Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 49



Màn đêm buông xuống, toàn bộ căn cứ S thị dần dần chìm vào trong bóng tối vô tận.

Bất đồng với dĩ vãng, nhân loại luôn có một lòng keo kiệt đối với nguồn điện, nhưng tối nay S thị lại giống như trở về thời điểm phồn vinh trước mạt thế. Từng ngọn đèn lung linh cố gắng vươn mình tỏa sáng bù lại khoảng thời gian khép nép ngày trước. Màn đêm như bị xua tan, trên từng con đường ánh sáng lan tỏa mọi nơi, làm cho buổi đêm tịch mịch trở mình tựa như ban ngày chói lọi. (Chém quá đáng ha Beo =.= (Giờ mới biết hả? =

Trong đó, nơi được chiếu sáng nhất S thị hiển nhiên là tổng bộ bên cạnh sở nghiên cứu.

Đa số người bị thương đều được đưa đến tổng bộ để tiến hành điều trị, mà trong sở nghiên cứu S thị cũng đã chứa hơn trăm bệnh nhân rồi. Không ít người là dị năng giả ở khu 80 vừa tìm kiếm thi thể nạn nhân cũng như dị năng giả bị thương, vừa từng thời khắc đề phòng địch tấn công.

“Với thương thế này… Xem bộ dáng là bị một loại hôn đột du xà tấn công? Loại thú biến dị hôn đột du xà này còn có độc tính, chắc là cấp C rồi.”

Một nhân viên y tế mặc đồ trắng mang mặt nạ đang đứng trước hai cổ thi thể huyết nhục mơ hồ, người nọ cầm một bộ hồ sơ ghi ghi chép chép một hồi rồi lại tiếp tục chuyển hướng sang hai cổ thi thể khác mà viết báo cáo của mình.

Tình huống ảm đạm như vậy tại khu 80 cứ liên tục phát sinh.

Muốn đúng lúc tiêu hủy thỉ thể phòng ngừa nguồn nước, không khí bị ô nhiễm khi nhất định phải viết lại danh sách, cố gắng tìm cách không bỏ sót bất cứ bộ thi thể nào, có như vậy mới làm giảm đi nguy cơ ô nhiễm trước mắt.

Sở nghiên cứu được chia làm năm khu, chiếm lĩnh mười tòa nhà cùng một số đất đai nhỏ. Mà lúc này, những dị năng giả bị thương đều được an bài tại khu số ba để điều trị.

Thởi điểm chạng vạng, Cảnh Hạ cũng đã bắt đầu có thể di động thân thể.

Này không chỉ vì ngay từ đầu Tần Sở đã đem đùi gãy của cậu nhanh chóng chữa khỏi bảy phần, còn bởi năng lực khôi phục siêu cường của dị năng giả, còn chưa kể thuốc của sở nghiên cứu bí mật tạo ra.

Loại thuốc này gọi là X-1, dược hiệu của nó đại khái có thể đạt tới khả năng cao hơn cả các loại thuốc khác mà trước mạt thế từng tạo, Tề giáo sư dùng tuyến tụy của hai con dị thú cấp C cải tạo trên diện rộng, đề cao tốc độ, khả năng miễn dịch, tác dụng phụ như thế nào vẫn chưa rõ, nhưng trước hết thuốc đã thành công đem một quả tim bị ăn mòn của một dị năng giả khôi phục hoàn toàn, đem người nọ từ quỷ môn quan về.

Trừ bên ngoài, thực lực chân chính của sở nghiên cứu lần này thực sự đã bộc lộ một phần: thần bí tiến hành cải tạo các loại vũ khí, cường hóa các loại thuốc, thâm dò biến dị thú, kiểm tra dụng cụ, khiến mọi người khâm phục không thôi. (=.= lại chếm

Trong màn đêm mông lung mộng ảo, khiến những sự vật bị che lấp đi càng trở nên khó nhìn thấy.

Cảnh Hạ miễn miễn cưỡng cưỡng chống gậy của Vu Giai làm tạm cho cậu mà đi đường, lội trong dòng người trên hành lang. Thỉnh thoảng có người hướng cậu tỏ vẻ nghi hoặc mà coi trọng khẽ gật đầu, sau đó liền lại bay nhanh tầm mắt sang nơi khác, tiếp tục làm vội chuyện của mình.

Cũng có rất nhiều dị năng giả thiếu chút nữa ‘đi bán muối’ so với cái chân què của Cảnh Hạ thì cậu thực sự ‘phổ thông’ hơn rất nhiều rồi.

Trên đường hỏi qua vài người cậu mới tìm được khu chữa bệnh.

Sau mạt thế xảy ra, bởi vì tố chất thân thể dị năng giả được cải tổ rất nhiều phương diện, phòng ICU thậm chí cũng không cần xây thêm. Ngoại trừ bệnh độc, thì cơ hồ các loại vi sinh vật gây bệnh khác cũng chả dám bu lại gần, cũng tuyệt đối không ngại trở thành các vết thương trí mạng.

Cảnh Hạ thật cẩn thận đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn người nọ ở trên giường, nam nhân nằm đó nhìn qua thật yên bình tĩnh lặng.

Đối phương trông thật bình tĩnh, cả người nằm yên trên chiếc trường mềm mại tạo một độ cung nhỏ, tiếng Cảnh Hạ đóng cửa cũng không nhỏ, nhưng rõ ràng cũng không làm nam nhân nọ bị đánh thức.

Đôi mặt vốn dĩ lạnh lùng sắc bén, giờ phút này gắt gạo đóng chặt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mày nam tính nhăn lại, cho dù hiện tại đang trong tình trạng hôn mê nhưng Kỷ Xuyên Trình không hoàn toàn trầm lại.

Gian phòng này chỉ có một mình Kỷ Xuyên Trình hoặc có thể nói… đây là tầng chót, mấy gian này miễn cưỡng trưng dụng làm phòng bệnh, nên có thể chỉ làm phòng đơn mà thôi.

Cảnh Hạ gian nan chống gậy đi từng bước tới trước giường, cậu thuận thế ngồi ở một bên Trương Tiểu Tiểu, lúc này mới có thể thoải mái đem gậy gác qua một bên.

Chiếu sáng toàn bộ phòng là một chiếc đèn dầu đặt ở đầu giường toả ra một màu vàng ảm đạm, chỉ chiếu rõ một mảnh nhỏ phòng, có thể nói trừ bỏ giường, đại bộ phận đều chìm vào bóng tối ma mị, mà giờ khắc này Cảnh Hạ cũng không có nhiều tâm tư đi quan sát đồ vật xung quanh.

Cậu cúi đầu, nghiêm túc mà nhìn người đang nằm trên giường.

Vài giờ trước, cậu còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không còn được nhìn người nam nhân này nữa, mà hiện tại… cái này người vẫn sống sờ sờ mà nằm ở trước mặt mình, dùng một loại hình thức tái nhợt yếu ớt, cùng bất khuất ngoan cường mà sống sót.

Cậu cũng không biết chính mình đã nhìn bao lâu, thời gian như cô đọng, giống như cái gì cũng đều không thốt ra thành lời, chỉ có thể như vậy mà ngồi xuống, chỉ như vậy mà nhìn người này thêm một chút. Thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến một tiếng “Két” thanh thúy, Cảnh Hạ mới chậm rãi nghiêng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang đẩy cửa vào chính là Tần Sở.

Nàng tựa hồ đối với việc Cảnh Hạ ngồi ngẩn người tại đây không có một chút kinh ngạc.

Tần Sở lập tức đi tới giường bên kia, từ trong bóng tối lại kéo ra một chiếc ghế giống y đúc Cảnh Hạ rồi ngồi xuống, hạ thấp đầu buông một tiếng thở dài: “Với thương thế của nhóc tuy rằng không phải phi thường nghiêm trọng, nhưng là cũng không nên đi loạn khắp nơi. Chị đưa cho nhóc thuốc cần thiết rồi, nhưng này chỉ là phụ trợ cho vết thương mau lành, quan trọng nhất vẫn là nhóc tự thân khôi phục.”

Cảnh Hạ nhẹ nhàng gật đầu, đôi con ngươi mệt mỏi vô lực khẽ nhắm lại: “Ân, em biết. Tần tỷ, chị hẳn là đã mệt chết đi, tại sao lại còn đến đây?”

“Nhân viên tầng năm vừa nói nhìn thấy nhóc đến nên chị đến xem một chút.” Một lọn tóc mai nhẹ nhàng rũ trên gò má anh đào xinh đẹp ngũ quan tinh tế được ngọn đèn vàng chiếu lên càng làm cho khuôn mặt của thiếu nữ thêm một tầng quyến rũ, nàng nhỏ giọng: “Thương thế thiếu gia tương đối nghiêm trọng, đại khái thương tổn đến bộ phận khí quan, nhưng ta phỏng chừng đến ngày mai hẳn là cũng có thể tỉnh lại.” (…khí quan =.=?? Chặc (Nghĩ đi đâu vậy cưng. =

Cảnh Hạ trầm mặc gật gật đầu, không biết nói cái gì.

Thật lâu sau, Tần Sở bỗng nhiên mở miệng: “Hôm đó, chị cùng Vu Giai đi phòng thí nghiệm, chợt nhớ tới phải về lấy đồ, cho nên đã về trước….”

Cảnh Hạ đột nhiên ngẩn ra, cậu nhất thời hiểu được đối phương đang muốn biểu đạt điều gì. Ánh mắt có chút hoảng hốt mà hiện lên hình ảnh mờ ảo trong căn phòng nhỏ hẹp, những sự việc từng phát sinh tại đó khiến cổ họng cậu có chút khô sáp, càng có chút nghẹn ngào khó chịu.

Tần Sở nâng đôi con ngươi thản nhiên Cảnh Hạ đang cúi đầu liếc mắt một cái, bên môi hoa mở ra một tia chua xót, tiếp tục nhọ giọng nói: “Kỳ thật chị cũng không biết, sẽ nghe được những lời kia, chị đã cho rằng thật lâu sau, hoặc là… Đời này vĩnh viễn đều không cần nghe đến.”

“Thiếu gia là một người sống rất hướng nội. Hắn từ nhỏ đã không thích nói nhiều, biểu lộ tâm tình gì đó… càng khó, nội tâm còn có chút quái gở, tịch mịch, nhưng bản thân người này cũng không để ý coi mặt kẻ xung quanh nhìn mình ra sao. Tính cách như vậy đối với một quân nhân mà nói cũng chẳng có gì kì lạ, nhưng đối với một người bình thường mà nói, đó cũng là trí mạng.”

Không chút để ý Cảnh Hạ đang trầm mặc, Tần Sở cười nhạt tiếp tục nói: “Chúng ta ba người nhận thức nhau cũng đã hai mươi năm, cái gì cần biết cũng không cần nói thêm nữa, điều nhóc biết, chị đại bộ phận cũng biết, điều chị biết đến, nhóc cũng sẽ không quá mức mờ mịt. Nhưng chỉ duy nhất điều này, nhóc là thật sự không biết, cũng thật sự… chị không hề nghĩ tới.”

“Kỳ thật… em biết.” Thanh âm của Cảnh Hạ nhẹ tựa như lông hồng vang lên, trong căn phòng an tĩnh càng thêm rõ ràng, khiến cho lời nói của Tần Sở sắp nói ra cũng nhất thời nuốt xuống bụng.

Cậu khẽ lắc đầu nhìn về phía nam nhân đang hôn an tĩnh nằm trên giường bệnh như cũ, há miệng thở dốc, cuối cùng hít thật sâu mà hít một hơi, khẽ nói: “Nếu trước kia em không phát hiện, như vậy, lần này… Lần này, hắn biểu hiện thực triệt để, triệt để đến nỗi em vô pháp xem nhẹ, chỉ có thể quên đi mà trốn tránh.”

Ý của Cảnh Hạ là tại thời điểm đời trước, sau khi mạt thế cậu cũng không có cùng Kỷ Xuyên Trình tiếp xúc nhiều. Mà sau khi trọng sinh, người nam nhân này cũng không bao giờ giống như trước, chỉ biết trầm mặc, bình tĩnh đứng ở phía sau mình, ngược lại trực tiếp mà tiến lên một bước, ngăn phía trước mình.

Tần Sở không có nghĩ nhiều, nàng tự giễu mà mỉm cười: “Thiếu gia mười sáu tuổi đã bị tướng quân đem đi bộ đội, hắn lúc đó là phi thường cự tuyệt. Hắn không nguyện ý rời B thị, thậm chí nghĩ rằng sẽ không bước theo con đường quân đội. Nhưng là sau đó, hắn vẫn là thỏa hiệp, nhóc có biết tại sao không?”

Cảnh Hạ có chút giật mình: “Vì cái gì?”

“Bởi vì hắn biết, không để cho chính mình trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ có rất nhiều điều làm không được, dù muốn làm. Hắn chỉ có thể trở thành người thừa kế Kỷ gia, mà vô pháp trở thành Kỷ Xuyên Trình, tạo nên lực lượng của bản thân, khiến cho những việc bản thân không được làm cũng có thể làm.”

Cảnh Hạ ngón tay hơi nắm chặt lại, cậu đại khái hiểu được ý tứ đối phương như thế nào.

“Nhưng là, thời điểm hắn trở về, nhóc có biết vừa lúc là thời điểm gì không?”

Nghe xong những lời này của Tần Sở, Cảnh Hạ ngưng mày cố gắng nhớ lại kí ức của bao năm về trươdc, lại chỉ có thể nhớ tới Kỷ Xuyên Trình lúc đó chỉ ngây người vài ngày rồi lại trở về quân doanh, nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Nhóc mang theo một nữ hài tử tham gia tiệc tối tại Ngô gia, hắn muốn tiến lên cùng nhóc chào hỏi, nhưng nhìn đến nữ sinh bên cạnh nhóc, hắn chỉ có thể yên lặng mà trở về.” Tần Sở giọng nói nhỏ cực kì, hồi tưởng lại sự việc tối hôm đó, như một bản hoàng ca mờ mịt, nàng chợt cười nhẹ: “Chị nhớ rõ, đó là mối tình đầu của nhóc đó nha.”

Đôi con ngươi tinh xảo của Cảnh Hạ mãnh liệt trợn to, phút chốc liền nhớ lại chính mình lúc niên thiếu vô tri đã từng làm qua những việc gì.

Cậu từ tiểu thành tích không tồi, không giống những phú nhị đại khác tiêu tiền như nước, bằng vào bản lãnh của mình thi đậu toàn quốc, nổi danh khắp B thị. Nhưng có lẽ nam hài tử ở thời kỳ trưởng thành tổng sẽ có một ít ái muội, phản nghịch phát sinh. Mà ở cái thời điểm kia, cậu với hoa khôi trường đã ở cùng một chỗ.

Đó là một cô gái nhìn qua minh diễm trong sáng, tóc đuôi ngựa cao cao cột thẳng, tùy hứng trương dương, xinh đẹp biết nghe lời. Hiện tại ngẫm lại, Cảnh Hạ đã không còn nhớ rõ tên của đối phương, diện mạo cô gái ấy ra sao, nhưng là, cậu lại nhớ rất rõ, mình là bị cái loại nữ tử trong sáng này bá đạo hấp dẫn ra sao.

Chính là, sự thật chứng minh ——

Đó cũng chính là mộng của bản thân cậu mà thôi.

Đôi môi màu hồng nhạt nổi lên một nụ cười khổ, Cảnh Hạ hơi lay bàn tay: “Lúc đó thật đáng chê cười. Có câu nói được thật không sai, nữ nhân càng xinh đẹp, càng sẽ dễ dàng gạt người.”

Năm đó, Cảnh Hạ vốn tưởng rằng cô bé kia là thật tâm thích mình mới sẽ cùng chính mình cùng một chỗ, nhưng kết quả lại… Vẫn như cũ người nọ chạy không khỏi tham luyến tiền tài, quyền lợi hấp dẫn, có một lần Tiểu Tiểu cố ý tham dò người nọ lập tức hiện nguyên hình không chút do dự.

Cũng là từ đó về sau, Cảnh Hạ không còn nhắc đến luyến ái, thời điểm đó bắt đầu sau hai năm phản nghịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.