Một đường hành trình này ngược lại so với trước gian khổ không ít.
Sơn đạo (đường núi gập ghềnh khó đi, hơn nữa thường xuyên xuất hiện một ít đại thụ cao chọc trời kéo dài quá nửa đường, mỗi lần như thế Kỷ Xuyên Trình đều phải tự mình xuống xe hỏa thiêu. Ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện một ít thú biến dị tập kích chặn đường, bất quá trên cơ bản chỉ cần Vu Giai ra mặt liền có thể an ổn.
Khác hẳn với bề ngoài trong sáng dương quang giống một nam hài, thực lực của Vu Giai làm Cảnh Hạ giật mình. Hắn dáng người khôi ngô cường tráng, không cần vũ khí, chỉ cần một đôi thiết quyền đã đem đầu một con gấu chó hung tàn đánh nghiêng, hơn nữa… Hơn nữa, lúc này Vu Giai cũng không có tiền đề tiến hóa dị năng.
Từ khi dị biến bắt đầu đến nay, đã qua gần ba tháng. Ngày mùa thu tới thập phần mạnh mẽ, tại núi rừng càng là làm người ta cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Dương quang không còn nóng như lửa nữa, chiếu trên chiếc Land Rover màu đen, giống như đã bị tầng mây hấp thu hết sạch nhiệt lượng.
Vòng qua một ngọn núi nhỏ cao ba bốn trăm mét so với mực nước biển, tốn hết thời gian hai ngày thì rốt cuộc cũng ra khỏi. Con đường đủ chỗ hai xe chạy bị nới rộng ra thành đường đủ cho bốn xe chạy, trên mặt đất tích một tầng thật dày tro bụi, bởi vì chiếc xe chạy quá nhanh mà bay lên. Chiếc Land Rover màu đen chạy không đến nữa giờ, liền nghe được tiếng ‘Két’ rồi dừng lại.
Kỷ Xuyên Trình mặt không đổi sắc mà quay đầu, nói: “Tần Sở, cô tới lái xe.”
Tần Sở đang ngồi ở phía sau sắp xếp thuốc, đột nhiên nghe được Kỷ Xuyên Trình nói vậy cô ngẩng đầu sửng sốt, khó hiểu mà chỉ chỉ dược liệu bị quăng đến loạn thất bát tao trên đùi, nói: “Thiếu gia, tôi đang thu dọn đồ đạc, không thể lái.”
Kỷ Xuyên Trình thùy mâu quét đến đồ vật trên đùi cô một cái, sau đó quay đầu nhìn Vu Giai vừa mới tỉnh ngủ ở ghế phó lái, nói: “Vu Giai, cậu tới lái xe. Tần Sở, ngồi ghế phó lái.”
Vu Giai ngủ đến mơ hồ, chợt nghe Kỷ Xuyên Trình bảo hắn theo bản năng liền tỉnh, không nói hai lời hô lớn một tiếng “Vâng”, sau đó liền hoả tốc xuống xe đến ghế phó lái ngồi.
Tần Sở: “…”
Không còn lời gì để nói, Tần Sở cũng chỉ có thể thành thật xuống xe, đi đến bên cạnh ghế phó lái.
Mà bên kia, Kỷ Xuyên Trình đã mở cửa xe bên phải đi vào, vừa mới ngồi vững vàng liền thấy Cảnh Hạ mông mông lung lung mà mở ra mắt, không có tinh thần nhỏ giọng than thở: “A Xuyên? Sao cậu lại ngồi ở đây… Là gặp chuyện gì sao?” Nói xong, Cảnh Hạ liền đem đầu ly khai khỏi cửa sổ xe, bởi vì động tác này, Tiểu Hắc trên đỉnh đầu cậu đang ngủ đến mơ hồ thiếu chút nữa bị vứt xuống, nhanh chóng lấy ra đôi chân ngắn bám lại.
“Ân, không có chuyện gì, có chút mệt, muốn ngủ một giấc, nghỉ ngơi một tí.”
Xe lại lần thứ hai khởi động, Tần Sở nghe xong lời nói của Kỷ Xuyên Trình phút chốc kinh ngạc mà từ cái kính trong xe nhìn về phía đối phương. Cô nghi hoặc mà trừng mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ tới: “Trước kia liên tục ba ngày đêm đuổi theo Lộ thiếu gia đều không mệt, như thế nào mới nửa ngày lái xe liền cư nhiên cảm thấy mệt? (Cố tình đấy. =
Cảnh Hạ lại không nghĩ nhiều liền gật đầu, mí mắt híp lại muốn ngủ tiếp. Cậu mới vừa đóng mắt, đầu dính vào lưng ghế dựa liền nhanh chóng tiến nhập mộng đẹp. Đầu quay về bên trái, ngay tại lúc đầu cậu sắp chạm vào cửa sổ xe, bỗng nhiên bị một đôi tay khớp xương phân minh kéo trụ, bất động thanh sắc mà kéo về phía bên này, vững vàng mà tựa vào vai ai đó.
Cảnh Hạ ở trong mộng chép miệng một chút, giẫy dụa một cái liền tiếp tục ngủ như chết.
Xe thông thuận mà tránh thoát một chướng ngại trên đường, xe cộ, cây cối nằm lung tung trên đường. Dọc hai bên đường là cây cối cao chọc trời vẫn như trước bình thường mà sinh trưởng, dương quang ấm áp chiếu rọi trên mặt đất, chiếc Land Rover màu đen cứ như trước vững vàng chạy hướng về S thị.
“Kỷ thiếu giáo không phải mệt sao?” Thanh âm mang theo ý cười bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.
Chợt nghe người này nói chuyện, Tần Sở cùng Vu Giai đề phòng, từ trong kính nhìn về phía nam nhân thanh tú nhã nhặn, đã thấy người phía sau thần tình mỉm cười mà nhìn bên ngoài cửa sổ, không có chút ý liếc nhìn bên trong xe. Kỷ Xuyên Trình cũng không có vì tên này này đột nhiên mở miệng nói mà sinh ra phản ứng đặc biệt gì, y không chuyển mắt mà nhìn về phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một chút cảm xúc dao động.
“Ân, hiện tại không mệt mỏi lắm.”
Nghe đến cái đáp án, độ cung bên môi Kỳ Dương lại dương cao vài phần: “Không chuẩn bị quần áo cho tôi thay sao? Áo sơmi của tôi đây chính là bị Cảnh Hạ vạch a, ân… Là trên ngực a. A đúng, thật đúng là ngoài dự liệu của tôi, vị Cảnh đại thiếu gia này ngược lại phi thường thô bạo a, không biết có phải là bởi vì nóng vội muốn cứu ngươi hay không nữa?”
Nghe tên này âm dương quái khí nói, Tần Sở sắc mặt chậm rãi trầm xuống, cô nắm chặt nắm tay quay đầu nhìn về phía Kỳ Dương, nói: “Kỳ Dương, cậu thành thật một chút, đừng cho là nhóm của tôi sẽ không giết cậu. Thiếu gia chỉ là tạm thời bảo toàn cho cậu một cái mệnh, nhưng nếu như cậu còn muốn làm những chuyện xấu gì đó, đừng trách chúng tôi ra tay hiểm độc.”
Kỳ Dương nghe vậy cười buông xuôi tay, đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ thu hồi: “Vâng vâng vâng, Tần Thượng úy, ngài nói tôi làm sao có thể không nghe. Bất quá tôi tựa hồ nhớ rõ, quân hàm của tôi so với cô hình như cao hơn a.” Nói đến cuối cùng, biến thành thấp giọng cười.
Tần Sở giận dữ: “Cậu… ”
“Tần Sở, lần sau tìm cho hắn một bộ quần áo.” Kỷ Xuyên Trình thản nhiên nói.
Tần Sở phút chốc trợn to hai mắt: “Thiếu gia, người này là một tên cặn bã Chúng ta hoàn toàn không cần để ý tới…” Tần Sở thanh âm im bặt, cô nhìn thấy ánh mắt đạm mạc lãnh tĩnh của Kỷ Xuyên Trình chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, cuối cùng chỉ phải đem lời nói còn lại nuốt vào.
Nín thở xoay người sang chỗ khác, Tần Sở căm giận bất bình mà hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Dương trong kính chiếu hậu một cái, hừ lạnh một tiếng không nói chuyện.
Kỳ Dương quay đầu, tầm mắt nhìn như vô ý mà hạ trên người Cảnh Hạ đang ngủ say một cái, sau đó nâng mâu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình trấn tĩnh thong dong như cũ, nói: “Kỷ Thiếu giáo, tôi nhớ rõ Kỷ Tướng quân khi còn sống đã từng nói qua một câu như vầy —— ‘Người của Vùng cấm, tuyệt đối không thể có bất luận nhược điểm gì’. Không biết ngài còn nhớ rõ không?”
Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng mà quay đầu quét mắt nhìn Kỳ Dương một cái, hơi hơi vuốt cằm: “Ân.”
Kỳ Dương bỗng nhiên phụt cười ra tiếng, mặt mài thanh tú tuấn dật triệt để giãn ra: “May mắn Kỷ Tướng quân đã đi sớm, bằng không, nhìn đến đứa con duy nhất của ông cư nhiên đi đầu vi phạm, không biết sẽ có biểu tình gì?”
“Kỳ Dương” Lời này kích thích Vu Giai đến mức khó thở, giận dữ rống ra tiếng.
Đương sự lại giống như đối với cái loại khiêu khích ác ý này không có phản ứng gì quá lớn, Kỷ Xuyên Trình quay đầu, mấy ngày qua đây là lần đầu tiên nghiêm túc bình tĩnh mà nhìn Kỳ Dương. Ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người Kỳ Dương hồi lâu, một người là đạm mạc trầm tĩnh, một người khác lại là ý cười lạnh như băng, thật lâu sau, Kỷ Xuyên Trình nói: “Kỳ Thiếu giáo, cậu tựa hồ vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện riêng của tôi?”
Kỳ Dương nâng mi: “Đối với ngài?”
Kỷ Xuyên Trình đột nhiên hiểu được ý tứ ẩn dấu dưới những lời này, mâu sắc đột nhiên tối sầm lại, y bất động thanh sắc mà vươn tay nắm bả vai của thanh niên, đem đối phương kéo gần lại mình một chút.
Kỷ Xuyên Trình ngữ khí bình thản mà nói: “Cậu từ nhỏ đến lớn đều ở Vùng cấm, đại khái vẫn là lần đầu tiên rời núi, đối với thế giới bên ngoài sinh ra một chút hứng thú cũng thực bình thường.” Dừng một chút, y còn nói thêm: “Bất quá Kỳ Thiếu giáo, tôi cảm thấy S thị nhất định sẽ làm cho cậu càng cảm thấy hứng thú.”
Kỳ Dương sửng sốt: “Vì cái gì?”
Ánh mắt lạnh như băng không lưu tình chút nào mà quét từ đỉnh đầu đến chân của Kỳ Dương, Kỷ Xuyên Trình chậm rãi gợi lên khóe môi, lộ ra một tia cười nhạt khó phát giác: “Bởi vì nơi đó sẽ có rất nhiều người có hứng thú với cậu, cũng có rất nhiều người thích giải phẫu người như cậu. Ví dụ như tổ chức cơ thể giả, tế bào võng mạc có thể nhìn vào ban đêm, còn có… nghiên cứu nếp nhăn não của người thông minh.”
Kỷ Xuyên Trình thanh âm thập phần bình thản, giống như đang trần thuật một ít chuyện bình thường, nhưng toàn bộ độ ấm bên trong xe lại theo những lời này mà đột nhiên giảm xuống mấy độ, mà ngay cả người cường tráng đơn thuần như Vu Giai đều theo bản năng mà rụt cổ lại, sờ sờ lông tơ dựng thẳng trên cánh tay.
Kỳ Dương tươi cười bên miệng đột nhiên cứng đờ, qua một lúc lâu hắn mới nói: “Kỷ Thiếu giáo nói thật sự là rất có ý tứ, tôi … Phi · thường · mong · đợi.” Mỗi một từ giống như là bị ép trong cổ họng, mang theo tiếng cười thấp thấp, nhưng nghe như thế nào cũng đều có ý nghiến răng nghiến lợi. (Đừng nhờn đến vợ của anh.:”>
“Ân, không cần chờ mong, nhiều nhất hai ngày nữa chúng ta khẳng định có thể đến S thị.”
Kỳ Dương: “…”
Tần Sở nhịn không được nhìn Kỷ Xuyên Trình qua kính chiếu hậu, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.
Cô chỉ biết thiếu gia chưa bao giờ là một người ngậm bồ hòn (ý nói nhẫn nhục chịu đựng. Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ tiểu hỗn đản, cô còn thật không phát hiện ai có thể từ trên tay thiếu gia mà chiếm tiện nghi. Rõ ràng bề ngoài nhìn qua là một bộ dáng lạnh như băng, nhưng cô cũng biết, thiếu gia đây tuyệt đối là một bụng ý xấu… Ngạch… Một bụng trí tuệ cùng chủ ý. (Đừng tưởng anh hiền. =
Thái dương dần lặn về phía tây, Cảnh Hạ mơ mơ màng màng mà xoa mắt. Trên đầu của cậu, Tiểu Hắc đô đô thịt kia cũng bởi vì động tác của cậu mà bị lay tỉnh. Một người một chuột dị thường ăn ý mà nhất tề dùng tay nhu mắt, qua hồi lâu vẫn là chuột biến dị trước gọi một tiếng “Kỷ kỷ”, Cảnh Hạ mới hoàn toàn tỉnh lại.
“Nha A Xuyên, chúng ta đây là đến chỗ nào rồi? S thị sao?”
Kỷ Xuyên Trình lắc đầu: “Đại khái là sắp ra biên giới tỉnh H.”
Cảnh Hạ nhíu mày: “Như thế nào lại chậm như vậy? Tôi cảm thấy tốc độ của xe cũng không chậm mà…” Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Cảnh Hạ nhìn thấy một gốc cây không ngừng trên không trung múa may lung tung cành của nó, nuốt nước miếng một cái, cảm khái nói: “Đây là muốn thành tinh sao…”
Chợt một cành cây to lớn đột nhiên biến dài bò theo hướng xe chạy, Kỷ Xuyên Trình bình tĩnh mà mở cửa sổ, nâng cây súng lục màu bạc bắn một phát. Chỉ thấy cành cây kia khi còn cách xe khoảng năm mét giãy dụa rồi dừng lại, sau đó rơi xuống mặt đất, giống như đau đớn mà ở trên mặt đất, run rẩy, chất lỏng màu lục chậm rãi chảy ra.
Cảnh Hạ: “”
Động tác của người này cũng quá đúng lý hợp tình, bình tĩnh và thong dong
Kỷ Xuyên Trình: “Cành Kỳ Dương này có chút càn rỡ đi.”