Tòa nhà cao tầng trước sau như một đứng thẳng sừng sững trên đường, cửa sổ thủy tinh phủ đầy bụi, trên đường cũng trải rộng một ít vết máu khô màu đen. Khi chiếc land Rover màu đen chạy vào thành phố, cơ hồ mọi âm thanh đều không có, chỉ có một số người lén lút trong bóng tối trộm nhìn xung quanh, không dám lên tiếng.
“S thị cư nhiên cũng biến thành bộ dáng này?” Vu Giai kinh ngạc mà nói: “Tôi vốn là cho rằng tình huống ở thành phố lớn như S thị phải tốt hơn các thành phố, trấn nhỏmột chút, như thế nào lại hao tổn nghiêm trọng như vậy? ”
Vu Giai nhìn một pho tượng điêu khắc bằng thanh đồng nằm rạp trên đường, ánh mắt tròn xoe. Chỉ thấy đầu của bức tượng kia nằm lăn lóc cách bức tượng ba bốn mét, cả thân tượng cũng không nguyên vẹn, thất linh bát lạc mà nằm trên mặt đất, bốn phía cũng không thiếu vết máu, ruồi bọ không ngừng bay loạn.
“Nhiều người ngược lại sẽ là chuyện xấu, lời này cậu không hiểu?” Tần Sở đem cửa sổ xe hạ xuống, cười nhẹ nói: “Cậu chắc là chưa thấy qua B thị, cùng nơi này cũng không kém là bao nhiêu. Bất quá S thị giống như nghiêm trọng hơn một chút, thiếu gia, ngài có biết là xảy ra chuyện gì không?” Câu nói kia là quay đầu lại hỏi Kỷ Xuyên Trình.
Không đợi Kỷ Xuyên Trình trả lời, Cảnh Hạ đã chép miệng, nói: “Tôi thấy không cần chúng ta quan tâm, hẳn là sẽ có người lập tức thay nhóm chúng ta trả lời.”
Tần Sở kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cảnh Hạ, xuyên thấu qua kính chắn gió sạch sẽ, chỉ thấy một chàng trai cao lớn khôi ngô làm động tác “Dừng xe” hướng bên này đi tới. Trong gió thu lạnh lẽo, mà hắn chỉ mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, triển lãm cơ bắp mạnh mẽ, tuyệt không sợ rét lạnh.
Phía sau hắn là một vòng phòng hộ làm bằng thanh sắt, cách mỗi năm thước liền người cầm vũ khí trông coi. Lại nhìn vòng phòng hộ kia có hơn trăm mét, đem toàn bộ ngã tư đường cách ly, dùng để làm chướng ngại vật cũng dùng để phòng hộ, là một thiết bị hoàn thiện. Người trông coi nhìn qua rất phổ thông, không giống người này, tráng kiện cùng uy mãnh.
Vu Giai chậm rãi ngừng xe, còn chưa có mở miệng, liền thấy nam tử kia đã đi tới, ác thanh quát lớn nói: “Các người là từ chỗ nào tớ i? Tại căn cứ S thị không thể lái xe biết không? Mau xuống dưới.”
Vu Giai đang định cùng đối phương thương lượng hỏi một chút sự tình, đột nhiên nghe đến ngữ khí này, mãnh liệt sửng sốt sau đó lại giận dữ: “Chúng ta từ B thị tới, anh là ai a? Chúng ta muốn gặp thủ lĩnh của các người, đem những lưới sắt đó dẹp đi.”
Vu Giai trong Vùng Cấm địa vị không thấp, tuy rằng quân hàm cũng không cao, nhưng lại thuộc trực tiếp Vùng Cấm đội A, cho nên luôn luôn tương đối tự tại, lúc này vừa thấy một nam nhân không biết từ chỗ nào chạy ra răn dạy mình như vậy, lại không mặc quân trang, Vu Giai tự nhiên không đem đối phương để vào mắt.
Khuôn mặt tuấn lãng kia vừa nghe Vu Giai nói, bởi vì tính tình vốn nóng nảy, hiện nay càng tức giận. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhấc chân liền đá vào cửa xe, Vu Giai cười nhạo một tiếng, tiếng cười còn trong cổ họng chưa kịp cười hết, bỗng nhiên cảm giác toàn bộ xe đột nhiên chấn động, thân xe phút chốc cách mặt đất mấy mét lại đột nhiên hạ xuống.
Cửa xe “răng rắc” một tiếng liền bị tháo rời khỏi xe, Vu Giai khoa trương mở to hai mắt. Lúc này, ngay cả Tần Sở cũng kinh hãi mà nhìn chằm chằm cái cửa sắt biến dạng kia, kinh ngạc mà nói không ra lời. Kỳ Dương ngồi phía sau cười lạnh một tiếng, chưa từng nói chuyện.
Có thể đem chiếc xe đã trải qua cải tạo đặc biệt này một cước đá thành như vậy, Cảnh Hạ tự nhiên lập tức hiểu được người này tuyệt đối là dị năng giả. Cậu nhíu mày quay đầu nhìn Kỷ Xuyên Trình, chỉ thấy người sau lưng ngưng mắt như có điều suy nghĩ mà nhìn vết lõm kia hồi lâu, chậm rãi mở miệng: “Chúng ta xuống xe.”
Vu Giai kinh ngạc quay đầu liền nói: “Thiếu giáo, người này cư nhiên dám đem xe của chúng ta đá hư, mọi người không cần xuống xe, tôi đi cho hắn một bài học.”
Không đợi Kỷ Xuyên Trình trả lời, ngược lại tráng hán ở ngoài xe cao giọng cười ha hả: “Tiểu tử này là muốn cho ai một bài học a?”
Nói xong, người nọ tùy ý vươn tay cầm kính chiếu hậu bên cạnh ghế điều khiển, dễ dàng mà niết một cái, kính chiếu hậu làm từ nguyên liệu cứng rắn liền bị niết thành phấn. Bụi màu đen chậm rãi từ khe hở của ngón tay nam nhân chảy xuống, thủy tinh bén nhọn không thể tổn hại tay hắn một chút nào, giống như mình đồng da sắt trong truyền thuyết.
Vu Giai: “…”
Tính tình nóng nảy đang bốc lên, sau đó lại nhìn đến cao thủ có thực lực cao hơn mình liền héo rũ. Vu Giai thành thành thật thật xuống xe, đoàn người mới vừa xuống xe, phía sau nam tử kia liền có người đi tới đem xe lái đi.
Tựa hồ là lo lắng Cảnh Hạ bọn họ hiểu lầm, nam tử kia nói: “Chỉ là lái tới nơi an toàn thôi, các người ở S thị sẽ không có cơ hội dùng đến xe. Lại nói, hiện tại toàn thành phố cũng không có trạm xăng dầu nào hoạt động, các người cho dù có xe cũng không thể chạy, vậy cũng không cần.”
Đi theo sau nam tử cường tráng này, năm người Cảnh Hạ nhất tề mà vào khu vực được bao quanh bởi vòng phòng hộ. Hán tử kia đề phòng mà nhìn thoáng qua chuột biến dị trên đầu Cảnh Hạ một cái, thành công chọc đến Tiểu Hắc ngạo kiều mà lắc lắc đuôi, nhe răng nhếch miệng mà hướng hắn gọi hai tiếng “Kỷ kỷ”.
Cảnh Hạ nhất thời hiểu ý, cậu sờ sờ đầu tiểu thịt cầu đứng trên đầu mình, nói: “Không cần lo lắng, chỉ là sủng vật, không có lực sát thương gì.” Nói xong, còn cố ý đem Tiểu Hắc kéo từ trên đầu mình xuống, đem hai chân ngắn ngủn cho người nọ nhìn một chút: “Trừ đi móng vuốt cùng hai cái chân béo này, những thứ khác sẽ không tạo thành uy hiếp gì.”
Kiếp trước Cảnh Hạ chỉ biết, căn cứ S thị bởi vì phát sinh sự kiện “Ngày đẫm máu”, cho nên sớm đã đem động vật trong phạm vi có người cư trú tẩy trừ sạch sẽ.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ”
Tựa hồ nghe hiểu Cảnh Hạ đang cười nhạo thịt béo của mình, Tiểu Hắc khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn mà phi Cảnh Hạ một hơi. Nó dùng sức vào chân sau đạp vào bàn tay Cảnh Hạ, phi một cái tới vai Cảnh Hạ, sau đó quen thuộc mà đứng trên bả vai Cảnh Hạ, lôi kéo lỗ tai cậu, nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh đầu.
Cái đuôi nhỏ lay động vài cái tìm được nơi quen thuộc nhất xoay quanh rồi ngồi xuống, Tiểu Hắc kêu hai tiếng “Kỷ kỷ”, sau đó lên mặt cụ non mà lần thứ hai nằm úp sấp xuống.
“Ha ha hảo, không có việc gì.” Hán tử kia lớn tiếng cười vài cái, sau đó khoát tay tiếp tục đi về phía trước đi. Hắn vừa đi vừa nói: “S thị đã thật lâu không có người đến. Hiện tại đột biến đã qua bốn tháng, nhiều người ở S thị đã sớm rời đi, các người đúng là hi hữu. Hiện tại S thị đại khái còn dư lại bảy trăm vạn nhân khẩu, phòng ở vẫn phải có, chính là tài nguyên có điểm thiếu, yêu cầu dự vào sức lao động mà đổi. Các người có thể tới khu 67 để ở, sau đó người bên kia sẽ an bài lao động cho mọi người.”
Vu Giai kinh hô: “… Lao động? ”
Người nọ đương nhiên mà gật đầu: “Đương nhiên, bằng không các người còn có thể làm như thế nào? Cùng thú biến dị đánh nhau sao? Đó là chuyện của dị năng giả, các người ở phía sau bảo trụ mạng nhỏ là được rồi.”
Tần Sở nghe vậy, môi đỏ mọng hơi hơi gợi lên: “Làm sao anh biết… Chúng tôi không thể đánh thú biến dị?”
Nghe lời này của Tần Sở, Cảnh Hạ nghi hoặc mà giương mắt nhìn về phía đối phương. Cậu nhớ rõ Tần Sở đến nay còn chưa có thức tỉnh dị năng, hơn nữa dị năng của Tần Sở là chữa thương cùng phòng ngự, cũng không thích hợp công kích. Chớp mắt một cái, Cảnh Hạ quay đầu bỗng nhiên nhìn thấy Kỷ Xuyên Trình đang rủ con ngươi nhìn mình, chỉ là một ánh mắt cậu đột nhiên hiểu được.
Khóe môi hơi hơi gợi lên, Cảnh Hạ tiến lên một bước, nói: “Tôi là dị năng giả.”
Vừa dứt lời, Cảnh Hạ liền nâng lên tay phải, chỉ thấy một cột nước trong trẻo nháy mắt từ lòng bàn tay của cậu toát ra. Cột nước kia phun cao đến năm mét, giống như suối nhẹ nhàng phun, nhưng chỉ giương lên được ước chừng mười mét liền biến mất vô tung, giống như chưa từng xuất hiện.
Người hán tử trợn mắt, kinh ngạc mà đứng ngốc tại chỗ hồi lâu, mới giật mình hô: “Cậu là dị năng hệ thủy? ”
Trong thanh âm không chút nào che dấu được kinh hỉ cùng kích động, hoặc là nói bởi vì tâm tình quá mức vui sướng mà căn bản vô pháp che dấu.
Thái độ đột nhiên chuyển biến 360°.
Nếu như ngay từ đầu hán tử kia thuần túy mà lấy một loại thái độ lười biếng cao ngạo tùy ý an bài Cảnh Hạ bọn họ, như vậy hiện tại, nam tử này lại là trịnh trọng mà mang Cảnh Hạ ba người hướng tổng bộ căn cứ S thị mà đi. Tần Sở cùng Vu Giai trước mang theo đồ vật đi an bài nơi ở kế tiếp, mà Kỷ Xuyên Trình lại là “Áp giải” Kỳ Dương hướng tổng bộ mà đi.
Chính như Cảnh Hạ đã nói lúc trước, tại mạt thế, cho dù cơ quan quốc gia hay tổ chức quân đội đều toàn bộ bị phá hư sạch sẽ, nhưng là kỹ thuật cao cấp, tri thức cùng nhân tài lại sẽ không suy tàn như vậy. Vô luận là ở chỗ nào, có được tri thức tuyệt đối là bảo tàng lớn nhất, có thể đạt được tán thành của mọi người mà duy trì.
Căn cứ S thị tự nhiên cũng bảo lưu tập đoàn kẻ điên mà quốc gia âm thầm bồi dưỡng trước kia, mà lúc này đây, Kỷ Xuyên Trình lại muốn tìm những người này.
“Cậu là người thứ hai có dị năng hệ thủy tại căn cứ S thị này. Loại dị năng này thực sự rất thưa thớt, đa số mọi người đều tiến hóa ngũ giác, tốc độ, tinh nhanh nhẹn, tỷ như tôi có khí lực lớn.” Hán tử kia vừa đi vừa nói: “Trong này có một cô gái có dị năng hệ thủy nhưng không phải rất mạnh, trong tình huống không có địch tập kích, cô ấy mỗi ngày chỉ có thể duy trì nguồn nước cho khoảng gần ngàn người, cậu đã đến rồi hẳn là có thể giúp cô ấy.”
Cảnh Hạ sửng sốt: “Anh là nói… Cho tôi cung cấp nguồn nước?”
Hán tử đương nhiên nói như đương nhiên: “Đúng vậy, dị năng hệ thủy như cậu đều không phải như vậy sao? Cô gái kia cũng vậy, cô chỉ có thể cung cấp chút nước, không có biện pháp phóng ra nhiều như cậu.”
“… Có lẽ các người có thể phát hiện được tác dụng khác của tôi, tỷ như… Chém giết biến dị thể cấp S.”
Hán tử: “…”
Trầm mặc hồi lâu, hán tử kia mới nói: “Nếu cậu nói cấp S là dựa theo phân chia của đám thần kinh kia, như vậy thật ngại mà nói cho cậu biết, S thị chúng ta hiện nay gặp được thú biến dị cao cấp nhất là cấp B, tạm thời chưa có gặp qua cấp bậc cao cấp hơn.”