Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 63



Tề Duyệt càng nghĩ càng nghẹn khuất, trọng sinh nhiều lần như vậy chẳng những một lần so một lần càng thêm hỗn loạn, lần này càng kỳ quái hơn, còn bị vài nam nhân thượng, bọn họ còn buộc cậu chọn, lão tử không cùng các ngươi chơi nữa!

Cậu ba một cái vỗ bàn đứng lên, nhưng khi nhìn thấy hai người trong phòng đều nhìn về phía cậu, nhất thời lại muốn rút lui, nhìn thấy Đường Khả trừng mắt với cậu, trực tiếp liền lách người tiến vào không gian.

Tề Duyệt cũng không thèm nghĩ những thứ khác nữa, vừa lúc bụng có chút đói, cậu thỏa thích ở trong không gian đánh chén.

Tề Duyệt bất ngờ tiến vào không gian, trực tiếp đem hai người bên ngoài trợn mắt há hốc mồm. Đường Khả tức đến khó thở. Hảo a, dám thách thức sự kiên nhẫn của y, Đường Khả quyết định đóng cửa phòng đợi Tề Duyệt đi ra.

Bởi vì Tiểu Phàm ở nhờ chỗ ở của Đại Cường, Đường Khả liền lấy cớ để Tiểu Phàm dễ dàng chiếu cố Tôn Dương hơn, để Tôn Dương cùng u Khắc đều dọn qua đó.

Lúc đầu Tôn Dương cũng không nguyện ý, u Khắc cũng đã nhìn ra vấn đề của ba người nhưng hắn là ngoại nhân cũng không tiện can thiệp, chỉ có thể khuyên bảo Tôn Dương dọn đi, chỉ có Tề Duyệt ù ù cạc cạc chưa biết rõ sự tình.

Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch hai người không được tự nhiên mà ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, Đường Khả có chút mệt mỏi mà nhu nhu cái trán, trời đã tối rồi, xem ra tiểu tử kia trong khoảng thời gian ngắn cũng không tính toán đi ra.

“Cậu năm năm trước nhận thức Tề Duyệt?” Cuối cùng hai người cũng có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nhau.

“n, anh cũng vậy?” Lâm Vũ Trạch giương mắt nhìn đối phương, trong lòng đã khẳng định chín phần.

Lâm Vũ Trạch từ khi đến căn cứ B liền nhận thức Đường Khả, không thể phủ thừa nhận đối phương thực ưu tú, quan hệ giữa bọn họ cũng không tồi. Nhưng lão bà cũng không thể nhường người nhau.

Tiếp theo đó là một trận trầm mặc, Đường Khả lên tiếng đề nghị: “Vậy đều dựa vào bản lĩnh đi.” Nếu không ai nguyện ý lui bước, cũng chỉ có thể như vậy.

“Hảo.” Lâm Vũ Trạch đáp ứng.

Một đêm đi qua, trời đều đã sáng tỏ nhưng tiểu tử kia vẫn không chịu đi ra. Cũng không thể cứ chờ đợi như vậy, Đường Khả trưng cầu ý kiến Lâm Vũ Trạch, quyết định để những người khác về căn cứ B trước, bệnh của Tôn Dương không thể tiếp tục để như vậy, y đối với Tôn Dương có trách nhiệm thay ca ca Tôn Linh của hắn chiếu cố hảo hắn.

Đường Khả tiễn mọi người lên trực thăng, u Khắc đi ở cuối cùng, trước khi lên trực thăng hắn có chút phức tạp nhìn Đường Khả, trịnh trọng nói với đối phương: “Tề Duyệt rất tốt, hy vọng các anh không gây khó dễ cho cậu ấy.”

“Tôi sẽ.” Đường Khả trả lời không có một tia do dự, đối với vài người bằng hữu của Tề Duyệt này y thực tán thưởng, thời khắc nguy hiểm không bỏ lại bạn hữu hiện tại rất hiếm.

Nhìn trực thăng cất cánh, Đường Khả mới trở lại nơi ở của Tề Duyệt. Hiện tại nơi này chỉ còn lại ba người bọn họ, những người khác đều bị y đuổi về căn cứ B. Dựa theo ước định, một tháng sau trực thăng sẽ tới đón bọn họ, đến lúc đó vô luận cái gì đều nên có một kết quả.

Tề Duyệt tại tiểu tại trù phòng bắt đầu như cá gặp nước, ăn xong lại ngủ, tỉnh dậy lại ăn, trừ bỏ hạ thân còn có chút không được tự nhiên thì mặt khác đều khỏe. Dần dần về sau cậu lại bắt đầu thống khổ, sống một ngày dài như cả năm, thức ăn ăn vào không có biện pháp bài tiết, thời gian ngắn còn không thấy gì, thời gian dài quả thực là cực hình, thật sự là chính mình tự tìm khổ mà.

Ở bên trong xoắn xuýt hồi lâu, rốt cuộc Tề Duyệt quyết định đi ra. Cậu cũng không có làm sai cái gì dựa vào đâu mà phải ẩn trốn, cho dù lên giường thì thế nào, cậu cũng được thoải mái, hai người cho nhau an ủi, nói cho cùng chịu thiệt vẫn là cậu, bị thượng cũng là cậu. Còn có tên Đường Khả kia có tư cách gì nói cậu, trọng sinh nhiều lần như vậy khiến cậu không còn muốn sống dựa vào cảm xúc của người khác, cậu chính là muốn thế nào thì sẽ làm thế đó, bản thân cậu thoải mái là được rồi.

Suy nghĩ thông suốt, cả người cậu đều thoải mái, Tề Duyệt tinh thần lực vừa động trực tiếp liền ra khỏi không gian.

Bên ngoài bầu trời đã muốn tối đen, hai người kia biểu tình tối tăm đợi cả ngày, thấy Tề Duyệt đi ra, hai người đều trừng mắt theo dõi cậu.

Tề Duyệt thanh thanh cổ họng, chống lại ánh mắt hai người, vô vị mà quét tới quét lui. Quả nhiên sau khi nghĩ thông suốt, cũng không còn chột dạ nữa, cũng không sợ hãi, xấu hổ, dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc – vua cũng thua thằng liều.

Đường Khả khó thở quá độ, có chút buồn cười mà chọn cao lông mày, này tiểu Tề Duyệt muốn làm gì?

Lâm Vũ Trạch thì nhăn lại lông mày anh tuấn, xem ra trước đó ở trên xe còn không có giáo huấn hảo, Tề Duyệt lại có quỷ kế gì đây?

Ba người bất động thanh sắc, đều mang ý xấu trong lòng.

Tề Duyệt nhanh chóng mở cửa, nghẹn thật lâu cuối cùng cậu cũng có thể đi WC. Lập tức chạy vọt vào buồng vệ sinh, kéo khóa quần, lấy ra tiểu Duyệt Duyệt, ngửa đầu nghĩ phóng thích.

Đột nhiên cậu lại cảm thấy không được tự nhiên, hai người kia không mời mà tới, cũng theo tiến vào, một người bước vào trong, một người dựa vào cửa, đều đang nhìn cậu. Trong tay cậu vẫn đang nắm tiểu Duyệt Duyệt, muốn tiểu cũng không được, không tiểu cũng không được. (tội em ghê:))

Đường Khả híp mắt nhìn Tề Duyệt, vật phấn nộn đáng yêu đang nằm trong tay cậu. Đột nhiên y tiến lên, nắm lấy tiểu Duyệt Duyệt, khiến đối phương cả kinh mà run rầy, “Mau tiểu a, như thế nào? Chờ tôi tiếp tục giúp cậu?”

Tề Duyệt thấy hai người kia như đã đạt thành hiệp nghị, có chút kinh ngạc, bị Đường Khả niết như vậy, thân thể nhất thời mãnh liệt run lên, thiếu chút nữa trực tiếp liền phóng nước tiểu.

Nheo lại đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cậu muốn nhìn thấu âm mưu của hai người kia. Mặt của bọn họ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn có vài vết bầm, ánh mắt cậu quét tới quét lui trên người Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch. Tề Duyệt thật ngây thơ không nhận thức được bộ dáng hiện tại của cậu câu nhân như thế nào, hạ thể lõa lồ, trong mắt mang theo mị thái liêu nhân.

Đường Khả đột nhiên trực tiếp liền dán vào Tề Duyệt, đem đối phương bán ôm vào trong ngực, một tay giữ thắt lưng, một tay nắm tiểu Duyệt Duyệt, tại bên tai đối phương dùng thanh âm ba người đều có thể nghe được nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ nghĩ muốn làm cậu.” Nói xong còn ác ý mà dùng nửa người dưới chạm vào mông Tề Duyệt.

Đường Khả vừa nói vừa khiêu khích nhìn Lâm Vũ Trạch, y chính là cố ý, mẹ nó, y nghẹn khuất thật lâu.

Hai người áp sát vào nhau, Tề Duyệt có thể cảm giác được rõ ràng dục vọng của đối phương đã muốn cứng rắn. Nhất thời cậu cảm thấy thật 囧, kháo, cái tên lưu manh này, lão tử chỉ muốn đi WC, ai muốn câu dẫn ngươi a.

Thấy Lâm Vũ Trạch giương mắt nhìn mình, Tề Duyệt nhất thời cảm thấy cúc hoa căng thẳng, thao, hai người này cũng không phải người tốt gì, đều đánh chủ ý vào cúc hoa của cậu.

Vùng ra khỏi cái ôm của Đường Khả, cũng không thèm cố kỵ hai người kia nữa, Tề Duyệt trực tiếp ở trước mặt bọn họ đi tiểu, sau khi giải quyết xong, tiểu Duyệt Duyệt còn run rẩy mấy cái. Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai tên kia cậu hiên ngang ra ngoài, tâm tình vô cùng sung sướng.

Lần này đến phiên hai người bên trong xoắn xuýt, Đường Khả sắc mặt hơi trầm xuống mà đi ra ngoài.

Lâm Vũ Trạch mặc dù trên mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng lại đang có một suy nghĩ, chẳng lẽ Tề Duyệt lại muốn trốn? Vừa nghĩ như vậy trên mặt anh càng trở nên tối tăm hơn.

Tề Duyệt dạo qua một vòng vẫn không thấy u Khắc cùng Tôn Dương. Cậu đặt mông ngồi trong phòng khách, hỏi: “Mọi người đâu rồi?”

Đường Khả ngồi xuống bên cạnh cậu, “Đi căn cứ B.”

Tề Duyệt há to miệng, như thế nào lại đi,”Sao lại đột nhiên đến đó? Tất cả đều đi? Đại Cường cũng đi?”

“n, điều kiện trị liệu của căn cứ B rất tốt, còn có chữa khỏi dị năng giả, có thể giúp Tôn Dương chữa bệnh.”

“Kháo, bọn họ là một đám không lương tâm, tôi đây phải làm như thế nào?” Tề Duyệt trực tiếp liền nói ra suy nghĩ trong lòng nói.

Đường Khả cười khẽ, nói ra tính toán của y, “Cậu đương nhiên là đi theo tôi.”

“Tôi vì cái gì phải đi theo anh?” Tề Duyệt tạc mao.

“Cậu đi theo tôi.” Lúc này mở miệng chính là Lâm Vũ Trạch.

Tề Duyệt giận dữ, “Ai cũng không muốn, lão tử một người cũng có thể sống tốt.”

Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch âm thầm dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ, Tề Duyệt đây là tính toán muốn chạy?

“Cậu không đi theo tôi, vậy Tôn Dương phải làm như thế nào? Lúc trước chẳng phải cậu đã đáp ứng Tôn Linh sẽ chiếu cố hảo đệ đệ của hắn sao.” Đường Khả nhẹ nhàng dùng chính sách dụ dỗ.

Tề Duyệt thật khó xử, lúc trước cậu gặp nguy hiểm, Tôn Dương cùng u Khắc cũng không bỏ cậu lại, “u Khắc sẽ chiếu cố hắn.”

“Nếu hắn có thể chiếu cố hảo, vậy Tôn Dương như thế nào còn bệnh đến nặng như vậy.” Đường Khả không ngừng cố gắng, tiếp tục nói: “Cậu tại sao có thể không có khí phách như vậy, thấy bạn hữu sinh bệnh lại nghĩ rời đi.”

Tề Duyệt phẫn nộ nói: “Tôi như thế nào lại là người không có khí phách.”

Lâm Vũ Trạch vừa vặn cũng mở miệng, trong giọng nói mang theo u oán chỉ trích: “Cậu trước kia cũng nói qua muốn chiếu cố tôi, chính là cậu lại...”

Tề Duyệt cứng họng, đúng là cậu từng nói qua, nhưng Lâm Vũ Trạch so với cậu còn cường hơn, cậu làm sao mà chiếu cố anh đây.

Thanh âm Đường Khả ở một bên thản nhiên vang lên, “Cậu lúc trước cũng nói qua, muốn đi theo tôi, cậu còn sờ soạng cơ thể tôi, cậu như thế nào lại tính trốn tránh trách nhiệm.”

Tề Duyệt mặt bạo hồng, Lâm Vũ Trạch híp mắt nhìn, ánh mắt oán giận của tên Đường Khả kia khiến anh có cảm giác ăn không tiêu. Tề Duyệt cố gắng hồi ức, lúc trước là Đường Khả sờ soạng thân thể cậu mới đúng? Như thế nào lại ngược lại chứ.

“Cậu nếu muốn phụ trách, vậy đi căn cứ B đi.” Đường Khả nói.

Tề Duyệt nhăn nhó hơn nửa ngày, nhỏ giọng đáp ứng.”n.”

Được rồi được rồi, kỳ thật cậu cũng muốn đi căn cứ B, cậu cho tới bây giờ không đi qua đó đâu, huống chi cậu là một người có trách nhiệm, hiểu được tri ân báo đáp, ai đối cậu tốt cậu liền đối người đó tốt. Bất quá cậu đáp ứng đi căn cứ B là nể tình mặt mũi Tôn Dương, cũng không phải cho hai người kia hái cúc hoa của cậu.

Đường Khả thấy Tề Duyệt đáp ứng mới thả lỏng mà tựa vào ghế sa lông.

Khóe miệng Lâm Vũ Trạch hơi giương lên để lộ ra tâm tình của anh rất tốt, căn cứ B so với nơi này an toàn hơn, thiết bị cũng tương đối đầy đủ.

Ba người nhất trí với nhau, lòng tốt của Tề Duyệt lại bộc phát. Trời cũng đã tối đen rồi, đồ ăn trong nhà đều để trong không của cậu, những người khác cũng đều đi rồi, hai người này tuy rất lợi hại chắc sẽ không bị đói, nhưng cậu chính là không đành lòng.

Này có tính là bệnh nghề nghiệp hay không a? Mặc kệ cậu ở cùng ai đều không tự chủ được mà suy nghĩ cho bụng của đối phương. Vừa định mở miệng cậu liền nghe thấy bụng hai người kia cũng thật phối hợp mà kêu lên kháng nghị. Cậu quyết định đứng dậy, “Tôi.. Tôi đi nấu cơm.”

Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch thấy mục đích đã đạt được, cũng thả lỏng, chờ ăn cơm. Liên tục vài ngày không được nghỉ ngơi cùng ăn uống tốt, lại thủ ở trong phòng đợi Tề Duyệt một ngày một đêm, hiện tại bình tĩnh lại, quả thật vừa đói vừa mệt.

Tề Duyệt đi vào phòng bếp, lấy ra đồ ăn trong không gian, như bà mẹ nấu ăn cho hai người trong phòng khách.

Cậu thuần thục bắt bếp lên, lấy ra dụng cụ nấu ăn lớn nhỏ khác nhau cùng các loại nguyên liệu.

Tương đại cốt[1], thổ đậu thiêu kê[2], lưu nhục đoạn[3], đường thố lí tích[4], hương lạt tương nhục hãm bính[5] cùng thịt nướng bày ra cả một bàn. Hai người kia bụng không hề khách sáo mà vang lên từng trận, cũng không để ý tới những việc khác, bắt đầu ăn lang thôn hổ yết.

Tề đại trù cảm thấy mỹ mãn mà nhìn hai người nhấm nháp trù nghệ của cậu, cậu cũng ăn không nhiều, mỗi món một đũa cũng đủ no rồi. Đối với nấu ăn cậu hiện tại càng ngày càng chuyên nghiệp, nấu cơm tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, hương vị thì càng ngày càng mỹ vị.

No ấm tư *** dục, hai tên kia ăn uống no say lại bắt đầu suy tính những chuyện khác.

Nhất là Lâm Vũ Trạch vừa mới được nếm thử tư vị, cũng có chút rục rịch, mất đi vẻ lãnh tĩnh bình thường, trong đầu anh không ngừng hồi tưởng lại thân thể bóng loáng của đối phương, tâm lý cũng chút nhộn nhạo đứng lên.

Cặp mông căng tròn đang vểnh lên, tư thế cong người khiến hai người kia như muốn xung huyết. Hai người đều bắt đầu có những suy tính đen tối, kiếm cách thu thập Tề Duyệt đang cần cù dọn dẹp, họ đều muốn bò lên giường Tề Duyệt, làm cho đối phương hoàn toàn hết hy vọng.

Tề Duyệt không hề phát hiện ra cậu đang bị hai người kia yy, tuy nói mạt thế không cần chú ý như vậy, nhưng cậu giống như đã tạo thành thói quen, luôn muốn đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Vểnh mông, cậu đang thu thập vài mảnh xương rơi vãi trên sàn nhà, hồn nhiên không biết hai người kia đều đánh chủ ý vào cúc hoa của cậu.

Thu thập xong mọi thứ thì cũng đã khuya, Tề Duyệt cũng có chút mệt, ngáp một cái, nói với hai người: “Tôi muốn ngủ.” Cũng mặc kệ những thứ khác, trực tiếp đi vào phòng mình.

Vừa định đóng cửa, một cái cánh tay duỗi tiến vào, là Đường Khả, Tề Duyệt giữ cửa hồ nghi hỏi: “Lại làm sao vậy?” Thái độ một chút cũng không tốt, cậu rất mệt a, cậu là lão nhân gia, so không được với hai người trẻ tuổi bọn họ.

“Tôi cùng cậu ngủ.” Đường Khả tuy đang mặc quân trang nhưng bộ dạng lại như phường lưu manh (=]]).

Tề Duyệt giận dữ: “Chỉ biết anh không có ý tốt.” Một phen liền đem đối phương đẩy ra ngoài.

Đường Khả nhất thời không chú ý, bị đẩy một cái lảo đảo, trực tiếp bị đẩy ra ngoài cửa.

Lâm Vũ Trạch đứng ở bên ngoài nhịn không được, cười nhạo ra tiếng.

Tề Duyệt nhìn Lâm Vũ Trạch, nghĩ đến hành động của anh đối với cậu trên thảo nguyên, nhất định anh trước đó đã tính kế, nhất thời liền tạc mao, giận tím mặt, “Anh cũng không phải người tốt gì.” Nói xong, ba một tiếng, liền đem cửa phòng đóng lại trước mặt hai người.

Lần này đến phiên Đường Khả cười nhạo đối phương, còn tưởng rằng tên kia chiếm tiên cơ, nguyên lai cũng là tên nôn nóng, nhất thời tâm lý y cân bằng rất nhiều.

=====================

[1] Tương đại cốt: xương lớn sốt tương vị Đông Bắc.

[2] Thổ đậu thiêu kê: gà khoai tây nhỏ hầm nhừ (lửa riu riu).

[3] Lưu nhục đoạn: món ăn Đông Bắc, thành phần chính là thịt heo, dưa leo, măng non mùa đông.

[4] Đường thố lí tích: sườn chua ngọt (không hiểu sao kiếm tấm nào cũng không giống sườn mà giống…tokbokki =]], ai biết thì góp ý giúp ta nhé ^^)

[5] Hương lạt tương nhục hãm bính: đơn giản là bánh nhân thịt cay

Cảm ơn nàng Bảo Bảo Hoan Hỉ đã giúp đỡ phần chú thích ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.