Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 26: Tìm thức ăn



Nhật thực xảy ra khoảng 9 giờ sáng, mọi người chạy trốn tới đây đã sớm tinh bì lực tẫn, đều tuỳ ý nằm ngồi trên mặt đất hoặc dựa lưng vào tường nghỉ ngơi. Tới khi lấy lại được sức thì cũng đã hơn 4 giờ chiều, ánh dương biến mất dần ở phía tây, sức nóng cũng không còn khắc nghiệt như lúc giữa trưa nữa. Mọi người cả ngày mệt mỏi, trên người đều dính đầy mùi hôi và máu, trông chật vật vô cùng. Chỉ có Cung Lê Hân, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, trên người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng sạch sẽ như mới, nhìn vô cùng nổi bật trong mấy người bọn họ. Đây chính là thực lực a. Giống như Cung thiếu vậy, có tài trí cùng năng lực hơn người, sống ở mạt thế cũng có thể thoải mái thích ý như thế. Mọi người không hẹn mà ngầm suy đoán, vô hình trung trong lòng đã đối với cậu thêm vài phần kính sợ. Chỉ duy Hạ Cẩn cau mày, cảm thấy không cam tâm vì khoảng cách giữa cả hai có vẻ như càng lúc càng xa. Tang thi không ngừng tiến đến khu vực gần toà nhà, không ra được, mọi người chỉ đành ngốc ngốc ngồi im, tự nghĩ về tâm sự của mình. Bất tri bất giác qua tiếp hai tiếng đồng hồ, gần 7 giờ, ánh mặt trời chói chang đã sớm dung nhập thành một với đường chân trời phía tây, bóng tối như thể nhân cơ hội này chui ra, nhiệt độ không khí trở nên thoải mái hơn nhiều. Tuy nói hoàn cảnh khốc liệt, mọi người không có tâm trạng thèm ăn, nhưng mặc cho ai chạy đi chạy lại nửa ngày, lại chỉ ăn một bữa sáng, chắc chắn đều cảm thấy đói khát, đặc biệt khi nhiệt độ càng lúc lại càng thêm mát mẻ thế này. Không biết là ai, bụng bỗng ‘thầm thì’ kháng nghị, âm thanh vang lên ngay giữa đại sảnh im ắng, khiến tất cả đang lâm vào trầm tư đều bừng tỉnh. Lục Vân không đánh đã khai, ôm bụng không ngừng kêu to, mặt đỏ tai hồng nhìn về phía Hạ ca, ấp úng,”

Hạ ca, em..em hơi đói bụng.”

Hắn dù sao cũng biết nên khiêm tốn, ngay lập tức chuyển từ ‘chết đói’ xuống mức độ thấp một chút ‘hơi’. Hạ Cẩn liếc một cái, sau đó không nói gì. Lục Vân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, xấu hổ cúi đầu, bỗng nhiên cậu có cảm giác mình là một tên cật hoá, còn phải thêm một định ngữ nữa, một tên cật hoá vô dụng ! “Ngô, em cũng đói. Sáng nay chỉ ăn một chén cháo.”

Cung Lê Hân là một hài tử thành thật thẳng thắn, chậm rãi nói ra tiếng lòng, đúng lúc giải vây cho Lục Vân đang xấu hổ. “Lê Hân trước kiên nhẫn chút, anh ra ngoài coi sao đã.”

Tiểu hài tử nhìn hắn đầy chờ mong, giống như chú chim con đang ngao ngao đòi ăn, cần người ta chăm sóc bảo hộ, cảm giác có một khoảng cách vô hình vừa rồi lập tức biến mất, mất mát trong lòng Hạ Cẩn nháy mắt biến thành vui sướng. Khoé môi hắn khẽ giơ lên, sờ sờ đầu đứa nhỏ trước mắt, ôn nhu giải thích. Lục Vân nghe vậy liền an tâm, chỉ cần Hạ ca không bỏ đói hắn là được. Bất quá, Hạ ca bình thường đối mặt mình nếu không phải là hung thần ác sát thì cũng là vẻ mặt lạnh như băng, tại sao lại trở nên ôn nhu với Cung thiếu a ? Lại nhìn bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện, diện mạo vô cùng có hảo cảm của Cung thiếu, Lục Vân liền cúi đầu, không có mặt mũi so sánh nữa. “Từ hướng cửa sắt đi thẳng con đường Sùng Văn một trăm thước đến ngã tư rẽ phải là một chuỗi các cửa hàng, cái thứ tư là một siêu thị mini, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng có bán đồ ăn, chúng ta sẽ đi tới đó.”

Làm một lính đánh thuê, việc tra xét địa hình và bố cục xung quanh cơ hồ đã khắc vào xương cốt, biến thành bản năng. Hạ Cẩn thoáng nghĩ, trong đầu liền hiện lên sơ đồ mặt phẳng của khu vực này. (1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,23 m è 100 thước = 23 mét) “Được rồi, quyết định đi quét cửa hàng, đi thôi !”

Ngô Minh cầm lấy chuỷ thủ, đáp ứng không do dự. Lâm vào hiểm cảnh, đầu tiên phải nắm chắc hai yếu tố là sức khoẻ và thể lực. Nếu vì e ngại nguy hiểm, ở yên một chỗ không hành động, tình nguyện chịu đói, đó chính là hành vi tự tìm cái chết. Chỉ khi ăn no, tinh lực dư thừa, mới có hy vọng tiếp tục đi. “Em cũng đi !”

Lục Vân thấy Ngô Minh có ý định để mình lại liền quật cường nắm chặt chuỷ thủ trong tay mở miệng. “Lục thiếu, bên ngoài rất nguy hiểm, cậu nên ở lại đây đi.”

Ngô Minh lo lắng nói, hắn sợ Lục thiếu lúc ra ngoài sợ tới chân nhũn ra, đến lúc đó mình còn phải bảo hộ đưa Lục thiếu quay về nữa. “Em không sợ !”

Lục Vân nghểnh cổ, mặt đỏ tai hồng, hiển nhiên cũng nghĩ tới một màn mình bị doạ đến chân nhũn ra, trong lòng đầy xấu hổ và giận dữ. “Cứ để cho cậu ta đi, đã là mạt thế, chẳng lẽ cậu còn muốn bảo hộ cậu ta cả đời sao ? Để cậu ta học được nên dựa vào chính mình !”

Hạ Cẩn vỗ vai Ngô Minh, trầm giọng mở miệng. “Hạ ca nói đúng, dựa vào mọi người không bằng dựa vào chính mình.”

Lục Vân nhanh chóng phụ hoạ, dứt lời liền nhìn lại Hạ Cẩn, ngượng ngùng mở miệng,”

Chỉ là..Hạ ca có thể đổi vũ khí cho em không ? Chuỷ thủ này quá ngắn, em hơi sợ !”

Hạ Cẩn nghe vậy, sắc mặt hoà hoãn không ít, nhìn xung quanh toà nhà, rút từ đống vật liệu xây dựng hai ống tuýp dài ngắn vừa phải, đưa một cái cho Lục Vân, thận trọng dặn dò,”

Nhớ kỹ, không cần lãng phí thể lực, thấy tang thi trực tiếp đánh vào đầu nó.”

Lục Vân gật đầu đồng ý, Hạ Cẩn đưa cây còn lại cho Cung Lê Hân, cái gì cũng chưa nói, chỉ yêu thương xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, liền nhận được tươi cười nhu thuận khả ái của cậu. Năm người tự cầm lấy vũ khí của mình, đi về phía tường vây. Cố Nam cùng Mã Tuấn do dự vài giây, cũng lập tức đuổi theo. Trong tay Cố Nam còn cầm nửa thanh đường đao, tuy là đoản đao, uy lực cũng mạnh hơn ống tuýp nhiều. Tên lang thang thấy thế cũng đứng lên, vừa chạy ra vài bước, thấy đám tang thi đầy ngoài cửa sắt, sắc mặt trắng bệch, lùi về chỗ cũ. Gã lựa chọn chịu đói. Đi tới gần tường, xoay mình tính nhảy qua, thấy hai người Cố Nam, sắc mặt Hạ Cẩn băng lãnh nói,”

Các người lo phần mình, bọn ta tự lo phần bọn ta, không ảnh hưởng tới nhau, nghe rõ chứ ?”

Hai người này nếu tính toán chiếm tiện nghi từ bọn họ, Hạ Cẩn tuyệt không khách khí. Cả người Hạ Cẩn tràn ngập sát khí đã nhiều lần trải qua huyết tinh, vết sẹo dài trên khuôn mặt anh tuấn làm tăng thêm vài phần hung ác, mặt Cố Nam cùng Mã Tuấn trắng bệch, lập tức cúi đầu đáp,”

Nghe rõ.”

Hạ Cẩn liếc mắt nhìn hai người một cái, lưu loát trèo qua tường, Cung Lê Hân điểm nhẹ mũi chân, người đã qua được đầu bên kia. Mấy người Lục Vân thấy nhưng sớm không ngạc nhiên, chỉ có Cố Nam cùng Mã Tuấn hai mặt nhìn nhau, trong mắt đầy kinh sợ cùng chấn động, lại càng không dám có tâm tư gì với nhóm năm người. “Lê Hân, theo sát anh !”

Biết tiểu hài tử không biết đường, Hạ Cẩn liền nắm tay cậu, thân trọng dặn dò. Đợi Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu, mọi người lập tức chạy như điên về phía siêu thị mini theo lời Hạ Cẩn, trên đường cũng giết không ít tang thi. Cách siêu thị còn năm mươi thước, mọi người liền tăng tốc, bỗng nhiên Cung Lê Hân dừng bước, giật nhẹ tay Hạ Cẩn, chỉ vào tiệm thức ăn nhanh kiểu dáng Tây Âu đối diện ngã tư, đôi mắt sáng lên mở miệng,”

Hạ đại ca, em muốn ăn bánh ngọt, pizza, pudding tiêu đường và cánh gà nướng ớt !”

“Ta kháo ! Cung thiếu, giờ không phải thời điểm kén chọn a ! Có một gói mì ăn liền cũng tốt rồi !”

Lục Vân liếc một con tang thi trong tiệm thức ăn nhanh Tây Âu một cái, oa oa kêu lên. Thức ăn ở đó hẳn rất ngon, cho nên có rất nhiều thực khách, cách cửa kính trong suốt có thể thấy bên trong đầy tang thi thực khách, do khớp xương không linh hoạt nên không ra được, chỉ có thể ngao ngao rống lên bên trong. “Giết sạch chúng nó là được.”

Cung Lê Hân nghiêng đầu, thành thật nói, tiện đà kéo kéo tay Hạ Cẩn, đôi mắt trong trẻo đầy khát vọng, ngữ khí khẩn cầu nói,”

Hạ đại ca, đi thôi ?”

“Đi !”

Bị ánh mắt tha thiết của tiểu hài tử nhìn chằm chằm, Hạ Cẩn chỉ cảm thấy nếu tiểu hài tử bảo hắn hái sao trên trời cho cậu, hắn cũng sẽ đáp ứng không do dự. (ôi mẹ ơi, sến quá >v< ) Hai người nhìn nhau cười, quay đầu chạy về phía tiệm thức ăn nhanh phố đối diện. Hạ Cẩn cũng không quên dặn Ngô Minh, bảo hắn sau khi lấy thức ăn trong siêu thị thì tới tập trung ở tiệm Tây Âu. “Kháo ! Hạ ca cũng sủng Cung thiếu quá đi ! Muốn ăn gì cho ăn cái đó ! Trong đó nhiều tang thi như thế anh ấy không thấy sao ?! “ Lục Vân đứng bên đường do dự, nghĩ có nên đi theo hay không. Nếu là mình đưa ra yêu cầu này, nhất định sẽ bị Hạ ca mắng đến thối đầu ! Lục Vân chua chua thầm suy đoán. “Đi thôi ! Bọn họ lo được !”

Ngô Minh kéo Lục Vân, bình tĩnh nói. Cả nhóm chia thành hai đường, tự mình đi tìm thức ăn. Nhanh chóng chạy tới gần tiệm thức ăn nhanh, Cung Lê Hân không chút do dự đẩy ra cửa thuỷ tinh trong suốt sạch sẽ, Hạ Cẩn nghiêm mặt, bước nhanh hai bước, muốn đi lên phía trước bảo hộ cậu. Hai người tuy rằng chỉ mới biết nhau mấy tiếng nhưng lúc chiến đấu vô cùng ăn ý, lưng dựa lưng, công kích tang thi đang không ngừng đánh tới. Cung Lê Hân bổ ống tuýp xuống lập tức đáng nát đầu một tang thi, vẻ mặt Hạ Cẩn lãnh khốc, ánh mắt hung ác nham hiểm, giơ tay chém xuống, chính xác chém đúng cổ một tang thi khác. Không đến mười phút, xung quanh hai người nằm đầy thi thể hôi thối, trong đó không ít đầu lâu nằm rải rác, cảnh tượng đáng sợ đến cực điểm. Hai người tạo nên tình cảnh này lại mảy may không biến sắc, từng chút một xử lý toàn bộ tang thi bên trong tiệm thức ăn. Hạ Cẩn không hề phát hiện, không biết từ lúc nào hắn đã xem Cung Lê Hân là người hắn có thể an tâm giao phó sau lưng. Phòng bếp và phòng bảo quản thức ăn đặt ngoài mặt tiền cửa hàng nằm ở tận cùng bên trong, men theo đám tang thi ngã xuống, trong cỗ hôi thối của đống thi thể truyền đến một hương thơm ngọt ngào. Cung Lê Hân nhúc nhích mũi, từ hướng truyền đến mùi hương nhìn lại, lực chú ý nhanh chóng bị một khối bánh ngọt bơ phô mai vàng óng thơm ngào ngạt hấp dẫn. Phía sau cậu, một tên tang thi bất chợt vung trảo đánh tới. “Lê Hân, cẩn thận !”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Cẩn lần đầu tiên hiện lên nỗi khiếp sợ. Khoảng cách với tiểu hài tử quá xa, không thể cứu kịp, hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, đột nhiên một dòng khí trong cơ thể bạo tăng, hắn không do dự liền nâng tay để dòng khí thoát ra ngay thẳng tang thi kia. Một cỗ kình phong sắc bén nhắm ngay gáy tang thi, ‘phốc xuy’ một tiếng liền bổ đôi đầu nó. Một dòng máu tươi hôi tanh bắn tung toé, Cung Lê Hân lập tức lắc mình né tránh. “Em trong mắt chỉ có bánh ngọt, ngay cả mạng cũng không cần sao ? Ân ?”

Thở hổn hển đi đến trước mặt tiểu hài tử, Hạ Cẩn cúi người, hai tay nắm lấy bả vai lắc mạnh, giận dữ quát. Thanh âm hắn khàn khàn che dấu sợ hãi trong lòng, hai chân run rẩy, tim đập dồn dập, đến khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ thân thể tiểu hài tử mới ổn định lại. “Hạ đại ca, không cần lo lắng, lúc tang thi kia tới gần em biết, em có thể đối phó.”

Nhưng đương sự lại vô tâm sờ sờ hai tay nổi đầy gân xanh của hắn, ôn nhu an ủi. Hạ Cẩn hít thở sâu một hơi, tiến đến vùi đầu vào hõm vai cậu, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy vô lực cùng mất mát. Hắn nghĩ có thể làm tất cả bảo vệ tốt đứa nhỏ này, kết quả phát hiện cậu vốn không cần hắn bảo hộ, hắn lo lắng sợ hãi như thế lại trông thập phần buồn cười, điều này làm hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là bất lực. Như cảm giác được tâm tình Hạ Cẩn không tốt, Cung Lê Hân mím môi trầm mặc một lát, cẩn thận vươn tay sờ đầu hắn, ôn thanh nói,”

Hạ đại ca thật lợi hại ! Lực đạo phong nhận vừa rồi chẳng những mạnh đủ mười phần, mà còn vô cùng chuẩn xác ! Hạ đại ca thiên phú trác tuyệt, chỉ cần luyện thêm nhất định sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ !”

Hạ Cẩn nghe vậy lại càng cảm thấy mình vô lực. Lúc này chẳng những tâm mệt, mà do tiêu hao gần hết dị năng nên mệt mỏi cũng ập tới. Hắn ôm lấy thân thể mềm mại dẻo dai của Cung Lê Hân, đợi thể lực hồi phục lại. Cung Lê Hân biết hắn đang trong giai đoạn suy yếu do tiêu hao dị năng, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, bất quá hai tay cũng không nhàn rỗi, đẩy ra cửa phòng bảo quản giữ tươi, lấy khối bánh ngọt phô mai đã sớm nhìn trúng, cắn một ngụm lớn. “Ăn ngon !”

Cậu cười nheo mắt , đưa bánh ngọt đến bên miệng Hạ Cẩn, thân thiết nói,”

Hạ đại ca mau ăn một miếng đi, bổ sung thể lực.”

Hai mắt thanh triệt của tiểu hài tử trước mắt nhìn hắn đầy lo lắng cùng quan tâm, bóng đèn màu cam trong phòng bảo quản phản chiếu khiến gương mặt như ngọc của cậu như ánh lên một vầng sáng, nhìn vô cùng ấm áp, làm động lòng nhân tâm. Cảm giác vô lực nhanh chóng biến mất, trong mắt Hạ Cẩn từng chút một ẩn đầy tiếu ý. “Nha, thật sự ăn rất ngon !”

Cung Lê Hân lại đưa miếng bánh đã cắn một ngụm đến sát Hạ Cẩn một chút. Hạ Cẩn liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái, ngay chỗ cậu cắn vừa rồi chuẩn xác cắn xuống. Hương vị đậm đà cùng miếng phô mai trắng mịn tan trong miệng, Hạ Cẩn nheo mắt, thản nhiên nói,”

Ân, hương vị cũng không tồi.”

Khoé môi hắn mang ý cười, tâm tình mất mát cùng uể oải vừa rồi đã sớm biến mất vô tung. “Lần sau phải cẩn thận một chút biết không ? Tuy rằng em rất mạnh, nhưng cũng sẽ có lúc khó phòng bị.”

Đứng thẳng dậy, Hạ Cẩn vò loạn đầu tiểu hài tử, thận trọng dặn dò. “Ân.”

Cung Lê Hân vừa cắn miếng kế tiếp, vừa nhu thuận gật đầu đáp ứng. Hạ Cẩn cũng không thích đồ ngọt lắm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy khối bánh trước mắt vô cùng mỹ vị, phô mai trắng mịn và bơ mà bình thuường hắn chán ghét cũng đưa tới tư vị tuyệt vời bất đồng lúc trước. Có lẽ là vì bây giờ là mạt thế, rất khó kiếm thức ăn nên trở nên trân quý đi. Hắn nghĩ như vậy, vỗ vỗ đầu Cung L ê Hân nói,”

Khối bánh này ăn cũng được, cho anh thêm một miếng.”

Cung Lê Hân lập tức đưa bánh ngọt đến gần miệng hắn. Cũng cắn ngay dấu răng khéo léo của cậu, Hạ Cẩn lại cảm thấy được mùi ngon. Hai người ta một miếng, ngươi một miếng, vô cùng thích ý hưởng thụ mỹ thực. Trong cửa hàng không khí ấm áp lại khoái hoạt, huyết tinh cùng tàn khốc nơi tận thế giờ phút này như đều biến thành bối cảnh nhợt nhạt vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.