Gió gào thét thổi quét qua mặt, khiến lời nói của Kỳ Dương đều đọng lại trong cổ họng. Cái mùi dã thú tanh hôi lẫn vào trong gió xộc thẳng vào mũi, có có mùi máu tươi gay mũi, khiến người khác không thể hô hấp, thở không nổi.
Động tác của mọi người đều ngừng lại, kinh sợ nhìn người đàn ông cao to thẳng tắp kia đi vào từng bước một.
Hắn đi rất chậm, nhưng mỗi một bước lại tựa như trịch địa hữu thanh (lời nói có khí phách vang vọng ở trong lòng mỗi người. Mặc một bộ trường y màu đen, góc áo không đồng đều giống như bị xé rách, đơn giản nhưng lại có một loại mỹ cảm đặc biệt.
Làn da trắng không giống người thường, khuôn mặt tuấn mỹ sâu sắc, đuôi mắt lại hẹp dài, tóc đen hơi dài qua vai bị gió thổi có chút mất trật tự, nhưng lại không thể che hết một đôi đồng tử tối tăm thâm thúy, thanh lãnh đạm mạc, tựa như cắn nuốt tất cả ánh sáng chiếu vào, không hề bận tâm.
Hắn cứ từng bước một đi tới như thế.
Thân hình cao lớn ở trong gió lại có chút đơn bạc, loại gương mặt tái nhợt kỳ dị này cũng khiến hắn trông có chút ốm yếu. Đó là một loại cảm giác áp bách khủng bố như từ trong địa ngục Tu La, trải qua cảnh tiên huyết hà trì (bể máu, cảnh xương trắng dày đặc, làm tất cả mọi người vô pháp tỉnh táo lại, đơn giản coi hắn là một người bình thường.
Xương quai xanh của hắn cao cao gồ lên, lộ ra trong gió lạnh.
Ánh mặt trời đã sớm bị tầng tầng mây đen che lại, đã không còn ngày nóng rát, cái nóng dẫn dần biến mất, mà những người ở xung quanh tựa như bị lạnh đến cực hàn, như lỗ đen, đem tất cả độ ấm cùng ánh sáng hấp thụ vào bên trong, không cách nào đào thoát.
Khi bản thân còn chưa phát hiện, ngón tay của Kỳ Dương đang run lên nhè nhẹ, dù thân thể run rẩy đã được áo khoác trắng to rộng che lại, nhưng vẻ mặt kinh hãi khó thể tin này lại hoàn toàn không thể giấu được.
Con ó biến dị bị Kỷ Kỷ cào rách mặt kia xoay một vòng trong không trung, không có bất cứ báo hiệu nào mà lao xuống, hướng thẳng tới người đàn ông áo đen. Sau đó hơi ngẩng đầu, động tác giơ tay phải lên nhìn có vẻ chậm chạp nhưng kỳ thực rất nhanh, con ó tàn bạo hung mãnh kia cứ như vậy mà vươn hai cái cẳng chân màu trắng, nhẹ nhàng đáp xuống khuỷu tay của người nọ.
Động tác cực nhẹ, mang theo chút ý nịnh nọt lạnh mình.
Trần trung úy cảnh giác nhìn tràng cảnh quỷ dị này, cổ họng anh ta khô khốc, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu… Cậu là người nào? Con thú biến dị kia rất nguy hiểm, cậu tốt nhất nên nhanh chóng ném nó đi…”
Người nọ một chút cũng không để ý tới tiếng la của Trần trung úy, cái cổ thon dài xinh đẹp của cậu ta hơi động một chút, khuôn mặt có mỹ cảm khác thường hơi nghiêng qua nhìn con ó biến dị, chợt mở miệng: “Mày thật ngu.”
Giọng nói trầm thấp tựa như được một cây đàn vi-ô-lông hoàn mỹ nhất thế giới du dương đang được chơi, mỗi một âm đều ngắt tới điểm chuẩn xác nhất, đều trải quá tính toán tinh chuẩn mới mở miệng.
Cánh chim của con ó biến dị run lên, hai cái cẳng chân cũng run nhẹ, Trần trung úy bên ngoài cũng mạc danh mà cảm giác được nó đang sợ hãi.
Người đàn ông kia vẫn mặt không biểu tình nhìn nó như trước, giống như một đứa nhỏ hiếu học, trong con mắt lóe ra ánh sáng tò mò, hỏi: “Mày sao lại bị biến thành thế này?”
Trả lời cậu ta chỉ là tiếng gió tĩnh mịch càng thêm trầm mặc.
Trần trung úy cảm thấy cả người giống như đang ngâm trong nước lạnh, khiến anh ta vô pháp thở dốc. Loại cảm giác áp lực đến mức tận cùng này, anh ta từng cảm thụ từ trên người Kỷ thiếu tá, nhưng cảm giác lúc đó cũng chỉ là một loại áp bách uy nghiêm, lại không như loại này ——
Tựa như chỉ cần nói sai một chữ, sẽ táng thân trong sự sợ hãi vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên, người nọ đợi lúc lâu vẫn không đợi được đáp án. Con ó biến dị tựa hồ rất muốn giương cánh đào thoát, nhưng giờ phút này nó chỉ có thể run run đôi cánh thật dài, ngay cả động cũng không dám động một cái.
Ngay lúc Trần trung úy cho rằng loại giằng co này sẽ còn tiếp tục, đột nhiên nghe thấy lời nói mang ngữ khí ngây thơ đơn thuần của người nọ: “Mày đã ngu như vậy, thế thì đi chết cũng vừa đúng không?”
Trần trung úy chợt trợn to hai mắt, không đợi anh ta kịp phản ứng, đã thấy người kia động tác cực nhanh vươn tay cầm lấy hai bên cánh của con ó biến dị, nhẹ nhàng tách ra một cái, sau một thanh âm như tiếng kim loại vỡ vụn, hai cái cánh màu chảy đầm đìa đã bị bẻ gãy ném xuống đất.
Dã thú mới vừa rồi còn hung lệ tàn nhẫn… Cứ thế mà nằm sụp xuống đất hấp hối sắp chết.
Đột biến xảy ra quá nhanh, làm cho không ai thể thích ứng kịp.
Cho dù thấy đối phương mang vẻ ngoài là nhân loại, nhưng, kể cả Trần trung úy cùng tất cả tiến hóa giả đều cảm nhận được một nguy cơ rất lớn. Không biết ai là người hoảng sợ trước nâng lên đao chém về phía người đàn ôngkia, tiếp theo chính là vô số người hoặc là giơ súng, hoặc là sử dụng dị năng, tập kích về phía đối phương.
Cánh tay bị chém đứt, cả người bị nổ bay, súng ống bị rời ra thất tinh bát lạc.
Năm sáu nghiên cứu viên đều mặt trắng bệch đứng ở sau lưng Trần giáo úy – người duy nhất còn chưa bị đánh bại, bọn họ vẫn luôn che chắn bảo tàng trọng yếu nhất của nhân loại của căn cứ S thị ở phía sau. Không phải không muốn đào thoát, mà là…
Có một loại cảm giác cực kỳ khủng bố là dù cho có chạy trốn cũng tuyệt đối vô pháp còn sống.
Người đàn ông tuấn mỹ áo đen cứ thế mà nước từng bước chậm chạp mạnh mẽ nhịp đi nhẹ nhàng mà đến gần, xung quanh cậu ta tựa như có vô số lưỡi dao gió vô hình, nhân loại căn bản không có bất cứ nào tiếp cận được cậu ta, có cũng sẽ bị cậu ta dễ dàng chém rụng thành mấy mảnh.
Trần trung úy nhìn đầy đất dọc ngang, các anh em bị trọng thương gần chết, con mắt từ từ đỏ lên, hiện đầy tơ máu.
“A a a a ” Anh ta thấy chết không sờn mà bỗng hô lớn một tiếng, sau đó hai bàn tay giao nhau, lòng bàn tay hướng ra ngoài, tia chớp mạnh mẽ sáng ngời từ lòng bàn tay anh ta phóng ra ngoài, nổ mạnh đốt trọi trên mặt đất thành một đạo vết đen.
Lúc này, những lưỡi dao gió ẩn hình thần kỳ kia cũng không xuất hiện lại, một đạo tia chớp màu lam mang theo khí tức tử vong cứ thế mà trức tiếp đánh lên thân thể người đàn ông, hình thành quả cầu ánh sáng chói mắt.
Thành công này, tới quá đột ngột.
Trần trung úy thư giãn thân thể, nhưng ngụm khí trong lòng hanh ta còn chưa kịp nhổ ra, liền kinh hãi thấy thân cao ngất tuấn tú của người nọ vẫn sừng sững đứng nguyên tại chỗ, hơi nghiêng đầu kinh ngạc nhìn anh ta.
“Hương vị quen thuộc này…” Nói xong, cậu ta nhắm mắt lại hít sâu một hơi: “Mày đã từng dùng nó tổn thương tao?”
Huyết sắc toàn bộ lui xuống, Trần trung úy sắc mặt trắng bệch. Anh ta hoảng sợ vạn phần nhìn người đàn ông cao hơn hai mét kia (? không hao tổn lông tóc nào, cảm thấy… Giờ này khắc này, khí lực để nâng lên một ngón tay anh ta cũng không có.
Thế nhưng người đàn ông còn chưa đợi anh ta có cơ hội phản ứng, cậu ta bỗng nhiên mở mắt ra, đồng tử âm trầm đen và sâu không cảm tình nhìn qua Trần thiếu úy, khẳng định nói: “Ừ, mày đã từng dùng nó tổn thương tao. Tao còn nhớ rõ, hình như… Rất đau.”
Cậu ta vừa dứt lời, quả cầu sét cực lớn bị cậu ta coi như đồ chơi từ lòng bàn tay cậu ta bay ra ngoài, thẳng tắp phóng tới mặt Trần trung úy.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài trầm trầm nhu hòa vang lên: “S1.”
Tia chớp lúc cách sống mũi Trần trung úy chỉ còn một centimet thì đột nhiên dừng lại, tay phải của S1 còn ở giữa khoảng không, đầu lại thoáng nghiêng qua, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: “Giọng nói này… Dương?”
Đám người không tự giác mà tách ra, để lại một lối đi, làm Kỳ Dương vốn đang bị đám người che khuất phải lộ diện.
Bên môi hắn vẫn treo một vẻ tự tiếu vi tiếu, trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn đeo một chiếc kính mắt viền bạc, chắn lại hầu hết mâu sắc, làm người khác nhìn không rõ. Hai tay của hắn đút vào trong túi áo, nhìn như nhã nhặn từng bước chậm đi tới, từng bước một, ở chỗ cách S1 khoảng 1 mét thì dừng lại.
Nụ cười kia không biết có mấy phần là thật tâm, hắn thở dài thật sâu một hơi, nói: “Cậu thật đúng là không chết.”
Khuôn mặt tuấn mỹ đến không giống phàm nhân trước mắt này, mặt mày ác liệt, môi đơn bạc trắng bệch, không có một chỗ nào không làm cho Kỳ Dương nhớ tới tràng cảnh bốn tháng trước được người này áp dưới thân, bảo vệ. Khi đó… Trên sóng mũi của cậu ta hình như còn có một vết thương cực sâu kéo dài, sâu tới xương trắng.
Nhưng mà lúc này…
Kỳ Dương cười khổ.
Đúng vậy, dùng năng lực tự lành khoa trương đến khủng bố của con thú biến dị này, chỉ cần không thường xuyên đụng vào miệng vết thương, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày khôi phục lại hoàn toàn. Chỉ là khoảng thời gian này, so với dự tính của hắn thật sự là quá nhanh.
S1 chớp đôi mắt đơn thuần xinh đẹp, ngơ ngác nhìn Kỳ Dương, đột nhiên hỏi: “Tại sao mày lại giúp anh ta?”
Kỳ Dương giật mình, có chút không hiểu ý tứ của đối phương. Nhưng một khắc sau, hắn đã lập tức hiểu được.
“Thời điểm Trần trung úy bắt cậu năm đó quả thực đã dùng lôi pháo đánh cậu bi thương, nhưng người khiến cậu chịu thống khổ chính là tôi, cậu không cần phải đi tìm những người khác…”
Nhưng S1 lại tựa như căn bản không nghe được lời nói của Kỳ Dương, đôi mắt đen nhánh chỉ rũ xuống, tiếp tục hỏi một câu: “Vì sao không nói lời nào? Tại sao mày lại giúp Dương?”
Thân thể đột nhiên cứng ngắc, trong lòng Kỳ Dương lập tức hiểu được.
Hắn từ từ cuối đầu nhìn về phía con chuột biến dị đang vùi đầu vào trong hõm vai mình, chỉ thấy Kỳ Kỳ vẫn luôn mập mạp bán manh lúc này lại đang run rẩy cả người giống như thấy được một thứ cực kỳ đáng sợ, nhưng nghe thấy những câu nói của S1, lại không thể không quay đầu, hoảng sợ nhìn đối phương.
“Kỳ kỷ… kỷ kỷ…”
S1 bừng tỉnh đại ngộ, lông mày thanh lãnh cau lại: “Thật ngu, mày còn không biết nói chuyện.”
Kỳ Dương chợt híp mắt, động tác nhanh nhẹn bắt lấy Tiểu Hắc, dùng lực đạo lớn nhất ném đi ra ngoài, biến mất trong tầm mắt.
Hắn một chút cũng không quên, từ “Thật ngu” này, phối hợp với nó chính là… “Chết cũng vừa”.
S1 cứ như thế ngơ ngác nhìn Kỳ Dương động thủ, chẳng có chút ý ngăn trở nào. Đôi mắt màu đen không tạp chất lẳng lặng nhìn hắn, không có một chút cảm tình, phảng phất như đang nhìn một vật chết.
Sau nữa ngày, ngay lúc Trần trung úy cùng những nghiên cứu viên khác đang run rẩy cả người không biết nên nói gì, chỉ thấy S1 hơi hạ mắt, đôi mắt xinh đẹp hẹp dài nghiêm túc nhìn Kỳ Dương, nói: “Tôi sẽ không giết nó.”
Vẻ mặt Kỳ Dương lạnh như băng: “Tôi biết.” Câu trả lời này hiển nhiên đã ra ngoài dự đoán của S1. Đồng tử của cậu ta lập tức phóng to gấp đôi, sau đó bỗng chợt co rút nhanh: “Anh biết cái gì?”
Kỳ Dương vươn mắt lên, hơi kéo khóe môi: “Cậu sẽ giết tôi.”