Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 12



Ngày mùa hè nóng bức vào tháng chín bị đánh tan không ít, cây xanh rậm rạp che lấp đi cả mặt trời, còn có trận gió lạnh vào ban đêm quát khởi, độ ấm sơn gian (nơi rừng núi chợt giảm xuống. Bởi vì lúc đầu rời nhà thời tiết khô nóng, cho nên Cảnh Hạ chỉ mang theo vài kiện áo mỏng liền xuất môn. Cậu căn bản không nghĩ tới chuyện quần áo, bởi vì sau khi đạt được dị năng, thân thể cơ năng dị năng giả đề cao rất nhiều, đối với độ chênh lệch nhiệt độ lên đến vài chục độ trong ngày cũng không có phản ứng quá lớn.

Mà hiện giờ, cậu còn chưa có tiến hóa.

Cảnh Hạ dùng tay chống cằm, miết miệng nhìn đống lửa thiêu đốt bùm bùm. Một đám lửa không ngừng hướng về phía trước mà cháy, đem không khí xung quanh làm nóng lên. Cậu mặc áo sơ mi màu đen của Kỷ Xuyên Trình, bởi vì kích cỡ lớn hơn, cho nên Cảnh Hạ đành phải đem cổ tay áo đều xăng lên.

Nghĩ đến đây, Cảnh Hạ cảm thấy bị đè nén.

Rõ ràng chính là cao hơn cậu có nửa cái đầu thôi, nhưng người này hình thể so với câu lại lớn hơn một mã Người này mặc quần áo nhìn cũng rất gầy a, như thế nào một còn có cơ bụng 8 múiTừ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, Cảnh Hạ đem thanh củi nhỏ trong tay ném vào đống lửa.

“Cậu so với trước kia cao không ít.” Thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên, trong sơn cốc an tĩnh mềm nhẹ đến giống như gió đêm thổi qua, khiến Cảnh Hạ không có phản ứng kịp. “Tôi nhớ rõ, cậu trước kia vẫn luôn lo lắng cho mình sẽ mãi không cao lên.”

Thật lâu sau, Cảnh Hạ với vẻ mặt cổ quái mà xoay người, hạ giọng hỏi: “Cái loại chuyện tiểu hài tử này mà cậu còn nhớ rõ?”

Đó là lịch sử đen của Cảnh Hạ.

Cậu cùng Kỷ Xuyên Trình quen biết vào lúc 5 tuổi. Lúc cậu 10 tuổi, chiều cao phát triển đặc biệt chậm. Mà Kỷ Xuyên Trình trong thời gian 5 năm đó phát dục vô cùng mãnh liệt, chỉ dùng năm năm liền cao đến một thước bảy tám (1m78, khiến Cảnh Hạ không ngừng hâm mộ, mỗi ngày miệng đều nhắc tới muốn cao lên.

Nghe Cảnh Hạ nói, Kỷ Xuyên Trình rủ con ngươi, nói: “Ân. Từ đó về sau, cũng rất ít nhìn thấy cậu.” Thân thể cường tráng cùng khuôn mặt tuấn dật dưới sự phụ trợ của ánh lửa mà nhu hòa vài phần, không biết vì sao, trong mắt Cảnh Hạ, cậu lại cảm thấy người này có một chút cô đơn.

Nơi cổ họng thoáng tắc nghẽn, Cảnh Hạ nuốt nước miếng, mới tiếp tục nói rằng: “Ân, cậu mười sáu tuổi đã bị lão nhân nhà cậu ném vào quân đội đi. Ha ha, cũng may mắn cậu đi quân đội, nếu không lại khiến tôi mỗi ngày đều nhìn cái mặt lạnh của cậu, tôi khẳng định đã sớm từ Cảnh Hạ biến thành Cảnh Đông.” (Em nó chơi chữ, “Hạ” là mùa hạ mà nhìn mặt anh em bị cóng thành mùa “Đông” đó mà.:3

Cảnh Hạ cười một tiếng trong sơn cốc yên tĩnh vọng lại, ngẫu nhiên còn trộn lẫn tiếng ngáy của Vương quản gia, gió đêm nhẹ nhàng thổi, lại càng thêm lạnh như Nam Cực. Tiếng cười xấu hổ rốt cục rốt cuộc duy trì không nổi nữa, Cảnh Hạ cứng ngắc co rút khóe miệng, thấp giọng hỏi: “Không có hài sao?”

Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng liếc cậu một cái: “Rất buồn cười.”

“Vậy cậu ngược lại cười một cái đi a”

“Cậu đã cười rồi.”

“…”

Đêm nay trực đêm ca cuối cùng liền là Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ. Lúc này là khoảng bốn năm giờ sáng, phía đông đã dần xuất hiện mặt trời, chỉ còn kém việc phá tan đường chân trời cản trở mà nhảy nhót mọc lên.

Cảnh Hạ chán đến chết mà dùng mộc côn gảy ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, ngẫu nhiên dùng dư quang ngắm liếc nam nhân bên người một cái, liền phát hiện đối phương hình như có điều suy nghĩ mà nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.

Cảnh Hạ bĩu môi: Cùng người này trực đêm còn thật không bằng cùng Tần tỷ một tổ. Tần tỷ người lớn lên xinh đẹp, dáng người lại nóng bỏng, chính là trừ bỏ tính cách ngự tỷ bá đạo một chút, mặt khác điểm nào cũng không thể so cái với cái tên toàn thân đều cứng rắn như băng sơn này.

Bất quá gần đây Tần Sở thời gian hành kinh đến (…Tớ không có gõ nhầm, thật sự là hành kinh…, thân thể cũng có chút không bằng lúc trước, cho nên hiện tại mỗi đêm Tần Sở chỉ trực đêm một lần, Kỷ Xuyên Trình thì cơ hồ là không có thời gian nghỉ ngơi. Chính là, vào ban ngày trong lúc chạy đi Kỷ Xuyên Trình cũng không biểu hiện ra một chút mệt mỏi.

Cảnh Hạ lặng lẽ mà đánh giá Kỷ Xuyên Trình vài lần, nhìn đối phương trước mắt có chút tái xanh, cậu ở trong lòng nhẹ nhàng mà hít một tiếng. Quả nhiên… Cho dù là hung khí hình người, cũng sẽ cảm thấy mệt a.

“A Xuyên, nếu không buổi tối hôm nay tôi trực cả đêm đi.” Cảnh Hạ rốt cục nhịn không được nói ra.

Kỷ Xuyên Trình thoáng ngẩn ra, hỏi: “Cái gì?”

“Trực đêm a. Tần tỷ thân thể không bền, tôi liền trực một lần cả đêm. Cậu cứ yên tâm đi, tuy rằng tôi không giống cậu thân cường thể cường tráng như vậy, nhưng là trựực cả đêm vẫn không thành vấn đề.”

Kỷ Xuyên Trình mày hơi túc: “Không cần, cậu cứ hảo hảo nghỉ ngơi.”

Cảnh Hạ nhướng mi, ngược lại là quật cường đi lên: “Cậu đây là đang xem thường tôi? Hừ, đừng coi thường tôi, tôi chính là chém giết qua biến dị thể S cấp Cứ như vậy mà định đi, hôm nay buổi tối tôi trực.” Nói xong, Cảnh Hạ liền đứng lên, tính toán gọi Vương quản gia cùng Tần Sở đứng dậy khởi hành.

Kỷ Xuyên Trình lập tức đứng lên, đạo: “Buổi tối hôm nay cậu…”

“Đừng có khuyên nhủ tôi, ai khuyên nhủ tôi, tôi đánh người đó” Cậu liền nhận chết đêm nay muốn thay thế Kỷ Xuyên Trình trực đêm

“Cảnh Hạ ”

Thanh âm thê lương hoảng sợ bỗng nhiên từ phía sau lưng vang lên, Cảnh Hạ vừa nghe càng giận, xoay người nhìn đối phương liền nói: “Kỷ Xuyên Trình, cậu là khinh thường tôi…”

Thanh âm im bặt, Cảnh Hạ ngẩn ngơ mà nhìn Kỷ Xuyên Trình phút chốc hướng chính mình đánh tới. Trong não lướt nhanh mà hiện lên suy nghĩ “Người này là muốn cùng mình đồng quy vu tận sao?”, Cảnh Hạ đã bị người mạnh mẽ nhào tới. Bởi vì phía sau lưng ngăn trở cậu và mặt đất là cánh tay cường tráng hữu lực, cái đánh khá sâu, thiếu chút nữa làm cậu cảm thấy đến thắt lưng của mình cũng muốn bị người bẻ gãy.

“Đau đau đau…” Cảnh Hạ nhe răng trợn mắt mà hô, cậu vừa nhấc tay nhân tiện nói: “Kỷ Xuyên Trình Cậu là muốn giết người…” Diệt khẩu a.

Cuối cùng toàn bộ câu nói mai một ở trong cổ họng Cảnh Hạ, hai mắt của cậu cùng Kỷ Xuyên Trình đối diện. Cậu kinh lăng mà nhìn nam nhân chỉ cách cậu mấy cm, yết hầu dần dần khô khốc. Chỉ thấy trong con ngươi tối đen thâm thúy của Kỷ Xuyên Trình lúc này giấu không nổi mà tràn ra sợ hãi, y cứ như vậy mà gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt dại ra của thanh niên dưới thân, hốc mắt từ từ phiếm hồng, ngay cả đồng tử đều sợ hãi mà run rẩy.

Trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, Cảnh Hạ nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm giác hai cái cánh tay trên eo mình kia vô cùng cực nóng. Không biết sao, trong lòng của cậu lại sinh ra một loại suy nghĩ kỳ quái: Cánh tay này… liền giống như là cái khóa vững chắc nhất trên thế giới này, như là muốn đem chính mình vĩnh viễn mà nhốt lại ở trong này, cướp đoạt mất quyền lợi rời đi.

Nhưng là, này hết thảy cũng chỉ là phát sinh trong nháy mắt.

Kỷ Xuyên Trình thực rõ ràng không có cho Cảnh Hạ thời gian cẩn thận tự hỏi, y nhanh chóng xác nhận thanh niên cả tóc đều không có rụng một cọng sau đó tay trái chống một cái rồi đột nhiên đứng thẳng lên. Tay phải động tác lưu loát mà rút ra trường đao bên hông, tay trái đồng thời rút súng, một tay lên đạn, một mở chốt an toàn, toàn bộ chuẩn bị thỏa đáng.

Ban đầu Cảnh Hạ còn hoang mang và kinh lăng vừa nhìn thấy động tác của Kỷ Xuyên Trình, lập tức hiểu được ý tứ đối phương.

Cậu nhanh chóng đứng dậy, đồng dạng rút đao, đề phòng mà quét mắt bốn phía.

Không cần bất luận ngôn ngữ gì, hai người chậm rãi dạo bước chân, lui về phía sau vài bước, ngay sau đó, ăn ý mà dựa lưng vào nhau, từng người đề phòng một bên.

“Là cái gì vậy?” Cảnh Hạ trên mặt không còn có vui đùa thoải mái vừa rồi, cậu nghiêm túc hỏi han.

Kỷ Xuyên Trình ngữ khí ngưng trọng: “Bóng dáng màu vàng đen, dài ước chừng nửa thước, tốc độ cực nhanh.” Dừng một chút, y lại bổ sung nói: “So với con chuột kia chỉ chậm một chút.”

Đang nói, Tần Sở nghe được tiếng động, ánh mắt mông lung từ trong túi ngủ đi ra. Cô chống nửa thân mình, tầm mắt mới vừa chạm đến đến hai cái người kia đã kinh cả người đề phòng lui về sau, đại não lập tức tỉnh táo lại.

Tần Sở vội hỏi: “Thiếu gia Phát sinh chuyện gì? ”

Kỷ Xuyên Trình lãnh tĩnh hạ chỉ lệnh: “Cô bảo vệ tốt Vương quản gia, tìm một chỗ kín đáo trốn đi.”

“Vâng”

Không do dự chút nào, Tần Sở nhanh chóng mà tiếp nhận mệnh lệnh. CÔ rút ra một khẩu Czech CZ93 màu bạc, sau đó lôi kéo Vương quản gia đã sớm tỉnh lại lui lại mấy bước, bên cạnh một gốc châm diệp tùng* to lớn mà dừng lại. Dùng lá cây rậm rạp cản lại, thân hình hai người cơ hồ hoàn toàn ẩn giấu đi.

Tần Sở ngẩng đầu nhìn hai người cách cô hơn mười thước kia, đôi mày mảnh khảnh càng nhăn càng chặt. Cô hiện tại thân thể trạng huống cũng không tốt lắm, cho nên lúc này lui về phía sau, liền là lựa chọn tốt nhất. Nhưng là… Cô như trước thực lo lắng —— chỉ có thiếu gia cùng tiểu hỗn đản hai người, không biết có thể hay không ứng phó tốt.

Mà một bên kia, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình thì một chút cũng không có lơi lỏng. Bởi vì khối thân thể này phản ứng bản năng cũng không có huấn luyện đúng chỗ, cho nên Cảnh Hạ càng là muốn dùng tới mười hai vạn phần tiểu tâm, để ngừa địch nhân từ bên mình nhất phương công phá.

Địch nhân có thể khiến Kỷ Xuyên Trình đều nghiêm túc ngưng trọng đến nước này, thuyết minh tuyệt đối sẽ không đơn giản. Nhưng cho dù là vậy, không biết sao, Cảnh Hạ trong lòng như trước cảm thấy có một chút yên ổn.

Cục diện như vậy câu đã từng cùng cái người này cùng nhau đối mặt qua, cũng là lần đầu tiên và duy nhất, đó là trong lúc chém giết biến dị thể S cấp. Chính là dựa lưng vào nhau như vậy, không cần ngôn ngữ, không cần động tác, liền có thể ăn ý mà phối hợp lẫn nhau, cuối cùng giết chết biến dị thể S cấp kia.

“A Xuyên, cám ơn.”

“Ân.”

“Sinh vật chưa tiến hóa đến cấp C đều vô pháp chống đỡ công kích từ phía ngoài, nhưng là để ngừa vạn nhất, chúng ta tốt nhất vẫn là chuyên tâm làm việc, nếu không được, bỏ chạy” Cảnh Hạ đề nghị.

Kỷ Xuyên Trình con ngươi trầm xuống: “Ân, tôi cản phía sau.”

Cảnh Hạ phút chốc sửng sốt: “A Xuyên”

Kỷ Xuyên Trình trầm mặc không có lên tiếng trả lời, chỉ có tiêng gió trong sơn gian càng ngày càng lạnh thấu xương không tiếng động mà trả lời Cảnh Hạ, làm cậu nguyên bản còn bình tĩnh, giờ phút này cũng có chút bối rối.

“Thiếu gia… Đây là đang làm gì đó?” Vương quản gia kỳ quái mà nhìn Cảnh Hạ bỗng nhiên đem trường đao trong tay ném tới một bên, lo lắng mà nói rằng: “Thiếu gia như vậy, sẽ càng nguy hiểm a”

Tần Sở nhìn Cảnh Hạ cước bộ chậm rãi biến hóa cùng tư thế bán tùng bán khẩn (Hình như nghĩa là: vừa buông lỏng vừa khẩn trương, hạnh mâu phút chốc trợn lên. Cô đè nén xuống tia kinh ngạc trong lòng, nói: “Này chưa hẳn sẽ thất bại. Có lẽ… Như vậy sẽ càng có phần thắng.”

Vương quản gia nghi hoặc mà nhìn về phía Tần Sở, còn chưa mở miệng hỏi ý kiến, liền nghe được trong ngực của mình, một trận xoay mình “Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ” vang lên. Thanh âm kinh tủng sợ hãi, lập tức đem toàn bộ không khí yên tĩnh trong rừng cây châm diệp tùng đánh vỡ.

“Phanh”, một tiếng súng vang lên trong rừng rậm yên lặng, vô số chim tước đập cánh bỏ trốn.

Chỉ thấy một đạo bóng dáng màu vàng đen bóng dáng từ trong bụi cỏ xông tới, liền phút chốc bị một viên đạn màu bạc lạnh như băng đánh bay ra ngoài. Máu đỏ trên không trung chảy xuống, rơi trên mặt đất nhất thời hình thành từng đạo điểm đen, bốc lên nhiệt khí ồ ồ.

Mà trong rừng châm diệp tùng, Cảnh Hạ nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống đất bỗng nhiên cả người thả lỏng rất nhiều. Cậu xoay người nhìn Kỷ Xuyên Trình, người phía sau thần tình đạm mạc mà đem trường đao sáp nhập vỏ đao, quang mang màu bạc bị che dấu. Súng lục trong tay trái y còn thản nhiên nhả ra khói trắng, tựa hồ đang tuyên cáo một hồi chiến đấu đơn giản thoải mái đã kết thúc.

“Xử lý tốt?” Cảnh Hạ thấp giọng hỏi ý kiến, lại như cũ không có buông xuống cảnh giác cả người.

Kỷ Xuyên Trình hơi hơi lay động tay: “Không nhất định. Nhưng là… Trúng bụng của mục tiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.