Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 41



Ông lão và tôn tử chuyên tâm ăn bánh quy, tám bộ đội đặc chủng cũng đã mệt mỏi cả ngày, đều đói bụng lần lượt lấy lương khô ra, chỉ có Tống Hạo Nhiên vẫn tinh tế vuốt phẳng ảnh trong bóp tiền, đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy tràn ngập tưởng niệm.

“Thiếu tướng, cậu ăn chút gì bổ sung thể lực đi. Không thì không có sức để tìm Cung Lê Hân.” Một cấp dưới vỗ vỗ vai hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Ân.” Tống Hạo Nhiên gật đầu đáp ứng, đóng bóp lại, trân trọng bỏ vào túi áo, máy móc lấy ra một bịch bánh trong balô ra ăn.

Nhìn thiếu tướng như người mất hồn, vài cấp dưới tương đối thân thiết với hắn liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thiếu niên kia liên tục ăn mấy miếng bánh quy, ngay cả nhai cũng chưa mà nuốt xuống, thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Gia gia hắn lập tức tiến tới vỗ lưng hắn, thật vất vả giúp hắn thuận khí trở lại.

“Các anh là tìm người trong ảnh sao ?” Thiếu niên vỗ vỗ ngực, thở hổn hển nói.

“Đúng vậy, không tìm được cậu ta chúng tôi sẽ không trở về, các người tạm thời trốn ở đây 2 ngày, bọn tôi sẽ liên lạc bộ đội đến đón. Đúng rồi, phụ cận quanh đây ngoài trừ các người, không còn người nào sống sót sao ?” Một bộ đội thấy Tống thiếu tướng không có ý trả lời liền thay hắn nói.

“Có thấy, bất quá đều chết sạch. Lá gan bọn họ quá lớn, phía trước là khu tam giác tử vong, đã nói bọn họ đừng đi bọn họ lại càng muốn đi, chết là đáng !” Ngữ khí thiếu niên đầy khinh miệt, phảng phất thấy sách lược trốn trong hầm trú ẩn của mình rất đắc ý.

Mọi người đều im lặng, không để ý hắn. Đứa nhỏ này lúc nói chuyện mang theo một cỗ lãnh huyết lạnh bạc, tính cách luôn vì tư lợi, nhát gan yếu đuối, làm bọn hắn lại càng không ưa. Tống Hạo Nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, tầm mắt sắc bén như dao, lạnh buốt. Đứa nhỏ này ra vẻ ta đây khiến hắn nhớ tới Cung Hương Di, trong lòng liền không tự giác dâng lên một cỗ lệ khí.

Thiếu niên bị Tống Hạo Nhiên nhìn đến co quắp, lập tức câm miệng. Lại qua vài phút, hắn kiên trì mở miệng,”Anh đưa ảnh tôi nhìn thử xem, ông nội tôi chưa thấy nhưng có lẽ tôi thấy thì sao.”

Tống Hạo Nhiên cúi đầu trầm ngâm, cuối cùng lấy ảnh ra. Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn sẽ không buông tha.

Thiếu niên cầm lấy ảnh, để sát vào đèn nhìn, Tống Hạo Nhiên híp lại hai mắt, gắt gao tập trung vào biểu tình và động tác của hắn. Qua nửa ngày, thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn lại Tống Hạo Nhiên, tiếc nuối mở miệng,”Người này tôi có thấy, ngay cái ngày mạt thế bùng nổ, ngày đó tôi vừa vặn tới đây đưa sinh hoạt phí cho gia gia. Bất quá, cậu ta đã chết, bị một đám tang thi ăn, ngay trước chỗ rẽ đầu hẻm. Lúc ấy cậu ấy có hét lên cứu mạng nhưng tang thi quá nhiều, tôi không dám qua. Xin lỗi !”

Thiếu niên nói đỏ hóc mắt, xấu hổ cúi đầu. Gia gia hắn kinh ngạc, thấy tôn tử khổ sở vội vàng vỗ lưng hắn an ủi, sau đó nhìn xin lỗi Tống Hạo Nhiên, trong mắt lộ ra vài tia đồng tình.

Tống Hạo Nhiên diện vô biểu tình nhìn chằm chằm hai ông cháu, nửa ngày không nói, không khí trong hầm dần trở nên ảm đạm.

Thiếu niên âm thầm cắn chặt răng, lau đi khóe mắt, nhẹ giọng nói,” Đại ca ca, anh không cần thương tâm. Mạt thế chính là như vậy, có khi là ngay bây giờ, có khi là liền ngay sau đó, con người tùy thời đều sẽ gặp tử vong, các anh nên nghĩ thông suốt. Cậu ta đã chết, các anh sẽ làm gì ? Có phải sẽ quay về không ? Có thể mang tôi và gia gia theo không ?”

Đây mới là mục đích chân chính của hắn. Địa phương quỷ quái này, hắn một khắc cũng không muốn ở lại, trời biết mấy người Tống Hạo Nhiên đi rồi, quân đội có đến đón bọn họ hay không, phải chịu sự tuyệt vọng trong chờ đợi thế này, không bằng gắt gao bám trụ mấy người trước mắt này.

“Thời điểm cậu nhìn thấy em ấy, em ấy mặc quần áo gì ?” Tống Hạo Nhiên nhắm chặt hai mắt, ngữ khí bình tĩnh hỏi, nhưng trong con mắt tối đen đang dần nổi lên phong ba bão táp.

Ánh mắt thiếu niên chợt lóe, âm thầm siết chặt góc áo, ra vẻ trấn định nói,”Lúc ấy cậu ta bị trọng thương, cả người đầy máu, lại bị một đám tang thi vây quanh, tôi nhìn không rõ.”

“A~” Đem động tác chột dạ của thiếu niên thu hết vào đáy mắt, Tống Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn, hung hăng kéo đến trước mặt mình, tay còn lại nhanh chóng rút súng bên hông ra, đặt ngay huyệt thái dương hắn, ngữ khí âm hàn, ẩn ẩn mang theo sát khí,”Cậu có bản lĩnh thì nhìn thẳng mắt tôi, lặp lại lần nữa ! Cậu nói đúng, bây giờ lại mạt thế, lúc nào cũng sẽ có người chết, thế cậu đoán xem, ngay sau đây cậu có chết hay không ?”

Thiếu niên cảm giác được áp lực cùng nòng súng băng lạnh ngay thái dương mình, đứng run cả lên, lại bị dọa đến không thể khống chế, sau một lúc lâu cũng nói không nên lời.

Tình huống phát sinh quá mức bất ngờ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, mạng thiếu niên đã rơi vào tay Tống Hạo Nhiên đã mất đi lý trí, ngàn cân treo sợi tóc. Ông lão khiếp sợ thiếu chút nữa đã ngất xỉu, tám người còn lại cũng vội vàng tiến lên ngăn cản.

Chỉ tiếc, Tống Hạo Nhiên khi đang nổi giận lực tay vô cùng lớn, kéo thế này cũng không chịu buông tay. Đám thuộc hạ không dám động thủ, sợ hắn nổ súng, chỉ đành không ngừng khuyên nhủ.

Ánh mắt đỏ hồng của Tống Hạo Nhiên nhìn chằm chằm người trong tay, tai như điếc không nghe lời khuyên của đám thuộc hạ. Thực rõ ràng, Cung Lê Hân chính là nghịch lân của hắn, ai cũng không thể đụng vào. Hắn mặc kệ đối phương có phải đứa nhỏ vị thành niên hay không, hắn có vì quyền lợi mà bốc đồng hay không ? Thằng nhóc này vì sinh tồn của chính mình mà có thể tùy ý hy sinh tính mạng người khác ? Đây là đạo lý gì ? Lê Hân của hắn cũng đồng dạng phải lưu lạc bên ngoài, gặp đói khác và sợ hãi, nếu hắn thật sự tin thì sẽ có ai đi cứu em ấy đây ?!

Nghĩ đến đây, biểu tình Tống Hạo Nhiên cũng trở nên dữ tợn, ngón tay ngay cò súng giật giật.

“Này, có chuyện gì thế ?” Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một nam nhân trung niên một tay cầm một cái túi, một tay cầm một thanh đao dính đầy máu đi vào, bỗng nhiên thấy nhiều thêm chín người liền kinh ngạc, lại thấy trong đó có một người giơ súng ngắm vào đầu Triệu Cảnh, nhất thời sợ hãi cả kinh, lắp bắp hỏi.

“Đại Hải, mau cứu..cứu tiểu Cảnh !” ông lão bảy mươi tuổi vội vàng gọi nam nhân nọ.

“Đại Hải ca, mau cứu em !” Thanh âm thiếu niên run rẩy, nước mắt giàn giụa.

“Vị huynh đệ này, có gì từ từ nói, tiểu Cảnh chỉ là đứa nhỏ ! Nhìn quần áo này thì anh hẳn là quân nhân ? Quân nhân chính là như vậy sao ? Lấy súng nhắm vào người dân ?” Nam nhân vội vàng tiến lên, ý đồ kéo tay Tống Hạo Nhiên ra.

Tống Hạo Nhiên liếc hắn, ánh mắt không chút độ ấm khiến đối phương cứng lại, vô cùng ấp úng. Tống Hạo Nhiên cắn chặt răng, lại nhìn Triệu Cảnh, từng câu từng từ trầm giọng mở miệng,”Lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa !”

“Tôi..tôi không dám nữa, tôi nói dối, tất cả đều là nói dối. Tôi căn bản chưa từng thấy cậu ta, tôi…chỉ muốn các anh mau chóng mang tôi ra ngoài, tôi một giây cũng không muốn ngồi ngốc ở trong này. Cậu ta không chết..nhất định không chết !” Thiếu niên nước mắt nước mũi đầy mặt, nói năng lộn xộn.

Tống Hạo Nhiên nắm chặt súng, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thật sâu vào thiếu niên như muốn khoét hắn ra, cuối cùng buông bàn tay đầy gân xanh, hung hăng đẩy hắn đi. Ông lão vội vàng chạy đến ôm tôn tử, trốn ở một góc phòng, cách xa Tống Hạo Nhiên. Tuy tôn tử ông trước đó lừa gạt nhưng người này cũng quá ngoan, tại sao có thể nhắm súng vào đầu một hài tử chứ ?!

Mấy người còn lại đều nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ : Hoàn hảo cuối cùng thiếu tướng cũng tìm lại được lý trí, không một phát bắn người ta.

Tống Hạo Nhiên tuy rằng tính tình tàn bạo nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một quân nhân, chưa hề đối với một dân thường tay trói gà không chặt làm gì cả. Một mặt tàn nhẫn vô tình như thế, bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy.

Tống Hạo Nhiên cầm súng, mặt không chút thay đổi ngồi một góc. Những người khác yên lặng như ve, không dám phát ra nửa điểm tiếng vang, sợ quấy nhiễu hắn. Trong hầm trú ẩn yên tĩnh đến nỗi kim rơi xuống cũng nghe được, bỗng vang lên âm thanh ‘tích tích’.

“Thiếu tướng, hình như là tiếng điện thoại vệ tinh.” Một bộ đội đặc chủng thấy Tống Hạo Nhiên không có phản ứng, cẩn thận cất tiếng nhắc nhở.

“Ân ?” Tống Hạo Nhiên hồi thần, nhanh chóng lấy điện thoại vệ tinh để bên hông ra, ấn phím nghe.

“Uy, là Tống đại ca sao ?” Một tiếng nói thiếu niên rõ ràng, thanh thúy từ microphone truyền đến, Tống Hạo Nhiên ngẩn ra, mày giãn ra, lại kích động không nói nên lời.

“Tống đại ca, anh đang ở đâu ?” Không thấy tiếng trả lời, thiếu niên rất kiên nhẫn lại hỏi một lần.

“Đây ! Tống đại ca ở đây !” Phải tốn rất nhiều khí lực, Tống Hạo Nhiên mới áp chế được nghẹn ngào cùng run rẩy trong giọng nói, ánh mắt kiên nghị dâng lên lệ ý, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng.

Nghe thấy thanh âm vô cùng ôn nhu của thiếu tướng, cảm giác được hàn băng trên người hắn nháy mắt hòa tan, tỏa ra ấm áp nồng đậm, nhóm thuộc hạ đi theo trong lòng khẽ động, đều đứng thẳng dậy, vểnh tai cẩn thận lắng nghe dư âm từ microphone.

“Tống đại ca, em rất nhớ anh !” Tiếng nói thiếu niên mềm mại ôn nhu, lại chất chứa quyến luyến không chút che dấu, từ microphone truyền đến tai, quơ quào màng tai Tống Hạo Nhiên. Trái tim lúc nào cũng treo cao của hắn chậm rãi trở lại ***g ngực, từng đợt rung động tê dại truyền khắp toàn thân, khiến hắn không nhịn được mỉm cười, gương mặt ôn nhu vạn phần.

“Anh cũng nhớ em !” Tống Hạo Nhiên cười nhẹ trả lời.

Trong hầm dần tăng độ ấm, đám thuộc hạ nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên biểu tình may mắn. Là Cung Lê Hân ! Cuộc gọi này đến rất đúng lúc, cứ tiếp tục như khi nãy, thiếu tướng cũng sắp điên rồi.

“Tống đại ca, anh có bị thương không ? Hiện giờ đang ở đâu ?” Trong microphone, Cung Lê Hân thân thiết hỏi.

“Anh ổn, không bị thương, em thì sao ? Hiện tại ở đâu ?” Tống Hạo Nhiên thu lại tiếu ý, trong mắt lộ ra một tia lo âu, sợ nghe phải tin tức không tốt.

“Em ổn, hiện tại đang ở cùng Lâm đại ca. Anh đang ở đâu ? Em đến đón anh !” Thiếu niên vừa dứt lời, đầu bên kia liền truyền đến một giọng nói nam tính trầm thấp, nghiêm túc mở miệng,”Hạo Nhiên, báo vị trí của các cậu, bọn tôi sẽ đưa máy bay đến.”

Tống Hạo Nhiên nói tọa độ, cuối cùng nghiêm chỉnh cảnh cáo Lâm Văn Bác,”Phái người đến đón thì được rồi, đừng để Lê Hân đến đây, rất nguy hiểm !”

Đầu kia trầm mặc trong giây lát, giọng Lâm Văn Bác lại vang lên,”Vừa xem bản đồ, chỗ cậu không thích hợp để hạ cánh, tốt nhất tìm một chỗ trống bằng phẳng. Giữa tòa nhà chỗ cậu có một sân tennis ngoài trời, cậu biết nó không ? Đến đó chờ bọn tôi !”

“Chỗ đó tôi biết !” Nghe được tiếng vọng từ microphone, nam nhân tên Đại Hải kích động mở miệng. Ở góc phòng, hai ông cháu cuối cùng cũng khôi phục tinh thần lại, mang theo hy vọng nhìn Tống Hạo Nhiên, không cảm thấy hắn đáng sợ nữa.

Tống Hạo Nhiên nhìn gật đầu nhìn Đại Hải, quay đầu lại nói với microphone,” Được, bọn tôi sẽ đến đó.”

“Một tiếng sau máy bay sẽ đến, bên đó nhớ chuẩn bị sẵn sàng.” Lâm Văn Bác thận trọng nói.

Tống Hạo Nhiên đáp ứng, đang tính ngắt điện thoại, giọng nói thanh thúy của Cung Lê Hân lại truyền đến,”Tống đại ca, đừng sợ, em sẽ nhanh chóng đến đón anh, chú ý an toàn !”

Trong lòng Tống Hạo Nhiên đầu tiên là một trận tê dại, sau đó là sợ hãi cả kinh, quát lớn không đồng ý Cung Lê Hân đến vào microphone. Đáp lại hắn chỉ là âm thanh ‘Đô đô’, hắn tức giận ném mạnh xuống đất.

“Thiếu tướng, đừng tức giận, Lê Hân là có tình có nghĩa thôi ! Nguy hiểm như thế còn muốn đến cứu ngài.” Một thuộc hạ vội vàng an ủi, thấy vẻ mặt thiếu tướng dần ôn hòa thì không ngừng cố gắng nói,”Chúng ta trước chạy đến sân tennis, thanh lí chỗ đó chặt chẽ, một khi máy bay hạ cánh, chúng ta lập tức leo lên, sẽ không nguy hiểm gì.”

Tống Hạo Nhiên gật đầu, trầm giọng,” Đi thôi, bây giờ đến sân tennis !” Nghĩ đến nhanh chóng có thể gặp thiếu niên mình ngày nhớ đêm mong, hắn có chút gấp gáp.

Đại Hải ở phía trước dẫn đường, Tống Hạo Nhiên ở gần bảo hộ hắn, hai ông cháu thì được tám người còn lại bảo hộ ở giữa, bò sát dưới gầm xe, đến sân tennis.



********************************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.