“Ba, việc này cứ như vậy sao, không thông tri Đường Khả một tiếng sao?” Đường Tề có chút lo lắng, trước không có cùng Đường Khả thương lượng liền đem việc chung thân đại sự của y định đoạt, này không tốt lắm đâu.
“Chờ nó trở về sẽ nói cho nó biết.” Đường Nghĩa chẳng hề để ý nói, hôn nhân đại sự đương nhiên do cha mẹ làm chủ, ba mẹ Đường Khả đều đồng ý để ông đến làm chủ, đây là quyết định của mọi người.
“Có phải hơi vội vàng hay không?” Đường Khả nói cuối tháng mới trở về, trở về cùng ngày liền đính hôn, có thể hay không quá nhanh.
“Ta đây chính là vì đại sự, nhi tử của Liễu Chính Nam gây thất vọng, tuy nói không phải là ruột thịt, nhưng về sau ông ta có lẽ sẽ trông cậy vào cô con gái nuôi này của mình.” Đường Nghĩa là đại bá (bác cả) của Đường Khả, Đường Khả luôn nghe lời ông.”Huống hồ ông ta cũng không thiệt thòi, nữ nhi của Liễu Chính Nam bộ dạng rất không tồi.”
Nói đến đây ngay cả Đường Tề cũng gật đầu đồng ý, đúng là bộ dạng không tồi, tính cách nhìn qua cũng rất nhu thuận. Hắn hiểu rõ tính cánh bản thân không thích hợp làm người lãnh đạo nên hoàn toàn đồng ý Đường Khả thượng vị, để đứng vững đem toàn bộ thế lực căn cứ đều nắm ở trong tay, hiện nay đám hỏi là biện pháp hữu hiệu nhất.
“Con trước đi xuống bố trí một chút.” Đường Tề nói xong liền muốn chạy.
“Tận lực tổ chức xa hoa chút.” Đường Nghĩa dặn nhi tử, không thể để mất mặt mũi.”Đúng rồi, cũng mời những người thuộc căn cứ khác đến đi.”
“Hảo, con đây liền đi lo liệu. Tùy tiện nói cho bọn hắn biết chớ để lộ, đến lúc đó cấp Đường Khả cái kinh hỉ.” Đại mỹ nhân còn có thế lực gia tộc, Đường Khả hẳn là sẽ vừa lòng.
Căn cứ L, trong một căn biệt thư tuy đơn giản nhưng vẫn không giấu được nét xa hoa.
” Căn cứ B nghiên cứu huyết thanh kháng bệnh độc tiến hành thế nào rồi?” Viêm Bân tay cầm bình rượu vừa rót vừa hỏi.
Hàn Phi tiếp nhận cái chén đối phương đưa tới trả lời:”Vẫn còn đang tiến hành thí nghiệm, bất quá nghe nói tiến triển cũng rất thuận lợi.”
“Cuối tháng này người kế nghiệp Đường Nghĩa sẽ đính hôn.” Viêm Bân nói ra tin tức gã vừa nhận được từ căn cứ B.
Tay cầm chén rượu của Hàn Phi dừng một chút, “Đường Khả? Cùng ai?” Người nối nghiệp Đường Nghĩa là Đường Khả đi? Hắn đã gặp qua mấy lần, có thể nói là người trẻ tuổi xuất sắc nhất Đường gia.
“Cậu đoán?” Viêm Bân một hơi uống cạn chén rượu, lại cầm bình rượu rót một chén. Hắn như cũ mỗi đêm đều gặp ác mộng, vẫn là người thiếu niên kia, sắc mặt xanh đen nằm ở trên giường, cảm giác đau tận tâm can kia vô pháp ức chế tràn ngập tứ chi của gã, chân thực không giống như cảnh trong mơ.
Hàn Phi trầm ngâm, Viêm Bân nói như vậy kia nhất định là người hắn cũng biết, người nọ có thể cùng Đường gia đính hôn thân phận khẳng định không đơn giản, thăm dò hỏi: “Không phải là nữ nhi của Liễu Chính Nam đi? Kêu...” Suy nghĩ một chút, “Liễu Nguyệt? Là tên này?”
“n, chính là cô ta.” Viêm Bân gật đầu.
“Thao, khi nào thì? Liễu Chính Nam là lão cáo già, lần trước không phải đưa tới cho anh sao.” Hàn Phi mang theo xem thường cười quái dị nói, nữ nhân kia đến căn cứ L nói muốn hợp tác cùng bọn họ, nhưng bị bọn họ đẩy đi không tiếp, quay đầu liền tìm một nhà mới.
Viêm Bân ghét nhất bị người khác coi như con mồi, cô ả này vừa lúc lại là loại hình gã ghét nhất, hỏi ngược lại: “Lớn lên cũng không tệ lắm, cậu như thế nào lại mặc kệ?”
“Không phải anh không biết, tôi hiện tại đối nữ nhân không có hứng thú.” Hàn Phi bĩu môi.
“Cuối tháng này, chúng ta không nguyện ý, không có nghĩa là người khác cũng không nguyện ý.” Viêm Bân không thèm để ý chút nào, tại mạt thế chỉ có kẻ mạnh mới có thể xưng vương, ai cũng không muốn bị nữ nhân áp chế. Đám hỏi, thật là một từ khó a, cũng phải xem Đường Khả có nguyện ý không mới thành, cuộc đời anh ta ghét nhất là bị người ta tính kế.
“Căn cứ M thì sao?” Hàn Phi hứng thú hỏi.
“Do Phùng Triết cầm quyền.” Lại một hơi uống sạch rượu trong chén, Viêm Bân tiếp tục trả lời.
Hàn Phi cũng một hơi uống hết rượu trong chén, châm một điếu thuốc, “Tên Liêu Phi Phàm kia thật thất vọng, không có năng lực, bị nữ nhân chơi ở trong lòng bàn tay.”
“Phái người chú ý tới sở nghiên cứu nhiều một chút.” Nếu nghiên cứu thành công, vậy thì về sau căn cứ B không thể khinh thường, thuốc này có thể hấp dẫn rất nhiều cao cấp dị năng giả đầu nhập vào căn cứ, căn cứ S đã không có bất cứ uy hiếp nào, tùy thời đều có thể phái người tiếp nhận. Chỉ còn lại căn cứ B cùng căn cứ M.
“n, đã biết.” Hàn Phi hít vài hơi lại dụi tắt điếu thuốc, “Được rồi, tôi về trước.”
Thời điểm đi tới cửa, hắn hơi chần chờ một chút, nói: “Anh uống ít thôi, chuyện đó, tôi không trách anh.”
Viêm Bân không hé răng, cầm bình rượu, chén rượu, đi đến ngồi xuống ghế sa lông đặt sát cửa sổ. Một tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn lại một mình gã trong phòng, có vẻ hơi trống rỗng. Nhìn bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ, lại một hơi uống cạn chén trượu, gã hẳn đã bị tẩu hỏa nhập ma đi.
Căn cứ M, trong một gian phòng xa hoa có thể so với phòng tổng thống, Liễu Nguyệt bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, không kiên nhẫn nói với Phùng Triết trước mặt: “Anh mấy ngày nữa cùng tôi đi căn cứ B, tìm người chú ý tới Liêu Phi Phàm một chút, hắn vẫn còn có chỗ dùng.” Tên biểu ca này của cô, không có mã ngoài cũng không có đại bản lĩnh gì, chỉ dựa vào mưu kế mới tạm thời coi như làm cho cô vừa lòng, nếu không cô cũng sẽ không khiến hắn thành con rối của cô.
“Tất nhiên, em là biểu muội duy nhất của anh, em đính hôn thì người làm anh này cũng phải đưa một phần lễ vật thật lớn mới đúng.” Phùng Triết ngữ khí nịnh nọt, biểu muội này của hắn năng lực cùng thủ đoạn khó đoán, “Yên tâm đi, bên người tiểu tử kia đều là người của chúng ta.” Đối với thái độ khinh bỉ của Liêu Phi Phàm, tiểu tử kia chỉ là một con chó bên người biểu muội, chỉ biết lay động cái đuôi, không có một chút đầu óc.
“n.” Liễu Nguyệt vừa lòng gật đầu.
“Về sau căn cứ B chính là thiên hạ của chúng ta, còn có sở nghiên cứu huyết thanh kháng bệnh độc nữa.” Lấy diện mạo của biểu muội hắn, tiểu tử Đường gia sao có thể tránh khỏi thần hồn điên đảo.
“Hiện tại nói những việc này hãy còn sớm, trước giúp Liễu Chính Nam đem quyền lực của căn cứ B tập trung lại mới là chính sự.” Tuy nói như vậy, nhưng Liễu Nguyệt vẫn lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, tiếp theo bị người từ bên ngoài mở ra, là hai tên thủ hạ của Phùng Triết, trong tay còn ôm một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang hôn mê.
“Liễu tiểu thư hảo.” Hai người thức thời vo cùng tôn kính.
Phùng Triết thấy thiếu niên hôn mê kia, nhất thời mặt mày hớn hở mà hướng hai tên kia xua tay, “Đi, đi, chúng ta đang nói chuyện chính sự, người để ở trong phòng là được.” Thiếu niên này là nhi tử của một quản sự trong căn cứ,bị hắn đánh chủ ý rất lâu.
“Yên tâm đi, em còn không biết anh sao, cam đoan xử lý sạch sẽ.” Phùng Triết có chút đắc ý, người chết rồi sẽ không tiết lộ bất luận bí mật gì. Sở thích này của hắn trừ vài người bên cạnh, căn bản không ai phát hiện.
Chơi xong có thể đem dấu vết lau sạch, đối với điểm này của Phùng Triết Liễu Nguyệt thực vừa lòng, “Tôi đi đây, nhớ rõ an bài tốt sự tình trong căn cứ.” Nói xong lắc lắc eo nhỏ liền đi ra ngoài.
Phùng triết nhìn cái mông đầy đặn mê người của Liễu Nguyệt mà nuốt nước miếng, biểu muội này của hắn bề ngoài thanh thuần nhưng bên trong lại như rắn độc, dáng người nóng bỏng, thực hợp khẩu vị của hắn, nếu có cơ hội làm một lần thì tốt quá.
Bất quá đó cũng chỉ là ước mơ, hắn cũng không dám, mấy năm nay thủ đoạn của Liễu Nguyệt hắn thấy rất nhiều. Tựa như Liêu Phi Phàm lúc trước bên người nữ hài kia, nghĩ tới mà hắn lại rùng mình một cái. Phùng Triết đi vào phòng trong, nhìn thiếu niên trên giường, cởi áo, cởi bỏ dây lưng, hắn vẫn là trước làm thiếu niên này cho đỡ khát đi.
—
Sinh hoạt còn phải tiếp tục, sáng sớm rời giường, mặc kệ tối qua như thế nào, Tề Duyệt lớn tuổi quyết định không cùng bọn họ tiếp tục so đo, cậu vui vẻ thức dậy làm bữa sáng. Mấy ngày gần đây, ba người ở chung cũng coi như hòa thuận, trừ bỏ hai người kia còn có chút nhìn nhau không vừa mắt, mặt khác cũng cũng rất tốt.
Bánh bao, bánh nhân thịt, cháo, dưa muối, chờ cậu làm xongbữa sáng thì hai người kia cũng đãrời giường rửa mặt xong. Trải qua mấy ngày nay, được Tề Duyệt chăm sóc cơm no áo ấm chăm sóc, hai người kia khí sắc rõ ràng so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều. Vết thương trên mặt cũng chỉ còn lại ấn ký hơi nhạt, hai người lại khôi phục bộ dạng anh tuấn tiêu soái như xưa.
Lâm Vũ Trạch như cũ mặc một bộ đồ thường màu đen, Đường Khả cũng cởi bỏ quân phục thay đồ thường thoải mái, hai người mỗi người mỗi vẻ.
Tề Duyệt ngồi trước bàn ăn, nhìn lướt qua hai người đối diện, lập tức liền dời tầm mắt đi chỗ khác, “Tôi lát nữa muốn ra ngoài.”
Đường Khả cầm cái bánh bao cắn một ngụm lớn, ăn ngon, Tiểu Duyệt nhà y làm món gì cũng ngon, ykhông hề nghĩ ngợi trực tiếp nói “Đi đâu? Tôi cũng đi.” Y đến đây chính là vì bắt cóc Tề Duyệt đem về, đương nhiên Tề Duyệt đi đâu y theo đó.
Lâm Vũ Trạch chậm rãi ăn, chờ đợi câu tiếp theo của Tề Duyệt.
Tề Duyệt miệng ngậm bánh bao, từ ngữ không rõ nói: “Tôi muốn đi săn.” Từ lúc Đường Khả đến cậu vẫn chưa ra ngoài, cậu sắp buồn đến chết rồi. Nguyên nhân tối trọng yếu chính là cậu ngại ngùng đi ra ngoài, ngày đó hai người kia thật sự rất mất mặt, chỉ sợ toàn bộ khu tập trung đã truyền tai nhau, hai nam nhân vì cậu mà đánh nhau tranh giành tình nhân.
Đường Khả lập tức sáp lại, “Duyệt Duyệt, tôi cũng muốn đi, tôi chưa từng đi.” Thanh âm mang theo lấy lòng, trải qua vài ngày gần đây y liên tục bị sập cửa vào mặt, sau nhiều lần suy tư, y đã suy nghĩ thấu đáo, Tề Duyệt có tâm lý phản nghịch, chỉ ăn mềm không ăn cứng, vì vậy y phải đổi chiến lược.
“Được rồi, được rồi.” Tề Duyệt căn bản chịu không nổi ánh mắt của y, đưa mắt ý hỏi người còn lại.
Lâm Vũ Trạch ngữ điệu bình tĩnh: “Tôi cũng đi.”
Đường Khả không vui lòng nói: “Duyệt Duyệt chỉ hai người chúng ta đi thôi được không?”
Tề Duyệt vừa nghe lời này, liền nhớ tới lần trước cùng đi riêng với Lâm Vũ Trạch, kết quả cúc hoa đã bị hái, cậu cũng không dám lại ra ngoài cùng Đường Khả. Không một chút suy nghĩ liền nói, “Cùng đi.”
Thu thập xong, chuẩn bị xuất phát. Mới vừa bước ra cửa, Tề Duyệt liền hối hận, khu tập trung vốn không lớn, người ở nơi này trên cơ bản cậu đều nhận thức. Xe còn không chưa chạy được bao nhiêu đã có một số dân cư cùng cậu chào hỏi, “Tề Duyệt, hảo a.” Một trung niên hán tử vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên hướng về phía Tề Duyệt.
“Tề Duyệt, thực lợi hại nha.” Lại một cái người quen, phóng mi lộng nhãn nói với Tề Duyệt.
Tề Duyệt giữa sự “quan tâm” của mọi người, cúi thấp vai, ảo não ra khỏi khu tập trung, cậu đã sớm đoán được cậu đi ra những người đó sẽ như vậy, hình tượng nhu thuận của cậu đã hoàn toàn bị hủy trong tay hai người kia.
Đường Khả đắc ý dào dạt, những người đó biết thế rất tốt, chính là tiểu tử phía sau kia thật chướng mắt, như thế nào trước kia y không phát hiện ra Lâm Vũ Trạch lại là một tên âm hiểm như vậy, thật sự là hỏng bét.
Vận khí của họ cũng không tệ lắm, vừa đến địa phương gần thảo nguyên liền phát hiện một đàn trâu rừng biến dị, lại đuổi theo một đoạn thành công đánh chết một con. Như cũ bọn họ vẫn lấy ra tinh hạch của nó, còn cơ thể thì tẩy sạch đem đi nướng.
Trừ bỏ hai người kia vẫn không nói lời nào với nhau, còn lại thì không khí cũng coi như hòa hợp, bất quá đây chỉ là suy nghĩ của Tề Duyệt mà thôi. Đường Khả đối Tề Duyệt vô cùng ân cần, hỗ trợ múc nước, nhóm lửa, bắt bếp lò, chuẩn bị giá nướng, bất quá thỉnh thoảng cũng sẽ chiếm chút tiện nghi, sờ sờ tay, ấp ấp bả vai. Mỗi khi Tề Duyệt lộ ra biểu tình tức giận, Đường Khả lập tức liền khôi phục bộ dáng nhu thuận mặt mang ủy khuất.
Lâm Vũ Trạch mặc dù là người ít nói, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Đường Khả, cũng dùng ánh mắt không tiếng động khinh bỉ y.
Đường Khả hoàn toàn không thèm để ý đến tên khiến y phiền toái kia, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì y vẫn thích Tề Duyệt. Đường Khả rón rén tiến lên, ôm lấy Tề Duyệt đang giữ giá nướng hôn một hơi.
Tề Duyệt giận dữ, cánh tay cong lại đánh vào bụng Đường Khả khiến y rên rỉ một tiếng. Tên sắc lang này, mấy ngày nay sẽ thường thường chiếm tiện ghi của cậu. Ai cậu cũng không muốn, chỉ muốn được tự tại một mình. Không thèm để ý tới tên đang làm ra vẻ kia, cậu quay người về xe.
Tề Duyệt từ trên xe lấy xô dựng cá xuống. Đây là một con sông nhỏ, có rất nhiều cá tôm, thừa dịp sắc trời còn sớm, lại không cần phải vội vàng, cậu quyết định bắt vài con cá đem về.
Ai cũng không phát hiện, trong bụi cỏ rậm rạp, một con báo biến dị đang nằm. Đôi mắt lục sắc phiếm u quang, nhìn chăm chú ra bờ sông. Đây là một con báo biến dị cấp tám, kiên nhẫn mười phần, vẫn luôn ẩn khí tức, không nhúc nhích ẩn núp trong bụi cây, tựa hồ đang chờ đợi cơ hội thích hợp.
Tề Duyệt lại từ trên xe lấy xuống một cái ghế xếp, thoải mái nằm nghỉ, không để ý tới Đường Khả bên cạnh, tranh thủ chợp mắt một chút.
Đường Khả ở bên cạnh Tề Duyệt thành thật bắt cá, Lâm Vũ Trạch cách đó không xa đang nướng thịt trâu. Dị năng của Lâm Vũ Trạch có thể thăm dò trong khoảng cách 500m, chung quanh thực an tĩnh, nhìn không ra một tia dị thường.
Ba người phân tán mà ngồi, như một buổi dã ngoại trước mạt thế, thản nhiên tự tại.
Lần này đi ra vốn tính toán ở bên ngoài vài ngày, bởi vậy họ cũng sẽ không sốt ruột, thời điểm mặt trời sắp lặn, Tề Duyệt mới sảng khoái đứng dậy, thu thập chiến lợi phẩm của buổi chiều.
Ngắm nhìn cái xô của Đường Khả, đã muốn gần đầy, bĩu môi.
Bên kia, sau khi được Lâm Vũ Trạch chăm sóc, con trâu xấu số kia đã biến thành thịt nướng mỹ vị ngon miệng.
Tề Duyệt nhanh chóng chuẩn bị cơm chiều. Lâm Vũ Trạch ở chung quanh nhặt củi đốt, Đường Khả ở bên cạnh thu thập cá.
Con báo biến dị phóng nhẹ cước bộ, từng bước từng bước lại gần, biến dị động vật cùng tang thi giống nhau, sẽ tự động lựa chọn mục tiêu tương đối yếu hoặc là có dị năng cấp bậc thấp nhất để phát động công kích. Con báo này quan sát thật lâu, rốt cục tuyển Tề Duyệt, dị năng giả trên người cậu phát ra mùi thịt kích thích nó, nước miếng tí tách chảy xuống.
Lâm Vũ Trạch xoay người nhặt củi đốt, đột nhiện anh cảm thấy một trận khí tức khác thường, anh đứng thẳng dậy, ngưng thần, tìm kiếm mục tiêu khả nghi chung quanh. Lâm Vũ Trạch nghi hoặc, rõ ràng trước đó anh đã thám thính chung quanh, cũng không có phát hiện nguy hiểm, như thế nào lại có cảm giác này.
Anh hiện nay đã đạt tới cao giai cấp bảy, có thể dễ dàng tìm kiếm xuất chung quanh những loài biến dị thấp hơn anh. Nhưng đối với cấp bậc cao hơn vẫn còn khá khó khăn. Lâm Vũ Trạch cố gắng vận dụng tinh thần lực, cuối cùng cũng tìm được. Là một con báo biến dị, “Cẩn thận.” Lâm Vũ Trạch la to nhắc nhở hai người khác.
Cùng lúc đó, Tề Duyệt cùng Đường Khả cũng cảm giác được nguy hiểm, một cỗ dòng khí hướng về Tề Duyệt.
Đường Khả đang ở bên cạnh Tề Duyệt, dựa vào trực giác của y nguy hiểm đang hướng về phía Tề Duyệt, y không kịp làm ra công kích, chỉ có thể bổ nhào vào Tề Duyệt đem đối phương bảo hộ dưới thân.
Ngay lúc móng vuốt của con báo biến dị muốn hạ xuống, xì một tiếng, một dòng khí xanh bắn vào móng vuốt của nó. Ngao một tiếng, con báo biến dị ngã quỵ ra một bên. Nó lăn lộn một vòng, đứng dậy ánh mắt càng thêm hung ác nhìn Lâm Vũ Trạch vừa mới tập kích nó.
Lâm Vũ Trạch trong tay cầm súng sinh lực, hô hấp có chút dồn dập, biến dị động vật cấp tám, vừa rồi nguy hiểm thật.
Tề Duyệt ánh mắt phức tạp nhìn Đường Khả đè trên người mình, kỳ thật Đường Khả vừa rồi không đem cậu hộ trong người, cậu cũng là có thể tránh thoát, cậu còn có không gian.
Đường Khả siết chặt lấy Tề Duyệt, vừa rồi cũng thật đem y sợ hãi, không ngừng nhỏ giọng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, có tôi ở đây.” Trong miệng an ủi Tề Duyệt, nhưng ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm con báo biến dị cách mấy mét, chuẩn bị phát động công kích.
Thấy con mồi tránh thoát một kích trí mệnh của mình, móng vuốt còn bị thương, con báo cuồng bạo, phóng về phía Lâm Vũ Trạch, mở rộng miệng, phun ra mấy bọt khí. Ba ba ba, mấy bọt khí nổ mạnh.
Ở bên cạnh chiếc xe, Tề Duyệt bị Đường Khả hộ ở sau người, bất động thanh sắc lấy ra bánh mỳ, thịt trâu vừa làm, bỏ vào trong miệng. Theo yết hầu nuốt xuống, cậu chợt lóe, thân ảnh tiêu thất.
Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch căn bản không chú ý tới, lực chú ý toàn tập trung trên người con báo biến dị cấp tám thuộ tính không khí kia.
“Ở trong này đừng đi ra.” Đường Khả còn chưa phát giác người bên cạnh đã biến mất, nhỏ giọng nói.
Thực vật quấn quanh, băng phách, mộc thứ, súng sinh lực, bọt không khí, Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch đồng thời phát động công kích.
Con báo biến dị phát hiện không thể chiếm tiện nghi liền nhảy một cái, chui vào lùm cây. Bị thời tiết quỷ dị sau mạt thế ảnh hưởng, bụi cây trong thảo nguyên phát triển mạnh mẽ cao lớn, nhiều chỗ thậm chí còn cao hơn đầu người. Con báo biến dị mặc dù cơ thểlớn gấp đôi lúc trước mạt thế, nhưng thân ảnh vẫn bị bụi cây bao trùm, nhất thời khiến hai người kia không tìm thấy bóng dáng.
Lâm Vũ Trạch cũng chạy đến chỗ xe đậu, cùng Đường Khả hội hợp. Lúc này hai người mới phát hiện không thấy thân ảnh Tề Duyệt ở đâu, bọn họ căn bản không biết dị năng của Tề Duyệt có thể làm ra hiệu quả ẩn thân.
Đường Khả trong nháy mắt như muốn hỏng mất, đứng lên hướng về bốn phía, kích động hô to, “Tề Duyệt, Tề Duyệt, đừng làm rộn, mau ra đây.”
Hai mắt Lâm Vũ Trạch cũng phiếm hồng, đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh, vận dụng dị năng tìm kiếm chung quanh.
Tiếng la của Đường Khả khiến Tề Duyệt hơi động dung, nhưng cậu vẫn quyết tâm cất dấu khí tức cùng thân ảnh, dần dần tới gần mục tiêu. Cỏ dại um tùm, cậu sớm đã phát hiện tung tích con báo biến dị kia.
Con báo biến dị móng vuốt mặc dù bị thương do súng sinh lực bắn cho vài lỗ nhưng vẫn còn con mồi sắp đến miệng, mùi thịt trên người dị năng giả phát ra thật sự rất hấp dẫn. Nó nằm úp sấp trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm hai người bên cạnh xe. Nó cũng đang nghi hoặc, có chút bất an quất quất cái đuôi, tập trung tìm kiếm mục tiêu vừa tiêu thất.
Năm thước, bốn thước, ba thước..... Tề Duyệt không một tiếng động tiếp cận mục tiêu.
Chỉ có thể nghe thấy rầm nha (như tiếng đạp gãy cành cây ý) một tiếng, con báo biến dị bật người đứng dậy, mao (lông) toàn thân đều phải dựng đứng lên. Nhìn về phía đối diện nơi Tề Duyệt đang đứng, nhưng lại nhìn không thấy mục tiêu, cũng ngửi không được khí vị, con báo biến dị nghi hoặc nghiêng đầu.
Mồ hôi một giọt một giọt từ trên trán chảy xuống cổ cậu, thấm vào trong quần áo, Tề Duyệt nháy mắt cũng không dám mà nhìn chằm chằm con báo biến dị trước mặt.
“Tề Duyệt, Tề Duyệt.” Đường Khả thanh âm càng lúc càng lớn, hỗn loạn run rẩy, “Con mẹ nó cậu nhanh đi ra cho tôi.”
Con báo biến dị không tự chủ được bị âm thanh hấp dẫn nhìn thoáng qua, bắt lấy cơ hội, Tề Duyệt giơ tay chém xuống, lăn lông lốc, đầu con báo biến dị từ trên cổ rớt xuống.
Sát, quả nhiên là đao tốt, vết đao chỉnh tề, không một chút nào cảm giác cố sức.
Lâm Vũ Trạch cùng Đường Khả nghe được tiếng vang, vội chạy tới.
Tề Duyệt hiện ra thân hình, sát, chỗ không tốt của hiệu quả ẩn thân chính là đụng vào người hoặc vật có dị năng sẽ mất tác dụng. Cậu nhanh chóng lấy tinh hạch trong đầu con báo biến dị bỏ vào túi áo.
Trở lại chỗ đậu xe, thấy thân ảnh hai người kia đang chạy tới, Tề Duyệt mặt mày hớn hở mà giơ tay lên muốn cho hai người kia nhìn chiến lợi phẩm của cậu.
Một thân ảnh dẫn đầu hướng lại đây, đem cậu đẩy ngã trên mặt đất, gắt gao ôm cổ cậu, “Con mẹ nó cậu chạy đi đâu? Không cần lại làm tôi sợ lần nữa.” Đường Khả trong thanh âm còn mang theo run rẩy, đó là biến dị động vật cấp tám a, trời biết vừa rồi y có bao nhiêu lo lắng.
Bị áp đảo Tề Duyệt không tiếng động ôm lấy Đường Khả áp trên người, cậu có thể cảm giác được nhịp tim kịch liệt của đối phương. Đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút phiếm toan, cậu vẫn luôn cho rằng Đường Khả chỉ vui đùa với cậu, là khi nào thì bắt đầu, phát hiện đối phương lo lắng, quan tâm cậu, trong lòng sẽ có chút mừng thầm.
Dùng sức chớp chớp mắt, nhìn về phía trước, đối mặt chính là ánh mắt mang theo thâm tình của Lâm Vũ Trạch.