Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 92



Dùng sức hấp hấp mũi, Tề Duyệt vươn tay lau nước mắt, thầm mắng trong lòng, mẹ nó, Tề Duyệt mày thật không có tiền đồ, khóc cái rắm, chết nhiều thứ như vậy rồi mà mày cũng chưa từng khóc quá, vậy mà bây giờ vì vài tên muốn chơi mông mày mà mày khóc đến chết đi sống lại, mày cũng thật tiện.

Chỉ là, cậu khống chế không được bản thân mình, cậu thích bọn họ, rất rất thích. Nếu như không có bọn họ, chỉ còn lại một mình cậu, vậy cậu sống còn có ý nghĩa gì chứ.

Trước mắt Tề Duyệt một mảnh mơ hồ, tim không thể ức chế mà co rút đau đớn, từ khi nào thì bắt đầu, cậu cư nhiên lại để ý những người đó như vậy, không những vậy còn biến thành lòng tham, ai cậu cũng không muốn buông tay.

Cả người Tề Duyệt run rẩy, nước mắt theo hai má chảy xuống, cậu run run tay lau đi nước mắt trên mặt… Nhưng dù cậu lau cách mấy nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Tề Duyệt một tay bụm miệng, một tay khác thì gắt gao nắm chặt tinh hạch trong tay. Tinh hạch đâm vào tay khiến cậu đau đớn, cậu chậm rãi mở nắm tay ra, cúi đầu nhìn chằm chằm.

Đằng một cái, Tề Duyệt đứng phắt dậy, vội vàng chạy đến chỗ dụng cụ làm bếp, cậu nhanh chóng bắt lửa, đặt một cái ấm có chứa nước lên bếp, đem tinh hạch bỏ vào trong nước.

Quá trình chờ đợi nước nấu chín cực kì gian khổ, xoạch xoạch, nước mắt trên mặt cậu lại rơi xuống.

Muốn hấp thu tinh hạch thì phải căn cứ vào thuộc tính của dị năng, nếu loạn hấp thu tinh hạch khác thuộc tính, nhẹ thì vô tác dụng, nặng thì có thể nổ tan xác.

Tề Duyệt chưa bao giờ hấp thu tinh hạch, cậu chỉ biết sở hữu dị năng không gian thì phải hấp thu tinh hạch trắng ngà, nhưng khối tinh hạch trên người Liễu Nguyệt rất đặc biệt, là màu trắng trong suốt cậu chưa từng thấy qua. Nếu là bình thường cậu chắc chắn sẽ không hấp thu, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác.

Ùng ục ùng ục, rốt cuộc nước cũng sôi.

Tề Duyệt mở nấp ra, tinh hạch đã hòa tan với nước. Cậu rót hết ấm nước vào chén. May mắn cái chén có thể cách nhiệt, nhưng nước bên trong vẫn làm miệng Tề Duyệt bỏng rát.

Tề Duyệt cố gắng uống hết, cảm giác hỏa thiêu lan từ miệng đến yết hầu xuống tận bụng. Bình thường mà nói hấp thu tinh hạch đều phải thông qua minh tưởng, trực tiếp hấp thu thế này kích thích rất lớn.

Cả người cậu đều cảm thấy dị thường đau đớn, đầu óc choáng váng, dường như có một cỗ nhiệt lưu đang mạnh mẽ đánh sâu vào cơ thể cậu.

Đột nhiên không gian trước mặt cậu trở nên vặn vẹo, trên vách tường còn xuất hiện thêm một cái cửa phòng. Tề Duyệt chống tường đi đến chỗ cánh cửa, cậu đẩy cửa ra, trước mắt như là một thế giới khác vậy, có ôn tuyền, bãi cỏ, cây ăn quả, còn có cả một núi vật tư, đây chắc là không gian của Liễu Nguyệt, Tề Duyệt liền chui vào trong ôn tuyền, thân thể cậu thật sự rất nóng, cảm giác giống muốn bốc cháy.

Nhưng cậu không nghĩ tới sau khi tiến vào ôn tuyền, thân thể cậu trở nên phi thường sảng khoái, cảm giác nóng rực cũng biến mất, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể cũng thoải mái hơn. Tề Duyệt vốn tính toán dùng viên tinh hạch này để thăng cấp, nhưng bây giờ có thể tính là nhân họa đắc phúc, cậu thế nhưng còn lĩnh ngộ dị năng, không những thế còn là song dị năng mà cậu mơ ước! Tề Duyệt không thèm làm quen với dị năng mới mà trực tiếp ra khỏi không gian.

Nhìn người đột nhiên xuất hiện, Hàn Phi nhịn không được quát ầm lên: “Thao! Con mẹ nó cậu đi ra làm gì thêm loạn!”

Tề Duyệt mới vừa xuất hiện chợt nghe Hàn Phi nói. Theo bản năng mà cậu nhìn bên cạnh, thời điểm cậu tiến vào không gian, Đường Khả vẫn đang bảo vệ cậu, Tề Duyệt đột nhiên có dự cảm xấu.

Cậu quay qua, lạch cạch, nước mắt không thể kiềm được mà rơi xuống. Đường Khả đang tựa vào một vách tường cách đó không xa, chân y bị tơ nhện quấn lấy, bụng y đầy máu, y bị thương, hơn nữa còn không nhẹ.

Đèn pin rớt dưới đất giúp rọi sáng chung quanh, trên mặt đất tràn đầy máu tươi, các dị năng giả bị tơ nhện quấn lấy tựa cái kén, một vài người khác thì bị tơ trực tiếp đâm vào các bộ vị.

Cuộc chiến đã gần đến hồi hết, kết quả dị thường thảm thiết. Người duy nhất còn có thể chiến đấu là Hàn Phi, hắn bị tơ nhện tấn công cả người đầy máu, quần áo rách vụn, còn có vài vết thương sâu, huyết nhục lẫn lộn, có vẻ rất chật vật.

Lâm Vũ Trạch bị quấn hơn nữa người, hai tay cũng bị quấn lấy, không thể động đậy. Viêm Bân ghé vào bên kia, không biết gã bị thương như thế nào nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng, gã vẫn luôn nôn ra máu, nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên nghị như trước.

Còn tên Liêu Phi Phàm đem con nhện kia dẫn tới lại đang cuộn mình trong góc, trên người hắn chỉ có chân bị cuốn lấy, bề ngoài thoạt nhìn so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều.

Lúc Tề Duyệt xuất hiện thì con nhện kia đang đan lưới, nó cũng thường phun tơ tập kích Hàn Phi, cứ như đang đùa giỡn với hắn. Lưới của nó cũng đã ra hình dạng, đã có hai cái dị năng giả bị quấn đầy tơ nhện dính ở trên lưới.

Con nhện quay đầu nhìn Tề Duyệt đột nhiên xuất hiện, nó có chút luống cuống tấn công cậu. Bởi vì Tề Duyệt trước đó đã có uống nước có thể che dấu khí tức cho nên con nhện không cảm thấy được hơi thở của cậu. Con nhện chỉ có thể nhờ vào thị lực mà tấn công vị trí của Tề Duyệt, khứu giác dị thường nhạy bén của nó lúc này đã trở nên vô dụng.

Tề Duyệt hít sâu, vươn tay từ trong không gian lấy ra cây đao vô cùng sắc bén có thể cắt đứt tơ nhện của cậu. Cậu tập trung minh tưởng, sau đó cả người liền biến mất tại chỗ.

Con nhện biến dị phun tơ vào chân không, nó có chút nghi hoặc chuyển đầu, tám chân thật lớn không ngừng tới lui, bốn phía tìm kiếm Tề Duyệt.

Tề Duyệt đột nhiên xuất hiện ở dưới bụng con nhện, đâm mạnh vào bụng nó, sau đó lập tức rút đao về, không đợi con nhện kịp phản ứng lại tiêu thất.

Xì, bụng con nhện bị đâm thành một cái động, từ bên trong chảy ra một chất nhầy đen đúa. Con nhện bắt đầu nôn nóng, nó cứ đứng tại chỗ xoay vòng vòng, thỉnh thoảng quơ quơ mấy cái chân sắc bén.

Tề Duyệt xuất hiện chỗ mạng nhện, xuất ra một đao, xuống tay xong lại lập tức biến mất tại chỗ.

Mạng nhện sắp hình thành bị cậu cắt đứt. Bùm, hai người bị treo trên mạng nhện cũng rớt xuống đất. Thật sự mà nói thì, ngya cả miệng cùng mũi cũng bị quấn lấy, phải nói trên mạng nhện là hai cỗ thi thể mới đúng, Tề Duyệt tới cạnh hai người mới phát hiện họ đã sớm không còn hô hấp. Tề Duyệt lại biến mất ở bên cạnh mạng nhện.

Thấy mạng nhện mình cất công đan bị phá hư, con nhện kia tức giận thở phì phì đi về phía mạng nhện.

Hàn Phi trong một cái chớp mắt lúc Tề Duyệt xuất hiện kia thì tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, máu từ các vết thương vẫn không ngừng chảy ra nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn chút nào, có lẽ là đã đau đến mức chết lặng rồi. Tề Duyệt cho hắn rung động quá lớn, đó là thuấn di dị năng đi, đây là lần đầu tiên hắn thấy người sở hữu dị năng này. Sợ ảnh hưởng đến Tề Duyệt, Hàn Phi bắt đầu không ngừng phóng thích đạn lửa, dùng hỏa dị năng công kích con nhện biến dị hòng quấy nhiễu tầm mắt của nó.

Răng rắc.

Thừa dịp Hàn Phi hấp dẫn lực chú ý của con nhện biến dị, Tề Duyệt nháy mắt di động đến trước mặt con nhện biến dị, vung đao chém đứt chân trước của nó. Con nhện thấy chân mình bị chém đứt, không ngừng ngao ngao kêu to.

Ánh mắt Tề Duyệt tối sầm lại, không thể để cho nó tiếp tục kêu, nếu lại đưa đến vài con quái vật nữa thì rất nguy hiểm.

Hàn Phi ở bên kia như đoán được suy nghĩ của Tề Duyệt, hắn điên cuồng tấn công con nhện kia, một chút lại một chút công kích vào mắt của nó.

Con nhện vẫn luôn tìm kiếm tung tích Tề Duyệt, rốt cục bị Hàn Phi chọc giận, vì vậy nó đi về phía hắn. Nó vươn móng vuốt khổng lồ lên đánh vào người Hàn Phi. Ba, Hàn Phi bị móng vuốt con nhện đánh trúng đập vào vách tường, miệng phun ra một cỗ máu tươi. Nhận thấy sinh vật trước mặt vẫn còn khí tức, con nhện biến dị không hài lòng di động về phía Hàn Phi.

Tề Duyệt thuấn di đến phía sau con nhện, chém vào chân nó, một đao, hai đao, cậu lần lượt chém đứt ba chân của nó. Tề Duyệt đã chém đứt tất cả bốn chân của nó, hơn nữa còn cùng một bên. Con nhện biến dị nhất thời không thể đứng thẳng, trực tiếp té trên mặt đất.

Mắt thấy đã đúng thời cơ, Tề Duyệt thuấn di đến chỗ con nhện, một đao đâm thẳng xuống trực tiếp xuyên qua người con nhện. Cậu giữ chặt tay đâm mạnh xuống xuyên qua bụng con nhện. Tề Duyệt rút đao ra, lại đâm mạnh vào đầu của nó.

Móng vuốt con nhện không ngừng quơ quơ, Tề Duyệt kiên quyết không buông tay, tay cậu bị con nhện làm cho bị thương. Máu trên cánh tay cậu cùng chất dịch đen từ người con nhện hỗn tạp hòa vào nhau.

Một đao tiếp một đao, Tề Duyệt căn bản không để ý đến vết thương của mình, thẳng đến khi con nhện hoàn toàn nằm yên không còn nhúc nhích.

Toàn thân Tề Duyệt mềm nhũn, cậu đặt mông ngồi trên mặt đất, trong tay còn gắt gao nắm cây đao kia, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cậu quay đầu lại đi nhìn phía những người khác. Dị năng của cậu vốn vừa mới có, cũng không đầy đủ, trải qua đợt sử dụng vừa rồi đã sớm cạn kiệt, nhưng hiện tại cậu cũng không thèm quan tâm đến chuyện đó.

Thân ảnh Tề Duyệt chợt lóe, cậu tiến vào trong không gian, cố không quan tâm đến cánh tay đang bị thương mà trực tiếp nhảy vào giữa ôn tuyền. Vốn cậu nghĩ tiến vào ôn tuyền để hồi phục thể lực, ăn vài thứ giúo hồi phục dị năng, nhưng không nghĩ tới sau khi tiến vào ôn tuyền thân thể lại dị thường thoải mái, máu trên cánh tay nhiễm đỏ một mảng.

Tề Duyệt cúi đầu nhìn, ngạc nhiên phát hiện miệng vết thương trên cánh tay đang khép lại, dị năng cũng từ trạng thái cạn kiệt trở nên no đủ, không còn cảm giác vô lực như trước. Chất nhầy của con nhện dính trên người cậu được rửa trôi, nước suối vốn nhiễm đen, thế nhưng lại chậm rãi khôi phục trong suốt như ban đầu.

Xem ra nước suối này có tác dụng trị liệu, cậu không có thời gian để cẩn thận nghiên cứu nước suối này, sau khi thấy khôi phục được chút thể lực Tề Duyệt liền thoát ra khỏi không gian.

Chờ Tề Duyệt từ không gian đi ra, Hàn Phi đã muốn cầm cự vết thương dùng hỏa dị năng đốt cháy tơ nhện trên người mọi người. Xem ra hắn bị thương không nhẹ, thỉnh thoảng còn ho khan cùng nôn ra máu.

Lần thứ hai từ trong không gian đi ra, Tề Duyệt không do dự trực tiếp đi đến bên Đường Khả có vẻ bị thương nghiêm trọng nhất. Sắc mặt Đường Khả trắng bệch, trên ngực y có hai lỗ thủng, đã có chút mất đi ý thức, hô hấp trở nên mỏng manh.

Xoạch

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Đường Khả, hốc mắt Tề Duyệt đỏ hoe.

Có lẽ là nhận ra nước mắt trên mặt kia, như là hồi quang phản chiếu, Đường Khả mở mắt, nhìn Tề Duyệt trước mặt, y vươn cánh tay dính đầy máu của mình muốn lau nước mắt trên mặt Tề Duyệt.

Tề Duyệt vội vàng nắm chặt tay Đường Khả, thanh âm có chút tắc nghẽn, môi run rẩy nói: “Không nên cử động, cũng không cần nói gì, em sẽ cứu sống anh, em hiện tại có chữa khỏi dị năng.” Tề Duyệt cố gắng xuất ra vẻ mặt tươi cười nhưng còn khó coi hơn khóc. Cố gắng giữ bình tĩnh, Tề Duyệt tìm được miệng vết thương của Đường Khả, bắt đầu minh tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.