Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 24: Cung thiếu



“Hạ đại ca, tiếp theo mọi người tính làm gì ? Khi nào thì rời khỏi đây ?” Đợi thần sắc mỏi mệt của Hạ Cẩn khôi phục lại bình thường, Cung Lê Hân có hơi đứng ngồi không yên, đi tới cạnh hắn ôm đầu gối ngồi xuống, nghiêng đầu, trong lòng đầy chờ mong hỏi.

“Mạt thế tới bất ngờ, phỏng chừng toàn bộ giao thông trong thành phố đều bị tai nạn xe cộ và mấy chiếc xe bị phá hỏng chắn kín. Trừ khi quân đội cho xe thiết giáp và xe tải tới mở đường, bằng không chúng ta không cách nào ra được. Đợi một chút xem tình huống thế nào rồi tính tiếp.” Hạ Cẩn nhíu mày, thanh âm trầm thấp vang lên.

Biểu tình chờ mong của Cung Lê Hân lập tức ảm đạm, đầu cúi xuống, tỏ ra ỉu xìu.

Hạ Cẩn thấy thế trong lòng liền khó chịu, kéo cậu về phía mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, ôn nhu an ủi,“Không cần lo lắng, anh nhất định sẽ đưa em an toàn trở về.”

Hạ Cẩn ngoại hiệu ‘mặt than’, thái độ lúc nào cũng lạnh như băng, rất ít khi đối xử ôn hòa với ai như thế, thậm chí có thể gọi là tươi cười ôn hòa. Ngô Minh kinh ngạc nhìn hắn vài lần, nhưng nghĩ đến Cung thiếu đã cứu mạng Hạ đại ca, hắn liền lập tức không cảm thấy kỳ quái nữa.

“Em có thể tự bảo vệ mình.” Thần sắc Cung Lê Hân vẫn ảm đạm như trước, dứt lời, cậu dừng một chút, ngữ khí thận trọng,“Hạ đại ca, chỗ này không thể ở lâu, các anh cũng không thể ngồi chờ quân đội cứu viện tới. Qua bốn năm ngày nữa, tang thi sẽ tiến hóa, khớp xương dẻo dai hơn, ngũ cảm linh mẫn, chạy nhảy leo trèo đối với chúng nó không còn là vấn đề, đến lúc đó, cái tường cao ba mét ngoài kia chắc chắn không thể chặn chúng nó được nữa.”

Từ phát thanh radio trước mạt thế, biết được quân đội nắm phần lớn tin tức, hơn nữa đều cực kỳ chính xác, lời Cung Lê Hân nói đều được những người còn lại tin tưởng.

Lục Vân rụt cổ, ngồi dậy kêu rên,“Mẹ nó ! Tang thi còn có thể tiến hóa ? Thế nếu quân đội không đến cứu chúng ta, chẳng phải chúng ta chết chắc sao?”

“Hoảng cái gì ? Quân đội không cứu, chúng ta có thể tự cứu. Cứ theo kế hoạch đã định, trong vòng bốn năm ngày đưa Lê Hân về nhà. Trong đại viện của quân khu có một thông đạo đưa ra ngoài, nối thẳng với nơi đóng quân. Chỗ đó tuyệt đối không bị chắn, chúng ta có thể theo đó để ra khỏi thành phố. Nếu vận khí tốt, có lẽ giữa đường sẽ gặp được quân đội. Bất quá, tôi cần chút thời gian để tìm cách nào đến đại viện an toàn đã.” Hạ Cẩn trầm ngâm.

Đôi mày thanh tú của Cung Lê Hân hơi hơi nhíu lại, há mồm định nói cái gì, cuối cùng lại cắn môi im lặng.

Ngô Minh làm bảo tiêu cho Lục Vân đã bảy tám năm, trải qua vô số lần bắt cóc ám sát, giỏi nhất về đoán ý qua sắc mặt, một động tác nhỏ thôi hắn cũng có thể đọc được ý nghĩ thật của người khác.

Thấy vẻ mặt do dự của Cung Lê Hân, Ngô Minh kinh ngạc mở miệng,“Cung thiếu, cậu sẽ không định một mình rời đi đó chứ? Cho dù thực lực của cậu vô cùng mạnh cũng rất nguy hiểm !”

Nhãn lực của Hạ Cẩn cao hơn Ngô Minh, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Cung Lê Hân, thấy mặt cậu quả nhiên có ý định rời đi, liền tức giận hung hăng trách mắng,“Em muốn chết sao ? Tưởng thân thủ mình tốt thì có thể lên trời xuống đất sao? Bên ngoài có bao nhiêu tang thi em biết không ? Hơn sáu mươi mấy vạn! Mà mới chỉ ngoại ô đã như thế, bọn chúng “nói” văng nước miếng cũng có thể dìm chết em !” (thật sự ta ko hiểu câu cuối ý ảnh là gì luôn :v)

Lục Vân cũng phụ họa,“Đúng thế ! Không nói văng nước miếng, chỉ nói tới cỗ vị trên người chúng nó thôi cũng đủ dìm chết cậu !” Lục thiếu của chúng ta có hơi khiết phích. (khiết phích : bệnh yêu sạch sẽ)

Vương Thao mím môi không nói, bất quá nhìn biểu tình cũng biết rất không tán thành quyết định của Cung Lê Hân.

“Em sẽ không một mình rời đi.” Cung Lê Hân nghiêng đầu, nhẹ nhàng trả lời. Ban đầu cậu dự tính sẽ mang theo Vương Thao rời đi, để hắn chỉ đường về nhà. Bất quá thấy mình chỉ nhảy qua đầu tường cao ba mét thôi cũng đã khiến mấy người Lục Vân kinh ngạc, cậu lập tức liền bỏ đi ý niệm trong đầu.

Nếu vượt nóc băng tường mang Vương Thao trở về, Vương Thao nhất định sẽ xem cậu như quái vật. Thật vất vả cậu mới có được tất cả : tự do, ánh sáng, người nhà, bạn bè. Cậu không muốn mất đi, cũng không muốn khác biệt với người bình thường, hiện tại cậu là Cung Lê Hân, không phải là thiếu chủ ở địa cung.

Đương nhiên, áp lực này chỉ là tạm thời, đợi khi dị năng giả liên tục xuất hiện, cậu cũng sẽ thể hiện chút thực lực, dù sao, ngay tại mạt thế được coi như địa ngục này, không có thực lực sẽ không sống được.

Thấy trên mặt mọi người vẫn còn hoài nghi, Cung Lê Hân cúi đầu, rầu rĩ mở miệng,“Em sẽ…không một mình rời đi….Em..không biết đường.”

“Phốc~” Lục Vân ‘phụt’ một tiếng, có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới Cung Lê Hân sẽ lấy lý do này. Vương Thao khó khăn xoay mặt, che dấu khóe miệng đang run rẩy vì nhịn cười.

Ngô Minh cùng Hạ Cẩn hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Cung Lê Hân, chần chờ hỏi,”Em nói là…em không biết đường về nhà ?”

“Ân.” Cung Lê Hân buông mi không nhìn biểu tình của mọi người, sau đó gật đầu thấp giọng nói,“Em không phân biệt được đông tây nam bắc, hơn nữa, mỗi ngày ra ngoài đều có người đưa đi, căn bản không cần nhớ đường.”

Bị giam cầm trong địa cung mười sáu năm, Tiêu Lâm nghiêm khắc hạn chế phạm vi hoạt động của cậu. Bình thường nếu cậu không ở phòng ngủ thì ở phòng luyện công, không ở phòng luyện công thì về phòng ngủ, đi bằng cửa ngầm dưới đất, thử hỏi cậu làm thế nào phân biệt được phương hướng chứ. Huống chi hiện tại đường phố ở đây đa số còn phức tạp hơn cả mạng nhện, ngay cả người lái taxi cũng thỉnh thoảng không phân biệt được.

Ngô Minh cúi đầu cố nén cười. Hạ Cẩn thấy đứa nhỏ trước mặt tuy biểu tình nghiêm túc, cố trấn định nhưng vành tai đã lặng lẽ nhuộm một tầng đỏ ửng, bộ dáng cố gắng che dấu ngượng ngùng đáng yêu không nói nên lời, làm trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy, tức giận vừa rồi cũng biến mất vô tung.

Đều là bệnh thiếu gia, nhưng Lục Vân làm hắn nghiến răng nghiến lợi, còn Cung Lê Hân lại khiến hắn thích không chịu được, tâm lãnh ngạnh đều nhuyễn thành một đoàn.

“Từ nay về sau sẽ không có xe đưa đi, em nên tự mình học cách nhớ đường đi biết không !” Khóe miệng Hạ Cẩn giơ lên, thanh âm ôn nhu chưa từng có, dừng một chút, tay xoa đầu thiếu niên vẻ mặt uể oải trước mặt, an ủi,“Bất quá không cần vội, cứ từ từ. Bây giờ, Hạ đại ca sẽ phụ trách việc đưa em về.”

“Ân, cám ơn Hạ đại ca.” Hạ Cẩn chân thành quan tâm khiến Cung Lê Hân khôi phục tinh thần, miêu đồng cong thành một đường, nhu thuận đáp.

Bộ dáng của thiếu niên lúc chưa động võ, nhu nhu nhược nhược, khiến người khác không khỏi thương tiếc. Mọi người giờ phút này đã hoàn toàn quên đi thân thủ sắc bén hơn người vừa rồi của cậu, đều lần lượt mở miệng an ủi.

Ngay lúc này, gã lang thanh bị Cung Lê Hân đánh ngất xỉu tỉnh lại, sờ sờ huyệt thái dương trướng đau chậm rãi ngồi dậy, biểu tình có chút mê mang. Sau một lúc lâu, gã nhớ lại cảnh tượng trước khi mình té xỉu, nắm vạt áo hốt hoảng kêu to,“Không ! Xác chết sống dậy ! Aaaaa, giết người !”

“Câm miệng !” Hạ Cẩn nhíu mày, quay đầu nhìn gã đang ngồi ở một xó quát mắng,“La thêm lần nữa ta đá ngươi ra ngoài uy tang thi !”

Diện mạo Hạ Cẩn vốn lạnh lùng, ở thái dương còn có một vết sẹo dài, cả người không giấu đi khí tức băng lãnh, vừa nhìn là biết không phải nhân vật dễ chọc. Tên lang thang lập tức câm miệng, cuống quít nhích vào góc tường, cả người run rẩy.

Thì ra không phải xác chết vùng dậy mà là tang thi ! Gã biết rõ tình trạng xong càng run rẩy lợi hại hơn.

Lục Vân thấy có người còn nhát hơn mình, trong lòng cảm thấy hơi cân bằng một chút, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Cung Lê Hân, lắp bắp hỏi,“Cung thiếu, cậu không sợ sao? Tôi thấy cậu giết tang thi cứ như cắt rau, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.” Trong lòng vô cùng sùng bái Cung Lê Hân, Lục Vân rất tự nhiên dùng tôn xưng gọi cậu, cũng không tự gọi mình là Lục thiếu nữa.

Ngô Minh cùng Hạ Cẩn lại mảy may không cảm thấy kì quái. Nếu quân đội đã sớm có tin tức, như vậy Cung Viễn Hàng nhất định sẽ nghiêm khắc huấn luyện nhi tử, cho cậu có thể an nhiên sống sót tại mạt thế.

Không đợi Cung Lê Hân trả lời, Vương Thao đã giành mở miệng trước,“Cung lão đại nói, tang thi không phải người, chỉ là một đám thịt thối, chúng ta cứ xem việc giết nó như chuyện chặt thịt là được, không cần sợ !”

“Chặt thịt, chặt thịt….” Lục Vân thấp giọng lặp lại nhiều lần bỗng bừng tỉnh, kích động nói,“Ừ, cứ coi như chặt thịt đi nha ! Không sợ ! Hạ ca, cho em vũ khí đi, em cũng muốn giết tang thi, dù sao cứ để mọi người bảo hộ cũng không phải chuyện tốt !”

Lục thiếu gia kiêu căng cũng có lúc phấn khởi như vậy, thật không dễ dàng a! Quả nhiên có đối lập mới có tiến bộ! Ngô Minh vô cùng vui mừng nghĩ, rút cây súng lục bên hông ra đưa hắn,“Cầm cái này đi thiếu gia, bên trong còn ba viên đạn.”

Băng đạn vốn đầy, bất quá lúc ở trường học Ngô Minh đã bắn mấy phát giết chết cô gái mà Lục thiếu đang theo. Dĩ nhiên là do bỗng nhiên cô gái kia biến thành tang thi, muốn ăn Lục thiếu. Lúc sau phát hiện tang thi hành động chậm chạp, ngoại trừ cho nổ tung đầu, thì những chỗ khác dù đánh thế nào cũng vô dụng, Ngô Minh liền lập tức tiết kiệm đạn, dựa vào chủy thủ quân dụng mở đường máu thoát ra.

“Chỉ còn ba viên? Không có cái khác sao?” Vẻ mặt Lục Vân thập phần chán ghét.

“Cầm !” Hạ Cẩn lấy chủy thủ đeo bên hông ném cho Lục Vân. Hắn làm việc cẩn thận, khi ra khỏi nhà trên người luôn mang theo rất nhiều loại vũ khí phòng ngừa vạn nhất.

Lục Vân chính là một đại thiếu gia tay chân vô dụng, động tác chậm một nhịp, không bắt được chủy thủ làm nó rơi xuống đất, tiếng ‘leng keng’ vang vọng trong tòa nhà.

Vành tai Hạ Cẩn giật giật, lấy một chủy thủ khác thả xuống đất, nghiêng tai lắng nghe, sau một lúc lâu nói,“Dưới lầu có lắp ống dẫn nước.”

Ngô Minh nghe vậy hai mắt sáng lên, nhanh chóng tiếp lời,“Chúng ta có thể men theo ống dẫn đi tới quân khu đại viện !”

Lục Vân, Vương Thao hai mắt đầy mong chờ nhìn Hạ Cẩn, chỉ có tên mù đường Cung Lê Hân là ngây thơ không hiểu.

Hạ Cẩn cúi đầu trầm ngâm, vẫy tay nói,“Cách này không được. Ống dẫn ngầm so với giao thông trên đường phức tạp hơn gấp mấy trăm lần, y hệt mê cung. Hiện tại khoảng cách giữa chúng ta và quân khu đại viện rất lớn, nếu tùy tiện đi, có khi ra khỏi cũng không biết đã đi tới đâu, nếu càng đi càng xa thì càng nguy hiểm. Trừ phi có bản đồ ống dẫn nước, bằng không chúng ta không đi được.”

Lời Hạ Cẩn nói như giội một thùng nước lạnh vào đầu, làm tắt toàn bộ nhiệt tình của ba người Ngô Minh, Lục Vân, Vương Thao. Chỉ có Cung Lê Hân vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.

Vương Thao hữu khí vô lực gục vai xuống, lôi di động ra phiền chán bấm số.

“Thế nào? Gọi được không ?” Lục Vân chờ mong hỏi. Từ sau khi bắt đầu nhật thực, tín hiệu di động đều không bắt được, dọc đường đi hắn cũng đã bấm gọi hơn trăm cuộc rồi.

“Không được.” Vương Thao cầm di động nhét lại vào túi, đầu vùi vào giữa hai gối, che đi hốc mắt phiếm hồng. Hắn lúc này vô cùng hy vọng có thể nghe được tiếng cha mẹ, xác định họ vẫn an toàn vô sự.

Lục Vân nghe vậy cũng hơi nản lòng, bất quá vẫn lấy ra di động bấm loạn như cũ, trong lòng hy vọng chút may mắn.

Cung Lê Hân khi ra khỏi nhà ngoại trừ chìa khóa phòng thí nghiệm thì không mang theo gì khác. Thấy Vương Thao lấy di động ra, cậu tính mượn dùng một chút, lại nghe di động không có tín hiệu, liền ngậm miệng không đề cập tới.

Hạ Cẩn cùng Ngô Minh cũng nhịn không được lôi di động ra xem xét, mọi người nhất thời im lặng không nói gì. Cung Lê Hân ngồi im không quấy rầy bọn họ, sau một lúc lâu, vành tai cậu khẽ động, nhẹ giọng nói,“Có hai người đang chạy về phía chúng ta, khoảng chừng năm phút nữa sẽ tới.”

Nhĩ lực Cung Lê Hân thế nào, Hạ Cẩn là người rõ ràng nhất, vội vàng rút chủy thủ ra, vẻ mặt đề phòng. Những người khác cũng lập tức lấy lại tinh thần, cùng Cung Lê Hân và Hạ Cẩn xem xét tình huống bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.