Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 152



Cả người nô lệ kia được xử lý rất sạch sẽ, ống tay áo xắn cao, để lộ ra cánh tay gầy trơ xương của hắn, trên cánh tay là một miệng vết thương dài đang rướm máu, dòng máu tươi từ đỏ biến thành đỏ sậm, cuối cùng là đỏ đen, sắc mặt vàng vọt của hắn cũng theo đó mà dần tái nhợt, trán phủ đầy mồ hôi lạnh, rất rõ ràng đã lây nhiễm thi độc.

Cảnh vệ kéo dây thừng trên cổ hắn, dắt đi một vòng trong đại sảnh như dắt chó đi dạo, để mọi người nhìn vết thương của hắn có phải giả hay không. Toàn bộ hai mươi mấy thủ lĩnh các căn cứ đều kiểm tra miệng vết thương, sau đó bình tĩnh gật đầu.

Tống Hạo Hiên nhìn qua một nhà khoa học một thân áo khoác dài màu trắng đứng chờ ở góc phòng, hất cằm ý bảo lấy thuốc cho tên nô lệ kia. Tên áo khoác trắng đồng ý, cẩn thận mở chiếc hộp kim loại trong lòng, để mọi người quan sát chai thuốc màu xanh lục nhạt bên trong.

Nước thuốc cứu thế trong truyền thuyết rốt cục đã lộ diện, thủ lĩnh các căn cứ không nhịn được đều đứng lên đi tới giữa phòng, vây quanh người áo khoác trắng cùng nô lệ bị thương kia, muốn tận mắt chứng kiến công hiệu.

Tống Hạo Hiên đã xem rất nhiều lần, sớm không còn ngạc nhiên, vững vàng ngồi ở chủ vị, khi tầm mắt đảo qua một hàng Cung gia vẫn bất động như núi, mâu sắc gã u ám, mày nhíu lại.

“Cậu không đi xem sao?” Gã hỏi Tống Hạo Nhiên mặt không chút thay đổi bên người.

Tống Hạo Nhiên lắc đầu không trả lời, đến khi thấy Cung Lê Hân đứng lên, đi tới chỗ Lý Đông Sinh cầm lấy máy quay phim, chen vào đám người, hắn lúc này mới đứng dậy đi tới. Lâm Văn Bác, Đậu Hằng, Hạ Cẩn cũng lần lượt theo sau. (tứ đại hộ vệ tùy thân =]]]])

Thấy thiếu niên cầm máy quay đi tới, sắc mặt các thủ lĩnh liền căng thẳng, vội mỉm cười chào hỏi, sau đó tách ra hai bên thành một thông đạo để thiếu niên đi thẳng vào. Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Đậu Hằng, Hạ Cẩn, bốn cường giả thân hình cao to cường tráng, khí thế bức nhân tựa như tứ đại kim cang, trầm mặc đứng sau thiếu niên, làm đám thủ lĩnh lại càng thêm thấp thỏm cẩn trọng.

“Bắt đầu đi.” Chỉnh máy quay xong, Cung Lê Hân ra lệnh với tên áo khoác dài, một bộ dáng đảo khách thành chủ. Người áo khoác trắng kia luôn đứng chờ ngoài phòng, sớm đã qua khe cửa mà chứng kiến thực lực bưu hãn của thiếu niên, bất giác gật đầu đồng ý, thái độ thập phần cung kính.

Y bảo hai cảnh vệ giữ chặt lấy tên nô lệ, một tay cầm nhíp, cây nhíp gắp một cục bông gòn, một tay cầm chai thuốc lục sắc chậm rãi đổ lên miệng vết thương của tên nô lệ.

“Ahhh—“ Nô lệ kia ngửa đầu hét lên thảm thiết, dọa người chung quanh phải lùi về một bước. Chỉ thấy vết thương trên tay hắn vừa gặp nước thuốc nháy mắt liền bốc lên rất nhiều bọt khí, rửa trôi một ít da thịt lẫn lộn máu đen. Tên áo khoác trắng kia vẫn tiếp tục không ngừng cầm nhíp lau vết thương. Nước thuốc này vốn có tính ăn mòn, đổ thêm nữa sẽ đau như kim châm muối xát, khó trách ngay cả nô lệ bình thường quen bị tra tấn cũng không chịu được.

Đến khi đổ chừng nửa bình, vết thương trên cánh tay tên nô lệ đã biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, nhưng máu đen nhiễm độc lại dần chuyển qua màu đỏ tươi, hiển nhiên, độc tố đã được loại bỏ sạch sẽ. Tuy dược hiệu có mạnh chút, nhưng chỉ cần không biến thành cái xác không hồn, thì kết quả này cũng đủ làm người ta vừa lòng. Hơn 20 thủ lĩnh nhất tề vỗ tay, miệng không ngừng tán thưởng.

Cung Lê Hân để ống kính lại gần, thành thật quay lại toàn bộ, lại bảo tên áo khoác trắng tới đặc tả lại nước thuốc kia.

Kim Thượng Ngọc vì phải canh Kim Thượng Huy nên không thể có mặt, nhiệm vụ này là do cô đặc biệt dặn dò, nói là ngày sau cô cũng muốn chế ra một loại thuốc tương tự để kiếm thêm vật tư cho căn cứ. Nghe thấy có thể đổi lấy hạt gạo thơm ngon ngọt ngào, Cung Lê Hân dĩ nhiên phi thường coi trọng, hoàn thành vô cùng kỹ lưỡng.

“Sư đoàn trưởng, để cậu ta quay như thế không sao chứ?” Trịnh Triều Hà thấy hành động của thiếu niên thì thấp giọng hỏi.

“Quay lại thì sao? Không có thiết bị, không có nhân lực, cũng không có nguyên liệu, nó chẳng lẽ có thể phỏng chế?” Cố gắng làm giảm cơn đau ở ngực, Tống Hạo Hiên hung hăng rót rượu.

“Nói cũng đúng.” Trịnh Triều Hà gật đầu, tiếp tục mở miệng,”Cậu ta dường như hứng thú với thuốc của chúng ta.”

“Có hứng thú mới tốt. Không biết về sau nó nguyện dùng cái gì để trao đổi.” Tống Hạo Hiên nhếch môi, lạnh lùng cười.

Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Bạch Hồng nhìn thiếu niên ở giữa sân, lại nhìn người Cung gia thảnh thảnh thơi thơi ngồi yên uống rượu, cảm thấy bọn họ chỗ nào cũng rất kỳ quái. Nhiều người đến như vậy, chẳng lẽ chỉ có 4 người hiếu kỳ? Nên biết, đây là loại thuốc ảnh hưởng đến lợi ích của chính bọn họ, ngay cả dị năng giả của chính căn cứ cô cũng đi dò la mỗi ngày, vậy mà mấy người này chỉ lo ăn, ngay cả mí mắt cũng không nâng.

Có lẽ bọn họ cố tình nghiêm mặt đi, chẳng phải Cung Lê Hân đã quay lại sao? Nói không chừng trở về rồi lại giành nhau xem. Nghĩ vậy, nghi hoặc của Bạch Hồng liền biến mất.

Cung Lê Hân trở về chỗ ngồi, mở video ra xem lại một lần, thấy hiệu quả không tồi, vừa lòng gật đầu. Hạ Cẩn thấy thế thấp giọng nói,”Thế nào? Hối hận sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, ngày mai lúc đi em cứ đánh gãy tứ chi anh rồi giao cho Tống Hạo Hiên là được, chuyện này vẫn có thể vãn hồi.”

“Anh nói bậy bạ gì đó? Dù có cho em Đại La Kim Đan em cũng sẽ không giao anh ra.” Cung Lê Hân nhíu mày, nhìn qua Hạ Cẩn liếc một cái.

Thiếu niên mắt đầy lửa giận, đồng tử tối đen còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao, xuyên qua bức tường phòng bị cứng rắn trong tâm Hạ Cẩn, chiếu vào địa phương mềm mại nhất của hắn, khiến tim hắn nóng lên. Mâu sắc Hạ Cẩn không ngừng lưu chuyển, cuối cùng cúi đầu khẽ bật cười, tiếng cười đầy vui sướng thống khoái. Dù có chịu qua bao nhiêu cực khổ, có được một câu này của thiếu niên, hắn đã cảm thấy đời này mình sống không uổng phí.

Tận mắt chứng kiến công hiệu thần kỳ của thuốc sát trùng, hơn 20 thủ lĩnh căn cứ không còn tâm tư để ý tới mấy tiết mục sau nữa, mấy người của các căn cứ có uy tín cùng thế lực gần với căn cứ Tống gia nhất đều ngồi xuống cạnh Tống Hạo Hiên, lấy danh sách vật tư đã sớm chuẩn bị tốt ra, thấp giọng thương lượng với gã. Sau đó là một tràng dài đàm phán căng thẳng cùng cò kè mặc cả, mấy người Tống gia bị Cung Lê Hân đả kích một trận lại cầm lại quyền lên tiếng. Chỉ cần trong tay có thuốc này, người sống sót của toàn bộ C quốc chỉ có thể để mặc cho Tống Hạo Hiên gây khó dễ.

“Nhàm chán, trở về thôi.” Cung Lê Hân, ra hiệu với cha mình. Cung phụ hiểu ý, bước tới tạm biệt Tống Hạo Hiên ly khai.

“Cậu ta thì sao đây?” Hạ Cẩn đá đá Phương Diệp mặt đầy hoảng sợ quỳ bên chân mình.

Cung Lê Hân dừng bước, ngoắc gọi Lý Đông Sinh lại, bảo hắn lấy ra bình dược có ghi 2 chữ ‘Phương Diệp’ mình đã gửi 3 năm trước. Nằm cằm Phương Diệp mở ra, đổ toàn bộ dược vào, nhìn thấy hắn nuốt xuống xong, Cung Lê Hân mới vừa lòng gật đầu, giương tay nói,”Được rồi, chuyện sau đó cậu ta có thể tự giải quyết, đi thôi.”

Lý Đông Sinh và Hạ Cẩn nhìn nhau, đáy mắt đều lóe lên kinh ngạc cùng ý cười nồng đậm. Thì ra bình thuốc nhỏ thần bí đó dùng cho việc này, Lê Hân [lão đại] thật đúng là mang thù a!

Thấy bóng dáng một hàng Cung gia không chút do dự xoay người rời đi, mâu sắc Tống Hạo Hiên âm trầm. Lúc này, một dị năng giả vội vã chạy vào, thấy sư đoàn trưởng đang nói chuyện với thủ lĩnh căn cứ khác, không dám cắt ngang, liền đi tới bên người Trịnh Triều Hà thấp giọng bẩm báo một vài tình huống. Sắc mặt Trịnh Triều Hà càng lúc càng ngưng trọng, ngay cả Bạch Hồng ngồi cạnh hắn mặt cũng đầy kinh hãi không biết vì sao.

“Sao thế?” Tống Hạo Hiên ngừng nói chuyện, nhíu mày hỏi. Tên dị năng giả kia là do gã cố ý phái đi dò la tình hình Cung gia, thấy sắc mặt hắn không đúng, trong lòng Tống Hạo Hiên liền thấy có chút không ổn.

Trịnh Triều Hà bước tới, ghé sát tai gã thấp giọng nói,”Đã hỏi thăm rõ ràng, Cung Lê Hân năm nay 19 tuổi, phong, hỏa, băng, cường hóa tứ hệ dị năng giả, cấp bậc dị năng không rõ ràng, nhưng ít nhất phải trên cấp bốn trung giai. Hắn vốn tưởng năng lực của sư đoàn trưởng cực kỳ hiếm có, nhưng nay nhìn lại, thì ra bọn họ mới là người thiển cận, ếch ngồi đáy giếng. Cung Lê Hân còn nhỏ đã cường hãn như thế, qua vài năm nữa thì thế nào đây? Căn cứ Tống gia có thể có được địa vị ngày hôm nay đều là nhờ có sư đoàn trưởng trấn thủ, nhưng Cung Lê Hân xuất hiện, Cung gia nhất định sẽ cực thịnh. Cũng may thuốc sát trùng đã nghiên cứu thành công, bằng không, cuộc sống của Tống gia sẽ rất khó khăn. Nghĩ đến đây, Trịnh Triều Hà thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, tâm tình Tống Hạo Hiên lại không thoải mái một chút nào. Gã mím môi, nắm tay bên người đã trắng bệch. Gã từ trước tới nay luôn cao cao tại thượng, một ngày đột nhiên bị người hung hăng đánh ngã, khoảng cách tâm lý quá lớn sắp khiến gã mất khống chế ngay tại chỗ này. Hít sâu vào một hơi, miễn cưỡng bình ổn tâm tình khó chịu vô cùng của mình, gã phất tay cho Trịnh Triều Hà lui ra, tiếp tục đàm phán với nhóm thủ lĩnh các căn cứ khác.

Tuy sắc mặt gã trông bình thường, nhưng mọi người vẫn từ giọng nói căng cứng của gã phát hiện được dị trạng. Có vài người cách khá gần, trong lòng thầm lặp lại mấy chữ ‘tứ hệ dị năng giả’, ‘phải trên cấp bốn trung giai’ mơ hồ không rõ, một suy đoán kinh thế hãi tục thành hình trong đầu bọn họ. Nếu thật sự như vậy, thì tương lai đến cuối cùng ai mới là chủ nhân C quốc thật sự không thể nói rõ!

Khi một hàng Cung Lê Hân ra khỏi đại sảnh, Lục Vân chờ bên ngoài đã lâu liền lập tức bước lên đón.

“Cung thiếu, ngày mai chúng tôi có thể đi theo cậu sao?” Trong mắt hắn đầy vẻ chờ mong, biểu tình lo lắng bất an. Giữa thuốc sát trùng và bạn bè, không biết Cung thiếu sẽ lựa chọn thế nào? (555, mi bik rồi còn hỏi, chả phải mi não tàn nhất àh =w= )

“Tối nay chuẩn bị tốt đi, sáng sớm mai tới nhà kho chúng tôi tập hợp.” Cung Lê Hân cười cười liếc hắn một cái, chậm rãi nói. Dứt lời, vỗ vỗ vai hắn cất bước rời đi.

Lục Vân ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu sau mới phục hồi lại, vui sướng hoan hô một tiếng. Hạ Cẩn cũng khẽ bật cười, định đuổi theo thiếu niên, lại bị Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên ngăn lại.

“Anh tính mang theo bao nhiêu người?” Lâm Văn Bác thấp giọng hỏi.

“Không biết, để về hỏi ý kiến bọn họ, muốn thì đi, không muốn thì ở lại, nhưng tôi và Lục Vân nhất định sẽ đi.” Hạ Cẩn từ từ đáp.

“Vậy các cậu cần chuẩn bị tốt tâm lý, căn cứ bọn tôi rất bài ngoại, muốn hoàn toàn dung nhập cần phải trả một cái giá rất lớn, cuộc sống không thể thoải mái như ở Liêu Thành đâu.” Tống Hạo Nhiên trầm giọng nói.

“Không sao, chỉ cần Lê Hân không bài xích bọn tôi là được. Thời gian có rất nhiều, sớm muộn cũng sẽ có một ngày mọi người chấp nhận bọn tôi thôi.” Hạ Cẩn không chút để ý mở miệng. Hắn đã quyết tâm đi cùng Lê Hân, ai muốn cản cũng không được. Lục Vân một bên cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ không sợ.

Lâm Văn Bác cười cười nheo mắt nói,”Anh có giác ngộ vậy thì tốt. Đúng rồi, còn một chuyện quên nói cho anh, tôi và Hạo Nhiên đã cùng một chỗ với tiểu Hân rồi.”

Vẻ không để ý trong đôi lục mâu của Hạ Cẩn lập tức bị kinh ngạc thay thế. Hắn bất giác thấy căng thẳng, nhìn chằm chằm hai người, sắc mặt dần trở nên âm trầm. Lục Vân cũng há to mồm, khiếp sợ không nói nên lời.

Chỉ lát sau, khuôn mặt vặn vẹo của Hạ Cẩn dần trở lại bình thường. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, cười lạnh nói,”Vốn một người lại có thể chen vào hai, nói vậy thêm tôi nữa cũng không nhiều a. Các anh nói xem đúng không?” Hắn nhướng mày, đôi lục mâu trắng trợn khiêu khích. Muốn hắn buông tay Lê Hân? Mơ đi! Không có Lê Hân, không biết tương lai hắn phải sống thế nào!

“Cậu……” Hồng mâu yêu dị của Tống Hạo Nhiên dấy lên hai đốm lửa, túm lấy áo Hạ Cẩn muốn ra tay.

“Người một nhà lại đi đánh nhau, không thấy rất khó coi sao? Cung Lê Hân sẽ mất hứng.” Thiếu niên bị Cung Hương Di kéo đi nói chuyện, Đậu Hằng chỉ đành đứng ở chỗ này chờ đợi, thấy ba người đang gây rối, hắn rốt cục nhịn không được phải mở miệng.

Cung Hương Di ôm thiếu niên một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi, thiếu niên quay đầu nhìn lại, mắt đầy dấu hỏi. Tống Hạo Nhiên lập tức buông tay, cười gượng đưa tay vuốt phẳng nếp áo Hạ Cẩn. Dù nổi giận, hắn cũng không thể động thủ trên địa bàn của Tống gia, tốt xấu gì Hạ Cẩn đã xem như là người của bọn họ, theo như lời Đậu Hằng nói, đánh nhau nhất định sẽ rất khó coi.

Đậu Hằng thấy cả ba bình tĩnh lại, gật đầu với bọn họ, cứng nhắc đi theo Cung Lê Hân, như hình với bóng. Với hắn, đi tranh tới cướp lui với người khác rất vô nghĩa, bảo vệ thiếu niên mới là đúng đắn.

“Anh ta là ai?” Lực chú ý của Hạ Cẩn lập tức chuyển qua người Đậu Hằng.

“Lại một tình địch khác.” Lâm Văn Bác trầm giọng mở miệng, cùng Tống Hạo Nhiên rời đi.

“Hạ ca, địch nhân người sau còn mạnh hơn người trước, anh cần phải cố gắng a!” Đợi cho mấy người đi xa, Lục Vân bày vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai Hạ Cẩn nói.

Hạ Cẩn trừng mắt liếc hắn một cái, trở về phòng thu dọn. Cuối cùng cũng đã trở lại bên người Lê Hân, hắn còn cả đống thời gian dây dưa với bọn họ. Nếu đã là bảo bối thì người tranh đoạt khẳng định không ít, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.

—————————————————

Vừa coi lại mấy ch đầu, cảm thấy câu văn lủng củng vô cùng, còn đống lỗi chính tả nữa, beta-er bánh bều vô dụng rứa -___- hoàn xong phải beta lại cho kỹ mới được T.T

*****************************************

Chương sau có H ~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.