“Cảnh gia chỉ còn lại có một người, tên là Cảnh Hạ.”
Những lời này chắc như đinh đóng cột, làm sắc mặt Tô Duy Thượng nháy mắt trắng bệch.
Nói là nói với Kỳ Dương, nhưng cũng trực tiếp hướng mọi người ở đây phủ nhận thân phận Tô Duy Thượng.
Kỳ Dương vốn còn muốn trêu chọc vài câu, nhưng lúc này hắn nhìn con ngươi Kỷ Xuyên Trình thâm trầm sâu thẳm, qua hồi lâu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, buông lỏng tay quay đầu đi, không quản việc bên này nữa.
Cảnh Hạ ngạc nhiên mà di chuyển nửa thân mình, hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình. Vừa mới quay qua, tầm mắt của cậu phút chốc vừa lúc đối diện Kỷ Xuyên Trình. Vẻ mặt người nọ vẫn đạm mạc lãnh tĩnh như thường ngày, nhưng là chính một bộ mặt than như vậy lại làm cho Cảnh Hạ cảm giác đến một tia tin cậy ổn trọng mạc danh kỳ diệu.
Cảnh Hạ hốt hoảng đến trong lòng run lên, một suy nghĩ kỳ quái xẹt qua đại não ——
Vậy đại khái là Kỷ Xuyên Trình lần đầu tiên trước công chúng trắng trợn biểu hiện chán ghét một người. [vì em tiêu diệt tất cả = ]
“Kỷ… Kỷ Xuyên Trình, anh nói như vậy thật quá đáng. Tiểu Thượng đúng là hài tử của chú Cảnh, em trai của A Cảnh, em ấy không có quyền được lựa chọn xuất thân của mình, nhưng em ấy có tâm đi bù lại sai lầm thế hệ trước phạm phải, em ấy đã như vậy chẳng lẽ còn không đủ…” Ngô Kế Thanh đang nói, thanh âm bỗng nhiên dừng lại.
Kỷ Xuyên Trình rất cao, cao hơn Ngô Kế Thanh nửa cái đầu. Nhưng rõ ràng cũng chỉ hơn kém nhau mười phân, y hiện tại lại lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng mà nhìn Ngô Kế Thanh, mục đích là đem lời của đối phương triệt để tắc lại trong cổ họng.
Phượng mâu cụp xuống, Kỷ Xuyên Trình nhíu mày hỏi: “Cậu là Ngô Kế Thanh?”
Nghe vậy, Cảnh Hạ sửng sốt.
Kỷ Xuyên Trình lúc mười sáu tuổi liền rời đi B thị tòng quân, tuy rằng sau đó có thường xuyên trở về, nhưng phần lớn thời gian đều tránh xa cái vòng luẩn quẩn mục nát kia. Chính là, cho dù như vậy, Cảnh Hạ cũng tuyệt đối không tin y ngay cả bộ dáng Ngô Kế Thanh đều nhớ không được.
Cảnh Hạ lại cẩn thận mà trên dưới đánh giá nam nhân lạnh lùng này một lúc lâu, trong lòng mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn biểu tình đối phương nghiêm túc thật nghiêm túc, cậu như thế nào cũng không biết là do Kỷ Xuyên Trình cố ý châm chọc Ngô Kế Thanh, hoặc là nói… cậu cũng không nhận ra người nam nhân này sẽ làm ra hành động nhàm chán ấu trĩ như vậy. ( chắc tại trong người anh chảy giọt máu của em nó nên bất giác giống luôn rồi ╮[╯╰]╭Ngô Kế Thanh trên mặt chậm rãi phiếm hồng, gã nói lắp: “Đúng… Đúng, là ta.”
Trong ba người bọn họ, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình chơi thân, cùng Ngô Kế Thanh cũng chơi thân, nhưng Kỷ Xuyên Trình cùng Ngô Kế Thanh lại chỉ có thể xem như sơ giao, nước sông không phạm nước giếng. Đôi khi Cảnh Hạ thậm chí còn cảm thấy Ngô Kế Thanh tựa hồ có chút sợ Kỷ Xuyên Trình, lúc Kỷ Xuyên Trình tòng quân sau đó mấy lần trở về B thị, cậu mỗi lần rủ Ngô Kế Thanh đi chơi đều sẽ bị cự tuyệt, mà mỗi lần cự tuyệt hoàn toàn đều có Kỷ Xuyên Trình ở đó.
Không khí hiện trường thoáng có chút đọng lại, tất cả mọi người âm thầm trộm ngắm sắc mặt Kỷ Xuyên Trình, thậm chí quên quan tâm Tô Duy Thượng bên kia vừa rồi bị Tiểu Hắc Tử không – có – lực – sát – thương nào đó cào bị thương.
Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng gật gật đầu, tùy ý mà “Ân” một tiếng, môi mỏng một mân, cư nhiên không nói lại lần nữa.
Hành động này làm cho Ngô Kế Thanh vốn sắc mặt nghẹn hồng càng trở nên xấu hổ, ngay cả Cảnh Hạ cũng cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. Nhưng là gã im miệng lui xuống, lại làm cho Cảnh Hạ mơ mơ hồ hồ cảm giác được một ít biến hóa rõ ràng: Ngô Kế Thanh cả người đều biết tiến biết lui, không nói gì nữa.
Ngược lại Tô Duy Thượng lần thứ hai miễn cưỡng mà mỉm cười, nói nói mấy câu liền lôi kéo Ngô Kế Thanh rời chỗ ngoặt này. Nhìn bóng dáng Ngô Kế Thanh vẫn cứ có chút thất hồn lạc phách, Cảnh Hạ khó hiểu mà cảm giác đến một loại tự hào quỷ dị ——
Như thế nào lại cảm thấy… tính cách khối băng sơn A Xuyên Tử đôi khi thật đúng là làm người ta quá sung sướng? ( A Xuyên Tử = làm ta nhớ tên Thái Giám thường có một chữ Tử ở đằng sau ╮[╯╰]╭Kế tiếp Cảnh Hạ đi theo Chu Nghị kiểm tra đo lường dị năng, Kỷ Xuyên Trình áp giải Kỳ Dương đi tìm Tề giáo sư. Cuối cùng hai người đồng thời ước định buổi tối trở về chỗ nghỉ gặp lại, liền tại chỗ ngoặt tách ra, phương hướng ngược nhau mà đi.
Một bên mang theo Cảnh Hạ hướng cái phòng ở lầu một đi đến, Chu Nghị một bên hỏi: “Cái kia Cảnh Hạ, cậu có cảm thấy bằng hữu kia của cậu giống như rất… Lợi hại hay không?” Gian nan mà tìm ra một từ hình dung, Chu Nghị không được tự nhiên mà oai cái mũi ánh mắt, yên lặng mà đem ba chữ “tâm nhãn xấu xa” đổi thành “Lợi hại”.
Cảnh Hạ đương nhiên cười nói: “Anh nói A Xuyên? Tuy rằng tôi không chính thức thừa nhận, nhưng cậu ta thật sự vẫn luôn rất lợi hại. Cậu ấy từ nhỏ đã như vậy, giống khí lạnh Nam Cực vậy, vô cùng xinh đẹp lạnh người.”
Trầm mặc một hồi, Chu Nghị hoàn toàn câm nín: “Lạnh người thì cảm giác được, còn xinh đẹp…”
Cảnh Hạ: “Khụ khụ, từ hình dung mà thôi.” ( chỉ có ẻm mới thấy anh xinh đệp thoai, người ta gặp còn chạy không kịp sợ bị đông chết a [⊙v⊙][⊙v⊙]Chu Nghị: “…”
Mà Cảnh Hạ sẽ không biết rằng, nam nhân “Xinh đẹp lạnh người” kia đang cùng cậu càng lúc càng xa lúc này lại rẽ một cái, dựa theo Chu Nghị chỉ đường lúc trước hướng về một góc u ám quỷ dị mà đi đến. Hai bên vốn còn có thể nhìn thấy vài người lại triệt để biến mất không thấy, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi kỳ lạ.
Ánh sáng chiếu đến nơi này không biết sao âm u một ít, giống như là muốn che đậy đồ vật gì không thể cho ai biết, đem hết thảy toàn bộ bí mật che dấu trong bóng tối không người nào biết. Dáng người nam nhân cao ngất cứ như vậy bước từng bước một mà đi vào cái góc kia càng ngày càng mờ, nện bước vững vàng không mang một tia do dự.
“Thật không nghĩ tới, tiễn tôi đoạn đường cuối cùng cư nhiên chính là ngài a, Kỷ thiếu giáo.” Thanh âm vẫn cà lơ phất phơ như trước, Kỳ Dương hoạt động tay vài cái, nói: “Tại vùng cấm ngốc đã lâu, bỗng nhiên đi ra hô hấp không khí bên ngoài, thật đúng là cảm thấy có chút không quen a.”
Kỷ Xuyên Trình không đáp lại.
Kỳ Dương lại không có để ý, tiếp tục cười nói: “Chính là đáng tiếc, khó được gặp phải một người thú vị, hiện tại vĩnh viễn không thấy được.”
Bước chân phút chốc đình trệ, sau đó lại nháy mắt khôi phục bình thường. Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Cậu là đang nói… Tiểu Hạ?”
Kỳ Dương chậm rãi câu bên môi một độ cung lớn, tươi cười càng sáng lạn vài phần: “Tôi cái gì cũng chưa nói. Bất quá hiện tại, tôi ngược lại có câu muốn nói với ngài.” Không để ý đối phương trầm mặc, Kỳ Dương tiếp tục nói: “Hai người vừa rồi không thích hợp làm bằng hữu. Tôi nghĩ ngài cũng biết, một người quá mức tự đại, một người trong ngoài bất nhất.”
Kỷ Xuyên Trình nâng mâu liếc Kỳ Dương liếc mắt một cái, nói: “Ngô Kế Thanh quá mức tự đại?”
“Chỉ kiên trì quan điểm của mình, đem chính mình đặt trên điểm cao đạo đức, đây không tính là tự đại? Vậy là tự phụ đi.” Kỳ Dương cười nhẹ vài tiếng, sau đó chậm rãi dừng tiếng cười khoa trương, sau đó bước chân nhất thời dừng lại: “Nhưng là một người khác, càng thêm nguy hiểm.”
Kỷ Xuyên Trình cũng đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy trên mặt nam nhân thanh tú nhã nhặn tất cả đều là đứng đắn nghiêm nghị khó có được, ngữ khí nghiêm túc mà nói: “Cái tên em trai cùng cha khác mẹ với Cảnh Hạ, tâm tư không thuần khiết, mang theo địch ý, là một uy hiếp.” Tựa hồ cảm thấy chính mình nói có chút nhiều, Kỳ Dương lại bỗng nhiên cười nói: “Đoán thôi, dù sao tôi cũng chỉ gặp qua một lần, điều này cũng không nhất định chuẩn xác.”
Kỷ Xuyên Trình mâu sắc trầm xuống: “Cậu cũng hiểu được?”
Kỳ Dương kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngài cũng biết?”
———–
Đây là một gian tiểu lâu hình chữ “Hồi” (“回”, chính giữa là một vườn hoa nhỏ hơn năm mươi thước vuông, lấy màu đỏ làm màu chủ đạo theo hướng hoài cổ, đem lục cảnh trung tâm mà toàn bộ vây quanh. Không bình thường chính là ở trên mặt cỏ nhìn như bình thường lại không có thực vật hoa cỏ khác, chỉ trồng một gốc cây phong hoa hoa hồng ngay tại trung tâm.
Đóa hoa chồng chất lớp lớp đạt hơn mười tầng, đóa hoa dày, đỏ tươi. Toàn bộ cành hoa nhìn thật lớn, cơ hồ cao hai thước, hoa cũng thập phần khổng lồ, đường kính ước chừng đạt ba mươi mét. Nó bá đạo mà độc chiếm một vùng đất xanh hoá, xung quanh không thấy bất luận một đồng loại nào khác, theo hơi lạnh trong gió đêm mà chầm chậm lắc lư.
Cảnh Hạ có chút ngạc nhiên mà nhìn gốc cây hoa hồng rõ ràng là chủng loại biến dị, cậu đời trước lúc đi vào căn cứ S thị nơi này chỉ còn lại một tầng bùn đất khô quắt, cũng chưa từng thấy qua đóa hoa này. Cậu tò mò hỏi: “Chu ca, đóa hoa biến dị này là ai đưa tới đây a?”
Chu Nghị đang tập trung nhìn phía trước, chợt nghe vấn đề của Cảnh Hạ, cả người hắn không được tự nhiên mà run lên, cười gượng hai tiếng nói: “Có thể đem thực vật biến dị đưa tới địa phương quang minh chính đại như vậy, trừ bỏ đám kẻ điên kia còn có thể là ai a.” Nói xong, Chu Nghị còn run run bả vai vài cái, kề sát vào Cảnh Hạ, nói: “Tôi trộm nói cho cậu biết, Cảnh Hạ, ngàn vạn đừng có ý tiếp cận đằng kia, rất khủng bố.”
Cảnh Hạ nghe vậy không ngừng cảm thấy buồn cười: “Trừ bỏ lớn một chút, nó vẫn rất xinh đẹp, còn giống như rất thơm, Chu ca anh cũng quá…”
“Xôn xao xích ——” một tiếng, đem bóng đêm yên tĩnh trầm mặc đánh vỡ.
“Chu ca, anh cũng quá chuyện bé xé ra to đi…” Thanh âm im, tươi cười bên môi Cảnh Hạ tươi hoàn toàn cương ở tại khóe miệng, cậu kinh ngạc mà nhìn chằm chằm gốc cây hoa hồng biến dị ở trung tâm hoa viên, hai mắt dần dần trợn to, kinh hãi đến mức cước bộ đều ngừng lại.
Chỉ thấy trong mùi thơm ngào ngạt đến nỗi có thể dùng mắt thường nhìn thấy hương khí mê say trong phấn hoa, một con chim đỗ quyên sắp chết giãy dụa còn ra sức mà đập hai cánh to mọng, muốn đào thoát chính mình từ hai cái răng nanh sắc bén nhọn hoắt. Nhưng là giãy dụa hiển nhiên chỉ có phí công, máu tươi chói mắt không ngừng chảy ra từ vết thương bị nhanh cắn xé, nhiễm đỏ lô lông màu xám, cuối cùng hoàn toàn dừng lại động tác, tử vong.
Ngay tại trong nháy mắt vừa rồi, nguyên bản cánh hoa hồng tốt kiều diễm bỗng nhiên hé ra, răng nhọn sắc bén chảy ra chất lỏng sềnh sệch liền xuất hiện trong không khí, đem chim đỗ quyên bị hương khí ngọt ngào hấp dẫn tới cuốn lấy rồi nuốt chửng.
Nguyên bản có bao nhiêu minh mị động nhân, hiện tại liền có bao nhiêu dữ tợn đáng sợ.
Cảnh Hạ nuốt nước miếng một cái.
Chu Nghị bất đắc dĩ mà thở dài: “Đây là sủng vật mới của đám điên kia, đừng nhìn nó lúc không động xinh đẹp như vậy, nghe nói cấp bậc của nó được kiểm định ít nhất là cấp D. Mặt khác, phấn hoa của nó có tác dụng mê hoặc, những dịch dính còn có độc tính, có thể làm tê liệt con mồi.”
“Thứ này… Cứ như vậy đặt ở trước công chúng, thật sự không có vấn đề gì sao? ”
Chu Nghị buông tay: “Chúng ta đã cùng đám bệnh thần kinh kia thương lượng đã lâu rồi, dựa theo thuyết pháp của bọn họ, gốc cây hoa hồng biến dị này bây giờ đang ở giai đoạn thực nghiệm hoang dại, chờ qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ đem thứ này giải phẫu. Bất quá hoàn hảo, phạm vi hoạt động của nó chỉ có hai thước ngay chung quanh, cho nên chỉ cần trốn đi là có thể.”
Chu Nghị gật đầu: “Đúng vậy, hai thước là có thể. Nha Cảnh Hạ, cậu làm gì? Cậu đừng đi qua a”
Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng trong suốt, thanh niên thân hình gầy yếu đi từng bước một về phía trung tâm tiểu viện. Cước bộ của cậu tại khoảng cách với hoa hồng biến dị hai ba thước liền dừng lại, sau đó không để ý tới Chu Nghị la lối, một cột nước trong trẻo đột nhiên hướng đóa hoa vẫn còn đang hé ra như cũ vọt tới.
Tốc độ thực nhanh, lượng nước thực lớn, thình lình xảy ra đánh về phía hoa hồng biến dị đang ăn con mồi chừng mấy độ, sau đó nó nhanh chóng kịp phản ứng, trương nha nhếch miệng về phía Cảnh Hạ vọt tới. Nó đong đưa phiến lá cực lớn, vèo một chút liền lướt qua khoảng cách hai thước, thẳng hướng khuôn mặt Cảnh Hạ đánh tới.
“Kỷ kỷ ”
Cảnh Hạ động tác nhanh nhẹn rút lui về phía sau, một bức tường nước thật dày che ở trước mặt cậu, đột nhiên chặn đứng công kích thình lình xảy ra, cậu đã rút lui về phía sau khoảng cách hai thước, triệt để rời xa phạm vi công kích.
Nhìn bộ dáng hoa hồng biến dị không ngừng kêu gào, Cảnh Hạ bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn về phía Chu Nghị, nói: “Thực rõ ràng, phạm vi công kích là trong bốn thước, ngoài ba thước.” Trên mặt tuấn tú tất cả đều là biểu tình không tín nhiệm, trách cứ tính mà nhìn chằm chằm hán tử thành thật kia.
Mặt già nua của Chu Nghị nhất thời hồng: “Ai lại giống như cậu đi khiêu khích nó a”
Cảnh Hạ nghe vậy, ý cười bên môi càng tăng lên vài phần. Cậu làm bộ như vô tội mà nháy mắt mấy cái, cười nói: “Ít nhất hiện tại tôi đã biết, phạm vi công kích của nó đại khái lớn nhất từ ba thước đến bốn thước. Về sau chúng ta có thể để một cái bảng ngay đây: ‘Sinh mệnh là nhất, muốn ngắm hoa thỉnh cách bốn thước’.”
Chu Nghị: “…”
“Ha ha, cậu tiểu tử này thật thú vị, đồng ý, ngày mai liền theo lời cậu nói tại đây lập cái bảng đó” Tiếng cười trung khí mười phần bỗng nhiên trong tiểu viện an tĩnh vang lên, thành công đem tầm mắt Cảnh Hạ hấp dẫn đi qua.
Lúc nhìn thấy người tới, trong chớp mắt, con ngươi tinh xảo của Cảnh Hạ phút chốc trợn to, kinh ngạc há to miệng.