Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 82



Lộ tuyến đã sớm được thương thảo tốt, mọi người quyết định trước tránh những nơi có nhiều tang thi, đi quốc lộ hoặc những đường có lợi thế.

Thành thị đã từng phồn hoa nay đã trở thành phế tích, chung quanh hoang vắng, cỏ dại mọc khắp nơi, đất đai so với trước đây phì nhiêu hơn rất nhiều, nhưng không có ai dám rời khỏi khu an toàn để đến đây trồng trọt.

Theo thời gian trôi qua, đoàn xe cách căn cứ càng ngày càng xa, bốn phía ngẫu nhiên có thể thấy bóng dáng động vật, từ từ có thể thấy một ít tang thi theo âm thanh và mùi hương của nhân loại mà tìm đến.

Trong đội ngũ có trang bị một thiết bị mới, cái máy đó sẽ phát hiện ra những ai bị cuốn hút sau đó báo nguy cho mọi người. Đoàn xe cách bốn giờ sẽ dừng lại nghỉ ngơi một lần, bọn họ dùng thời gian này để ăn cơm, giải quyết vấn đề sinh lý, trừ bỏ lúc đó ra bọn họ cũng không dừng xe lại, ban đêm cũng sẽ không dừng lại hạ trại.

Trong đội ngũ có một dị năng giả, hắn người duy nhất trên toàn bộ căn cứ B sở hữu dị năng không gian, phần lớn thức ăn cùng vật dụng của hành động lần này đều để trong không gian của hắn, Đường Khả còn đặc biệt phái một tiểu đội năm dị năng giả bảo vệ cho hắn.

Ngày đầu tiên rời khỏi căn cứ, hiện tại cũng sắp đến hè, thời tiết dần dần có chút khô nóng, ban ngày hết thảy đều rất thuận lợi, không có thương vong nào xảy ra. Trên đường gặp phải đều là tang thi cấp thấp hoặc là biến dị động vật, bọn chúng chỉ cần vừa tiến vào trong phạm vi công kích thì sẽ bị đội viên đảm nhiệm chức vụ canh gác bắn chết.

Buổi chiều thừa dịp ăn cơm Đường Khả phát cho các đội viên bánh mỳ thần kỳ do Tề Duyệt làm cùng với nước được nấu bằng cái siêu trong không gian của cậu. Nước này có tác dụng bế khí, khiến cho tang thi ngửi không được khí tức nhân loại, Đường Khả phân phát cho mỗi tiểu đội một chén nhỏ, dặn mọi người mau uống.

=================

“Tiểu Nguyệt.” Liêu Phi Phàm nhẹ giọng gọi Liễu Nguyệt đang nhắm mắt lại dựa vào ghế, sắc mặt đối phương thoạt nhìn có chút tái nhợt, nhu nhược khiến hắn đau lòng.

“Chuyện gì?” Liễu Nguyệt mở mắt, trong giọng nói mang theo oán giận.

“Cần lấy, em mau ăn đi.” Liêu Phi Phàm đưa cho cô một ổ bánh mì, còn có một chén nước.

Liễu Nguyệt nhìn đồ vật trong tay Liêu Phi Phàm có chút chán ghét, ai biết mấy thứ này đã bị biết bao nhiêu người đụng qua.

“Anh ăn đi, em không đói bụng.”

Liêu Phi Phàm sủng nịch nói: “Ăn một chút đi, từ khi xuất phát đến giờ em vẫn chưa ăn gì, đừng để bị đói. Cái này là do đoàn xe phía trước đưa tới, nghe nói ăn vào còn có hiệu quả đặc biệt.”

Liễu Nguyệt vừa nghe những lời này càng thêm tức giận, người của bọn họ ở vị trí giữa đoàn xe, phía trước không phải là đám người Tề Duyệt cùng Đường Khả sao.

“Em không ăn, vạn nhất có độc thì phải làm sao.” Liễu Nguyệt cao giọng, có chút bén nhọn nói. Từ đêm đó khi Liêu Phi Phàm đem cô mang về, cảm xúc của cô liền có chút khác thường, tính tình cũng đại phát. Nghĩ đến chuyện Liễu Nguyệt gặp phải chuyện như vậy, bị nhiều người dơ bẩn chạm vào, Liêu Phi Phàm cố nén bi thống, càng thêm ôn nhu chiếu cố Liễu Nguyệt.

Liêu Phi Phàm kiên nhẫn khuyên giải: “Không có việc gì, cái này mỗi người đều có.”

Liễu Nguyệt trong ánh mắt lóe ra hận ý dày đặc, một phen đoạt lấy ổ bánh mỳ ném ra ngoài cửa sổ, xoay tay lại đoạt lấy chén nước kia vứt ra ngoài bụi cỏ. Khi cô nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Liêu Phi Phàm cô mới hồi thần lại. Liễu Nguyệt nhu thuận nhào vào trong ngực đối phương, thấp giọng khóc.

Liễu Nguyệt ở trong mắt Liêu Phi Phàm vẫn luôn là người nhu thuận, thiện lương, ôn nhu. Vừa rồi hành động của Liễu Nguyệt khiến hắn có chút giật mình, nhưng kế tiếp Liễu Nguyệt khóc khiến tâm hắn đau đớn, thượng đế đối với Tiểu Nguyệt thật quá tàn nhẫn, những kẻ bại hoại kia đều đáng chết.

“Đừng khóc, không muốn ăn thì không cần ăn, em muốn ăn cái gì? Anh sẽ kêu bọn họ lấy cho em.” Liêu Phi Phàm vỗ nhẹ lưng Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt, “Phi Phàm, anh cũng không phải không biết, Đường Khả còn có Tề Duyệt trước kia đối đãi em như vậy, như vậy, bọn họ làm sao có thể hảo tâm lấy thức ăn cho chúng ta. Đây nhất định là bẫy, bọn họ muốn hại chết chúng ta.”

Nghe được lời nói của Liễu Nguyệt, Liêu Phi Phàm có chút chần chờ, “Chúng ta lần này chính là vì toàn bộ mọi người, hơn nữa chúng ta đã đáp ứng xuất ra vật tư, hẳn bọn họ sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”

“Bọn họ đều những người ngoan độc, chắc chắn họ muốn hại chết chúng ta để chiếm căn cứ M.”

Khả năng này cộng với việc nhớ tới Tề Duyệt trước đây muốn đoạt xe, còn có Đường Khả căn bản là một người ích kỷ, lần này phái người đến giúp hắn thuần túy là vì vật tư, y rất có thể sẽ hại người của hắn.

“Bất luận kẻ nào đưa thức ăn tới cũng không được ăn, nước cũng không được uống.” Liêu Phi Phàm nắm lấy bộ đàm trong tay, hạ chỉ thị cho người của mình.

Liễu Nguyệt lúc này mới vừa lòng, nín khóc mỉm cười, tựa vào trong ngực Liêu Phi Phàm, nhẹ giọng nói: “Phi Phàm, em biết anh vì mọi người, nhưng những người đó căn bản là thứ lòng lang dạ sói, vì dân chúng vô tội trong căn cứ, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”

Liêu Phi Phàm gật đầu, vuốt ve đầu Liễu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em nhất định là thiên sứ hạ xuống cứu vớt anh.”

Liễu Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười, “Anh nhất định lại giễu cợt em, em nào có tốt như vậy.”

“Em là nữ nhân xinh đẹp thiện lương nhất trên thế giới này, em đã cứu rất nhiều người, nếu em không là thiên sứ thì ai dám nhận chứ?” Liêu Phi Phàm siết chặt Liễu Nguyệt, “Em nhất định phải cẩn thận một chút, chờ hành động lần này chấm dứt, chúng ta sẽ trở về căn cứ M.”

“Không cần lo lắng, em đã an bài tốt lắm.” Liễu Nguyệt nói tràn đầy tự tin.

Nghe nói như thế Liêu Phi Phàm kinh ngạc cúi đầu nhìn Liễu Nguyệt, nhìn thấy tươi cười tự tin của cô, hai người nhìn nhau cười. Tiểu Nguyệt của hắn rốt cục khôi phục tự tin trước kia, nghĩ đến bọn họ về sau sẽ khoái hoạt cùng một chỗ, hắn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

=========

Gần về đêm mọi người càng tăng mạnh đề phòng, đêm tối vẫn là trí mạng của nhân loại.

Xe jeep lần này chỉ có hai người, phía trước là Tề Duyệt, Lâm Vũ Trạch ngồi ở ghế sau.

“Cẩn thận một chút, chúng ta sẽ chuyển sang đường nhỏ.” Từ trong bộ đàm truyền đến thanh âm của Đường Khả.

“Nhận được, anh cũng vậy.” Tề Duyệt thực tự nhiên đáp lời.

Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Đường Khả, “Ha hả, Duyệt Duyệt, cậu đang lo lắng cho tôi sao?”

Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng người ồn ào bên cạnh Đường Khả, Tề Duyệt thẹn quá thành giận tắt máy. Cậu lặng lẽ xuyên qua kính xe nhìn về phía sau, vừa lúc đối mắt với Lâm Vũ Trạch. Tề Duyệt như không có việc gì đem đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, thầm mắng bản thân, cậu sao phải sợ anh ta chứ.

Bởi vì đoạn đường phía trước đã bị hư hao, đoàn xe đành phải chuyển sang đường nhỏ.

So trong tưởng tượng thì khá thuận lợi, bọn họ không có gặp bất luận trở ngại gì, đội ngũ an toàn tiến lên. Vẫn chưa ai phát hiện trên sườn núi xa xa phát ra dị động. Tiếng vang xèo xèo bị tiếng gió thổi động bụi cỏ như ẩn như hiện.

Bánh mì do Tề Duyệt phân phát sau khi ăn vào mỗi người sẽ hiệu quả khác nhau. Bởi vì nguyên nhân thể chế khác thường của Tề Duyệt, hiệu quả của cậu vẫn là yếu nhất. Cậu có thể làm ra sáu loại hiệu quả khác nhau, Tề Duyệt lần này lấy ra chính là những ổ có khả năng thấu thị. Hai ngày này cậu vẫ luôn bận rộn chuẩn bị nên không thể đúng hạn phát chiêu lên Liễu Nguyệt, Tề Duyệt hơi có chút tiếc nuối.

Một tay nắm tay lái, một tay chống đầu,Tề Duyệt nhìn ngoài cửa sổ che dấu tâm tình của mình. Trong lòng cậu thầm oán giận, ngồi phía sau là tên tiểu mặt than, Đường Khả lại là tên miệng rộng, bên cạnh có người còn không biết thu liễm.

Bên cạnh đường nhỏ trước mạt thế là cánh đồng, hiện tại cỏ dại mọc cao hơn nửa người. Một trận gió thổi qua làm vang lên tiếng động xào xạt. Xa xa một mảnh tối đen, nhìn thật không chân thật.

Tề Duyệt nhàm chán khoát tay cửa sổ xe, vừa lái xe thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, trong lúc vô ý cậu nhìn lướt qua phía sau, oh shit! May mà cậu là người đã trải qua rất nhiều thứ nguy hiểm nhưng vẫn bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh.

Những điểm hồng sắc nối thành một mảnh, lấy tốc độ nhanh chóng đang dầ tiến xuống sườn núi, đổ ào ạt về phía đoàn xe. Nhiều năm đi săn ở thảo nguyên giúp Tề Duyệt nhanh chóng đoán ra đó là những con chuột, chúng phủ đầy khắp cả đỉnh núi.

“Đường Khả, mau cho xe ngừng lại, có rất nhiều con chuột ở phía sau, đại khái khoáng mười mấy phút nữa sẽ đến chỗ chúng ta.” Tề Duyệt bật bộ đàm nhanh chóng báo tin, cuối cùng còn thêm một câu: “Rất nhiều.”

Lâm Vũ Trạch ngồi ở phía sau từ lúc cảm xúc của Tề Duyệt bất ổn liền mở mắt, vẫn lãnh tĩnh trước sau như một.

Theo tiếng còi phía trước, tất cả chiếc xe đều ngừng lại. Đội ngũ cũng không bối rối, trừ bỏ những đội viên trẻ tuổi trong tiểu đội dị năng có chút không biết làm sao, đại bộ phận đều làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.

Hỏa dị năng giả nhanh chóng sử dụng dị năng tạo thành bức tường lửa, nương theo chiều gió cùng với lợi thế cánh đồng mà lửa nhanh chóng lan ra xa, thổ dị năng giả cũng nhanh chóng dựng tường đất phòng vệ.

Chung quanh mấy chục ngàn con chuột biến dị nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, chúng nó bình thường tập hợp thành từng đàn nhỏ tấn công những con thú khác. Chuột biến dị sinh sôi nảy nở rất nhanh, phần lớn cao khoảng nửa thân người, lần này chúng nó hương vị của dị năng giả hấp dẫn tới.

Càng ngày càng gần, xuyên thấu qua ánh lửa, mọi người từ từ có thể thấy rõ đàn chuột đang di chuyển rất nhanh kia. Khi chúng nó tiến nhập vào phạm vi công kích, các loại dị năng đều đồng loạt triển khai.

Giống biến dị dị thường hung ác, tàn bạo, cũng trở nên rất mạnh mẽ. Những con chuột này căn bản không bị tường lửa chặn lại, không sợ chết mà tiến trong vào hỏa, đánh úp về phía đoàn xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.