Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 4: Tỷ tỷ



Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân trở lại Cung gia, thấy phòng khách không có người liền trực tiếp đến phòng Cung Hương Di, vừa đến đã thấy Cung Hương Di ngồi trên giường, vùi đầu trong lòng Cung Viễn Hàng lớn tiếng khóc, tiếng khóc thập phần đau khổ, thương tâm đến cực hạn.

Cung Viễn Hàng ôm con gái, tay chân có chút luống cuống, muốn an ủi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Buổi chiều con gái vẫn còn tốt, bỗng bị thiếu máu dẫn đến hôn mê, sau khi tỉnh lại thì trở thành thế này, cái gì cũng không nói, vừa nhìn thấy ông thì bắt đầu gào khóc, như có điều vô cùng ủy khuất.

Không ngừng vỗ lưng an ủi con gái, ông nhìn người đàn ông nho nhã vẻ mặt lo lắng đứng đối diện, mắt hàm ý hỏi, đồng thời suy đoán : Không phải Văn Bác làm chuyện gì có lỗi với con bé chứ ?

Lâm Văn Bác nhíu mày, hướng Cung Viễn Hàng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết nguyên nhân, càng không làm gì khiến cô ủy khuất.

“Có chuyện gì thế?“, Tống Hạo Nhiên ôm bả vai Cung Lê Hân bước vào, trầm giọng hỏi. Cung Lê Hân hơi trừng lớn mắt, nhìn hai người đang ôm nhau kia, trong lòng có chút khẩn trương, phần nhiều lại thấy vui vẻ. Hai người này chính là cha cùng chị cậu, là người thân của cậu.

“Cha hảo, Lâm đại ca hảo.” Ngày ngày đối mặt với đại ma đầu Tiêu Lâm hỉ nộ bất thường, tiểu thiếu chủ cấp bậc lễ nghĩa tất nhiên là lo liệu chu toàn, áp chế khẩn trương, chủ động mở miệng chào hỏi, rồi tiến lên hai bước đến bên giường, ngữ khí quan tâm hỏi,“Chị làm sao thế ạ?”

“Cha cũng không biết.” Cung Viễn Hàng thấy con trai hiếm khi thân cận chào hỏi mình thì giật mình, phản ứng trước sau không kịp cao hứng, thoáng thấy con gái còn đang khóc lại thở dài.

Lâm Văn Bác kinh ngạc nhìn tiểu thiếu chủ nhu thuận cùng hiểu biết liếc một cái, lại nhìn bạn tốt. Nếu hắn không nhìn lầm, bạn tốt là ôm bả vai Cung Lê Hân đi vào, bọn họ từ khi nào thân mật như thế? Phải biết rằng, bạn tốt đối với Cung Lê Hân trước giờ luôn xem thường, thái độ lúc nào cũng lạnh như băng.

Nghe tiếng Cung Lê Hân, Cung Hương Di đang khóc chừng một tiếng đồng hồ thế nhưng ngưng nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, khàn khàn hỏi,“Cung Lê Hân?”

“Là em. Chị sao thế?” Miệng đáp lời, chân Cung Lê Hân cũng lùi về sau hai bước, trong lòng dâng lên phòng bị. Tuy rằng Cung Hương Di đôi mắt sung đỏ, mặt đầy nước mắt, khiến biểu tình của cô nhìn không rõ nhưng con ngươi chợt lóe lãnh quang vẫn bị thị lực sâu sắc của tiểu thiếu chủ nhìn thấy.

Lãnh quang kia chứa đầy oán hận! Tiểu thiếu chủ cắn môi, yên lặng suy nghĩ, đồng thời tìm tòi ký ức khi hai chị em ở chung, tìm hiểu nguyên nhân của cỗ hận ý này. Trong trí nhớ, Cung Hương Di đối Cung Lê Hân luôn quan tâm có thừa, dù cậu không tiếp nhận cũng chưa từng so đo qua, chỉ xem cậu như đứa nhỏ không hiểu chuyện, thập phần khoan dung nhường nhịn, nào có cừu hận ?

Tuy rằng thấy trong ký ức là như thế nhưng tiểu thiếu chủ càng tin tưởng điều mình thấy, Cung Hương Di hận cậu là không thể nghi ngờ !

Phán đoán của mình không sai thì là ký ức Cung Lê Hân sai. Đã từng nghe nhóm người lô đỉnh nói qua, ở thế giới bên ngoài, huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ là khó ở chung nhất, bên ngoài nhìn thì hòa hợp, bên trong thực chất luôn đấu tranh gay gắt. Quan hệ của chị em Cung gia cậu hẳn cũng là vậy? Thế thì sau này cách xa người chị này là được, không cần khiến cô phiền lòng.

Tiểu thiếu chủ thấu tình đạt lý suy nghĩ, tiện đà lùi về sau hai bước, gắt gao đứng bên cạnh Tống đại ca.

Biểu tình cùng hành động phòng bị của thiếu niên tuy không rõ ràng nhưng cũng không mịt mờ, Cung Hương Di ngẩn người một lúc liền chớp mắt, lập tức liễm hạ mí mắt, trong mắt lóe lên tia hận ý, mở miệng giải thích,”Con không sao, chỉ là gặp ác mộng. Ác mộng kia cảm giác rất thật nên sau khi tỉnh lại có chút hoang mang.”

“Con đứa nhỏ này ! Đã bao nhiêu tuổi rồi còn để ác mộng dọa cho khóc !” Cung phụ tuy rằng không tin lý do thoái thác của con gái nhưng thấy mi nhãn cô lộ vẻ mỏi mệt, cũng không đành lòng tiếp tục truy vấn, ra vẻ buồn cười vỗ vỗ đầu cô, trêu tức nói.

Lâm Văn Bác nhìn chằm chằm Cung Hương Di đang cúi đầu xuống, muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Cung Hương Di khàn khàn nói chặn lại,“Mọi người đều ra ngoài đi, con thật sự không sao, chỉ là bị dọa, ở một mình một chút liền ổn.”

“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi anh.”,Lâm Văn Bác nuốt xuống một bụng nghi vấn, ôn nhu mở miệng, sau đó nhìn lại Cung phụ.

Cung phụ khẽ gật đầu, dẫn đầu đứng dậy, phất tay bảo mọi người theo ông rời đi.

Cửa phòng vừa đóng, Cung Hương Di liền suy sụp ngã vào trên giường, người chôn dưới đệm chăn, biểu tình phức tạp khó tả. Cô thế nhưng trọng sinh ! Trở về trước khi bắt đầu mạt thế một năm!

Nhớ lại quá khứ, thời gian trải qua mạt thế hết thảy như rõ ràng trước mắt, ám cô tận trong mộng, khiến cô vô cùng tuyệt vọng. Cha bệnh mà chết, em trai đoạt ái, đem cô cho địch nhân đùa bỡn. Thật vất vả thoát khỏi ma chưởng, cùng Lâm Văn Bác liều chết đánh hạ Niết bàn, cũng quyên ra tồn lương (lương thực dự trữ) trong không gian giúp căn cứ phát triển nhưng Văn Bác đối với cô càng ngày càng lạnh nhạt.

Là vì mình không có vật tư nên mất đi giá trị lợi dụng sao? Là vì mình chỉ có không gian, không có năng lực chiến đấu sao? Bận rộn, bận rộn, bận rộn, thời gian cuối cùng cả hai ở chung, Lâm Văn Bác luôn bận rộn !

Nguyên nhân để nói chuyện càng ngày càng ít, trong lòng càng ngày càng bất an, mới khiến cô miên man suy nghĩ, mặc kệ người trong căn cứ khuyên can đi ra ngoài khu vực an toàn, cũng bởi vậy bị đàn tang thi bao vây tấn công, cuối cùng hại chết chính mình, còn hại chết thuộc hạ trung tâm.

Nghĩ đến đây, đầu Cung Hương Di liền đau nhức như muốn nổ tung. Nhẫn nại một lát, thấy đau đớn ngày càng nghiêm trọng gần như muốn hôn mê, cô vội vàng theo bản năng vận chuyển dị năng, từ trong không gian lấy một lọ tinh thần dược ăn vào.

Dị năng giả khi sử dụng lực lượng quá độ hoặc lực lượng không ổn định, đều sẽ xuất hiện tình trạng cả người vô lực, đầu não co rút. Tại mạt thế, vô số dị năng giả đều trực tiếp hoặc gián tiếp chết vì nhược điểm này.

Không biết thiên tài nào bộc phát ý tưởng, từ tinh hạch của tang thi hệ niệm lực lấy ra thành phần nào đó, chế thành loại dược này, giúp dị năng giả nhanh chóng bổ sung năng lượng, tiêu mất bệnh trạng. Bởi vì quá trình chế biến phức tạp, nguyên vật liệu thưa thớt, tác dụng thuốc lại thực dụng, có nó như có thêm một mạng, cho nên thập phần quý giá. Dù là bá chủ một phương, Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên cũng chỉ được mấy bình, toàn bộ đều cho Cung Hương Di.

Đợi cho đau đớn hoàn toàn tiêu tán, Cung Hương Di nhìn chằm chằm bình dược đột nhiên xuất hiện trong bàn tay trống rỗng, trên mặt hiện lên biểu tình khiếp sợ, lập tức xem xét trạng thái không gian. Lát sau, cô mở mắt, cúi đầu khẽ cười. Không nghĩ tới, không gian tùy thân thế nhưng cũng theo cô trở lại, hơn nữa còn trong trạng thái cường thịnh nhất, diện tích chừng hai sân vận động lớn!

Trở về một năm trước khi mạt thế bùng nổ, có thời gian chuẩn bị vật tư, lại có không gian tùy thân khổng lồ, tinh thần Cung Hương Di liền phấn chấn, nháy mắt xua tan tuyệt vọng cùng bàng hoàng trong lòng. Lần này, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội, sửa lại bi kịch kia.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tâm tính cùng tính nết Cung Hương Di vì phát sinh chuyện trùng sinh này đã chuyển biến lớn, mà những người khác trong Cung gia lại hoàn toàn không biết gì. Cung phụ trở về thư phòng tiếp tục xem văn kiện, Cung Lê Hân theo ký ức trở về phòng mình, Tống Hạo Nhiên thì đưa Lâm Văn Bác ra cửa.

Phòng Cung Lê Hân ngay sát vách phòng Cung Hương Di, rất dễ dàng tìm thấy. Trang trí trong phòng vô cùng đơn giản, chỉ hai màu trắng đen, thập phần phù hợp tính cách Cung Lê Hân kia. Ngay bên cạnh giường lớn chính là một loạt giá sách, đối diện giường chính là bàn máy tính, trên bàn Notebook vẫn còn mở, hiện lên các hình ảnh không ngừng chuyển động.

Cung Lê Hân thật cẩn thận đến gần Notebook xem, nhưng nhanh chóng cậu liền bị giá sách hấp dẫn, đơn giản là trên giá sách chứa đầy các võ công bí tịch, các môn các phái, chính đạo tà đạo, nội công ngoại công, đầy đủ mọi thứ.

Các bí tịch này đều do Cung Lê Hân kia mua từ trên mạng hoặc từ thư viện, khiến tiểu thiếu chủ ngạc nhiên. Cậu thập phần khó hiểu, nếu ở thế giới này, có võ công bí tịch dễ như trở bàn tay, vậy thì sao lại không có lấy một cao thủ? Thậm chí người có chút công phu quyền cước cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay?

Rất nhanh, cậu liền tìm thấy đáp án trong trí nhớ Cung Lê Hân. Thì ra, ở thế giới này, tri thức lý luận về kinh mạch đã thất truyền từ lâu, tuy mọi người biết cái gì gọi là kỳ kinh bát mạch, lại không biết cách vận chuyển nó. Phương pháp vận chuyển kỳ kinh bát mạch xưng tâm pháp, chính là tu luyện trụ cột nội lực, không có trụ cột này thì việc tu luyện nội gia tuyệt học hoàn toàn là vọng tưởng.

Cung Lê Hân từ nhỏ bị bạn bè cùng lứa khi dễ, trong lòng cực kỳ khát vọng lực lượng nên khi xem xong ‘Châu Tinh Trì’ (=.=”) thì giống như bị thức tỉnh, trở nên điên cuồng si mê võ công, cũng học giống Châu Tinh Trì, mua rất nhiều bản võ công bí tịch về tu luyện.

Hành động của cậu tràn ngập ảo tưởng của con nít, vô cùng cố chấp và cuồng nhiệt với nó, tuy rằng không tu luyện được gì, nhưng suốt mấy năm vẫn như cũ kiên trì luyện tập, mỗi ngày trước khi ngủ đều kiên trì khoanh chân vận khí một chút.

Cũng không ngờ tới, cơ thể Cung Lê Hân là ‘Thuần Âm nghịch mạch chi thể’, có thiên phú tập võ, mặc dù cậu tu luyện lung tung nhưng năm rộng tháng dài cũng tích lũy được chút nội lực. Tất cả đều tụ lại ở đan điền, Cung Lê Hân không biết cách vận dụng tốt, nhưng lại có được cơ thể khỏe mạnh. Nay tiểu thiếu chủ ở trong thân thể này, hiển nhiên có được tiện nghi.

Biết được rõ ràng tình trạng, tâm tình tiểu thiếu chủ thập phần bình thản. Cậu hiện tại có được một loạt các bí tịch mà nhân sĩ giang hồ điên cuồng muốn có cũng có ích lợi gì ? Không nói đến cậu nguyên bản là một thân tâm pháp tu luyện âm nghịch thần công mạnh nhất, bây giờ cậu đã đổi thân xác, đổi thời không, sinh mạng không còn bị Tiêu Lâm uy hiếp, tâm cũng không bức thiết phải biến cường như ở địa cung lúc trước.

Bất quá có võ công phòng thân cũng tốt, tiểu thiếu chủ cũng không có ý định bỏ tu luyện, chỉ tính toán giảm bớt tốc độ luyện tập, đóng vững đánh chắc (ý chung là tập vững cơ bản, đánh phải vững phải chắc tay, không sơ sài, vững trụ cột). Tư duy vẫn quanh quẩn trong đống võ công, cậu giật mình nhớ đến thời không này cũng có một quyển bí tịch thập phần tương tự ‘Nghịch Mạch Thần Công’, gọi là ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’. (Carly: ai thấy quen hem =v=)

Ngón tay trắng nõn lướt qua giá sách, tiểu thiếu chủ rút ra ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ nhanh chóng xem, xem xong nhịn không được mà thở dài vì Đông Phương Bất Bại giáo chủ trong trí nhớ.

Quyển bí tịch này rõ ràng cũng vì ‘Thuần Âm nghịch mạch chi thể’ mà tạo ra, chỉ là tâm pháp không cao thâm bằng ‘Nghịch Mạch Thần Công’. Lại nghĩ đến, Đông Phương Bất Bại giáo chủ thân thể vừa không Thuần Âm cũng không ‘nghịch mạch’, cho nên mới phải tự cung. ( tự…thiến đấy ạ _.__||| )

Vì muốn đạt được lực lượng mà không tiếc tự mình hại mình, Đông Phương Bất Bại giáo chủ tâm tính thật sự là thập phần cứng cỏi ! Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy lại khuất nhục chết đi, thật đáng tiếc ! Nhớ đến kết cục bi thảm của giáo chủ trong ký ức, tiểu thiếu chủ cầm ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ âm thầm lắc đầu.



*****************************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.