Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 117



Đi trên con đường rộng lớn, Bạch Cảnh lúc này mới có tâm tình xem xét xung quanh, trong nháy mắt giật mình giống như trở về trước mạt thế vậy, đám đông tới lui, ngã tư đường huyên náo cùng với tiếng hét to đầy hưng phấn, không đâu không hiện sinh cơ bừng bừng.

“Thật nhàn nhã.” Từ Phong chậc chậc hai tiếng, ước ao nhìn đông nhìn tây.

Dương Lâm lườm hắn: “Như thế nào? Hối hận? Ngươi muốn lưu lại kinh đô phát triển?”

“Cút, quỷ xả gì đâu? Kinh đô nhiều chỗ tốt, xem không được sao?” Từ Phong bất mãn phản bác, vẫn vô cùng hưng trí như cũ, lúc trước có lẽ chưa từng tới kinh đô nhưng lúc này hắn thật rất giống một gã nhà quê.

Mấy người một đường nhàn nhã, theo ngã tư đường hướng về khu giao dịch, trên đoạn đừng có thể thấy các loại biệt thự cao tầng khác nhau, có thể do nơi này có người qua lại, giá trị con người tự nhiên khác biệt, tuy rằng bọn họ là gương mặt mới nhưng không có bất luận kẻ nào dám coi thường. Lúc hỏi đường thực thuận lợi, Dương Lâm còn bằng ba tấc lưỡi của hắn dùng một viên tinh hạch đổi được một tấm bản đồ căn cứ kinh đô.

“Tiểu tử ngươi được.” Từ Phong giơ ngón tay cái.

Dương Lâm nghếch cằm, không chút khiêm tốn: “Biết là tốt.”

“Khen ngươi ngươi còn làm kiêu.” Từ Phong tỏ vẻ khinh bỉ.

“Được rồi, hai ngươi đừng cãi nhau, lấy bản đồ đến cho ta xem.” Tiêu Táp nói một câu, hai người im tiếng, chỉ còn lại Bạch Cảnh che miệng cười trộm.

Dương Lâm há to miệng, mắt mở trừng trừng nhìn bản đồ trong tay bay đi, này tính là chuyện gì nha.

Từ Phong nhếch miệng mỉm cười, tâm tình của hắn thực tốt.

Mặc kệ Dương Lâm giận mà không dám nói, Tiêu Táp mở bản đồ ra cẩn thận xem xét, bản đồ thực đơn giản, không có nhiều sắc thái như trước mạt thế, đường cong đen trắng rõ ràng, miêu tả căn cứ kinh đô có mấy khu vực lớn, kiến trúc, con đường cùng với nơi quan trọng.

Từ Phong ở bên cạnh rướn cổ xem, nhìn bản đồ một cái liền không thể dời mắt, nhịn không được nói câu thô tục, trắng trợn ghen tỵ: “Bà mẹ nó chứ, lão tử còn không kịp ăn cơm, người ta còn có khách sạn, ta kháo, còn có nhà ăn, quán bar.”

“Ngươi bị đói?” Bạch Cảnh nhướng mày, lạnh lùng hỏi một câu, đội ngũ hiện tại ăn ngon chỗ ở tốt, ngẫu nhiên còn xa xỉ một phen, như vậy còn không kịp ăn cơm, Từ Phong rốt cuộc muốn đến loại nào?

“Không—-Cảnh thiếu nói đùa rồi.” Từ Phong vội vàng cười làm lành, lau một phen mồ hôi lạnh, căn cứ kinh nghiệm của hắn, đó là tình nguyện đắc tội Táp ca cũng đừng trêu chọc Cảnh thiếu, giày nhỏ của Cảnh thiếu cũng không dễ đi.

“Hừ!” Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng xem như cho hắn một con ngựa, quay đầu đem lực chú ý đặt trên bản đồ, phát hiện kỳ thật cũng không khoa trương như vậy, khu giải trí bên cạnh khu giao dịch, cái gọi là nhà ăn, khách sạn chiếm diện tích cũng không lớn, nho nhỏ không ở cùng một nơi, chỉ có thể nói Từ Phong mắt tinh, trên bản đồ nhỏ như vậy hắn cũng nhìn thấy.

“Muốn đi xem qua hay không?” Tiêu Táp nhìn Bạch Cảnh một cái, ý chỉ hỏi ý kiến.

Bạch Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, Từ Phong và Dương Lâm vội vàng gật đầu, sợ Bạch Cảnh không đáp ứng, Dương Lâm giành trả lời trước: “Muốn đi, muốn đi, vừa lúc chợ cũng không xa, chúng ta cùng nhau đi bộ thuận tiện kiến thức phồn hoa kinh đô một chút.”

Bạch Cảnh “phì” nở nụ cười, nhìn bộ dáng buồn cười của Dương Lâm cũng không tính toán nói cho hắn biết, tiệc tẩy trần đêm nay, Bạch kính Thành tổ chức ở khách sạn, hiện tại thời gian còn sớm, trước đi dạo làm quen một chút hoàn cảnh cũng tốt.

Mặt đường kinh đô quét dọn thật sạch sẽ, bốn người chậm rì rì đi dạo, Từ Phong và Dương Lâm bình thường không sao, hôm nay hưng phấn quá độ, tinh thần khó được trầm tĩnh lại, một đường đi tới hai người không ngừng đấu võ mồm, Dương Lâm là một miệng lưỡi thường thường khiến Từ Phong tức đến đầu bốc khói, nguyên tưởng rằng như vậy sẽ yên tĩnh trong chốc lát, kết quả được một chút lại bắt đầu không quản được miệng. Tiêu Táp và Bạch Cảnh đi ở phía trước, mặc kệ hai kẻ cãi nhau này, Bạch Cảnh rất bôi phục Từ Phong, rõ ràng là Dương Lâm không ngừng châm ngòi tên này còn nhiều lần mắc mưu, thật không hiểu nên nói cái gì với hắn cho tốt.

Mấy người tới trước chợ, hai bên ngã tư đường cửa hàng san sát, ven đường còn có rất nhiều quầy hàng nhỏ, người đến người đi so với trước mạt thế còn náo nhiệt hơn.

“Tương lai căn cứ chúng ta nhất định sẽ càng xây dựng tốt hơn.” Tiêu Táp tâm sinh cảm thán, âm thầm hạ quyết định.

“Ân! Nhất định sẽ càng tốt.” Bạch Cảnh dùng sức gật đầu nhìn Tiêu Táp cùng cười, hết thảy đều không cần nói, lúc này đâu nếu đến kinh đô vậy nhất định phải thắng lợi trở về.

“Di, đây là cái gì?” Dương Lâm tò mò nhìn một quầy hàng, ánh mắt chăm chú trên một cái bình thủy tinh màu lam.

“Các ngươi ở nơi khác tới đi?” Chủ quầy hàng là một ông lão tóc bạc, thân mình tuy rằng gầy yếu, tinh thần thoạt nhìn không tệ lắm.

“Đúng vậy, chúng ta hôm nay vừa đến kinh đô, đây là thứ đồ chơi gì, trước kia như thế nào chưa thấy qua?” Dương Lâm hứng thú cầm lấy cái chai màu lam thưởng thức.

Ông lão sợ hắn không cẩn thận, vội vàng đứng dậy: “Cẩn thận một chút đừng làm vỡ, đây là dịch gen bậc 1 do nhóm căn cứ ta nghiên cứu ra, tính tiện nghi cho ngươi, mười khối tinh hạch bậc 1 một chai,lấy luôn đi.”

Dương Lâm hoảng sợ: “Ngươi là ăn cướp sao?” Hắn tiến giai lên dị năng giả cấp 1 hoàn toàn là bằng thực lực, không liên quan đến tinh hạch.

“Cái này ngươi không biết đâu cũng đừng coi thường một chai này, uống vào bảo đảm tiến giai, đây chính là viện nghiên cứu căn cứ thiên tân vạn khổ làm ra thành quả, nơi khác không có đồ tốt như vậy.”

Bạch Cảnh cũng bị thanh âm hấp dẫn đến: “Ông à, ngài cũng lớn tuổi như vậy rồi, ở chỗ này bày quầy không sợ gặp phải nguy hiểm sao?”

“Con ta thuộc dong binh đoàn Hùng Phong, phụ cận người nào không biết, hơn nữa, cảnh vệ chỗ căn cứ chúng ta cũng không phải để cho đẹp, đều có đánh số đó.” Ông lão đắc ý dạt dào nói, còn cố ý đưa ra đồng hồ ở cổ tay, Bạch Cảnh chậm rãi nở nụ cười, sau mạt thế thật khó thấy một ông lão tâm tính tốt như vậy.

“Uy! Rốt cuộc các ngươi có mua không?” Ông lão không cao hứng.

“Mua, mua, bất quá dịch gen này ta không lấy, đổi lấy cái này đi.” Bạch Cảnh cười cầm lấy một pho tượng phật ngọc, đại khái lớn như bàn tay cũng không biết là đồ nhà ai lưu lạc đến tận đây.

“Còn tưởng rằng sẽ có mối làm ăn lớn, mệt bọn họ còn bày đặt hỏi này nọ.” Ông lão nhỏ giọng nói thầm một câu, khoát tay áo, không vui lắm: “Một tinh hạch cấp 1.”

“Được.” Bạch Cảnh thực sảng khoái thanh toán, giống như không chút để ý hỏi: “Ông à, ta nhìn dịch gen này của ngài dường như cũng không phải là đồ rất hiếm lạ a, như thế nào lại nơi nơi đều có bán?” Nói xong còn phiêu mắt nhìn quán tạp hóa cách đó không xa một cái, phía trên vừa lúc bày một vài cái bình nhỏ giống như đúc, khác nhau chính là màu sắc không giống.

Ông lão bị nghẹn không nghĩ tới ngay mặt bị lộ, Bạch Cảnh cười trong tay hắn lại xuất hiện một viên tinh hạch, ông lão cân nhắc phân lượng vừa lòng cười rộ lên, lúc này cũng không lại lừa dối, đè thấp tiếng nói: “Nói cho ngươi biết một chuyện, dịch gen bậc 1 căn cứ chúng ta đã cho ra đối ngoại, chỉ cần trên tay có tinh hạch có thể mua, ta báo cho ngươi chính là giá thực, nghe nói viện nghiên cứu bên kia hiện tại chính là nghiên cứu dịch gen cấp 5, đến lúc đó dịch gen cấp 2 cũng sẽ đưa ra ngoài, ngươi nếu muốn chỗ này của ta có thể tìm cách, chỉ cần các ngươi có thể bỏ tiền.”

“Vậy nha, dịch gen cấp 4 ngài có thể lấy tới không?”

“Ngươi hù ta à, dịch gen cấp 4 bên trong căn cứ còn không đủ dùng, ta đi chỗ nào kiếm cho ngươi, chỉ có gen dịch cấp 3, muốn hay không nói một câu?”

Bạch Cảnh nguyên bản chính là nói giỡn, nghe xong lời ông lão cũng không thất vọng, hiểu rằng muốn biết tin tức, mấy người tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra, trách không được trước cửa kiểm nghiệm không ai tò mò với dị năng giả cấp 3, thì ra là thế—-dựa theo lời của ông lão, dịch gen cấp 3 đại bộ phận người trong căn cứ kinh đô có thể đông đến, cấp 2, cấp 1 càng đã phổ cập, bút tích lớn như thế khó trách căn cứ kinh đô phát triển nhanh như vậy, Cảnh Táp thành muốn bắt kịp thật là có một khoảng cách.

Tùy ý đi dạo một vòng quanh chợ, Từ Phong và Dương Lâm mua sắm lớn, Bạch Cảnh muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn là không ngăn cản, tùy hai người này coi tiền như rác, trong không gian vật tư của hắn vật phẩm tốt hơn nhiều so với trong chợ này.

Tiêu Táp một đường đều bảo trì tâm tình tốt, đối với hành vi của hai thủ hạ làm như không thấy, đầy đầu óc đều là phế liệu màu vàng, tất cả đều là chuyện trên giường đêm nay.

Khu giải trí cách chợ không xa, qua hai con đường liền tới, Từ Phong dọc đường luôn ồn ào, nhất định phải vào quán bar xem thử.

Vị trí khách sạn ngay ở lối vào khu giải trí, trước kia cũng từng là một khách sạn cấp 5 sao, sau mạt thế, tất cả khách sạn ở kinh đô đều đóng cửa biến thành nơi ở của cư dân, chỉ có một nhà này còn buôn bán, hiện nay là sản nghiệp của Tề gia, Bạch Kính Thành đặt tiệc rượu ở ngay đây.

Bởi vì hiện tại còn sớm, lúc này khách sạn cũng không đông người nhộn nhịp, Bạch Cảnh thu hồi ánh mắt cũng không tính toán vào xem, dù sao buổi tối sẽ biết, dưới sự thúc giục của Từ Phong, mấy người lập tức hướng về quán bar.

“Lão tử muốn hút thuốc uống rượu, các ngươi đừng cản, hôm nay ta mời khách.” Từ Phong thực hào khí lên tiếng, lớn giọng khiến người qua đường liên tiếp ghé mắt.

Bạch Cảnh tức giận nguýt hắn một cái, bình thường cũng không bạc đãi hắn, thật dọa người.

Tiêu Táp vừa tới cửa quán bar liền hối hận, hận không thể lập tức quay đầu.

“Mấy vị tiên sinh mời vào trong.”

Mười mầy nữ nhân quần áo rách manh đứng trước cửa quán bar, cực kỳ nở hang, thường thường lả lơi đưa tình một chút, tiếng nói mềm mại có ý ám chỉ trắng trợn, tựa như nữ sắc ma, ánh mắt lỗ mãng tụ lại trên người mấy người.

“Mấy vị nghĩ muốn cái gì, tiểu Lâm vì ngài phục vụ, chúng ta cái gì ở đây đều có bán.” Tiểu Lâm chân thành tiến lên, lộ ra đùi, hai mắt thẳng nhìn chằm chằm Tiêu Táp, trong lúc cử động tùy ý đung đưa thân thể, núi đồi tuyết trắng ẩn hiện.

Bạch Cảnh đen mặt, lôi kéo Tiêu Táp xoay người bước đi, rượu đỏ, rượu trắng, dương rượu, trong không gian của hắn đều có, quán bar không đi cũng thế.

Trong lòng Tiêu Táp thả lỏng chút, rất hưởng thụ người yêu ghen tỵ.

Cái gọi là báo ứng đến luôn đại khái chính là như vậy, Tiêu Táp vui quá hóa buồn.

“Bạch Cảnh, Bạch Cảnh, ngươi là Bạch Cảnh sao?” Một nữ nhân trang điểm đậm đột nhiên chạy tới, hai mắt chứa lệ, mặt mày ẩn tình, nếu không phải trên mặt đủ thứ màu trang điểm, chỉ bằng dáng người nàng kia thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu có một phen phong vận khác.

Sắc mặt Tiêu Táp thay đổi, lãnh khí toát ra, so với đáy nồi còn đen hơn.

“Ngươi là ai?” Bạch Cảnh quay đầu lại, không vui nhíu nhíu mày, nữ nhân thoạt nhìn có chút quen mặt.

“Ta là Chu Đình a, Bạch Cảnh, ta rất nhớ ngươi, ta tìm ngươi thật lâu, ngươi có biết ta chịu khổ rất nhiều không?”

Sắc mặt Tiêu Táp càng khó nhìn, Từ Phong và Dương Lâm ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chu Đình? Bạch Cảnh cười nhạo một tiếng, khóe môi hiện ý cười nghiền ngẫm, trào phúng nhìn nữ nhân trước mắt, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của nàng lại phát hiện đã sớm không nhớ rõ bộ dáng, đời trước vì nàng chịu nhiều đau khổ, kết quả người ta xoay người đem mình đạp rớt, trực tiếp nhào vào cao thủ dị năng, không nghĩ tới đời này không có chính mình, người đã từng là đại tiểu thư cao cao tại thượng thế nhưng phải bán thân thể sống qua ngày.

“Ta không biết ngươi.” Bạch Cảnh thản nhiên nói, trong lòng không chút dao động, đối với Chu Đình mà nói có lẽ bọn họ là hai năm không thấy, nhưng đối với Bạch Cảnh mà nói cũng đã gần mười năm trôi qua, nếu không phải nàng nhắc tới, Bạch Cảnh nghĩ, hắn đã sơm quên mất người này.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hương thảo ném một chỗ lôi

Cám ơn nha, không nghĩ tới còn có thể thu được cái địa lôi, quyển sách này tha đến lâu lắm, ta đều ngại ngùng , che mặt ing… o(n_n)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.