Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 77



Mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, hết thảy đều đang tiến hành trong im lặng, chuẩn bị tại thời khắc mấu chốt cấp cho đối phương một kích trí mệnh.

Sau khi cùng Liễu Nguyệt lăn lộn, Liêu Phi Phàm đi đến đại sảnh nhận nhiệm vụ của căn cứ, đó là nơi dị năng tiểu đội tiếp thu nhiệm vụ địa phương, hắn phải chiêu mộ về càng nhiều dị năng giả mới tốt.

Ba....

Liễu Nguyệt ném cái chén trong tay. Lớn tiếng mắng tên người hầu: “Nóng như vậy bảo ta làm sao uống, một chút ánh mắt cũng đều không có, mau cút đi.” Đều do tên Tề Duyệt chết tiệt kia, thấy hắn sẽ không có chuyện tốt gì mà. Không gian vẫn như cũ không sử dụng được, vật tư hữu dụng đều ở bên trong nhưng lại không thể dùng, tính tình Liễu Nguyệt càng ngày càng kém, hoàn toàn không còn ôn nhu như trước.

Ngay khi Liêu Phi Phàm chân trước rời đi không lâu, Liễu Nguyệt sau đó cũng ra khỏi cửa. Cô đã bảo Phùng Triết nếu không phải chuyện đại sự thì không cần đến đây, sáng này hắn đến tìm cô để làm gì?

Nơi ở của Phùng Triết cùng khá gần Liễu gia, đi bộ vài phút liền tới. Một tên dị năng giả khoảng ba mươi tuổi ra mở cửa, trực tiếp chỉ lên lầu, nói là Phùng Triết bảo cô khi đến đây thì trực tiếp lên lầu. Thẳng đến khi lên lầu, Liễu Nguyệt vẫn còn có thể nghe được thanh âm ồn ào của những người dưới lầu, cô xanh mặt, tên Phùng Triết này, đúng là càng ngày càng không biết trời cao đất rộng. Liễu Nguyệt gõ cửa phòng, bên trong không ai lên tiếng trả lời, cô thử vặn cửa, không khóa, vì thế cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Trong phòng khách không có ai, nhưng lại có âm thanh từ trong phòng ngủ truyền ra, cô đứng ở trong phòng khách đợi một hồi lâu cũng thấy người đi ra, vì thế Liễu Nguyệt không kiên nhẫn đi vào.

Buổi sáng Phùng Triết ở chỗ Liễu Nguyệt nghẹn một bụng khí, hiện tại hắn chính là đang phát tiết, “Tiểu *** đãng, tôi làm cậu có thoải mái hay không?”

Một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, tuổi thoạt nhìn cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, linh hoạt vặn vẹo eo nghênh hợp, “Triết ca, anh làm em thật thoải mái, hảo đại, hảo thô a.”

Phùng Triết nghe thấy lời này, càng thêm dốc sức. Thiếu niên này là hắn sau khi đến căn cứ B tìm về, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm xác thực không tồi, khiến hắn khá vừa lòng. Hai người đổi vị trí, Phùng Triết đẩy thiếu niên kia quỳ trên giường, từ phía sau tiến vào, vị trí này vừa đúng đối diện Liễu Nguyệt ở trước cửa.

“Triết ca, có..... có người..... A, dùng sức, em chịu không nổi a.” Thiếu niên *** đãng kêu, căn bản không thèm để ý có người đứng xem.

Trong phòng tràn ngập thanh âm thân thể ba ba va chạm, còn có tiếng nước xì xì. Liễu Nguyệt chán ghét nhìn hai người trên giường, không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên, tôi ở bên ngoài chờ anh.”

“Cô cho rằng những chuyện cô làm không ai biết sao?” Phùng Triết từ trong cơ thể thiếu niên rút ra cự vật còn chưa phát tiết kia, cự vật sẫm màu cỡ bằng cánh tay trẻ con, mặt trên vẫn còn dính dịch ruột non của thiếu niên, hắn nhảy xuống giường đến gần Liễu Nguyệt.

“Chuyện gì? Anh rốt cuộc biết cái gì?” Xem ra tên Phùng Triết này không tất yếu phải lưu lại nữa, bộ dạng Liễu Nguyệt ngọt ngào, thanh âm mềm mại, dựa vào bên ngoài quả thực lừa được rất nhiều người. Cô mở to hai mắt, mang theo biểu tình vô tội hỏi, nhưng trong lòng lại thầm mắng chửi tên heo trước mặt.

Vật phía dưới theo thân thể hắn hơi loạng choạng, Phùng Triết nheo mắt lại: “Biết rất nhiều chuyện, nhưng tật xấu của tôi không phải cô không biết, chỉ có bắn xong mới có tâm tư nghiêm chỉnh nói chuyện.” Tay hắn vuốt ve vành tai Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt phẫn nộ, cô tại sao lại đi nói chuyện với tên này chứ: “Không muốn nói kệ anh, tôi đi đây, tôi rất bận, không có việc gì thì đừng tới Liễu gia tìm tôi.”

“Như thế nào? Tình nhân của cô đến thì người cũ là tôi đây liền bị vứt ra sau đầu sao?” Phùng Triết nhìn Liễu Nguyệt xoay người rời đi chậm rãi mở miệng: “Dị năng của cô cũng thật thần kỳ, mỗi lần đi sưu tập vật tư đều sẽ biến mất hơn phân nửa, Tiểu Nguyệt, em nói xem vài thứ kia chạy đi đâu?”

Đầu óc không ngừng xoay chuyển, Liễu Nguyệt một lần nữa giơ lên khuôn mặt tươi cười, “Biểu ca, anh nói cái gì vậy nha? Vật tư như thế nào sẽ biến mất? Em trước ra phòng khách chờ anh, anh xong việc chúng ta cùng nhau nói chuyện!

“Tiểu Nguyệt muội muội, nó hiện tại rất muốn em nha.” Phùng Triết nắm lấy tay Liễu Nguyệt ấn xuống phía dưới.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào, không cần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.” Liễu Nguyệt cảnh cáo nói: “Đừng quên ba ba của tôi chính là Liễu Chính Nam.”

“Bản thân ông ta tự thân khó bảo toàn, nào còn công phu quản cô.” Phùng Triết căn bản không lo lắng.

Tên này rốt cuộc đã biết cái gì? Đáng giận, thủ hạ của Liễu Nguyệt đều là người của Phùng Triết, tuy rằng cũng có vài tên đáng tin cậy, nhưng cũng không thể nào giấu kín không lọt kẽ hở được.

Đoán được tiểu tâm tư của Liễu Nguyệt, Phùng Triết không cho cô thời gian suy xét, “Em nếu không chiếu cố nó, thân mình anh không thoải mái sẽ dễ dàng quên mất rất nhiều trọng yếu chuyện.”

Liễu Nguyệt hận không thể ngay lập tức giết tên đầu heo này, thật không nghĩ tới có người lại chú ý tới chuyện vật tư biến mất.”Biểu ca, vậy anh muốn thế nào?” Cô làm nũng nói.

Phùng Triết liền đem Liễu Nguyệt ôm vào trong ngực, “Lúc này mới ngoan, hảo hảo hầu hạ anh cho tốt, anh sẽ trả công hậu hĩnh.”

Hắn ôm Liễu Nguyệt đi đến bên giường, ném cô lên, vừa lúc ném ở bên người thiếu niên vẫn còn trên giường kia. Khuôn mặt thiếu niên thập phần xinh đẹp, thân thể trần truồng, hắn bất mãn kháng nghị: “Triết ca, không phải anh nói yêu nhất chính là em sao, tại sao lại đem nữ nhân này tới làm gì?”

“Câm miệng, lăn qua một bên.”

Thiếu niên không dám lên tiếng nữa, nhường hơn nửa giường cho hai người.

Phùng triết trực tiếp kéo quần lót Liễu Nguyệt xuống, ngay cả tiền diễn cũng không làm trực tiếp tiến vào. Vừa làm miệng cũng không ngừng khiêu khích, “Biểu muội, anh làm em thích hơn hay là tên họ Liêu kia thích hơn?”

Liễu Nguyệt bị đau đến rớt nước mắt, cô gắt gao siết lấy sàng đan bên dưới, môi bị cắn đến trắng bệch. Mặt sau ẩm ướt, hẳn nơi đó đã chảy máu rồi.

Nhờ máu làm trơn, Phùng Triết làm được đến tận hứng, hắn bình thường chơi nhiều nên cũng đã thử qua nhiều kiểu, hắn nói với thiếu niên vẫn còn trên giường: “Muốn hay không nếm thử,chút tư vị nữ nhân?”

Thiếu niên này bởi vì diện mạo xuất chúng nên vẫn luôn là đồ chơi người dưới thân có quyền trong căn cứ, cho tới bây giờ đều không có tiếp xúc với nữ nhân, vừa nghe Phùng Triết nói như vậy, hắn lập tức liền hiểu được, đối phương đây là muốn chơi 3P đi. Hắn cũng hùa theo nói: “Đều nghe Triết ca, Triết ca cho em nếm em liền nếm, không cho nếm em sẽ không nếm.”

Phùng Triết vừa lòng cười to, đem thiếu niên bộ dáng dịu ngoan nắm đến, hai người kịch liệt hôn môi. Thân thể thiếu niên dán vào Phùng Triết không ngừng cọ xát, nhẹ giọng rên rỉ.

“Tiểu *** đãng, rất muốn có phải hay không?” Phùng Triết vuốt ve hạ thể thiếu niên, miệng không ngừng nói lời tục tĩu.

Phùng Triết rút ra vật cứng của bản thân, ý nhường thiếu niên. Thiếu niên ngộ đạo, đỡ lấy dục vọng của mình, theo huyệt động đã được làm trơn tiến vào trong cơ thể Liễu Nguyệt. Phùng Triết vừa lòng ở một bên nhìn, càng trở nên hưng phấn, nữ xinh đẹp nam nhân tuấn tú, hắn bài khai cánh mông của thiếu niên tiến đi vào, ba người ở trên giường chơi chồng người đến hôn thiên ám địa.

Mãi cho đến buổi chiều, Liễu Nguyệt mới đi đứng không được tự nhiên rời đi chỗ ở của Phùng Triết. Đáng giận, tên kia dám đùa giỡn cô, thế nhưng lại nói cho cô những chuyện đó đều do hắn đoán. Trong mắt cô hiện lên dày đặc hận ý, Phùng Triết, ngươi chính là tự tìm tử lộ, không thể trách người khác.

Tề Duyệt ở phía sau lại xuất một cái tập trung đối với Liễu Nguyệt, bọn họ cũng thật có duyên, có thể không hẹn mà gặp. Bất quá cho dù không gặp được Liễu Nguyệt, cậu cũng tính toán đi tìm cô ta, hiện tại cậu mỗi ngày đối với Liễu Nguyệt phóng thích một cái tập trung, làm cho cô ta không sự dụng được dị năng, đây quả thực đã thành lạc thú của Tề Duyệt. Cậu cũng không tính toán theo sau, cậu đến đây cũng không phải vì nữ nhân này.

Mặt trời dần dần hạ xuống, một thiếu niên có vẻ hơi gầy yếu từ chỗ Phùng Triết đi ra. Khuôn mặt thiếu niên có vẻ thực mệt mỏi, hoàn toàn tương phản với biểu tình trên giường, lãnh đạm mang theo một tia ưu thương.

Hết thảy đều là bất đắc dĩ, trước kia khi mạt thế bùng nổ, trên đường tiến đến căn cứ, sau khi phụ thân nhận được dị năng nhưng vì bảo hộ hắn mà bị tang thi cắn, hắn liền phát thệ phải bảo vệ thân nhân của mình. Trong nhà còn có đệ đệ muội muội và mẫu thân, hắn chỉ có thể dựa vào dị năng giả kiếm lấy tinh hạch về nuôi gia đình.

Chuyển quá góc đường, hắn sắp về đến nhà, thiếu niên cường bách chính mình treo lên tươi cười. Nhưng đột nhiên hắn lại bị người từ phía sau lôi vào trong góc đường, vốn hắn có chút hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy bộ dáng người phía sau mới thở ra một hơi.

Tề Duyệt mang trên mặt tươi cười thật có lỗi, “Ngại ngùng, không nghĩ sẽ dọa đến cậu.”

Thiếu niên hơi nở nụ cười, “Là do tôi bất ngờ, tôi biết anh.” Hắn quay đầu, nói với người phía sau: “Người nọ đã từng nói qua, sẽ có người bộ dáng so với tôi còn tốt hơn đến gặp tôi, khẳng định chính là anh.”

Tề Duyệt nở nụ cười, thiếu niên này cậu thực thích, tính cách cứng cỏi, lại rất hiểu chuyện. Thiếu niên này là Đường Khả tìm về, từ ngày đó ở yến hội, thiếu niên này liền vì Đường Khả làm việc.

Thiếu niên mở miệng nói: “Việc kia tôi đã làm khá ổn, hai ngày này hắn mỗi ngày đều ăn.”

Tề Duyệt vừa lòng gật đầu, tên Đường Khả này cũng thật độc, phốc, thế nhưng lại hạ dược tên Phùng Triết kia. Sau khi ăn vào, có thể làm cho nam nhân hưng phấn dị thường, tác dụng phụ là nếu ăn mấy ngày thì tên kia sẽ bị liệt dương. Đối với những tên bại hoại dùng chiêu này là quá đúng, khiến hắn không bao giờ giơ lên được.

Tề Duyệt đưa cho thiếu niên một cái túi nhỏ, thiếu niên có chút giật mình tiếp nhận, mở ra bên trong tất cả đều là tinh hạch, cấp một, cấp hai, thậm chí hắn còn thấy được một viên cấp ba. Nhiều như vậy, đổi thành thực vật, đủ cho cả nhà bọn họ ăn rất lâu. Kinh hỉ qua đi, tâm lại chậm rãi buông xuống, hắn đem cái túi trả lại cho Tề Duyệt: “Người kia đã đưa tinh hạch cho tôi rồi.” Người kia mặc quân trang, bộ dáng thoạt nhìn không dễ chọc vào.

Tề Duyệt không tiếp, hơi hé miệng: “Anh ta đưa cậu là thù lao cậu vì anh ta làm việc, những thứ này là thù lao tôi trả cho việc cậu làm giúp tôi.” Nói xong ý bảo thiếu niên đem đầu nghiêng qua.

Thiếu niên hơi do dự nghiêng, Tề Duyệt ghé vào tai thiếu niên nói nhỏ, thiếu niên vừa nghe vừa gật đầu nói: “n, tôi đã biết, chuyện này rất dễ dàng.”

“Những viên tinh hạch đó cho cậu, chúng là thù lao của cậu, nếu cảm thấy nhiều thì cứ coi như là tiền tôi đặt cọc trước cho những chuyện sau này.” Biểu tình Tề Duyệt chân thành tha thiết.

Thiếu niên nở nụ cười, “Cám ơn.”

Tề Duyệt: “Không cần, cậu về sau còn phải thay tôi làm việc.”

Thiếu niên: “n.”

“Tốt lắm, cậu sớm về nhà đi, chuyện đó cậu ngàn vạn lần đừng quên, tôi đi đây, giờ cũng trễ rồi.” Tề Duyệt xoay người muốn rời đi, sau khi đi vài bước, cậu lại xoay người, “Tôi kêu Tề Duyệt, tôi biết cậu kêu Xuyên Xuyên.” Cậu hơi khoát tay, tiêu sái rời đi.

Thiếu niên nhìn người kia dần dần đi xa, dưới ánh chiều tịch dương, thân ảnh kia như được độ một tầng kim sắc bao phủ, Tề Duyệt, Tề Duyệt, miệng thiếu niên không tự giác lập lại.

Trở lại Liễu gia Liễu Nguyệt tức giận đến toàn thân phát run, ở trong phòng đại phát tính tình, đồ vật trong phòng đều được cô lấy phát tiết. Liêu Phi Phàm vừa tiến vào phòng đã thấy vẻ mặt ủy khuất của Liễu Nguyệt.

Liêu Phi Phàm: “Tiểu Nguyệt, em làm sao vậy? Em đi đâu? Ai dám khi dễ em?”

Liễu Nguyệt chảy nước mắt, vẻ mặt thê thảm đem chuyện ban ngày nói cho Liêu Phi Phàm, “Anh ta nói em chỉ thích lăn giường, còn đi nói xấu em, nhưng những chuyện đó không đúng, em hảo ủy khuất a.”

Liêu Phi Phàm giận dữ, “Anh đã sớm nhìn ra tên Phùng Triết kia không phải là tên tốt lành gì, nếu không phải vì hắn là biểu ca của em, anh đã sớm đem hắn thu thập. Không nghĩ tới hắn không biết cảm ơn, thế nhưng còn muốn hại em.” Hắn nói xong liền kéo Liễu Nguyệt ra ngoài.

“Chúng ta đi đâu? Em bây giờ còn không bằng chết, nào còn mặt mũi đi ra ngoài.” Liễu Nguyệt vừa nói vừa bỏ tay của đối phương ra.

“Không thể lưu lại tên tai họa này, Tiểu Nguyệt, em chính là rất thiện lương, người như thế không thể lưu, em là biểu muội của hắn nhưng hắn lại, hắn lại….” Liêu Phi Phàm có chút không đành lòng nói tiếp, Liễu Nguyệt chính là rất thiện lương, thiện lương đến ngay cả người xấu cũng không nhẫn tâm thương tổn.

Liễu Nguyệt dừng tay, ánh mắt đỏ ửng, khẩn cầu: “Kia, anh ấy dù sao cũng là biểu ca của em, anh lưu lại một mạng cho anh ấy đi.”

Liêu Phi Phàm gật đầu đồng ý, thương tiếc ôm Liễu Nguyệt: “Thực xin lỗi, đều là anh không bảo vệ em tốt.” Phùng Triết trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới, thế nhưng hôm nay lại dám thừa dịp hắn không ở, đem Tiểu Nguyệt bắt đi, còn cùng người khác khi dễ Tiểu Nguyệt, chuyện này tuyệt đi61 không thể tha thứ.

Không làm kinh động những người khác, Liễu Nguyệt dẫn Liêu Phi Phàm cùng mấy tên thủ hạ đi đến chỗ ở của Phùng Triết. Sau khi giải quyết xong đám thủ hạ của hắn, bọn họ trực tiếp lên lầu.

Phùng Triết đang nằm ở trong phòng, run đùi uống rượu, hắn hồi tưởng lại cảnh tượng ban ngày. Liễu Nguyệt, hừ, cho cô xem cô còn dám lên mặt hay không, không phải cũng bị tôi thao đến thủy chảy ròng sao.

Cửa phòng bị đá văng, Phùng Triết kinh ngạc nhìn hai người không mời mà đến kia, hoàn toàn không xem ở trong mắt, há mồm liền trêu đùa: “Biểu muội, ban ngày không đã nghiền, buổi tối đây là dẫn người đến tiếp tục chứ gì?” Hắn vừa cười *** đãng vừa run đùi.

Liêu Phi Phàm vốn nghẹn một bụng khí, hiện tại nghe thấy miệng Phùng Triết chỉ biết nhả ra từ thô tục, hắn trực tiếp phát động dị năng, một cái phong nhận xuất ra, Phùng Triết không kịp phản ứng, trực tiếp bị bắn trúng.

Phùng Triết lớn tiếng mắng: “Cấp bảy? Mày khi nào thì lên cấp bảy? Muốn làm gì? Thối kỹ nữ kia dẫn mày lại đây tính giết người diệt khẩu sao?”

Dị năng giả phát động dị năng là dựa vào tập trung tinh thần lực dùng tay phát ra, nếu tay bị phế, kia dị năng cũng không sữ dụng được, cùng người thường không khác gì nhau. Liêu Phi Phàm một chút cũng không thể nghi ngờ đã trực tiếp phế bỏ dị năng của Phùng Triết. Phùng Triết tuy rằng dị năng chỉ có cấp năm, nhưng đối với tuyệt đại đa số dị năng giả mà nói, cấp năm cũng đã khá cao.

Thấy Liêu Phi Phàm kia bộ dáng muốn giết người, Phùng Triết nhất thời liền hiểu được, “Tiện nhân, mấy năm nay tôi giúp cô làm nhiều chuyện thương thiên hại lí, cô thế nhưng lại muốn mượn đao giết người, Liêu Phi Phàm những tên đồng học năm đó của mày chết như thế nào, mày cho rằng chúng thật sự bị tang thi lây nhiễm sao?”

Thấy Phùng Triết muốn khia ra, Liễu Nguyệt bắt lấy quần áo Liêu Phi Phàm, hi vọng nói: “Mặc kệ anh ta nói cái gì, anh ấy vẫn là anh của em, anh không cần cùng anh ấy chấp nhặt, tha mạng cho anh ấy đi, chỉ cần đưa anh ấy đến ku C là được rồi.”

Khu C là địa danh nổi tiếng trong căn cứ B về nơi làm sinh ý thể xác, bên trong tràn ngập các loại bán đứng thân thể nam nữ già trẻ.

Phùng Triết băng bó cánh tay không ngừng chảy máu, miệng không ngừng la hét: “Độc phụ, năm đó vì không để cho người khác vạch trần bộ mặt thực của cô, vẫn là do tôi phái người đi cưỡng *** Đỗ Mộng…”

Lời còn chưa nói hết, lại một cái phong nhận trực tiếp cắt cổ Phùng Triết. Liêu Phi Phàm nắm giữ đúng mực, chỉ tấ công phần mềm, cắt vỡ dây thanh quản của đối phương. Hắn đã đáp ứng Tiểu Nguyệt không lấy cái mạng chó của hắn, nhưng tên này thế nhưng không biết cảm kích, còn thương tổn Tiểu Nguyệt, hắn sẽ khiến cho tên này không bao giờ nói được nữa.

Liễu Nguyệt nói khẽ với người đứng ở phía sau: “Đem hắn đến khu C, tìm người canh chừng hắn, đừng cho người khi dễ hắn, hắn dù sao cũng là biểu ca của tôi.”

“Vâng.” Thủ hạ ngầm hiểu, khu C, chờ hắn trị liệu xong sẽ đi tiếp khách. Thủ hạ kéo Phùng Triết không ngừng giãy dụa ra ngoài.

Liêu Phi Phàm không đồng ý nhìn Liễu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, em chính là rất thiện lương, hắn như vậy đối với em, còn nói xấu em, em thế nhưng còn muốn trị liệu cho hắn.”

Liễu Nguyệt ôn nhu tựa vào trong ngực Liêu Phi Phàm, “Nếu như chúng ta giết hắn, vậy chúng ta cũng bại hoại như hắn.”

Liêu Phi Phàm đau lòng ôm Liễu Nguyệt, đời này có thể gặp gỡ em ấy, có được em ấy, là may mắn cỡ nào của hắn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.