Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 125



“Tầng ba dưới đất.” Tiêu Táp trầm mặc một khắc, ngón tay chỉ cái kho lạnh dưới cùng trên bản đồ.

Bạch Cảnh không chút do dự, khẽ gật đầu, giữ chặt Tiêu Táp, hai người nháy mắt biến mất tại chỗ.

Trong không gian kín tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, cước bộ cứng ngắc của tang thi du đãng qua lại tầng hầm ngầm có vẻ đặc biệt chói tai.

Sau khi hai người đứng lại, nhanh chóng trốn vào góc, thần thể kề sát vách tường tinh tế cảm nhận tình huống chung quanh.

Tầng hầm ngầm thứ ba không nhiều tang thi lắm, trước cửa có ba mươi con, hai mươi con ở lối vào kho lạnh, mặt khác còn có mấy tang thi không biết còn dư lại ý niệm gì khi còn sống cứ đi qua đi lại trên hành lang, giống như tuần tra, thủ hộ cái gì đó.

Bạch Cảnh hoa tay múa chân vài cái với Tiêu Táp, hai người lâu dài bồi dưỡng thành ăn ý, Tiêu Táp lập tức giểu được ý của hắn, cẩn thận ẩn nấp thân hình, Bạch Cảnh bỏ thêm một cái không gian ngăn cách trên người y, Tiêu Táp gật đầu tiềm hành về hướng bên phải.

Bạch Cảnh điều động dị năng, từ cửa ra vào vẽ ra một cái lá chắn, đây là dị năng mới sau khi lên cấp 5, lá chắn có thể ngăn cách khí tức bên ngoài, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cấp bậc thấp hơn so với hắn. (ta nghĩ chắc giống kết giới của tt ý)

Hai người hành động cực kỳ nhanh chóng, tầng hầm ngầm thứ ba này là khu vực quân sự quan trọng, nhân viên bình thường không thể tiến vào cho nên số lượng tang thi không nhiều lắm, mà cấp bậc cũng không cao, lợi hại nhất là hai tang thi cấp 2 thủ vệ cửa, còn lại tất cả đều là tang thi phổ thông và tang thi bậc 1, mạt thế đã xảy ra hơn một năm đến bây giờ tang thi còn chưa tiến giai rất ít thấy, Bạch Cảnh có chút 囧 囧 ngh tang thi này có phải là quá ngốc chăng?

Hai dị năng giả cao cấp đối phó hai mươi mấy tang thi cấp thapas không gây ra chút tiếng vang, Bạch Cảnh có chút hồ nghi đoán, Tiêu Táp có phải đã sớm nghĩ đến hay không cho nên mới chọn tầng ba dưới đất này.

Không kịp tự hỏi nhiều, Bạch Cảnh rất rõ ràng thời gian quý báu, càng bớt kinh động tang thi hắn và Tiêu Táp càng được lợi, cái lá chắn hạ lúc trước không duy trì được lâu lắm, mặc dù không để tang thi cấp thấp vào mắt nhưng nếu số lượng nhiều mà đánh nhau khó tránh không kinh động tang thi cấp cao, hành vi của bọn họ luc này coi như là đang vào hang rồng miệng hổ, nhổ lông trên đầu lão hổ.

Có Hạ Dũng cung cấp mật mã và dị năng hệ kim của Tiêu táp, mở kho lạnh rất nặng ra không thành vấn đề, Bạch Cảnh thực nhanh chóng đem đồ vật bên trong thu sạch, ngay sau đó lại tới kho lạnh kế tiếp, mãi đến khi quét sạch một lần tầng hầm thứ ba này mới thôi.

Lúc này thu hoạch thành công khiến Bạch Cảnh cười mị mắt, giữ chặt Tiêu Táp giây lát liền đến tầng hai, vừa lúc rơi vào hành lang giữa kho hàng 13 và 12.

Tầng hai nhiều tang thi hơn tầng ba vài lần, Bạch Cảnh thực rõ ràng cảm tháy có khí tức tang thi cấp 3, mặt khác còn có một cỗ uy áp ẩn ẩn của tang thi cấp 4 từ phía trên truyền xuống.

Cũng không vội vã hành động, hai người trở lại không gian, Bạch Cảnh thở sâu một cái, đại não truyền đến từng đợt đau đớn, thẩn thể hơi chút thoát lực.

“Làm sao vậy?” Tiêu Táp mắt hàm thân thiết, tự nhiên chú ý tới Bạch Cảnh khó chịu.

“Không có việc gì, tinh thần lực hao hết, nghỉ ngơi trong chốc lát là được, là ta quá lố.” Bạch Cảnh vẻ mặt đau khổ, trong lòng vô cùng buồn bực, trước thuấn di đến tầng hầm thứ ba bên dưới đất, hắn cũng có cảm giác có chút cố sức, bởi vì trong phạm vi có thể nhận, hắn cũng không để trong lòng, ai biết lần thứ 2 thuấn di đến tầng thứ 2, di chứng tiêu hao quá độ xuất hiện, vạn hạnh hắn còn có không gian, nếu không không chỉ nói lời tạm biệt chiến đấu mà ngay cả đứng lên hắn cũng thấy thật cố sức.

“Nói rõ ràng.” Sắc mặt Tiêu Táp trầm xuống, chuyện liên quan đến vấn đề an nguy của thân thể tiểu Cảnh hắn không cho phép xuất hiện sơ sót nào.

Bạch Cảnh nhíu mày, sắ xếp ngôn ngữ một chút, về vấn đề dị năng có một số việc chỉ có thể ngầm hiểu, hắn thật không biết nên nói thế nào mới tốt, tự hỏi trong chốc lát: “Nói như vầy đi, thuấn di là một dị năng của không gian, dưới tình hình chung, thuấn di chính là từ một chỗ di động đến một chỗ khác, nhưng ở trong không gian kín, chung quanh tầng hầm ngầm đều là tường đồng vách sắt, không khí không lưu thông, kỹ năng thuấn di tự nhiên không thể thi triển, muốn từ một chỗ chuyển dời đến một chỗ khác, không có không khí lưu động làm trung gian, chỉ có thể xé rách không gian, do đó hình thành thông đạo đạt được mục đích truyền tống, lấy thực lực bây giờ của ta mà nói, trong vòng ba giờ liên tục xé mở không gian hai lần là có chút cố sức.”

Tiêu Táp tuy rằng không hiểu lắm nhưng biết tiểu Cảnh không có việc gì liền yên lòng, bình tĩnh đem người ôm lên thả vào nước suối, quyết định về sau phải trông coi nghiêm mật hơn, miễn cho lại xuất hiện tình huống gì đó, lần này chính là thoát lực, vậy lần sau thì sao?

Tiêu Táp thực bất đắc dĩ nhìn người yêu đang nhắm mắt điều tức trong nước suối, đẹp đến nao lòng, ai bảo cái yêu tinh này không làm người khác bớt lo.

Bạch Cảnh nếu biết ý nghĩ của y nhất định sẽ hô to oan uổng, hắn chính là tiếc mạng nhất, lần này liên tục tiến giai sau lại ngày đêm lên đường, căn bản không có thời gian luyện tập dị năng, bằng không cũng không đến mức xuất hiện sai lầm lớn như vậy.

Chỉ tiếc Tiêu Táp đã nhận định thì khó thay đổi, một đoạn cuộc sống sau này, Bạch cảnh bị y quản nghiêm vô cùng làm hắn rất buồn bực.

Hai vòng chu thiên qua đi, Bạch Cảnh đầy máu sống lại, thời gian đã qua năm sáu tiếng, hai người tùy ý ăn chút gì đó, bỏ thêm không gian ngăn cách, nháy mắt đi vào tầng hầm ngầm thứ hai.

Tang thi cấp 3 đã bắt đầu sinh ra trí tuệ, tuy rằng còn tỉnh tỉnh mê mê nhưng không giống tang thi cấp thấp chỉ bằng thính giác và khứu giác (tai và mũi), tang thi cấp 3 có thể nhìn và làm một ít hoạt động trí nhớ đơn giản.

Hai người vừa mới xuất hiện, lần này vận không tốt vừa lúc dừng trong tầm mắt của một tang thi cấp 3.

Bạch cảnh thuận tay tạo một lĩnh vực không gian, giữa hai đoạn hành lang hẹp dài ngưng tụ một cái lá chắn trong suốt, phía trước lá chắn lại ngưng tụ một cái ống kính màu trắng, hành lang nhất thời sáng lên trông thấy, lá chắn trog suốt giống như một cách cửa ngăn cách, ngoài cửa tối đen và trong cửa sáng ngời như hai cực đoan, hết thảy những việc này chỉ phát sinh trong hai giây.

Tiêu Táp bước nhanh tới phái sau cửa vừa lúc ngăn cản đường đi của tang thi.

Một màn làm người ta ngạc nhiên xuất hiện, tang thi cấp 3 thế nhưng không chiến đấu, dùng một loại tốc độ cực nhanh quay đầu bỏ chạy, kết quả lại đâm đầu vào ống kính tang thi lo lắng rướn cổ lên, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, thực rõ ràng là muốn kêu cứu.

Tiêu Táp sao có thể cho nó thực hiện, uy áp dị năng giả cấp 6 phóng ra, luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu tuyệt đối sợ haixvaf phục tunfh kẻ mạnh, chẳng sợ bọn họ là thiên địch nhưng cấp bậc chênh lệch quá lớn, ngay cả chạy trốn cũng không được, tang thi cấp 3 rất nhanh bị tiêu diệt.

Thuận tay lấy đi tinh hạch, Tiêu Táp đi vào cửa kho hàng thứ 13, cửa lớn bằng kim loại rất nặng dưới sự chỉ huy của Tiêu Táp phá lệ trở nên nhu thuận.

Nhìn vũ khí bên trong Bạch Cảnh táp lưỡi một phen, đột nhiên cảm thấy muốn đập chết chính mình, đám súng đạn lúc trước giao dịch kia coi như cái gì, vũ khí cỡ lớn trong không gian thì có gì đắc ý, thứ đáng giá giờ đang ở chỗ này.

Ánh mắt Bạch Cảnh không dời đi đâu được, nhìn đám pháo laser xếp chỉnh tề nháy mắt sinh ra tâm tư muốn chiếm làm của riêng, ngay cả cọng lông cũng không để lại cho Hạ Dũng.

Tiêu Táp vỗ đầu của hắn một cái: “Nhanh lên.”

Bạch Cảnh vôi vàng thu hồi vật tư, trong lòng có chút hối hận, trước bởi vì quá tối đều chưa kiểm tra xem đồ thu được ở tầng hầm thứ 3 là gì, hắn có trực giác, hành trình đi xưởng công nghiệp quân sự lần này, bọn họ khẳng định kiếm bộn.

Hai người làm việc thật cẩn thận cũng không dám gây ra động tĩnh lớn, chẳng sợ chỉ là tang thi cấp thấp, bọn họ cũng cẩn thận lướt qua, lợi dụng thuấn di đổi mục tiêu khác, mãi đến khi tang thi tản đi mới vào, cứ đi đi lại lại như thế đem tòa nhà khoa học chạy một vòng, vũ khí đạn dược cũng góp nhặt được lượng lớn.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, tang thi càng ngày càng nôn nóng, Bạch Cảnh và Tiêu Táp thực rõ ràng cảm nhận được, hành động của bọn họ bắt đầu có chút cố sức, có một lần, thậm chí có một tang thi cấp 5 núp trong kho hàng ôm cây đợi thỏ, chỉ tiếc nó xem thường nhân loại gây phiền toái, ngược lại tiện cống hiến cho bọn hắn một viên tinh hạch cấp 5.

Bạch Cảnh và Tiểu Táp ngày càng cẩn thận, không đến một khắc cuối cùng, dựa theo tình thế trước mắt, nói thật, bọn họ cũng không muốn chống lại tang thi cao cấp, nếu không tiện nghi khẳng định chính là người đến sau, tiểu đội đi làm nhiệm vụ lúc này đã sắp đến mục tiêu.

Bạch Cảnh và Tiêu Táp trải qua vài ngày điều tra cũng rất nhanh nắm gữ được sự phân bố tang thi, trừ bỏ lầu bốn và sân thể dục phía sau kho hàng, nhưng nơi còn lại cơ hồ bọn họ đều đã đi qua.

Tang thi qua lại tuần tra ở tòa nhà khoa học ba ngày trước còn thưa thớt, đến hiện tại cách năm phút đồng hồ tuần tra một lần, Bạch Cảnh không phải không thừa nhận, có lẽ bọn họ gặp phải một đoàn đội tang thi có kỷ luật có tổ chức, mà lầu bống và sân thể dục sau kho hàng chính là nơi tang thi cấp cao ở, Bạch Cảnh có một loại cảm giác rõ rệt, tang thi cao cấp biết bọn họ, chẳng qua vì thực lực tương đương, mà không động trên đầu chúng cho nên mới bình an vô sự, đạt thành một loại cân bằng vi diệu, nếu như bọn họ đi lầu bốn hoặc là hơi có dị động chỉ sợ chúng sẽ rất nhanh chống lại.

Tiêu Táp không có bất cứ cảm tưởng gì với việc này, tang thi có trí tuệ thì như thế nào, chỉ cần không xung đột lợi ích, quản hắn đi tìm chết hay không, ngoài tiểu Cảnh ra, hắn sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mạo hiểm mạng sống.

Bạch Cảnh có chút mờ mịt, đì trước hắn bị bắt đi quá sớm, lại luôn hoạt động ở phía nam, đối với chuyện của phương bắc cũng không roàng, phát triển sau này cũng không hiểu biết lắm, chỉ biết là thực vật khan hiếm, tuy rằng kinh đô đã nghiên cứu ra nuôi dưỡng không cần đất, nhưng luận số lượng hay chất lượng đều kém hơn không gian của hắn, cho nên hắn mới trở thanh vật thí nghiệm.

Nhưng tang thi thì sao, tang thi phát triển thanh bộ dáng thế nào, còn thực vật….

Bạch Cảnh cảm giác thế giới quan của mình nháy mắt có chút điên đảo, nhìn nam nhân bên người rất nhanh trấn định lại, vô luận như thế nào đời này bọn họ vĩnh viễn cùng một chỗ.

Dứt bỏ kiêng kỵ với tang thi sinh ra trí tuệ, Bạch Cảnh rất nhanh phát hiện chỗ tốt, mà lúc này đoàn đội làm nhiệm vụ cũng đã đến trước cửa xưởng công nghiệp quân sự.

Đội ngũ hơn 1800 người lúc này còn lại 1700, trên đường tổn thất hơn một trăm người, không thể nói là thảm trọng hay không, ít nhất đại bộ phận người đều an toàn.

===============

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lỗ lỗ dm ném một chỗ lôi. Cám ơn nha. o(∩_∩)o

pháo laser

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.