Khi cậu quay đầu lại thì thấy chính là vị nữ sĩ cao gầy xinh đẹp. Tần Sở tùy ý đem tóc búi sau đầu, tóc mai mềm mại rũ hai bên gò má hồng cao ngạo, một tay tiếp tục lái, một tay nâng ngón trỏ để lên đôi môi đỏ mọng tiên diễm, làm ra động tác “Im lặng mau”.
“Tiểu hỗn đản, nói nhỏ chút đi.” Tần Sở thanh âm ép tới cực thấp: “Thiếu gia đang nghỉ ngơi ở ghế sau, anh đã thức lái xe mười mấy tiếng, đừng quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi.”
Nghe vậy Cảnh Hạ lập tức minh bạch mà ngậm miệng, sau đó quay đầu về phía sau nhìn. Chỉ thấy cái vị vẫn luôn bình tĩnh đạm mạc kia lúc này đang nhắm mắt, ngửa ra sau tựa vào ghế dựa mềm mại nghỉ ngơi. Hai tay đan nhau đặt tại trước ngực, cho dù là nghỉ ngơi, người này cũng đã chuẩn bị tốt tất cả cho mọi người mới yên tâm nghỉ ngơi.
“Thiếu gia, cậu muốn đổi vị trí với tôi không? Đến đây, chiếu cố Kỷ thiếu gia một chút nào?” Vương quản gia hiền lành hỏi, Cảnh Hạ bất sửng sốt chớp mắt liền đồng ý. Thẳng đến khi cùng Vương quản gia đổi vị trí, lúc này cậu mới mạc danh kỳ diệu nghĩ đến: Nếu mình nhảy xuống ghế sau này, Kỷ Xuyên Trình cũng như trước nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ cùng chính mình không quan hệ a, chỗ nào cần cậu chiếu cố đến?
Tính nói gì đó nhưng thôi, Cảnh Hạ nhẹ nhàng hừ một tiếng quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là một mảnh ruộng lớn bằng phẳng, một mảnh xanh ngát kéo dài tận chân trời xa xăm, cùng khung trời màu bích lam hoà quyện vào nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên giao hoà hoàn mỹ, chen vào vài mảnh hoa màu sắc tím xinh đẹp thanh nhã làm bức tranh Thiên Địa Giao Hoà này càng thêm mỹ lệ. Thế nhưng mà những hoa màu trong mảnh ruộng đã bắt đầu có sự bất đồng…
Đằng xa, cơ hồ xem như là cây đại thụ cao nhất ở đó. Xung quanh, các loại thực vật khác héo rũ hình thành một mảng lớn khô nguyên. Có thứ nào bình thường thì cũng chỉ có những bông lúa kia, nhè nhẹ đung đưa thân mình trong gió mùa hạ, tạo thành từng sóng lúa lung linh nhẹ chuyển mình thật động lòng người.
Ánh sáng mặt trời vàng nhạt xuyện qua từng khẽ lá xanh cùng từng luống bông lúa đủ màu sắc tôn nhau lên thành từng tầng kim sắc huyền ảo. Cảnh Hạ nhìn xem không chuyển mắt, đây là lần đầu tiên cậu mới nhìn được khung cảnh long lanh như vậy a. Xung quanh là một trận tiến hoá phồn thịnh của thực vật, chúng kiêu ngạo mà trở mình vươn lên, dĩ nhiên cũng có loài tiến hoá thất bại mà uỷ khuất ngã rạp xuống đất, ương ngạnh chống cự bản thân không thể chiến thắng quá trình tiến hoá, ghen tị nhìn xung quanh rồi đổ rạp không kịp oán than.
Cứ như vậy, xe tiếp tục đi tới cảnh tượng từng mảng lớn vàng rực từ các mảnh ruộng nối dài, thật sự vô cùng đồ sộ, hùng vĩ…. (Chém dữ dằn lắm đó…
“Suy nghĩ cái gì?” Vừa tỉnh dậy nên giọng Kỷ Xuyên Trình mang chút giọng mũi nghèn nghẹn, giọng nam trầm thấp từ phía sau Cảnh Hạ vang lên. Anh chuyển mình, Cảnh Hạ vừa nghe giọng từ tính của nam nhân phía sau mình liền quay mặt đối diện thấy khuôn mặt anh tuấn ấy đang chăm chú nhìn mình. Dương quang xuyên qua khe hở kính xe chiếu vào khuôn mặt tuấn mĩ làm giảm chút ít độ băng lãnh nơi góc cạnh khuôn mặt, có cảm giác sau khi tỉnh dậy khí chất của anh thay đổi khác, ấm áp ôn hòa hơn bình thường rất nhiều.
“Tôi suy nghĩ……về sau, chỉ sợ cũng không còn được nhìn thấy cảnh sắc mĩ lệ như thế này.”
Kỷ Xuyên Trình nghe vậy, nâng con ngươi nhìn thoáng qua khung cảnh kim quang chói mắt, sau đó nói: “Về sau cậu có thể nhìn được nhiều cảnh tưởng mĩ lệ hơn thế này nhiều.” (Ở trên giường. =]] Nhìn người thanh niên thần tình có chút ngẩn ngơ mất mác, con ngươi thâm thúy lại ám đen vài phần, Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên mở miệng, không được tự nhiên nói: “Đêm qua cậu nói nói mớ.”
“ ”
Cảnh Hạ phút chốc sửng sốt, trong lòng vừa thoáng chốc bi thương, cảm khái chút chút liền nghe cái câu kia lập tức cái gì bi thống biến mất không còn một mảnh. Cậu nuốt nước miếng một cái, lắp bắp hỏi: “Không có khả năng đi…… Tôi lúc nào có tật xấu này?”
Cảnh Hạ liền bị dọa. Qua một lúc lâu, cậu đầu tiên là thật cẩn thận từ trong kính chiếu hậu phản ảnh nhìn Tần Sở cùng Vương quản gia, phát hiện bọn họ tựa hồ không có quan tâm ghế sau đang nói gì, một lúc sau mới đến gần bên tai Kỷ Xuyên Trình, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đã nói cái gì?”
Bởi vì qua cự ly gần, Kỷ Xuyên Trình chỉ cần hạ tầm nhìn xuống một chút liền thấy xương quai xanh thon gầy của người thanh niên kia lộ ra. Thời tiết hiện tại thật nóng bức, nên Cảnh Hạ mặc đồ lại càng ít, từ góc độ của anh nhìn nhìn, trừ bả vai gầy nghiêng nghiêng trắng nõn ra, còn có thể thấy trong phần góc áo tối hôn ám như ẩn như hiện một viên tiểu tiểu nổi lên. ( Tịch: * cười đểu * ( Belle: Hị HịKỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc đảo tầm mắt nhìn về phía khác, biểu tình vẫn như cũ dĩ vãng bình tĩnh: “Cậu nói, cậu đang ăn thịt dê nướng mật ong cùng bạch tuộc nướng rau củ ngọt, thịt tươi non mềm nhẵn nhụi, da mỏng giòn cay, nhất định phải dấu một mình, không cho bất cứ ai nhìn nhìn rồi toàn bộ ăn hết đồ nướng.” ( Tịch: đang thèm đồ nướng đây
BT
( Bạch tuộc nướng rau củ ngọtTN
( Thịt dê nướng mật ongTịch: thèm chưa Beo ơi
Belle: Tịch đây là cố tình phải hông? =
“……”
Tần Sở: “Phốc Du côn cắc ké, này thật đúng là phù hợp phong cách của cậu.”
Cảnh Hạ sắc mặt hết xanh lại biến tím, đến cuối cùng toàn bộ là màu đỏ tiên diễm, tự đem mặt nấu thành lò hỏa thiêu a. Cậu chuyển đầu nhìn Kỷ Xuyên Trình, hung tợn nói: “A Xuyên, cậu tuyệt đối nghe nhầm a, tôi là oan uổng Tôi như thế nào có thể nằm mơ đều thấy …… việc ăn? Tôi không phải cái loại này……”
“Cậu chính là vậy ” Trong thanh âm hỗn loạn có một tia trêu tức, Kỷ Xuyên Trình con ngươi đảo nghịch ngợm cười nhẹ nói.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng lớn, Cảnh Hạ vừa mở lớn miệng chuẩn bị cho cái người nam nhân kia một quyền vào ngực, còn chưa động thủ, bỗng nhiên toàn bộ xe đều kịch liệt chấn động.
“Vừa rồi trên quốc lộ toàn là thực vật tiến hóa bao vây, chúng ta hiện tại chỉ có thể đi vòng mà thôi.” Tay lái vững vàng đảo một vòng lớn, Tần Sở vừa nói: “Nga, đúng rồi, trên đường có điểm xóc nảy, tiểu hỗn đản ngươi cẩn thận té xuống dưới sàn đấy.”
“……” Vừa rồi chấn động cả người nằm úp trên người Kỷ Xuyên Trình, Cảnh Hạ không nói gì đáp lại.
Lồng ngực rộng lớn ấm áp bị cậu một tay chụp lên chế trụ cả người dưới thân, Cảnh Hạ cơ hồ cả người nằm trên người Kỷ Xuyên Trình, gắt gao dán chặt trên người kẻ dưới thân. Tay phải cậu đặt ở ngực trái Kỷ Xuyên Trình, theo máu lưu chuyển, vỏn vẹn chỉ cách mấy tầng vải dệt, Cảnh Hạ cảm thụ được trái tim người kia đang vô cùng chân thật đập mạnh trong lòng bàn tay. ( sờ sờ càTrong lúc nhất thời cảm thấy thú vị nằm yên trên người nam nhân ngoạn ngoạn, Cảnh Hạ giống như trẻ con có đồ chơi mới. Cậu cả người đều khóa ngồi trên người Kỷ Xuyên Trình, tay phải đặt ở ngực đối phương, đông sờ sờ chút tây rờ rờ ít, tinh tế cảm thụ được nhịp đập trái tim người kia. Chậm rãi, bắt đầu gia tốc mạnh mẽ, càng lúc thêm phần cấp tốc, tim đập tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến cuối cùng giống như muốn từ ngực nhảy ra ngoài.
“Chơi rất vui?”
Cảnh Hạ dùng lực gật gật đầu: “Hắc hắc, không sai.”
“Kia, tôi cũng đến chơi một chút nhỉ?”
“A?”
Tiếp theo giây, thiên toàn địa chuyển.
Cảnh Hạ kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn cái người quen thuộc mà lại xa lạ này. Quen thuộc là, vẫn như trước chính mình đã nhìn nhiều năm như vậy, anh luôn trưng ra bộ dáng tuấn lãng đạm mạc. Xa lạ là, cặp đồng tử lộ ra vẻ tối tăm xen chút thâm thúy, chính là Cảnh Hạ không thể lý giải ánh mắt này, tựa hồ là dùng thật lớn lý trí mới đè nén, nhưng lại thường thường không khống chế đươc cảm xúc mà toát ra nguy hiểm.
Liếm liếm môi dưới khô khốc, Cảnh Hạ ngượng ngùng cười:“A…… A Xuyên?”
Kỷ Xuyên Trình không có lên tiếng, tầm mắt đang bị hấp dẫn không thể rời mắt bởi đôi môi hồng nhuận đang vì ngượng ngùng thở gấp mà khép mở, thốt ra vài hơi gấp gáp bối rối, ánh mắt lại càng thêm tối đen thâm thúy lãnh lãnh nhìn người thanh niên đang nằm dưới thân nga.
“A Xuyên…… Tôi cùng cậu chỉ đùa một chút nha, cần gì phải nghiêm túc như vậy nha.” Nuốt một ngụm lớn nước miếng, Cảnh Hạ cười gượng.
Không quan tâm ở ghế trên đang ngồi hóng hớt làm ra phản ứng như thế nào, Kỷ Xuyên Trình nhìn một lúc lâu, liền mạnh buông lỏng Cảnh Hạ, ngồi trở lại vị trí chính mình. Áo sơ mi màu đen sau khi “vật lộn” không có một chút nếp uốn, Kỷ Xuyên Trình đem khuy áo ngọc bích buông ra vài nút, con ngươi tỉnh lặng hôn ám không hề phản ứng lời nói của Cảnh Hạ.
Mắt thấy người này là thật sự tức giận, Cảnh Hạ không nề hà lại gần, lấy lòng nói:“A Xuyên…… Cậu thật đúng là sinh khí a? Đừng a, tôi chỉ là sờ soạng ngực cậu hai cái thôi mà. Như vậy thì, cậu sờ sờ lại của tôi, hai chúng ta liền huề nhau.” Đù =
Khuy áo ngọc bích phản chiếu ánh sáng mặt trời phát ra tia sáng xanh nhu hòa phá lệ chói mắt, Kỷ Xuyên Trình tập trung tinh thần cởi bỏ từng nút.
“A Xuyên, cậu đừng như vậy a Chúng ta trước đây cũng cùng nhau tắm rửa. Hiện tại sờ ngực cậu hai cái cậu liền sinh khí, đừng nha.”
Vương quản gia nhìn sau thấy thiếu gia nhà mình bày ra bộ dáng làm nũng, trong lòng cảm thấy một trận ấm áp, mấy ngày nay tâm vẫn luôn áp lực rốt cuộc thoải mái đi rất nhiều.
Trừ ông luôn ở cạnh, thiếu gia từ nhỏ đến lớn cũng chỉ cùng Kỷ thiếu gia là thân cận. Sinh hoạt tại gia đình như vậy, tất yếu phải học được cách làm người, dùng tầng tầng lớp lớp ngụy trang khoát lên bảo vệ tốt chính mình. Thế nhưng, thiếu gia thực may mắn có Kỷ thiếu gia, một trúc mã có thể thoải mái dỡ xuống gánh nặng trên người, bày ra bộ dáng chân thật nhất của chính mình.
“Kỷ Xuyên Trình Việc tôi sai thì tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi a, cậu còn muốn như thế nào mới chịu a Không phải chỉ sờ soạng cậu hai cái thôi sao, cậu tới đây, tôi để cậu sờ lại. Cũng là tại cậu nha, vì cái gì tim ngươi đập nhanh như vậy làm tôi mê hoặc muốn sờ sờ chơi chơi một chút, cũng đâu phải do tôi, vậy mà lại dùng mặt lạnh đông chết tôi ” Mắt thấy chiến thuật làm nũng không hiệu quả, Cảnh Hạ dứt khoát trực tiếp tạc mao: “Cậu là muốn đông chết tôi có phải hay không? Tôi như thế nào lại khổ như vậy a, có người bạn mặt than lại khoái đông lạnh người khác như cậu, này là sống không nổi qua ngày mà ”
“Ngu ngốc, câm miệng.”
Bỗng nhiên nghe được đối phương lên giọng trả lời, Cảnh Hạ nhếch môi, cười tủm tỉm.
“A Xuyên, cậu không tức giận?”
“……”
“A Xuyên? ”
“……”
“A Xuyên ”
“Ân.”
Ông mặt trời treo tại chân trời nóng nẩy hì hục tỏa tỏa sức nóng khắp mọi nơi, một chiếc Range Rover màu đen vững vàng bon bon chạy trên đường không có một bóng người ra vẻ tiêu dao hồng trần mà phóng vun vút. Trên đường chung quanh đều là rác rưởi, thậm chí có xe bị người vứt bỏ tùy ý ở trên đường.
Những chiếc xe này xuất phát từ B thị, hướng về Hoa Hạ Tây bộ mà đi. Mà Cảnh Hạ không biết một điều, lúc bọn họ đang dần dần rời xa thành thị, một thiếu niên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, tay cầm một khối Bảo Ngọc lục bích, xa xăm tỉnh lại.
Dương quang hoảng loạn trong mắt vẫnn chưa kịp thu lại, thẳng đến khi nam nhân bên người nôn nóng lớn giọng hỏi tình huống, hắn mới chậm rãi nhếch môi cười, lộ ra một mạt thanh thuần khả ái. ( Tịch: kẻ ác xuất hiện rồi a hừ hừ“Kế Thanh, em chỉ là không cẩn thận ngất đi, không có gì chuyện gì lớn, anh đừng lo lắng cho em.”
“Tiểu Thượng, em chính là rất thiện lương. Thứ này rõ ràng chính là của em, bọn họ căn bản không có lý do gì mà……”
Nghe thanh âm nam nhân anh tuấn, Tô Duy Thượng bên môi tươi cười càng thêm vài phần sáng lạn. Hắn nhẹ nhàng mà gật đầu, một bên chớp chớp mắt đôi mắt giống nai con Bambi ướt sũng, trên khuôn mặt hiện lên một mạt hồng hồng, nhìn qua đáng thương lại vô cùng đáng yêu. Thế nhưng, tại đáy mắt sâu che dấu quang mang ngoan độc, hung ác làm người ta khó có thể phát hiện —
Cảnh Hạ Tao, Tô Duy Thượng đã trở lại (Căn cứ theo thù hận giữa hai bạn này nên Beo sẽ để xưng hô là Tao- Mày, nếu có ý kiến gì thì mình sẽ sửa lại.
Anh trai tốt của tao, hơn hai mươi năm khi dễ cùng kỳ thị, tao, Tô Duy Thượng toàn bộ sẽ trả lại cho màyMột ngày nào đóTao muốn đạp lên đầu mày, cho anh xem xem —
Tao, Tô Duy Thượng, mới chân chính là thái tử gia của Cảnh thị