Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 2



Ánh mặt trời chiếu xuống như xem Trái Đất thành cái bánh tráng nướng nha, mặt nhựa đường lại bởi vì sức nóng mà trở nên mềm dẻo có thể biến thành bơ mà phết a phết, đứng nhìn từ xa trông cứ như bãi bùn nhão nhoẹt uốn éo tạo thành dòng lượn qua lượn lại ( Tịch: bị chém hơi nhiều haha. Từ sau cái ngày cả lục địa trải qua đột biến, B thị đã không còn phồn thịnh như trước nữa.

Không ai dám đi ra ngoài, không ai dám đứng trơ người trước ánh nắng kì dị kia mà thử lòng can đảm, cho nên toàn bộ ngã tư đường có thể nói không như ngày trước đông nghịt người qua lại, mà trở nên vắng lặng dị thường. Có lẽ tiếng động duy nhất là từ kẽ hở giửa các tòa cao ốc mà phát ra tiếng vi vu, rào rào rợn gai ốc.

Cảnh Hạ lái xe bon bon trên đường cái. Mặt đường bởi vì nhiều ngày không có người dọn qua mà tích tụ thành một tầng tro bụi thật dày, xe mỗi lần chạy qua đều cuộn thành một vòng tro bụi phiêu lượn. Càng đi càng thấy mọi thứ như bị cướp lướt ngang mà trở nên te tua hỗn độn, nhánh cây, cột đá, ghế dựa, gậy gỗ, các loại bát tao gì đó tùy ý mà bị vứt bỏ trên đường, thậm chí ẩn ẩn trên mặt đường còn có mấy chỗ sớm tản ra một mạt dấu vết hắc hồng sắc khó hiểu.

“Thiếu gia…… Thật không ngờ cư nhiên bên ngoài là cái dạng này sao? ” Vương quản gia ngồi ở trên ghế phó lái kinh ngạc thốt lên:“Này này này…… Điều này sao có thể xảy ra? Vừa rồi siêu thị kia trông giống như đều……”

“Vì đồ ăn.” Cảnh Hạ đảo con ngươi một vòng lớn, mặt không chút thay đổi nhìn kĩ phía trước, xe cộ đậu ở hướng đông mở toan, kính chắn gió thủy tinh nhiễm một tầng tro bụi khẽ bay trong nắng vàng, khung cảnh yên tĩnh tạo cảm giác cổ xưa kì dị khó nói, ánh nắng chói chan chiếu vào mắt, cậu chớp khẽ đôi mắt, nói:“Vương gia gia, từ lúc thông báo lệnh cấm rời gia cư đến bây giờ đã bao nhiêu ngày rồi a?”

“Đại khái…… Cỡ đã bốn tuần.”

Tựa hồ hoàn toàn không để ý đến đèn giao thông hai bên đường nháy loạn, Cảnh Hạ lái mà không cần nhìn, tiếp tục nói:“Bây giờ là mùa hè, hoa quả rau dưa các loại cũng như thịt không bảo quản được lâu, con người lại thực sự không thể không cần đến thực phẩm. Hơn nữa, bởi vì đại bộ phận sóng điện từ biến mất, điện lực, nước sinh hoạt hoàn toàn không sử dụng được. Như vậy, vừa phải ở bên trong nhà tránh ánh nắng, lại còn muốn thu thập nguyên liệu khả dụng, nên phải ăn cái gì nha?”

Vương quản gia nghe vậy sửng sốt. Ông tuy rằng đã năm gần sáu mươi, thế nhưng tại Cảnh gia công tác nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng sẽ không phải là cái loại lão nhân mắt mờ. Bất quá sau một lúc lâu suy tư, ông tinh thần chấn hưng liền hồi đáp:“Tốt nhất là thu thập càng nhiều các loại sản phẩm rau củ cũng như thịt cá càng tốt, về phần nguồn nước mà nói, chỉ sợ cũng chỉ có thể dám uống nước sạch thôi, không biết còn trụ đươc bao nhiêu nữa?”

Cảnh Hạ gật gật đầu: “Ân. Như vậy, thời điểm bắt đầu đột biến, chính phủ vì trấn an dân tâm, khẳng định sẽ không đem tình trạng nghiêm trọng này khai thật trong thời gian dài. Cho nên, người bình thường nhiều lắm cũng chỉ đầu trữ một ít đồ ăn, thế nhưng muốn đạt tới một nhà ba người sử dụng trong một tháng…… Chỉ sợ không ít người cũng muốn thu thập a.”

Nghe lời này, Vương quản gia gật đầu:“Không sai.”

“Như vậy…… Hiện tại Vương gia gia, ông hẳn là minh bạch rồi.”

Những lời này vừa hạ xuống, Vương quản gia lập tức hiểu được. Ông im lặng cúi đầu không nói gì thêm. Ông đã đi theo Cảnh lão gia tử cùng nhau sấm hợp thiên hạ, ý tứ tự trong lời Cảnh Hạ nói ông tự nhiên cũng sẽ hiểu. Ngã tư đường kia hỗn loạn đến mức như đã trải qua một trận quyết đấu dữ dội, chỉ sợ không lâu sau thật sự sẽ xuất hiện các tình huống tranh đoạt tàn khốc đi.

Thế nhưng, điều mà ông không ngờ đến, vị thiếu gia thiên chân vô tà của lão sẽ tại lúc nguy nan như thế này cùng ông phân tích tình huống này, hình ảnh thong dong bình tĩnh thốt ra lời cảnh tĩnh ấy……thực sự là đứa nhỏ năm nào bám theo ông mà kêu khóc đòi gặp phụ thân sao?

Rõ ràng mới hai mươi bốn tuổi, vừa mới tiến vào công ty. Nhưng thiếu gia lúc này nhìn qua lại hoàn toàn không giống quá khứ, trước kia cậu là một thanh niên bướng bỉnh, ngược lại chỉ trong một đêm mà trưởng thành thay đổi không còn như trước, có thể bình tĩnh mà lí trí phân tích tình hình, không vì chút chuyện nhỏ mà kích động……

Ông thậm chí nhớ rõ, mới ngày hôm qua, thiếu gia còn căm giận đem ném chén bát ra ngoài cửa sổ, thề sẽ tuyệt thực quyết không đông đến miếng ăn thức uống nào. Đến cùng, là cái gì thay đổi cậu……

Lại đến cùng là……

“Làm sao vậy ạ?” Cảm nhận được Vương quản gia nhìn chằm chằm vào chính mình, Cảnh Hạ quay đầu nhìn lại. Một bên nhếch môi lộ ra một mạt mỉm cười, Cảnh Hạ nói:“Đi Kỷ gia quả thật rất xa, bất quá thật may mắn Kỷ Xuyên Trình hẳn là không ở quân khu đại viện, cho nên khoảng cách với chúng ta sẽ gần hơn. Nếu Vương gia gia cảm giác mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi trong chốc lát a.”

Vương quản gia gật gật đầu, sau đó lại dặn dò vài câu liền đi ngủ trước.

Cảnh Hạ không chút nào để ý cái nóng gắt gạo, một mực nhìn thẳng phía trước, tựa hồ đang chuyên tâm lái xe. Thế nhưng dư quang của cậu lại lặng lẽ đánh giá lão nhân đang nằm ngủ phía sau ghế, phát hiện đối phương hô hấp càng lúc càng vững vàng, cậu mới dời tầm mắt. Mày hơi hơi chau lên, Cảnh Hạ trong lòng than nhẹ cảm khái: Cậu hiện tại thay đổi chỉ sợ cùng chính mình trước kia khác biệt rất lớn, thế nhưng hiện tại không phải lúc dùng tinh lực để ngụy trang chính mình.

Thật không biết thời điểm nào sẽ xảy ra bệnh dịch, người chết tràn lan, cậu phải nhanh chóng nắm bắt từng giây tìm đến Kỷ Xuyên Trình, đem hết thảy mọi chuyện sắp xảy ra trong tương lai nói cho y, tương lai khi mạt thế hoàn toàn bung nổ, dân số thế giới giảm mạnh, cậu ta sẽ dẫn dắt mọi người chống lại, cùng nhau sinh tồn. Về phần Vương gia gia……Tuổi ông đã lớn, cho dù biết cũng chỉ thêm phiền não mà không có cách nào.

Cho nên, hiện tại điều quan trọng nhất chính là —

Tìm đến Kỷ Xuyên Trình.

Chiếc xe hơi màu bạc chạy như bay trên đường cái không một bóng người, chỉ một chiếc xe không ngừng đi tới biến vật chết duy nhất trên đường thành vật sống, càng không ngừng di động. Cho dù có người trốn ở trong nhà, vụng trộm giấu bản thân ở sau bức màn thật dày, nhìn chiếc xe phóng vù vù trên đường kia, cũng chỉ muốn thốt lên một câu—-

Muốn chết.

Không sai. Tại hiện tại tất cả mọi người cho rằng ánh nắng chính là đáng sợ nhất, Cảnh Hạ hiện tại hành động như vậy không thể nghi ngờ là tự tìm cái chết.

Thế nhưng, bọn họ không có phát hiện —

Khu vực cây xanh hai bên đường chỉ mới trôi qua một tháng, đã phát sinh ra biến hóa quỷ dị. Căn bản không theo bất cứ quy luật nào, cây cối trở nên xanh tươi sống động, những đóa hoa trong bồn vốn héo úa nay như hoàn sinh rực rỡ. Cảnh tượng thập phần quái dị, thậm chí chính là tại cùng trên một phiến hoa tùng lý, một phần thì tràn đầy nhựa sống, một phần thì già cả rủ rượi úa tàn, còn có một phần còn lại là không hề biến hóa mà sinh trưởng bình thường.

Sinh mệnh, hiện tại đang vô thanh vô tức phát sinh biến hóa.

Trong xe chỉ có tiếng hít thở mỏng manh của Vương quản gia vang lên, Cảnh Hạ vẻ mặt ngưng trọng lái xe, lại một lần nữa băng qua một cái đèn đỏ. Tốc độ xe phi thường nhanh, bởi vì cơ hồ không có người qua lại ngăn trở, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn ngủi hơn một giờ đi được hơn phân nửa B thị, đi đến trước mặt là một tòa biệt thư.

Tán cây phong rậm rập che hết phân nửa đại môn, bất đồng với Cảnh trạch viện, trước cửa lá rơi đầy đất, cơ hồ phân không rõ đâu là rác rươi đâu là lá rụng, ngẫu nhiên có vài miếng lá khô vàng chao lượn xuống đất, trông hỗn độn vô cùng.

Đây là nhà riêng của Kỷ Xuyên Trình sau khi thành niên dựa vào năng lực chính mình mà mua được.

Bởi vì Kỷ Xuyên Trình thời gian dài sinh hoạt trong quân đội không trở về B thị, cho nên phòng ở nơi này trở thành nơi cho Cảnh Hạ chơi đùa. Tư trạch này rất lớn, toàn cảnh cũng rất yên tĩnh, mặt khác phòng ở cách xa nhau ít nhất cũng hai trăm mét, tại ngoại ô thành phố có thể nói tư trạch này là cực kỳ khó có được.

Cảnh Hạ nhìn cổng trước hồi lâu, sau đó liền cùng Vương quản gia xuống xe, thoải mái đắm chìm trong ánh nắng mùa hè nóng cháy, tiến lên, gõ cửa.

Bởi vì đại bộ phận sóng điện từ biến mất toàn diện rông nên từ đại môn phía bên phải trên vách tường có thể nhìn thấy điện thoại đã sớm thành vật bài trí cho vui cửa vui mắt. Cảnh Hạ một bên nhắm cánh cửa sắt màu đen mà đánh vào, một bên ngẩng cổ họng hô: “Kỷ Xuyên Trình Kỷ Xuyên Trình Kỷ Xuyên Trình Mau đi ra cho tôi, tôi biết cậu ở bên trong.”

Giọng nói hét lớn ngay tại không gian tĩnh lặng liền biến thành tiếng vang ồ ồ, bởi vì hoàn cảnh phá lệ yên tĩnh, cho nên thanh âm Cảnh Hạ thập phần rõ rệt. Thấy phòng trong không có một chút phản ứng, đại môn cũng không có dấu hiệu mở ra, Cảnh Hạ không khỏi nhíu mày, cậu vừa mới chuẩn bị kêu lại, liền nghe Vương quản gia một bên nói:“Thiếu gia, Kỷ thiếu gia hiện tại hẳn là còn tại trong quân đội đi.”

Cảnh Hạ quay đầu, nói: “Cậu ta thật sự đã trở lại.” Vừa dứt lời, Cảnh Hạ lại dùng lực đánh vào cửa sắt, hô lớn:“Kỷ Xuyên Trình Mở cửa nhanh lên a, Kỷ Xuyên……” Thanh âm ngưng bặt, tầm mắt bỗng nhiên chạm đến người đàn ông đẩy cửa đi về phía cậu, Cảnh Hạ phút chốc sửng sốt.

Đại khái là vì thời tiết quá mức nóng bức, ngay cả Cảnh Hạ cũng cảm giác thấy lửa nóng khó nhịn, mà Kỷ Xuyên Trình cũng chỉ mặc một kiện áo chẽn đơn giản. Màu đen bó sát người, kề sát xương bả vai, không phải là cơ thể khỏe khoắn bình thường mà là một thân thể tráng kiện đầy cơ bắp, căng đầy một tầng cơ nhục tiềm tàng ở dưới làn da, ẩn mà không lộ ra.

Một đầu tóc đen bởi vì bị mồ hôi mà bện thành từng lọn, lúc này đang bị Kỷ Xuyên Trình vuốt về phía sau đầu, lộ ra cái trán rộng. Trên trán anh cũng dính đầy mồ hôi, tựa hồ là vừa mới kết thúc một hồi gian nan huấn luyện. Khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt đạm mạc, cứ như vậy hai chân thon dài từng bước chậm rãi hướng đại môn đi tới, giống như ưu nhã bình tĩnh mà an nhàn dạo chơi, thế nhưng tốc độ kỳ thật rất nhanh, vài giây liền đến trước cửa.

Kỷ Xuyên Trình mặt không chút thay đổi đứng ở cửa sắt, lạnh lùng trầm mặc mà hạ mắt quét nhìn Cảnh Hạ, sau đó hỏi: “Cậu như thế nào đến đây?” Nói xong, anh lại ngẩng đầu về phía sau nhìn thoáng qua chiếc xe màu bạc, mày chợt cau lại, nói: “Vào thời điểm này mà cậu lại chạy đến đây, muốn chết sao? Nói thẳng.”

“Cậu mau mở cửa cho tôi.” Nghe ngữ khí thanh sảng của đối phương, nguyên bản cậu còn đang muốn hùng hổ mắng mỏ lập tức ngừng lại.

Cảnh Hạ nuốt nước miếng một cái, dứt khoát hô to: “Cậu vừa huấn luyện xong sao? Tôi gọi cậu lâu lắm rồi.”

Tuy rằng khuôn mặt vạn năm không biến, trấn tĩnh bình tĩnh, thế nhưng Kỷ Xuyên Trình vẫn là kéo cửa ra, đem Cảnh Hạ cùng Vương quản gia tiến vào. Anh cúi đầu cùng Vương quản gia lễ phép nói chào hỏi, sau đó liền quay đầu, lạnh lùng nhìn người thanh niên đang ngượng ngùng sờ tóc, hỏi: “Cậu như thế nào biết tôi trở lại B thị?”

Nhìn nam nhân mắt tuấn mỹ đạm mạc trước mặt, Cảnh Hạ sớm ở trong bụng chuẩn bị tốt bản thảo lập tức toàn bộ đình trệ (Tich: thấy chai đẹp là ngu người nha em, cả người giống như khí cầu bị chọc thủng, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, nói:“Tôi đây đều không phải là…..thực quan tâm cậu sao. Cho nên cậu vừa trở về, tôi đã sớm biết a.”

Thâm thúy trong mắt bay nhanh chợt lóe lên một tia cảm xúc ảm đạm, Kỷ Xuyên Trình trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tôi đây hồi B thị đã một tháng, cậu vì cái gì hiện tại mới đến xem?”

“……”

Ngưng mắt nhìn thanh niên cúi đầu bộ dáng rối rắm hồi lâu, Kỷ Xuyên Trình mi phong hơi nhăn, ngón tay cũng hơi hơi nhíu chặt lại, không nhắc lại nữa. Chẳng biết qua bao lâu, từ trong cổ họng anh phát ra một tiếng thở dài, sau đó thò tay đem tóc dính đầy mồ hôi trên trán lại vuốt về phía sau, mở miệng nói: “Được rồi, đừng viện lý do, trước cứ vào nhà đi.” Ngữ khí ung dung bình tĩnh, ngữ khí bình thường không có khác biệt, thế nhưng ẩn ẩn lại mang theo một tia chua xót.

Cảnh Hạ vừa nghe lời này, nguyên bản tại trong đầu đang suy nghĩ viện lý do toàn bộ đều ném đến chân trời. Cậu không có phát hiện trong giọng nói đối phương có điểm dị thường, ngược lại nhếch môi cười nói: “Được, đi vào trước đi, tôi vừa lúc có chuyện muốn nói cho cậu.”

Nói, xong Cảnh Hạ liền đi theo Kỷ Xuyên Trình phía sau vào phòng.

Do Kỷ Xuyên Trình nhiều lần yêu cầu, nên Vương quản gia bất đắc dĩ đem các thứ thập loạn bát tao đưa cho anh xách giúp, chính mình cùng thiếu gia hướng phòng trong đi đến. Ánh mặt trời tươi đẹp chói mắt chiếu rọi xuống, Vương quản gia nâng đầu híp mắt nhìn bóng dáng người nam nhân mặc áo bó sát người.

Hai chân thon dài, cước bộ vững vàng, đứng bên cạnh thiếu gia còn cao hơn nửa cái đầu.

Kỷ thiếu gia ở B thị vốn là một con rùa vàng trong mắt các thiếu nữ, thế nhưng năm nay đã 30 nhưng chưa truyền ra bất cứ thiệp tứ hôn nào.

Nghĩ đến điều này, Vương quản gia bước chân phút chốc ngừng lại. Ông là một lão nhân sỏi đời có nhiều kinh nghiệm lập tức phóng ánh mắt qua Kỷ Xuyên Trình lại bắt gặp ánh mắt thâm thúy u tĩnh của anh nhìn thiếu gia của mình, nhưng chỉ một cái chớp mắt liền biến mất.

Quả nhiên là ông già rồi thích nghĩ lung tung sao…… Chắc là do ông suy nghĩ nhiều đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.