Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 32: Đường ngầm



Khi Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên tìm kiếm trên mặt đất, đoàn người Cung Lê Hân sớm do tên lang thang dẫn dắt đã ở trong ống dẫn, hướng quân khu đại viện xuất phát.

Tháng bảy là thời điểm mùa hè nắng nóng, trong ống dẫn lại lãnh lẽo, hơi ẩm nhè nhẹ, đập vào mặt là hương vị hôi tanh khó ngửi, cùng một mùi tang thi hư thối.

“Nôn~~” Vừa xuống miệng cống tối như mực, Lục Vân liền che mũi miệng, từng đợt nôn khan. Mấy người còn lại, ngoại trừ Hạ Cẩn, Cung Lê Hân và tên lang thang, cũng đều nhíu mày che mũi, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

“Cầm lấy che mũi, qua một hồi sẽ quen.” Hạ Cẩn nhíu lại, lấy ra băng gạc, đổ chút cồn vào, đưa cho Lục Vân, ngữ khí lãnh túc,”Cậu đã không còn là Lục thiếu gia trước kia, tật xấu khiết phích này tốt nhất là nhanh chóng bỏ đi !” (_.__||b đại ca, tiểu Hân cũng khiết phích đó )

Dứt lời, hắn nhìn lại Cung Lê Hân vẻ mặt bình thường bên cạnh, đáy mắt không dấu vết hiện lên ôn nhu. Đều là thiếu gia, nhưng trên người Lê Hân không một chút yếu ớt, trong mắt hắn chính là sự tồn tại hoàn mỹ, dù Lê Hân có bệnh mù đường, thì nó cũng chỉ cũng như thêu hoa thêu gấm*, càng khiến đối phương thêm đơn thuần khả ái. (* : ví như điều làm cho một thứ gì đó thêm đẹp hơn)

Ngô Minh vừa liên thanh phụ họa lời Hạ Cẩn vừa lấy ra một chai nước khoáng trong balô đưa cho Lục Vân. Vương Thao, Cố Nam, Mã Tuấn vội vàng đưa đèn pin qua chiếu sáng cho hắn.

Lục Vân vội vàng tiếp nhận nước khoáng súc miệng rửa tay, lại cầm lấy băng gạc thấm cồn che mũi, hít vài hơi, mùi cồn nồng đậm nháy mắt cứu sống hô hấp bị nghẹn đến hấp hối của hắn.

“Hạ ca, em thật thất sách, sớm biết nên mang theo vài cái khẩu trang, cứ che như vầy thật bất tiện nha !” Có tinh thần, Lục Vân lập tức mở miệng oán giận, bản tính tạc mao liền bại lộ không thể nghi ngờ.

“Ít nói nhảm ! Đi mau !” Hạ Cẩn không kiên nhẫn liếc cậu một cái, lạnh giọng mở miệng, nắm chặt tay Cung Lê Hân, đi theo tên lang thang. Mọi người lập tức cất bước, Cố Nam và Mã Tuấn vì muốn thay đổi hình ảnh trong mắt Cung thiếu, chủ động yêu cầu bảo hộ phía sau.

Qua bảy tám rẽ ngoặt gần ba tiếng, bọn họ cách quân khu đại viện ngày càng gần, quả nhiên so với đi trên mặt đất thì thuận lợi hơn nhiều.

“Hạ ca, Cung thiếu, qua đường này, phía trước chính là quân khu đại viện.” Gã lang thang chỉ về phía cửa sắt dùng xích sắt và một ổ khóa lớn khóa lại nói.

Quân khu đại viện mặc kệ là trên mặt đất hay là dưới mặt đất đều do quân đội quản lý, cho nên cống thoát nước cũng đặc biệt thiết kế cửa sắt, để tránh mấy tên đạo chích nhân cơ hội lẻn vào. Trừ khi ống thoát nước này cần bảo trì, thì bình thường tuyệt đối không mở ra.

“Dẹp đi ! Vất vả đi tới tận đây, vậy mà lại bị khóa ! Cống thoát nước mà cũng có cửa , có bệnh hả !?” Lục Vân tiến lên cố mở cửa sắt, khó thở hổn hển mắng.

“Quản lý của quân đội chính là như thế.” Hạ Cẩn nghiêm mặt tiến lên, cầm lấy khóa sắt nghiên cứu một hồi, rút ra dao Thụy Sĩ đeo bên hông chuẩn bị cạy mở.

Cung Lê Hân thấy Hạ Cẩn cầm dao nhỏ cạy khóa, biểu tình vô cùng chuyên chú, bộ dáng như đã tính trước mọi việc, liền buông tay bỏ ý định tiến lên chém khóa.

Dạo nhỏ và khóa sắt không ngừng ma sát, phát ra từng đợt âm thanh kim loại đụng nhau, vang vọng không ngừng trong ống dẫn, từng đợt lại từng đợt truyền ra ngoài. Vành tai Cung Lê Hân khẽ nhúc nhích, sắc mặt đột nhiên buộc chặt, nhanh chóng nói với Hạ Cẩn,”Hạ đại ca, có một bầy gì đó đang chạy về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh.”

Mọi người nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch, ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Hạ Cẩn. Cánh tay đang cạy khóa dừng chốc lát, lập tức tăng tốc. Nhưng khóa này đã dùng lâu năm, trong ống dẫn lại dày đặc hơi ẩm, ổ khóa đã sớm gỉ sét, dùng chìa khóa có khi còn khó mở, nói chi tới dùng dao cạy ?

Vật thể không xác định đến ngày càng gần, Cung Lê Hân nhíu mày, bình tĩnh mở miệng,”Hạ đại ca, anh tránh ra. Mã Tuấn, đưa đường đao của anh cho tôi mượn chút.” Dứt lời, cậu như tia chớp rút đường đao của Mã Tuấn ra, chém xuống khóa sắt trên cửa, mà Hạ Cẩn ăn ý sớm đã vọt đến một bên.

Chém ổ khóa và xích sắt thành hai nửa như cắt đậu hủ, dùng chưởng phong mở cửa sắt đóng chặt trước mặt, Cung Lê Hân quay lại hướng mọi người phân phó,”Mau tìm lối ra !”

Hai mắt mọi người như muốn lồi ra nhìn Cung thiếu ra uy, bị khí thế lúc chém xuống một kiếm và chưởng phong của cậu làm cho chấn nhiếp. Thấy hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh kiếm hiệp thì ngay cả chạy thoát cũng quên béng.

“Còn không mau đi, muốn chết sao ?” Hạ Cẩn lớn tiếng thúc giục, kéo Ngô Minh và Lục Vân đi.

“Nga ! Nga !” Mọi người nghe vậy mới phục hồi tinh thần, nói năng lộn xộn trả lời, chạy qua cửa tìm kiếm lối ra. Tuy rằng trước mắt không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, nhưng bọn họ đối với lời Cung thiếu nói là rất tin không hề nghi ngờ. ( =)) fan cuồng là đây XD )

Lục Vân và Vương Thao khi chạy qua cửa sắt, thấy trên cửa sắt lưu lại rõ ràng một chưởng ấn tinh tế, hai mắt mở lớn, trong nội tâm lẳng lặng đẩy cao hình tượng của Cung thiếu lên đến thần tiên.

Nước trong đường ống chảy xiết, đoàn người lại qua vài lối rẽ, cuối cùng phát hiện một thông đạo hình tròn phía trước.

“Chúng nó sắp đuổi đến rồi, mau lên trên đi.” Cung Lê Hân cầm đường đao để trước ngực, thúc giục nói.

Ngô Minh kéo Vương Thao qua để cậu lên trước. Ở đây ngoại trừ Cung thiếu thì Vương Thao nhỏ nhất, dĩ nhiên nên để cậu lên trước. Thời gian là sinh mệnh, Vương Thao cũng không từ chối, vội vàng leo thang lên, tay đẩy nắp đậy cống thoát nước.

“Hạ ca, mở không ra !” Vương Thao dùng sức khỏe cường tráng nuôi bằng sữa mẹ từ nhỏ đẩy mạnh, sắc mặt đỏ lên nói.

“Cậu xuống đi để tôi xem.” Hạ Cẩn trầm giọng nói. Vương Thao nghe vậy lập tức nhảy xuống. Khi hai người đổi vị trí thì một động tĩnh lớn truyền tới gần cửa ống dẫn.

“A, là bầy chuột !!” Nghe âm thanh mao cốt tủng nhiên quen thuộc, gã lang thang lập tức kêu lên. Gã có một người bạn đã bị lão thử cắn rớt lỗ tai khi đang ngủ. Lão thử ở cống thoát nước so với con ở khu dân cư hung hãn gấp trăm lần, tụ tập lại lực sát thương càng lớn hơn. (thử = chuột; lão thử=chuột già)

Nhưng mà, đợi khi hình dáng của âm thanh phát ra từ cửa ống dẫn xuất hiện, sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch. Đúng như lời gã lang thang nói, thứ chạy đến chính là bầy chuột, nhưng là bầy chuột đã qua biến dị. Màu lông chúng nó loang lổ, tứ chi đang dần hư thối, lộ ra bạch cốt bên trong, lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ nhanh như chớp của nó, con mắt lúc này đã biến thành đỏ hồng, trong bóng đêm phát ra quang mang quỷ dị, răng nanh và tứ trảo đặc biệt sắc nhọn, khi ma sát trên mặt đất thì phát ra âm thanh chói tai.

Bầy chuột như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tám người trước mặt, ngẩng đầu lên, mũi nhúc nhích, miệng phát ra âm thanh ‘Chi chi’. Chúng nó không lập tức công kích, chỉ híp mắt, hít sâu mùi huyết nhục tươi sống phát từ tám người, phảng phất như một đạo mùi hương của bữa cơm ngon lành.

Ngoại trừ Cung Lê Hân nghiêm túc đối mặt, thì mấy người còn lại đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng cùng tuyệt vọng. Một bầy chuột biến dị thế này, đừng nói tám người, cho dù là tám mươi người, chỉ sợ cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Trán Hạ Cẩn toát ra mồ hôi lạnh, không ngừng đập mạnh vào nắp sắt trên đầu. Không mở được, lòng bàn tay hắn liền ngưng tụ một đạo gió xoáy, một quyền hướng về phía khe hở của nắp cống. Kính phong sắc bén rung động, vô khổng bất nhập*, phá hủy đi chướng ngại vật ngay tại khe hở nắp cống, nắp liền buông lỏng.(* : chỗ nào cũng có )

Sắc mặt Hạ Cẩn vui mừng, tay dùng lực đẩy mạnh nắp ra. ‘Bang’ một tiếng, nắp cống ngoan cố cuối cùng cũng xê dịch sang một bên, một cột sáng chói chang chiếu xuống, cũng đốt sáng hy vọng trong mắt mọi người.

Bầy chuột bị ánh sáng kích thích, biết đồ ăn của mình muốn chạy, cố không ngửi mùi thức ăn nữa, kêu ‘chi chi’ phát động tấn công.

“Mọi người lên đi, tôi đi sau.” Cung Lê Hân bình tĩnh phân phó, người tiến lên vài bước, múa đường đao trong tay kín không kẽ hở, phát ra hàn quang sắc bén.

Động tác bầy chuột biến dị nhanh như điện, lại không có con nào có thể đột phá được kiếm quang của thiếu niên. Thanh kiếm trong tay thiếu niên vô cùng linh hoạt, liên tiếp chém nát hết thảy vật sống có gan tiến tới, nhưng những người phía sau cậu lại lông tóc vô thương, thậm chí thỉnh thoảng còn có kiếm khí phá không bay ra, một nhát giết chết mấy con chuột biến dị có ý đánh lén mấy người bọn họ.

“Dựa vào ! Đây là kiếm pháp gì a ? Độc…Độc… Cô Cửu Kiếm ? Tịch…Tịch Tà kiếm pháp ?” Lục Vân lúc này đã quên sợ hãi, hưng phấn ngao ngao gọi bậy. Tình thế này, chuột biến dị rõ ràng không phải đối thủ Cung thiếu ! Giờ phút này hắn cực muốn ngửa mặt lên trời mà thét dài một tiếng ‘Cung thiếu uy vũ’.

“Ít nói nhảm ! Mau đi !” Gân xanh trên trán Hạ Cẩn bạo khởi, lớn tiếng quát. Mấy ngày nay, dị năng của hắn cũng dần tăng trưởng, khi nãy sau khi phát ra một đạo gió xoáy mạnh mẽ kia, hắn không có cảm giác thoát lực.

“Dạ !” Lục Vân vội vàng đáp ứng, nhanh chóng leo thang, những người khác cũng không dám chậm trễ, hai ba bước bám sát theo mông cậu trèo lên, sau đó, cúi mặt xuống miệng cống nhìn thiếu niên đang bị kiếm quang bao quanh phía dưới.

Kiếm pháp thiếu niên phi thường hoa lệ, lại nguy hiểm cực hạn, tiêu diệt tất cả chuột biến dị bổ tới. Đợi thiếu niên thu hồi kiếm, tiếng kiếm khí sắc bén chói tai rốt cuộc ngừng lại, lấy thiếu niên làm tâm, chiều dài tay đang cầm kiếm của cậu làm bán kính, trong vòng tròn không hề có chút bẩn, thập phần sạch sẽ, mà bên ngoài vòng tròn đó, khắp nơi đều có thi thể chuột biến dị và máu đen, mùi tanh hôi nồng đậm bốc lên trong đường hầm.

“Theo tôi đoán, một thân Cung thiếu phải có nội lực ít nhất trăm năm ! Cung gia bọn họ có thể là võ lâm thế gia đã ở ẩn !” Lục Vân nhìn Vương Thao, thần bí hề hề nói nhỏ. Vương Thao kích động gật đầu. Vẻ mặt mấy người còn lại tuy không biểu hiện gì nhưng trong lòng đều đồng ý với phỏng đoán của Lục Vân trăm phần trăm. Có thể đi cùng với Cung thiếu, bọn họ khẳng định đời trước đã đốt rất nhiều hương ! Mọi người không hẹn mà cùng suy đoán. (hương = nhang)

Hạ Cẩn nghe vậy, ánh mắt tối lại. Tiểu hài tử thực lực quả thật sâu không lường được, nói là dị năng, thì càng nhìn càng thấy giống võ công. Nhưng sắc thái ra chiêu huyền huyễn như vậy, thì chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh võ hiệp, không có khả năng có thật ngoài đời. Nhất thời đoán không ra nội tình về thân thủ tiểu hài tử nhưng Hạ Cẩn cũng không rối rắm. Quản nhiều làm gì, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử mà hắn thích, không hề thay đổi.

Trong sự sùng bái của mọi người, Cung thiếu chúng ta một chút cũng không có phong phạm của một cao thủ, chậm rãi leo thang lên, đứng trên mặt cỏ xanh rờn nhìn về phía xa. Cách đó không xa có mấy cỗ tử thi nằm thất linh bát lạc (bừa bộn, lộn xộn), nhưng không hề phát hiện người sống, trong đại viện có vẻ phi thường im lặng. “Chắc quân đội đã đến đây rồi, đưa tất cả những người sống sót rời khỏi đây.” Hạ Cẩn nhíu mày, sau đó xoa đầu tiểu hài tử, ngữ khí ôn nhu,”Lê Hân, nhớ đường về nhà chứ ?”

“Ân, chỗ này em biết. Đi về phía trước, sau những căn nhà đó là nhà em !” Cung Lê Hân nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng lộ ra tư thái tươi cười.

Nhìn biểu tình ‘May mắn con đường này mình biết’ của tiểu hài tử, khóe miệng lãnh ngạnh của Hạ Cẩn nở nụ cười, ôm bải vai cậu cùng đi theo hướng cậu nói. Mọi người vui mừng khôn xiết vội vàng đuổi theo. Tuy rằng có khả năng quân đội đã đi qua, nhưng trong đại viện có thông đạo đi thẳng đến nơi đại doanh đóng quân, trên đường chắc chắn không bế tắc, đi theo nó tin chắc sẽ được cứu viện.



************************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.