Bồn hoa trúc lưng rùa* xanh biếc chạy dài đến cùng hai bên rìa hành lang yên lặng sâu hun hút, phiến lá xanh, trên giữa mặt lá có bảy tám chỗ hổng, so le không đồng đều. Thân cây dài hơn một thước, cành lá rậm rạp phồn thịnh che khuất quang cảnh bên trong hành lang, thêm ngọn đèn cực kì ảm đạm, làm không khí càng thêm thần bí.
“Trúc lưng rùa này không có biến dị, cậu không cần lo lắng.” Thanh âm mang ý cười hiền lành vang lên, lão nhân tóc hoa râm quay đầu nhìn Cảnh Hạ, nói: “Đương nhiên, tôi cảm thấy lấy thân thủ cùng dị năng của cậu, hẳn là cũng sẽ không e ngại mấy vật nhỏ này đi.”
“Lô giáo sư quá khen rồi, như đóa hồng biến dị kia thì cháu còn chịu được nhưng nếu như nhiều cây trúc như vậy, e rằng là không nổi.”
Chu Nghị đã rời đi trước, chỉ còn lại một già một trẻ hài hòa đi cùng trên hành lang, tiếng bước chân đánh vỡ hành lang yên tĩnh.
Lô giáo sư cười gật gật đầu, không để ý Cảnh Hạ khiêm tốn, hỏi: “Trước kia tiểu tử Chu Nghị kia đã đại khái nói qua một ít tình huống của cậu, cậu là dị năng thủy hệ, đúng không?”
Cảnh Hạ trả lời: “Ân, đúng vậy, cháu là dị năng thủy hệ. Nhưng bản thân thiên hướng về tính công kích hơn, cùng mấy người tiến hóa cung cấp nguồn nước mà Chu ca nói đại khái có chút khác nhau.”
Nghe vậy, Lô giáo sư dần dần nở nụ cười, mấy nếp nhăn trên mặt cũng càng thêm sâu. Ông ta khoác áo dài màu trắng, trên túi áo trước ngực gài một cây bút máy xinh đẹp, hình như là trang sức, quái dị là chỉ có nắp bút mà không có thân bút. Ông không cao lắm, so Cảnh Hạ lùn hơn nửa cái đầu, nhưng lúc đi đường loáng thoáng mang một loại sinh phong lanh lẹ, cùng Kỷ Xuyên Trình không sai biệt lắm.
“Có khác hay không chúng ta lập tức biết, bất quá còn phải phiền toái cậu phối hợp một chút.” Dừng một chút, Lô giáo sư lại nói bổ sung: “Đây là thí nghiệm mỗi dị năng giả phải làm, ngươi không cần khẩn trương, cứ thoải mái.”
Hai người ước chừng lại đi qua ba gian phòng, cuối cùng trước một cánh cửa màu trắng thì dừng lại. Lô giáo sư hơi hơi di chuyển cước bộ, dùng thân mình chặn tầm mắt Cảnh Hạ, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng tra chìa khoá, phát ra thanh âm một hồi, qua gần một phút đồng hồ, ông ta mới mở cửa, xoay người đối Cảnh Hạ cười nói: “Vào đi.”
Cảnh Hạ đi theo vào phòng, không liếc mắt nhìn cánh cửa đóng mở phức tạp một cái nào.
Mà Lô giáo sư nhìn bộ dáng trấn định của cậu, gật đầu khen ngợi, giải thích nói: “Nơi này là phòng thí nghiệm của tôi, cất một ít tư liệu cơ mật, tỷ như tin tức số lượng dị năng giả trong căn cứ S thị. Những tài liệu này mỗi nghiên cứu viên trung tâm chúng tôi đều có một phần, tối hôm nay cậu tới có chút chậm, trong sở chỉ còn lại tôi cùng một vị giáo sư khác ở lại. Người kia đang làm một ít thực nghiệm, bọn tiểu tử kia đều chạy qua bên hắn, cho nên chỉ có tôi đến tiến hành thí nghiệm với cậu.”
Ánh mắt Cảnh Hạ đảo qua cái giá đựng bình ngâm động vật kỳ dị, sau đó xoay người, hỏi: “Lô giáo sư, ông sẽ không sợ cháu công kích ông? Nơi này chỉ có cháu cùng ông, cháu không cho là ông có thể… Ngạch…”
“Xoát xoát.” hai cái, tên dài màu bạc bỗng nhiên xuất hiện lại biến mất trong cổ tay áo Lô giáo sư.
“Ha ha, tiểu tử cậu thật là rất có ý tứ a. Lão gia hỏa chúng ta tuy rằng không bằng mấydị năng giả, nhưng đồ bảo mệnh vẫn phải có chứ. Tuy rằng dị năng giả các cậu tố chất thân thể có tăng lên, nhưng năng lực phòng ngự cũng không lại mấy con thú biến dị biến thái như vậy, chúng ta vẫn có thể đối phó.”
Cảnh Hạ câm nín mà buông xuôi tay: “Quên đi, Lô giáo sư, chúng ta vẫn là làm thí nghiệm dị năng đi.”
Thí nghiệm dị năng cùng Cảnh Hạ đời trước trải qua cũng không khác, vẫn là cái vòng tay kim loại màu ngân bạch như cũ, toàn bộ đều như vậy kể cả một cái kim tiêm mini lấy máu. Thậm chí, gian phòng này vẫn là căn phòng Cảnh Hạ lúc trước đã từng tiến vào, người thí nghiệm dị năng cũng là vị lão nhân ôn hòa trong sáng này.
Lô giáo sư, là nghiên cứu viên thâm niên nhất sở nghiên cứu căn cứ S thị.
Đời trước Cảnh Hạ cũng không cùng vị lão giáo sư này tiếp xúc nhiều, cậu chỉ biết là người thí nghiệm dị năng của cậu là Lô giáo sư. Gian phòng này lúc S thị trải qua trận thú triều đầu tiên đã hóa thành tro tàn, mà vị lão nhân này cũng theo đó mà mai táng trong lòng đất, trở thành đồ ăn cho thú biến dị. ( nghe buồn quá ┭─┮﹏ ┭─┮Không chỉ là Lô giáo sư, toàn bộ sở nghiên cứu cơ hồ chết hơn phân nửa.
Trận thú triều đầu tiên hoàn toàn bất ngờ ngoài dự liệu, toàn bộ phận động vật cùng thực vật biến dị vượt xa tốc độ tiến hóa của nhân loại, chúng nó đột nhiên đánh bất ngờ làm nhân loại một chút phòng bị cũng không có liền lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
Hoặc có lẽ là tại thú triều lần đầu tiên đã có sinh vật biến dị trí tuệ lãnh đạo, đại bản doanh S thị cùng sở nghiên cứu đều là đối tượng thú biến dị tiến công chủ yếu. Chính như Lô giáo sư đã nói, bọn họ phòng ngự thi thố đối phó nhân loại thì như vừa thấy, còn đối phó mấy con biến dị thú, thậm chí là biến dị thể cấp A, cấp S mà nói căn bản giống như tiểu hài tử bắn súng nước, không có một chút tác dụng.
Cảnh Hạ nhẹ nhàng hít một tiếng, không nghĩ thêm nữa, liền cảm giác vòng tay lạnh lẽo từ trên cổ tay mình bị lấy ra. Cậu cúi đầu nhìn về phía tay phải, chỉ thấy bởi vì chỉ đâm lấy một chút máu, lỗ châm nhỏ xíu rất nhanh liền bít lại, khỏi hẳn.
Một lát sau, Lô giáo sư đem tầm mắt từ số liệu màn hình dời đi, nói: “Cảnh Hạ, thủy hệ dị năng của cậu thực ưu tú, tính phát triển so với một dị năng giả thủy hệ khác trong căn cứ chúng ta cường đại hơn nhiều. Hiện nay, giá trị dị năng cậu là 197, phi thường cao.” Dừng một chút, Lô giáo sư tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, cậu đại khái còn không biết cái gì gọi là giá trị dị năng đi?”
Cảnh Hạ phối hợp mà gật đầu, làm bộ như cái gì đều không rõ, nói: “Đúng vậy.”
“Trước nghe Chu Nghị nói cậu có chém chết biến dị thể cấp S, như vậy xem ra cậu cũng biết chúng ta đem biến dị thú phân chia từ cấp E đến cấp S. Không biết cậu từ chỗ nào biết kiểu phân chia này?” Lô giáo sư hỏi.
Cảnh Hạ vuốt cằm: “Ân, những điều này là do một người bằng hữu của cháu nói.”
Lô giáo sư kinh ngạc nhướng mi: “A? Một bằng hữu của cậu?”
Cảnh Hạ mỉm cười: “Ân, cậu ta gọi là Kỷ Xuyên Trình.”
Đem vấn đề trực tiếp ném lên người A Xuyên băng sơ chết dẫm, đây là cái cớ mà Cảnh Hạ hai mươi năm qua mỗi lần phạm sai đầu tiên sẽ dùng đến. ( ta chết cười []Làm cậu ngoài ý muốn là Lô giáo sư lại bỗng nhiên cười lên: “Xem ra cùng cậu đến đây quả nhiên là Kỷ thiếu giáo, lúc nghe Chu Nghị miêu tả tôi liền đoán được một chút, không nghĩ quả nhiên là ngài ấy.”
Nghe Lô giáo sư nói, Cảnh Hạ liền hiểu được.
Nhóm lão giáo sư sở nghiên cứu này, nhân viên nghiên cứu trước đó phần lớn đều là trực tiếp lệ thuộc quân khu, bọn họ nhận thức quan quân phổ thông có lẽ còn có chút khó khăn, nhưng nhận thức Kỷ Xuyên Trình cũng là một việc thực bình thường. Nếu không biết Kỷ Xuyên Trình ít nhất cũng sẽ nhận thức Kỷ tướng quân. Vòng luẩn quẩn này cũng không nhỏ, nhưng một số người đứng đầu cũng không nhiều lắm.
“Để tôi đây trước hết giải thích cho cậu một chút về giá trị dị năng đi.”
Lô giáo sư đem cái vòng tay kim loại màu bạc để lại trong ngăn kéo bàn, lần thứ hai đối diện Cảnh Hạ ngồi xuống. Đèn hướng dẫn sáng ngời đem toàn bộ phòng chiếu sáng lên, chiếu xạ mấy tiêu bản quỷ dị trên giá, chất lỏng màu xanh âm u kỳ quái phiếm quang mang trong suốt.
“Mỗi lúc dị năng giả hay dị năng giả thất bại thức tỉnh dị năng, tim đập gia tốc, máu lưu thông nhanh hơn, đại não bị vây trong trạng thái hưng phấn cực độ, sự trao đổi chất quá nhanh, cuối cùng hôn mê. Trong lúc hôn mê có hai kết quả, loại thứ nhất, tiến hóa thành công, loại thứ hai…” Thanh âm Lô giáo sư dần dần thấp, hỗn loạn một tia bất đắc dĩ: “Loại thứ hai, tiến hóa thất bại.”
Nghe ngữ khí Lô giáo sư bi thống bất lực, Cảnh Hạ tất nhiên hiểu được tâm lý đối phương.
Lô giáo sư cũng không thường xuyên tham dự nghiên cứu thực nghiệm mà phụ trách tiến hành phản hồi cùng quan sát mỗi ngày tình huống dị năng của dị năng giả.
Đời trước, Lô giáo sư cũng từng cùng cậu nói qua những lời này. Lúc trước Kỷ Xuyên Trình vẫn còn chưa tới S thị, cậu cùng mấy người Ngô Kế Thanh, Tô Duy Thượng đồng thời vào gian phòng này tiến hành thí nghiệm dị năng, mà Lô giáo sư đây đã cùng bọn họ nói một ít về hiện thực tàn khốc cùng nan đề dị năng giả gặp phải.
Việc này thật giống như chuyện xưa bao nhiêu năm trước, Cảnh Hạ nhớ lại đến, đại khái là bởi vì qua tiến hóa đại não càng thêm sinh động, những ký ức đó hoàn toàn hiện lên trước mắt cậu cứ như ngày hôm qua. ( cứ như ông già cảm khái nhân sinh í“Cháu biết loại cảm giác này, nhưng không biết giá trị dị năng rốt cuộc là như thế nào phán định?” Cảnh Hạ không đổi thanh sắc mà nói sang chuyện khác, để lão nhân trước mắt không nhớ lại những việc bi thống đó.
Dù sao cũng cả đời trải qua nhiều nhấp nhô xóc nảy, Lô giáo sư cũng nhanh chóng thoát ly thương cảm, tiếp tục nói: “Trên thực tế, dị năng giả lúc hôn mê nhịp tim đập sẽ đạt tới max, mà chúng ta thì đem trị số cao nhất này gọi là giá trị dị năng nguyên thủy.”
Cảnh Hạ gật gật đầu, ý bảo đối phương tiếp tục giải thích.
Cậu đương nhiên sớm biết danh từ này, nhưng giờ phút này cậu lại không để ý nghe đối phương lặp lại một lần.
“Trải qua nghiên cứu chúng ta đã phát hiện, con số này có một hàm nghĩa đặc biệt, có thể lấy để phán định trình độ dị năng cao hay thấp.” Tựa hồ là lo lắng Cảnh Hạ không rõ, Lô giáo sư lại nói cách khác: “Nói thí dụ như là Hoa thị cùng Nhiếp thị. 0°C tương đương 32°F, nước sôi 100 °C tương đương 212°F, vô luận là tiêu chuẩn đo lường nào, chỉ cần là cùng chỉ số đo được, cũng có thể tại trình độ nào đó đạt đến thống nhất.”
Cảnh Hạ cười nói: “Cho nên, các người liền chính mình chế định đơn vị đo lường dị năng?”
Lô giáo sư cười ha ha: “Chúng ta phải trải qua nghiên cứu tinh vi kiểm tra đo lường sau mới định ra đơn vị giá trị dị năng đó, đương nhiên, số liệu này cũng không thể đại biểu trình độ chiến đấu của một người. Phản ứng năng lực, tố chất ứng đối nguy hiểm, kỹ xảo tấn công, những điều này là số liệu tổng hợp trọng yếu khi đánh giá một người. Bất quá tôi cho rằng, vừa rồi nhìn hành động cậu ứng đối Tiểu Nguyệt Nguyệt, năng lực thực chiến của ncậu thực tốt.”
Cảnh Hạ sửng sốt, theo bản năng mà lặp lại: “Tiểu Nguyệt Nguyệt?”
Lô giáo sư bình tĩnh nói: “A, đó là một trợ lí nhỏ trong nhóm lấy tên, đóa hoa hồng biến dị trong viện đó.” (Cái tên ếu hiểu sao thấy tởm quá. =
“…”
Lô giáo sư lại thuyết minh cho Cảnh Hạ một ít về dị năng giả, mới xem như triệt để phổ cập một số hạng mục công việc cơ bản mà một dị năng giả phải biết. Lô giáo sư lớn tuổi, phương diện nghiên cứu quả thật có chút lực bất tòng tâm, cho nên ông liền xin dẫn đường đi giết giặc công tác văn chức, coi như cũng hết một phần tâm.
“Đúng rồi, Kỷ thiếu giáo như thế nào lại đột nhiên đến S thị? Ngài ấy hẳn là gần đây đã rời B thị.” Cuối cùng lúc thu dọn đồ đạc, Lô giáo sư bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Dựa theo chức trách của ngài ấy, đến S thị thật là có điểm kỳ quái a, có chuyện gì không?” ( Anh tòng thê đấy bác ạ [] (+1000 like
Cảnh Hạ đang phủi quần áo đứng lên, đột nhiên nghe vấn đề của Lô giáo sư, hắn trợn mắt, suy tư một lúc lâu nói: “A Xuyên có chút việc, cậu ta muốn áp giải Kỳ Dương đến S thị giao cho…” Nhớ lại một chút, cậu tiếp tục nói: “Hình như là giao cho Tề giáo sư.”
Cậu tất nhiên không có khả năng nói cho Lô giáo sư hết thảy là bởi vì hcậuđã nói cho Kỷ Xuyên Trình, S thị trở thành đại bản doanh cuối cùng của nhân loại, mà còn sẽ bùng nổ nhiều lần thú triều, cũng đồng dạng là điểm phòng ngự mấu chốt nhất của nhân loại.
Khóe môi cong lên, Cảnh Hạ vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu tiếp tục nói, ý cười bên miệng lúc nhìn đến vẻ mặt Lô giáo sư thì đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy lão nhân vẫn luôn hiền lành hòa ái bỗng nhiên mở to hai mắt hơi có vẻ khàn khàn, lông mày hoa râm bởi vì khiếp sợ mà run nhè nhẹ, cả người đều kinh hãi mà nhìn mình, kinh hô: “Kỳ Dương? Ngươi là nói bộ đội cấm địa Kỳ Dương sao? ”
Không rõ lí do mà gật đầu, Cảnh Hạ nói: “Phải.”
“Thân cao 181 cm, thể trọng 74 kg, sau tai trái có một nốt ruồi son, ngón giữa tay phải so tay trái dài hơn nửa cm…” Liên tiếp nói bùm bùm giống một dạng đảo đậu mà nhổ ra, từ đặc thù thân thể đến tính cách thói quen, Lô giáo sư kích động mặt đỏ lên, lướt qua cái bàn đi đến trước mặt Cảnh Hạ, tiếp tục nói: “Nói chung là Kỳ Dương mang kính đỏ viền bạc phải không? ”
Cảnh Hạ nuốt nước miếng một cái, yên lặng nói: “Hình như… Không có mang kính mắt.”
“Tề Vinh lão gia hỏa này thật sự là rất đáng giận Tiểu quái vật đến S thị mà không nói một tiếng” Kích động bao nhiêu đều ngậm trong miệng không nói tiếp, Lô giáo sư ngay cả tài liệu kẹp trong tay cũng không buông xuống vèo một chút liền hướng cửa lớn phóng đi, ông mới vừa đi tới một nửa lại vòng trở về: “Tiểu Cảnh a, phiền toái cậu trông cửa giúp tôi một chút, đợi lát nữa trợ thủ của tôi trở về sẽ đóng cửa lại.”
Cảnh Hạ giật mình mà há miệng, vừa mới chuẩn bị hồi một câu “Được, cháu biết r… “, chữ cuối còn chưa có từ trong cổ họng toát ra, liền thấy Lô giáo sư cũng không quay đầu lại mà đã chạy ra ngoài. Tốc độ cực nhanh nha, quả thực không giống một lão nhân, mà là tuyển thủ điền kinh đang lên trận chung kết.
Cảnh Hạ trầm mặc mà nhìn cửa bảo hiểm kim loại còn lay động đong đưa hồi lâu, qua một lúc mới bất đắc dĩ mà lẩm bẩm ——