Bên trong gian phòng bài trí thực phổ thông, chỉ có nổi bật chiếc giường đôi lớn ở giữa cùng với sàng đan (khăn trải giường) màu xanh da trời, Tề Duyệt thực yêu sạch sẽ, trong phòng đều lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái.
“Buổi tối tôi ở trong này ngủ, có thể chứ?” Lâm Vũ Trạch ngồi trên giường hỏi Tề Duyệt.
Tề Duyệt nhíu mày, cậu rất khó xử, cậu không có thói quen ngủ cùng người khác, “Vậy anh ngủ ở nơi này đi, tôi sang cách vách ngủ.” Gian phòng cách vách trước kia là của u Khắc, từ khi hắn cùng Tôn Dương quyết định ở cùng nhau thì gian phòng kia vẫn để trống.
Lâm Vũ Trạch có chút u oán mà nói: “Cậu không phải nói cùng tôi ở một chỗ sao? Chẳng lẽ là nói dối?”
“Đương nhiên không phải, chính là… Chính là…” Tề Duyệt khó xử.
“Từ khi nãi nãi qua đời, tôi chỉ có một người, buổi tối sẽ thực sợ hãi, thường xuyên sẽ gặp ác mộng, đã muốn thật lâu không ngủ một giấc an ổn.” Lâm Vũ Trạch chậm rì rì nói. (anh xài khổ nhục kế để trèo lên giường ẻm kia =]])
“Được rồi.” Tề Duyệt nháy mắt đã bị đối phương đả bại, cậu không nỡ cự tuyệt anh.
Lâm Vũ Trạch chọn cao mày, tiến lên ôm lấy Tề Duyệt, cô đơn mà nói: “Cám ơn cậu, Tề Duyệt, tôi biết chỉ có cậu là thực lòng tốt với tôi.”
Tề Duyệt trìu mến mà vỗ lưng đối phương, cam đoan: “Đương nhiên, tôi vẫn luôn đối với anh rất tốt.”
Thời điểm hai người cùng nằm trên giường đôi, Tề Duyệt có chút hối hận. Ban ngày phát sinh sự việc ngoài dự kiến, cậu căn bản chưa từng nghĩ qua sẽ ngủ cùng với Lâm Vũ Trạch. Trong mắt cậu Lâm Vũ Trạch so với cậu nhỏ hơn vài tuổi, chỉ là một hài tử mà thôi, ai, cậu còn bị đối phương cưỡng hôn.
Tề Duyệt lăn qua lộn lại, người bên cạnh khiến cậu không được tự nhiên, thân mình tận lực cọ đến thành giường. Một đôi tay to đưa qua đến, một phen liền kéo cậu lại, thanh âm của Lâm Vũ Trạch từ phía trên vang lên, “Duyệt Duyệt, cậu muốn rơi xuống đất sao?”
Thanh âm mang theo ái muội không nói nên lời.
Tề Duyệt bị đối phương ôm vào trong ngực, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.
Qua một hồi lâu cũng không thấy đối phương nói tiếp, cậu ngẩng đầu, thấy Lâm Vũ Trạch hô hấp đều đều mà ngủ say. Cánh tay ôm Tề Duyệt cường tráng hữu lực, Tề Duyệt giãy vài cái cũng không thoát khỏi, cậu không dám rất dùng sức sợ đánh thức đối phương, đành phải bảo trì tư thế bị ôm như vậy, miên man suy nghĩ đến quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.
Trong bóng đêm, Lâm Vũ Trạch mở hai mắt, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm người trong ngực, cánh tay gắt gao ôm lấy cậu mà nhắm mắt lại.
Những ngày kế tiếp, mọi người ở chung rất hòa hợp. Ban ngày sẽ thay phiên lưu người lại bồi tôn dương, những người khác thì đi đến phụ cận thảo nguyên săn thú, buổi tối bọn họ cũng sẽ tổ chức liên hoan, thân thể Tôn Dương cũng tốt lên rất nhiều.
Ban đêm, Lâm Vũ Trạch vẫn ngủ cùng Tề Duyệt. Hai người thực thuần khiết, cái gì cũng đều không có phát sinh, Tề Duyệt cũng bắt đầu thói quen có đối phương làm bạn.
Một tuần rất nhanh liền đi qua, sáng sớm, theo thường lệ bọn họ sẽ đi đến thảo nguyên săn biến dị thú.
u Khắc muốn bồi Tôn Dương, Đại Cường muốn nghiên cứu cái gọi là vũ khí kiểu mới, Tiểu Phàm mỗi lần đi thảo nguyên hắn đều rất hào hứng, lần này thế nhưng cũng nhăn nhó mà nói tối hôm qua ăn nhiều, thân thể không thoải mái không đi được.
Thảo nguyên sáng sớm thật mỹ lệ, không khí trong lành, thời tiết đầu mùa xuân mát mẻ, cây cối như bừng bừng sức sống.
Vừa đến thảo nguyên, bánh mì mà Tề Duyệt ăn liền hiển lộ ra hiệu quả, phát hiện tung tích một con trâu biến dị cấp sáu. Con trâu này rất lớn, nhưng lại dị thường nhanh nhẹn, phát hiện nhân loại liền chạy vào sâu trong thảo nguyên.
Tề Duyệt lái xe, Lâm Vũ Trạch ngồi ở vị trí phó lái phụ trách bắn súng, nhưng luôn để cho đầu trâu kia né được. Tề Duyệt không nỡ chỉ trích đối phương, đành phải âm thầm sốt ruột, hồ nghi như thế nào vài năm không gặp mà thuật bắn súng của Lâm Vũ Trạch lại càng ngày càng kém, đầu trâu kia lớn như vậy sao lại không bắn trúng.
Đuổi theo thật lâu, sắc trời đều mơ hồ có chút hôn ám, Lâm Vũ Trạch mới tìm được chút cảm giác, một phát bắn thủng chân sau của con trâu.
Lại bắn liên tiếp mấy phát, trên người, trên đầu con trâu biến dị bị bắn thủng mấy lỗ.
Tề Duyệt dừng xe lại, thở phào nhẹ nhõm.
Tề Duyệt xuống xe bắt đầu thu thập, không gian thưởng cho cậu con dao tuy nhỏ nhưng dị thường sắc bén, con trâu này quá lớn, phỏng chừng đủ cho bọn họ ăn thật lâu.
Đến khi chung quanh một mảnh tối đen mới có thể đem con trâu thu thập xong, Lâm Vũ Trạch hỗ trợ nhặt một ít củi lửa, muốn đem thịt trâu đi nướng.
Trên người của Tề Duyệt dính đầy máu của con trâu, cậu khó chịu nói: “Tôi đi thay quần áo.” Đem nhiệm vụ nướng thịt giao cho Lâm Vũ Trạch liền đi về phái xe.
Mỗi lần xuất môn, trên xe đều mang theo thiệt nhiều nước sạch, là để cho tiện ở trên đường tẩy trừ biến dị động vật. Vừa lúc, cậu có thể lấy nước đến tắm rửa một cái.
Mở ra xe cửa sau, vừa lúc có thể ngăn trở hơn phân nửa thân mình, Tề Duyệt cởi hết quần áo.
Nghe tiếng nước truyền đến, Lâm Vũ Trạch nheo mắt lại, nương theo ánh lửa, có thể thấy đôi chân trắng nõn sau cửa xe, thỉnh thoảng có nước từ trên chảy xuống mặt đất.
Buông xuống thịt nướng Tề Duyệt nhét vào trong tay anh, Lâm Vũ Trạch đứng dậy, hướng sau xe đi đến.
Hiện tại mới đầu xuân, buổi tối còn có chút lạnh, Tề Duyệt chiến đấu với cái lạnh mà tẩy sạch máu tươi trên người.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một hồi sau, Lâm Vũ Trạch đã đến bên cạnh cậu, ánh lửa bập bùng khiến khuôn mặt đối phương trở nên mơ hồ.
“Tôi cũng muốn tắm, trên người dính máu, rất khó chịu.” Lâm Vũ Trạch vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo.
Tề Duyệt nhìn đối phương trực tiếp cởi áo khoác ném vào trong xe, tiếp lại bỏ đi áo trong, thân trên lõa thể, anh bắt đầu giải khai thắt lưng. Miệng trương lại hợp, hợp lại trương, hơn nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, “Anh tẩy đi, tôi tẩy… Tẩy xong rồi.” Vừa nói vừa run rẩy.
Thân hình thon dài mảnh khảnh, màu da khỏe mạnh, khác với nam nhân khác, lông tơ trên người Tề Duyệt rất nhạt, hai điểm hồng anh trước ngực vì lạnh mà đứng lên. Bọt nước từ trên mái tóc ngắn đen óng mà trượt xuống cổ, theo thân mình chảy xuống đến bên hông, vật phấn nộn giữa hai chân im lặng mà ngủ.
Nhìn cảnh sắc trước mắt, ánh mắt Lâm Vũ Trạch càng thêm thâm trầm, không tiếng động nuốt nước miếng, cởi xuống quần huấn luyện dã ngoại, đem quần ngoài cùng với quần lót bên trong đồng thời tuột xuống dưới, từ dưới lòng bàn chân rút ra, tùy tiện quăng vào trong xe.
Tề Duyệt có chút ngây dại, trừng lớn mắt nhìn người đối diện, theo đối phương tiếp cậu mà có chút bối rối, nhất là trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy phía dưới của đối phương, cậu có cút e ngại, cự vật giữa hai chân đối phương rõ ràng không hề an phận.
Đem miếng chà lưng nhét vào tay Tề Duyệt, Lâm Vũ Trạch như làm nũng mà nói, “Cậu giúp tôi tẩy được không, tôi vươn không tới.”
Cầm lấy tay Tề Duyệt vươn ra sau lưng mình, mà bả thân anh thì vòng hai tay quanh thắt lưng Tề Duyệt.
Hai người da thịt dán vào nhau, kích thích đến run rẩy, Lâm Vũ Trạch đem hạ thể cọ xát Tề Duyệt, ôm thân thể có chút run rẩy của Tề Duyệt mà nói: “Người cậu thật lạnh, tôi ôm một chút sẽ hết lạnh.”
Tề Duyệt mặt cháy càng lợi hại, căn bản đều nghe không rõ đối phương nói gì, chỉ có thể cảm giác hô hấp của đối phương phun bên tai cậu, đầu lưỡi mềm mại liếm trên cổ cậu.
Lâm Vũ Trạch đem nửa người trên của Tề Duyệt ấn tựa vào xe, miệng khi thì gặm cắn miệng Tề Duyệt, khi thì gặm nhẹ cổ Tề Duyệt, một tay ôm lấy thắt lưng Tề Duyệt phòng ngừa cậu trượt xuống, một tay cầm lấy cái muôi múc nước. Nửa người dưới lại là một cái ác ý đỉnh lộng, Tề Duyệt tay chân mềm nhũn.
Lâm Vũ Trạch múc nước, nâng lên nửa người trên, hai người nửa người dưới còn gắt gao dán cùng một chỗ, anh nhẹ giọng nói: “Nơi này không tẩy sạch sẽ.” Sau đó anh liền xối nước lên hia điểm đỏ tươi trước ngực cậu. Ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm, trải qua nước lạnh kích thích hai điểm hồng anh càng thêm run rẩy, anh liền dán miệng lên, hàm lộng, gặm cắn.
“n… Đừng…” Tề Duyệt cố gắng áp chế không cho tiếng rên rỉ thoát ra.
Động tác của Lâm Vũ Trạch càng thêm lớn mật, tay nắm lấy cái mông căng tròn của Tề Duyệt, tay kia thì lại lấy một chút nước, buông tha hai điểm hồng anh đã cứng rắn trước ngực Tề, nâng lên thân mình, đem nước trực tiếp xối vào giữa hai chân đối phương, “Nơi này cũng không tẩy sạch sẽ, tôi giúp em gột rửa.”
Tề Duyệt xấu hổ đến mặt như muốn cháy, cậu muốn lui về phía sau trốn tránh bàn tay to của đối phương, nhưng dục vọng bị Lâm Vũ Trạch bắt lấy, xoa nắn, đã muốn dần dần cứng rắn lên.
Miệng cũng bị đôi môi nóng bỏng của đối phương ngăn chặn, Tề Duyệt bị hôn đến có chút thở không nổi, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương cổ họng xông vào thoát ra trong cổ họng cậu, bắt chước động tác tính giao, thường thường còn hung hăng mà quặc trụ đầu lưỡi cậu hút một cái, vừa tê dại vừa ngứa ngáy. Nửa người dưới cũng bị đối phương chà đạp, anh nắm lấy vật phấn nộn của cậu mà thong thả bộ lộng.
Thừa dịp Tề Duyệt ý loạn tình mê, Lâm Vũ Trạch ôm đối phương lên xe, đem cửa xe khóa lại, trực tiếp liền đem Tề Duyệt áp đi lên. Tay cũng tham hướng về phía địa phương bí ẩn phía sau Tề Duyệt, dẫn tới Tề Duyệt lại một trận run rẩy.
Há mồm ngăn chặn Tề Duyệt phát ra tiếng rên rỉ, Lâm Vũ Trạch kiên định mà vươ tay thâm nhập tiểu động, một tay vuốt ve điểm nổi lên trước ngực, một tay tiến hành khuếch trương.
Vừa lúc bắt đầu là không thoải mái, theo ngón tay nóng như lửa của đối phương ra vào nửa người dưới của chính mình, Tề Duyệt đã muốn khoái đến không thể chống đỡ, vội vàng mà la lên, “Ngô… Đừng tiếp tục lộng nơi này …”
Lâm Vũ Trạch đã muốn tiến vào ba ngón tay, buông lỏng ra huyệt động bị ngón tay chà đạp, đem hai chân Tề Duyệt để lên vai mình, tay vịn hạ thân sớm đã cứng rắn đến phát đau tiến vào.
Tề Duyệt còn chưa kịp hoãn khí, đã bị côn th*t thô to của đối phương xỏ xuyên qua, tràng vách mẫn cảm bị căng ra đến cực hạn, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được gân xanh trên vật cứng của Lâm Vũ Trạch ma sát trên tràng vách của cậu, cả người cậu đều run rẩy.
Khuếch trương làm hoàn hảo, Tề Duyệt cũng không có cảm giác đau đớn. Cũng không để cho Tề Duyệt có thời thích ứng, Lâm Vũ Trạch bắt đầu mãnh liệt đưa đẩy.
Bên trong xe, hai người nóng bỏng kịch liệt mà dây dưa với nhau.
Thịt nướng bên ngoài đã muốn cháy khét, đống lửa cũng bị từng con gió khuya lạnh lẽo thổi tắt.
Bốn phía một mảnh tối đen, thảo nguyên vang lên tiếng gầm của động vật hoang dã.
Kịch liệt lay động trên xe mãi đến khi thái dương từ đường chân trời bay lên mới đình chỉ, lúc Lâm Vũ Trạch cảm thấy mỹ mãn mà từ trên người Tề Duyệt trở mình, Tề Duyệt mệt đến trực tiếp liền lăn ra ngủ.
Bên trong xe Tề Duyệt ngủ rất sâu, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Lâm Vũ Trạch ngồi ở ghế trước hút thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm người nằm kia, hút liền hai điéu, tâm tình nôn nóng mới dần dần bình ổn.
Dập tàn thuốc, từ kính xe nhìn người mệt muốn chết kia, hé miệng nở nụ cười, khởi động ô tô đi về nơi tụ tập.