Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 52



Trong một gian phòng bày trí đơn giản nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra sự xa hoa thuộc căn cứ L.

Một nam tử sở hữu khuôn mặt tuấn lãnh ngồi phía sau bàn làm việc. Gã nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn luôn ngốc lăng mà nhìn ra không trung.

Tối qua đối với gã lại là một đêm mất ngủ, đã mấy năm rồi gã vẫn chưa được ngủ ngon, thường xuyên sẽ ở trong mộng bừng tỉnh dậy, cái loại đau đớn thấu tâm can kia khiến gã không cách nào yên ổn đi vào giấc ngủ. Gã luôn mơ thấy nam hài kia, mơ thấy thân thể trên giường của cậu dần biến thành màu đèn hòa cùng màn đêm.

Nhưng đêm qua không biết vì sao lại khác biệt, vẫn đồng dạng là nam hài năm năm trước chỉ ở cùng gã một ngày liền biến mất, là nam hài tên Tề Duyệt. Gã mơ thấy gã cùng cậu đang ngồi trước bàn cơm dùng cơm chiều, cậu mỉm cười với gã, ngữ khí ôn hòa cùng gã tán gẫu những chuyện vụn vặt bình thường.

Đồng dạng là cái bàn, ghế sô pha, bố cục trong phòng, thậm chí là bức màn, thế nhưng lại giống với nơi ở hiện tại của gã như đúc. Phải biết rằng căn phòng này từ sau mạt thế gã mới vào trụ, mọi thứ bên trong đều do gã tự tay bố trí, gã cũng không hiểu việc này là thế nào.

Một cỗ nhiệt khí đột nhiên tràn ra khỏi hốc mắt, gã vươn tay dùng sức lau mặt, từ khi nam hài kia biến mất, gã thường xuyên sẽ như vậy, này rất không giống bản thân gã.

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có một người đẩy cửa bước vào.

Hàn Phi đi vào, trực tiếp an vị trên ghế sa lông, đưa tay nới lỏng cổ áo sơmi, không đợi đối phương mở miệng liền trực tiếp nói: “Người của căn cứ M ngày mai sẽ đến đây.”

“n. Có danh sách rồi chứ?” Viêm Bân hỏi.

“Tổng cộng có mười người, lãnh đạo chính là nữ nhi của Liễu Chính Nam.”

Liễu Chính Nam trong quân đội căn cứ B rất có quyền uy, mấy năm nay vẫn luôn cạnh tranh cùng Đường gia.

Viêm Bân nghi hoặc hỏi lại: “Liễu Chính Nam có nữ nhi? Hắn không phải chỉ có một đứa con trai tại căn cứ B sao?”

“Không phải thân sinh, là kế nữ, là do lão bà hiện tại của hắn mang đến, nghe nói nữ nhân này tại căn cứ M rất có quyền thế.” Hàn Phi cảm thấy hứng thú muốn nhìn thử xem là nữ nhân như thế nào lại có bản lĩnh như vậy.

“A?” Viêm Bân quả thật không nghĩ tới, gã có phái người đi đến nhưng đều chặn bên ngoài.

“Còn có, người có dị năng tiên đoán chính là nữ nhân này.” Hàn Phi nói xong liếc mắt nhìn Viêm Bân ở đối diện, tiếp tục nói: “Có thể hay không Liễu Chính Nam phái người tới thăm dò chúng ta?”

Mạt thế tiến đến, tứ đại căn cứ nổi dậy. Căn cứ B thuộc Đường gia, căn cứ S có chút hỗn loạn, hiện nay do Lý gia nắm giữ, căn cứ M do Phùng gia cùng Liêu Phi Phàm nắm giữ, còn căn cứ L chính là của Viêm Bân. Tứ đại căn cứ bình thường cũng không hợp tác cùng nhau, đều đơn phương phát triển. Mấy ngày hôm trước đột nhiên căn cứ M phái người truyền tin mời liên hợp, thật sự rất khó đoán.

Nữ nhân này thế nhưng cũng có năng lực tiên đoán giống gã.

Viêm Bân trầm ngâm một lát, dời đề tài: “Ngươi vẫn còn tìm?”

Ánh mắt rớt xuống người đang ngồi trên ghế salông, chỉ thấy Hàn Phi rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, nhẹ giọng hừ một tiếng: “n.”

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên thật áp lực, hai người đều không có tâm tư tiếp tục nói chuyện với nhau.

Một chiếc xe quân dụng dừng trước cửa toàn kiến trúc cao 6 tầng, hai thanh niên mặc quan trang một trước một sau xuống xe.

Trước cửa có một nam nhân hơn 30 tuổi mặc bộ bạch y đang đợi họ, nhìn thấy hai người vừa xuống xe liền lộ ra sự kinh hỉ.

“Thủ trưởng hảo.” Lính gác hướng về phía một người nam tử vừa mới xuống cúi chào.

Nam tử làm một cái đáp lễ, y dáng người cao gầy, mặt mày nghiêm túc. Từ quân hàm trên người y có thể thấy được đây là một thiếu tướng trẻ tuổi, có thể ở tuổi này mà leo len vị trí cao như vậy thì đích thực là người bất phàm, phải biết rằng sau mạt thế những người có chức vị cao cơ hồ đều chết sạch, bên cạnh là cảnh vệ của y.

Người đang đợi ở cửa nhanh chóng tiến lên, bắt đầu báo cáo: “Ngô giáo sư vẫn kiên trì ở trong phòng thí nghiệm của ông ấy.”

Nam tử đang đi tới hơi khựng một chút nhưng cũng nhanh chóng gật đầu: “Đi qua nhìn xem.”

Dùng thang máy trực tiếp đi xuống tầng ngầm dưới lòng đất, nơi này là viện nghiên cứu bí mật của căn cứ B, ở bên ngoài ngụy trang là một khu quân sự cỡ trung.

Đing, cửa thang máy mở ra, ba người bước ra ngoài. Trên hành lang thật dài chỉ có ánh đèn heo hắt, bởi vì hệ thống phát điện bằng năng lượng mặt trời còn chưa ổn định, bóng đèn chợt lóe lúc sáng lúc tối, cửa sổ hai bên khiến những ai nghía vào nhìn trộm cũng đều phải sởn gai ốc. Những người trong phòng thực sự đã không thể gọi là người, bọn họ là những thể thực nghiệm.

Người lúc trước mặc áo khoác trắng đứng đợi ở cửa dẫn hai người quan quân theo thông đạo thật dài tiến vào một căn phòng.

Bên trong phòng có một lão nhân tóc hoa râm khoảng hơn 50, s60 tuồi đang đứng đối diện một đống ống nghiệm, thái độ cực kì nghiêm túc, ngay cả có người tiến vào cũng không phát giác.

Người dẫn đường lên tiếng: “Lão sư, Đường đội trưởng đến.”

Lão nhân không thèm để ý, động tác trên tay không hề dừng lại.

Nam tử vừa lên tiếng có chút xấu hổ, nhưng lão sư hắn tính tình cổ quái, chưa bao giờ vì thân phận đối phương mà nhún nhường.

Vừa định lên tiếng lần thứ hai nhưng lại bị nam tử mặc quân trang lắc đầu ngăn cản, chỉ có thể đứng một bên chờ.

Qua một hồi thực nghiệm hoàn tất, lão sư mới xoay người cầm văn kiện trong tay bỏ vào ngăn kéo, mới quay đầu đi về phái những người trong phòng.

Ngô giáo sư là chuyên gia nổi danh quốc tế về lĩnh vực khai phá cùng nghiên cứu bệnh độc, là ngôi sao sáng trong giới y học. Hiện tại ông đang phụ trách nghiên cứu đầu đề là chuyển gen, nếu thành công có thể ngăn cản sự khuếch tán của bệnh độc tang thi. Nghiên cứu này được căn cứ cao tầng thập phần coi trọng, nếu nghiên cứu thành công như vậy căn cứ B sẽ đem nước nhà trở thành tụ điểm có thế lực hất toàn thế giới, dù sao người có khả năng chữa trị rất ít ỏi.

Quân trang nam tử dẫn đầu lên tiếng: “Ngô giáo sư, ngài xem chúng ta phái người đem hết máy móc lại đây thế nào? Ngài không cần tự mình đi, an toàn là trọng yếu.”

Không đợi đối phương nói tiếp, lão hiên trực tiếp cự tuyệt: “Không được, những đồ vật trong phòng thí nghiệm chỉ có tôi biết, nếu như bị đám người hồ nháo các cậu lộng hư thì phải làm thế nào?”

Quân trang nam tử trầm ngâm hồi lâu, lên tiếng: “Được rồi, tôi sẽ đi an bài một chút.”

Lão nhân lúc này mới vừa lòng gật đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười nói: “Vậy mới đúng, người trẻ tuổi làm việc phải quyết đoán mới tốt.” Thấy yêu cầu của mình được đáp ứng, lão nhân cũng tiếp tục nhắc nhở đối phương: “Mau lên a, thời gian của tôi rất quý giá, không thể so với các cậu được.” Nói xong cũng không thèm để ý tới bọn họ quay lại tiếp tục các thí nghiệm của mình, nghiêm túc đùa nghịch các ống nghiệm.

Nam tử áo trắng vội giải thích: “Đường đội trưởng, ngài đừng để ý, lão sư ông ấy tính tình vẫn luôn như vậy.”

“Chúng ta nghiên cứu thuận lợi như vậy thật sự đều nhờ Đường đội trưởng, chính là lão sư ông ấy… Thật sự không có vấn đề gì sao? Dù sao nơi đó rất nguy hiểm.” Nam tử mặc áo trắng có chút lo lắng.

“Chúng ta cùng Trác Tuyệt tiểu đội sẽ bảo vệ tốt Ngô lão sư.”

“n, vậy kính nhờ mọi người chiếu cố lão sư.” Nam tử áo trắng lúc này mới thoáng yên lòng, Trác tuyệt tiểu đội là đệ nhất tiểu đội ở căn cứ B, thực lực của Đường đội trưởng trước mặt này cũng không thể coi thường.

Quân trang nam tử là người đã chứng kiến rất nhiều bộ mặt, tuy nói kết quả không như mong đợi nhưng cũng không tính là hỏng bét.

Đi vào đại lâu, quân trang nam tử thở mạnh một hơi, nương theo ánh sáng có thể thấy khuôn mặt của nam tử dị thường tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc, khí chất trên người như bộ quân trang y đang mặc.

“Kêu Lâm Vũ Trạch buổi tối qua đây một chuyến đi.”

Cảnh vệ bên cạnh là một tiểu tử còn trẻ tuổi, hỏi: “Ngài là muốn cùng Lâm đội trưởng bàn về chuyện vận chuyển sao?”

“n.” Quân trang nam tử nở nụ cười, nói: “Muốn đi đến quê hương của cậu, nghe nói ở thảo nguyên kia cảnh sắc rất đẹp.”

Cảnh vệ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, thảo nguyên nơi quê hương tôi là đẹp nhất.” Ánh mắt của hắn mang theo hoài niệm.

“Vậy đi thôi, tôi cũng muốn nhìn xem.” Nói xong, đứng dậy lên xe Jeep.

Tôn Dương sau khi dùng cơm xong được Tề Duyệt khuyên bảo đi vào phòng nghỉ ngơi.

Hiện tại đã là buổi chiều mà u Khắc vẫn chậm chạp chưa về, Tề Duyệt quyết định đi đến nơi ở của Đại Cường cách đó không xa để xem hắn đang làm gì.

Đại môn đóng chặt, Tề Duyệt rút về cánh tay tính mở cửa, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai mới leo tường vào sân. Thấy được thân ảnh muốn tìm, u Khắc cùng Đại Cường đang chụm đầu vào chơi cái gì. Tề duyệt gõ lên cửa kính thủy tinh, kinh động đến hai người trong phòng.

Đại Cường là một tráng niên khoảng 30 tuổi, là một kĩ sư, từ nhỏ đến lớn đều cư trú tại căn cứ M. Trước mạt thế hắn tới thảo nguyên này để du lịch, kết quả lại an cư ở nơi này, sở thích của hắn là thu thập và cải tổ súng ống, ở phương diện này có thể nói hắn có tài năng thiên bẩm.

Theo u Khắc mở cửa nhảy vào, Đại cường nhìn thấy người vừa tới, có chút hưng phấn nói: “Tôi chỉ biết là cậu có lương tâm mà, mau lấy ra, tôi đã sắp chết đói, mau mau cho tôi xem có gì ăn ngon.” Ai, vô luận bề ngoài thoạt nhìn cơ trí cỡ nào vẫn không thể thay đổi được cật hóa (ham ăn) của hắn.

Tề Duyệt bất đắc dĩ lấy ra gà nướng, hỏi hai người: “Đã mấy giờ rồi như thế nào còn chưa ăn gì, cũng không quay về?” Ánh mắt chuyển hướng sang u Khắc.

Chỉ thấy đôi mắt lam sắc của đối phương tràn ngập ưu thương, u Khắc là con lai, có một phần tư huyết thống của nước F, nội tâm lãng mạn lại thâm tình.

Tề Duyệt đột nhiên có dự cảm không hay, quay đầu nhìn về phía Đại Cường miệng đang nhét đầy thịt gà. Đại Cường vốn có tên tiếng Anh là Alexander Thompson, tên tiếng Trung là do Tề Duyệt đặt cho, kỳ thật bản thân hắn lớn lên rất gầy yếu.

Đại Cường không rõ ràng nói ra một câu: “Từ bệnh trạng của Tôn Dương, rất có là là bệnh bạch cầu.”

Trách không được, bệnh trạng rất giống, sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn, thân thề hơi bị phù, hay bị chóng mặt,…

Tề Duyệt theo thói quen lấy gói thuốc lá trong túi quần ra, rút một điếu, để lên miệng rít một hơi. Cậu căn bản không thèm chú ý đến tủ âm tường bên cạnh trưng đầy súng ống đạn dược.

=============

Bệnh bạch cầu là bệnh ung thư khởi phát từ các mô tạo ra máu hay còn gọi là tủy xương. Bình thường, tủy xương sản xuất ra các tế bào bạch cầu, các tế bào hồng cầu và tiểu cầu. Bệnh bạch cầu xảy ra khi quá trình sản xuất có trật tự này bị gián đoạn. Điều này dẫn đến việc tạo ra các tế bào tủy chưa trưởng thành được gọi là các tế bào non của bạch cầu. Các tế bào này sẽ dồn ép các tế bào tủy bình thường dẫn đến sự suy giảm các tế bào máu bình thường. (xem thêm tại đây.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.