rõ.”
Đỗ Mộng Dao có chút phẫn nộ bắt lấy tay đối phương, cao giọng: “Cô không cần giả bộ, trên cổ học tỷ có vết bằm, chắc chắn là cô cố ý hại chết tỷ ấy, học tỷ mỗi ngày đều cùng một chỗ với tôi, làm sao có thể bị cắn.”
Liễu Nguyệt bình tĩnh hỏi lại: “Vậy tại sao lúc ấy cô không nói?”
Đỗ Mộng Dao nghẹn họng, lúc ấy tình huống quá bất ngờ, cô căn bản không nghĩ tới việc khác, về sau cẩn thận nghĩ lại mới thấy đáng ngờ.
Biết rõ đối phương giả dối, nhưng lại không tìm thấy chứng cứ, Đỗ Mộng Dao tức giận đẩy Liễu Nguyệt. Nào ngờ đối phương kêu lên một tiếng, té trên mặt đất, cô không thể tin nhìn đối phương, rõ ràng cô không dùng lực mạnh a.
“Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?” m thanh của Liêu Phi Phàm từ phía sau truyền đến, trong âm thanh mang theo thân thiết.
Liễu Nguyệt trong mắt hàm lệ, thanh âm tắc nghẽn trả lời: “Không…Không có việc gì, là em không cẩn thận.”
Liêu Phi Phàm nâng Liễu Nguyệt dậy, trách cứ Đỗ Mộng Dao: “Mộng Dao, dọc đường đi em đều nhằm vào Tiểu Nguyệt, em ấy tâm địa thiện lương, cứu nhiều người như vậy, em như thế nào lại gây hấn với em ấy, chuyện của Hân nhi không phải lỗi do em ấy.”
Đỗ Mộng Dao thất vọng nhìn Liêu Phi Phàm, thật sâu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó chuyển hướng về phía Liễu Nguyệt, trào phúng nói: “Xem như cô có bản lĩnh, tôi sẽ mở to mắt ra chờ xem!” Nói xong liền quay đầu đi về hướng mọi người.
Liễu Nguyệt kéo tay áo của Liêu Phi Phàm, trong âm thanh mang theo vẻ ủy khuất: “Đều là lỗi của em, anh không cần trách Mộng Dao tỷ tỷ.”
Liêu Phi Phàm thu hồi tầm mắt nhìn Đỡ Mộng Dao, an ủi đối phương: “Không trách em, cũng không biết cô ấy làm sao, gần đây tình tình càng lúc càng bất hảo, trước kia cô ấy cũng không như vậy, có lẽ là do khẩn trương đi.”
“n, Mộng Dao tỷ tỷ có thể là gần đây mệt mỏi, chờ chúng ta đến căn cứ M thì tốt rồi.” Liễu Nguyệt thật hiểu ý lên tiếng.
Liêu Phi Phàm lúc này mới yên lòng: “Em cẩn thận một chút, tôi qua kìa nhìn xem, lát nữa sẽ lấy thuốc giúp em sát.”
Liễu Nguyệt nâng lên cánh tay bị trầy da, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Liêu đại ca, anh thật tốt…”
Nâng đầu nhìn Liêu Phi Phàm đi xa, không tồi, cô cần nhất chính là người tin cậy mình vô điều kiện, người này thật hợp ý cô.
Viêm Bân không phải ngươi có thế lực sao, ta so ra thế lực cũng rất lớn đi! Lần này ta nhất định sẽ đoạt được ngươi!
Thay đổi tầm mắt, nhìn Đỗ Mộng Dao đang giúp những người khác dựng trại, dám đấu với ta sao, chỉ sợ là ngươi không đủ sức.